Sự Cố Bất Ngờ.


Người đăng: dragonf4393@

Thời gian trôi qua vùn vụt. Đã là 5 ngày từ lúc ra đời chiếc bàn chải đánh
răng mà hiện tại là cả Thái Dương Môn từ trên xuống dưới, từ lớn tới bé, ai ai
cũng đều sử dụng mỗi ngày 2 lần sớm tối. Trần Khánh Dương lại còn bày vẽ thêm
mấy việc khác nữa, đó là một lối sống khoa học. Vâng, rất mực khoa học khi mà
đã phổ biến giờ giấc không chia theo canh giờ nữa mà là chia theo hệ thống giờ
- phút – giây, lấy mặt trời làm chuẩn lúc giữa trưa là 12 giờ, cho chế tạo một
chiếc đồng hồ lớn, chạy bằng nước.

Nói sơ về chiếc đồng hồ đặt trước đại điện này thì đầu tiên phải nói tới chữ
“to”. Tiếp đó là một thùng nước bên trên, liên tục nhỏ từng giọt đều đặn xuống
một bánh xe bên dưới, thu nước trở lại vào một chiếc thùng khác. Mà bánh xe
này lại được nối với một hệ thống những bánh răng lớn nhỏ, quay theo một thứ
tự rất đều đặn mà mỗi đúng 24 giờ trôi qua thì kim ngắn sẽ hoàn thành một chu
trình là 2 vòng chỉ thị trên bảng số.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế mà nói, quá trình chế tạo lại va vấp
nhiều chỗ, nhất là độ hãm tốc của hệ thống bánh răng. Hiện tại đã có thể đưa
vào sử dụng nhưng vẫn còn một ít sai số nhỏ nhỏ nào đó mà cần thêm thời gian
để khắc phục, điều chỉnh. Thế nhưng nói cho cùng thì cũng đã được đưa ra sử
dụng rồi, và lúc này thì gây ra một sự xáo trộn không nhỏ bên trong Thái Dương
Môn. Tuy thế thì ít nhiều sau vài hôm cũng đã ổn định được 8 phần.

Lại nói về “nếp sống khoa học” kia là gì. Kính xin trình bày đó là mỗi 11 giờ
đêm thì sẽ có một trong 2 người đệ tử được cắt cử canh gác chiếc đồng hồ tiến
đến gõ vào một cái chuông lớn gần đó để báo hiệu rằng đã tới lúc dừng mọi hoạt
động mà nghỉ ngơi. Và cứ 5 giờ rưỡi sáng thì lại có một hồi chuông khác ngân
vang để đánh thức toàn thể trân dưới Thái Dương Môn thức dậy, tiến
hành...luyện tập thể thao.

Thực sự mà nói thì Thái Dương Môn hiện tại tuân thủ quy củ này một cách nghiêm
túc. Mặc dù có chút hơi gò bó giống như quân ngũ, nhưng đó là điều mà Trần
Khánh Dương nhắm đến. Thông qua những hoạt động tập thể, kết nối mọi cá nhân
trong môn phái này lại với nhau.

Nói tới nói lui thì nãy giờ cũng xoay quanh chuyện thời gian rồi, hiện tại là
lúc 6 giờ tối.

Đại điện Thái Dương Môn đêm nay được trang trí lung linh, rực rỡ vô cùng với
những chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao và rất nhiều những ánh đèn dầu được bài
trí khắp nơi. Chính giữa đại điện là một chiếc bàn lớn, nhưng nó không có ghế
ngồi, bởi vì hiện tại thì bày ra một lư hương bằng đồng sáng loáng, có những
mâm cỗ đủ thức.

Bên trong bên ngoài đều nườm nượp những đệ tử ra vào, ai nấy cũng đều vui vẻ
ra mặt, mà những đệ tử có bổn phận canh gác cũng không phải là ngoại lệ. Đơn
giản, đêm nay chính là bữa tiệc đón mừng năm mới, đánh dấu một năm sóng gió đã
qua, đón chào một năm mới rực rỡ, còn có sóng gió hay không thì không biết.

Sau vài nghi thức tế thiên bái địa linh tinh nhặng xị mà Trần Khánh Dương
không trực tiếp tham gia, ngược lại bàn giao hết thảy cho Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu thì tới một màn yến tiệc. Có điều, Thái Dương Môn không chỉ biến thái ở
phần giờ giấc khác người, mà còn thêm một điểm khác người nữa đó là toàn bộ đệ
tử lẫn trưởng lão đều ngồi...dưới dất mà bày tiệc.

Từng nhóm người quây quần thành những vòng tròn quanh những mâm tiệc, buông
lời chúc tụng nhau, ai nấy cũng đều rất mực vui vẻ. Còn Trần Khánh Dương thì
hắn đích thân đi tới từng nhóm, mỗi nơi đều hỏi han, cạn cùng đệ tử một chén.

Có thể nói, hành động này là một thứ gì đó rất ư là gì đó trong cái thế giới
lấy vũ vi cường, lấy linh vi tôn, lấy sức mạnh và địa vị ra để nói chuyện. Thì
hiện tại ở Thái Dương Môn lại xuất hiện một môn chủ biến thái có thể vui vẻ
uống rượu cùng tất thảy những đệ tử lớn nhỏ ở đây. Cũng chính vì vậy mà trên
nửa trăm con người đều thêm nhiều phần kính nể vị tiểu môn chủ của họ.

Trong mắt đám đệ tử thì vị tiểu môn chủ này sát phạt quyết đoán, có phần nhẫn
tâm. Thế nhưng đối với những thuộc hạ thì dường như chẳng có một chút xa cách
nào, ngược lại thì rất gần gũi, hòa đồng. Tuy vậy nhưng uy thế của Trần Khánh
Dương vẫn không vơi đi phần nào khi hắn đích thân đi khắp chỗ như vậy.

Mãi tới khi quá 11 giờ đêm thì yến tiệc mới tàn, ngoại trừ những người ở lại
dọn dẹp thì ai về chốn nấy, nhưng không khí đầm ấm thì vân lưu lại trong tâm
thức mỗi người. Có thể nói, đây là bữa tiệc đáng nhớ nhất trong đời họ, trải
qua một khoảng thời gian lam lũ không khác gì Cái Bang, thì lúc này, Thái
Dương Môn trở nên rực rỡ, xa hoa, mà lại vô cùng thân mật.

Trở về tư phòng cùng với 3 tiểu muội, Trần Khánh Dương lúc này đã ngà ngà say,
thế nhưng hắn vẫn treo một nụ cười vui vẻ trên môi.


  • Hiện tại tới giờ ngủ rồi đó a! Các tiểu muội nghỉ ngơi đi thôi, đừng cao
    hứng quá đó!


  • Uhm! Tam ca hôm nay thực khí phách đó a! Bấy nhiêu mà vẫn tỉnh được! – Linh
    Tiểu Vân tròn mắt, tâm tư nàng vẫn còn rất mực phấn khích.


Có điều, vừa đi được vài bước tính từ ngưỡng cửa thì bỗng dưng Linh Tiểu Vân
ngã nhào ra ngất xỉu. Trần Khánh Dương rất nhanh tay đã chụp được tiểu muội,
không để nàng va đập với nền đá bên dưới, hắn có phần hốt hoảng lay nhẹ:


  • Bát muội! Bát muội!

Nhưng vẫn không động tĩnh gì. Lập tức, Trần Khánh Dương nhấc bổng tiểu cô
nương trong tay, đem lại phía giường trong ánh mắt đầy sự lo lắng của Tiểu Đại
song Miêu. Rất nhanh hắn đã sử ra Thiên Tàm Kỹ, kiểm tra một huyết mạch toàn
thân, liền đó cũng tự mắng một câu rõ to:


  • Chết tiệt! Ca ca quên khuấy đi mất! Haiz...

Ngay lúc này thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu như có dự cảm cho nên cũng chẳng
biết từ đâu ra, hớt hải chạy vào phòng mà tức tốc hỏi, quên mất cả lễ độ:


  • Tiểu Vân! Môn chủ, tiểu Vân làm sao thế?


  • Hừm, hiện tại thì bệnh tình lại tiến triển trở lại rồi! Haiz... Chết thật!
    Là lỗi của ta, không có sự chuẩn bị kỹ càng! Haiz...


  • Môn chủ, ta trước đây có nghe tới một vị là Quỷ Mộc Kiếm, tuy có chút cổ
    quái nhưng có khả năng thần kì đại phu, có điều...


  • Hoàng thúc mau nói, Bát muội hiện chỉ còn khoảng 8 hôm nữa thì e là khó
    khăn vô cùng, ta hiện tại khí huyết cũng cạn, không thể áp dụng phương thức
    cũ, mà nếu tìm người khác thì không thể an tâm được!


  • Vâng môn chủ, vị Mộc Quỷ Kiếm Triệu Ngữ Yên đó có một đan phương là Cửu
    Chuyển Tục Mệnh Hoàn có thể cải tử hoàn sinh, trước đây ta cũng từng tìm kiếm
    nhưng chưa khi nào dò được tung tích của vị ấy, chỉ nghe đồn đại là vị cao
    nhân này đã ẩn dật đâu đó trong Cổ Vực này mà không rõ được thêm gì
    nữa...Haiz...


Trầm tư một khoảng, Trần Khánh Dương cau mày nhăn trán. Cái gì mà cải tử hoàn
sinh chứ, hắn chẳng tin. Thế nhưng tình hình hiện tại của Linh Tiểu Vân quá
đỗi vượt ngoài dự liệu cho nên cũng chỉ có thể đánh liều một phen. Liền gọi
mấy tiếng:


  • Đại ca! Đệ có việc cho ca đây!


  • Hừm! Tìm con mụ đó chứ gì! Dễ ẹc, nếu đệ cần thì ta bê luôn cái đạo quán đó
    lại đây cho đệ! – Vẫn là một tốc độ không thể lí giải, Tôn Bạo Thiên đã có mặt
    ngay sau lưng Trần Khánh Dương mà phun ra một câu.


  • Hừm, đệ không có giỡn à nha! Đại ca biết vị đó?


  • Hầy, nghe cái hiệu Quỷ Mộc Kiếm là biết “cao nhân” họ Triệu nào đó rồi! –
    Tôn Bạo Thiên cố tình nhấn mạnh hai từ “cao nhân”.


  • Vậy lập tức đưa đệ tới đó là được, hiện tại Bát muội khó mà qua được, chúng
    ta đành phải đặt cược một phen vậy!


  • Được thôi! Chuẩn bị xong chưa?


  • Hoàng thúc – Trần Khánh Dương quay sang nói với Hoàng Kim Thiên Linh Điểu –
    Nếu 6 hôm nữa không thấy ta trở về, thì tiến hành biện pháp cũ, thúc cũng đã
    xem qua, cứ đưa mảnh giấy này cho Lưu trưởng lão là được!


Liền đó, hắn cũng lấy ra một tấm giấy nhỏ, rất mau đã ghi một đống chữ đến kín
mặt giấy rồi giao cho Hoàng Kim Thiên Linh Điểu. Đoạn quay sang Tôn Bạo Thiên:


  • Đi thôi đại ca!

Lần này thì thậm chí là còn chưa kịp chớp mắt thì Tôn Bạo Thiên đã đem Trần
Khánh Dương ra ngoài, vô thanh vô tức biến mất. Kì thực thì đường có chút xa,
cho nên lúc này có thể thấy được một bóng nam nhân vô cùng xấu xí đang cắp một
tiểu tử lùn hơn hắn một chút mà phi hành qua chín tầng mây, nhắm vào hướng Bắc
Cổ Vực nhảy tới.

Tốc độ khủng bố này nếu là kẻ khác thì chỉ e là gió táp cũng đủ để thổi bay
hết lớp da, thế nhưng Tôn Bạo Thiên lại bao bọc cả 2 thân thể vào một lớp cấm
chế bảo vệ khiến cho Trần Khánh Dương vẫn an toàn. Có điều, cấm chế thì chỉ
bảo vệ được tác động của luồng hông khí đang bị nén lại thành một quầng hơi
nước chắn trước mặt rồi lan ra phía sau mà thôi, chứ còn tác động của trọng
lực lên thân thể Trần Khánh Dương thì chỉ là một phần nhỏ và hắn đang phải
chịu một áp lực có thể đã vượt quá 7G.

Nói một chút về lực G, hay còn gọi là G-tolerance là một lực ảo dạng quán tính
dùng để giải thích gia tốc tương đối của một vật khi đổi hướng hoặc thay đổi
tốc độ so với khi rơi tự do. Đơn vị của lực 1G tương đương với trọng lực tiêu
chuẩn, chính là gia danh định gây ra bởi trọng lực của trái đất ở độ cao tương
ứng với mặt biển, vào khoảng 9.8m cho một giây bình phương. Khi chịu lực tác
động ở mức 5G thì với người bình thường sẽ gặp trạng thái buồn nôn, choáng
váng. Sức chịu đựng đối với lực G phụ thuộc vào độ lớn của lực G và thời gian
kéo dài của việc tăng-giảm tốc và sự định hướng của cơ thể trong quá trình di
chuyển. Lực G hướng về bàn chân khiến lượng máu huyết lên não bị trì trệ cho
nên rất dễ gây ra tổn thương.

Với những phi công thì tiêm kích phản lực, đôi khi phải chịu một áp lực lên
tới 9G. Dĩ nhiên, những bộ đồ bảo hộ của họ có tác dụng làm giảm áp lực này
lên người phi công, tăng sức chịu đựng của phi công lên nhiều lần. Những phi
công mệnh danh “quái vật G” có thể chịu một áp lực lên tới 6G mà vẫn tỉnh táo
trong một thời gian dài. Còn người thường thì chỉ đạt khoảng 3G là đã bắt đầu
có dấu hiệu mệt mỏi.

Trở lại việc phi hành của Trần Khánh Dương lúc này thì Tôn Bạo Thiên đã cố ý
nhẹ tay rồi nhưng bản thân Trần Khánh Dương vẫn đã ở ngưỡng ý thức mơ hồ, ngốc
trệ, hơi thở cũng bị ngắt quãng. Thế nhưng cũng nhờ việc luyện tập khắc nghiệt
cùng với nhiều lần vào sinh ra tử cũng khiến bản thân hắn trở nên rắn rỏi hơn.
Và việc cấp bách đến tính mạng của Linh Tiểu Vân cũng làm cho hắn xuất ra một
cỗ ý chí ngút trời, quyết cắn răng chịu đựng áp lực khủng bố kia.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #111