Người đăng: dragonf4393@
Trần Khánh Dương vẫn thong thả bước đi, chẳng có một chút gì là tỏ vẻ mệt mỏi
khiến cho đám đệ tử đang lục tục nối đuôi nhau ở phía sau có chút nể phục.
Tuổi đời của bọn họ có thể nói là nhiều người hơn hẳn vị tiểu môn chủ kia,
nhưng đều đã thở phì phò hết thảy.
Lại qua mấy lối hành lang ngoằn nghèo nữa, nhóm người có lẽ đã đi hết 3 phần
tư ngọn núi đồ sộ, mà lúc này cũng đã là xế bóng. Mặt trời đã bắt đầu ngái
ngủ, tìm nơi yên tĩnh để an giấc sau một ngày dài theo dõi tên tiểu tử áo lam
bên dưới kia.
Chợt, Trần Khánh Dương dừng bước, quay người lại cười cười hỏi:
Từ trưa đến giờ, đám người đông đúc bị dẫn đi lòng vòng, lại còn có những câu
hỏi vu vơ chẳng đâu vào đâu, hiện tại lại mà một câu không rõ đầu đuôi ý tứ gì
khiến cho tất thảy đều dáo dác nhìn nhau. Nhưng liền đó thì có một đệ tử nói
lớn:
Bẩm, chúng đệ tử tin rằng môn chủ không bao giờ là ngoại địch của Thái
Dương Môn ạ!
Hừm, vậy sao! Ha ha ha ha! Lầm to! Ta dẫn các ngươi đi lòng vòng, tiêu hao
hết sạch thể lực, hiện thời các ngươi đều là cá nằm trên thớt hết cả rồi! Ha
ha ha ha ha
Trần Khánh Dương cất lên một tràng cười tà ác, khóe mắt lộ hung quang nhìn
chằm chằm vào đám người. Chân khí điều động đổ vào kinh mạch khiến cho kình
phong tuôn trào, cuồn cuộn như sóng dữ. Mái tóc búi cao cũng bị bung ra, bay
tứ tán, toàn thân hắn hiện tại đã trở thành bộ dáng ác ma. Rồi cất giọng trầm
trầm đầy sát khí:
Hà! Hiện tại đã đến lúc bổ sung công lực! Thôn phệ máu huyết của các ngươi
sẽ giúp ta đột phá tu vi Vương cấp! Khà khà khà! Thực quả là thơm ngon! Kẻ nào
trước nhỉ? Ta đói sắp không chịu được nữa rồi! Ha ha ha ha.
Bày trận!
Một đệ tử hô to lên, liền đó nhóm đệ tử Vũ đường theo sự luyện tập trước đó,
đều nhất loạt tiến lên, rút đoản đao bày thành một thế trận chuẩn bị đương
đầu. Trong ánh mắt ai cũng trở nên nghiêm trọng. Họ không thể tin được tiểu
môn chủ kia lại là một ác ma sử dụng máu người để tăng cường tu vi.
Đại Miêu có chút hoảng sợ, kéo Linh Tiểu Vân núp ra sau Tiểu Miêu. Mà Tiểu
Miêu thì lại cứ ngồi như một pho tượng đen tuyền, trong đôi lam ngọc không hề
tỏ ra một chút gì là biến loạn.
Sự căng thẳng dần trở nên bao trùm Thái Dương Sơn khi hung quang bắn ra từ
trong mắt Trần Khánh Dương ngày càng lớn mạnh khiến cho áp lực lên thâm tâm
mỗi người có mặt đều phải run sợ. Nhóm đệ tử đang bày ra trận pháp định lao
lên nghênh chiến thì bị một giọng nói trong trẻo cản lại:
Khoan! – Liền đó, một nữ đệ tử thướt tha xinh đẹp tiến lên phía trước, vượt
qua đội hình kia, khẽ cúi người thi lễ nói – Chúng đệ tử có tội, không biết vì
việc gì đã làm kinh động môn chủ, xin môn chủ bỏ qua cho, nhưng việc môn chủ
là một ác ma thì đệ tử và cả những huynh đệ tỷ muội ở đây đều tin rằng môn chủ
không phải như vậy ạ!
Hừ! Không tin sao!
Vút...Soạt soạt!
Trần Khánh Dương vung tay, phóng ra một đám mộc ti khí quấn chặt lấy chiếc cổ
trắng trẻo của cô nương kia mà kéo mạnh lại phía mình. Tiếp đó, thủ ấn kết
trảo, chụp mạnh vào cổ cô nương đưa lên cười lớn:
Ha ha ha ha! Hiện tại thì ngươi vinh hạnh là kẻ đầu tiên đi!
Huynh đệ! Xông lên! Ahhh
Sáttttt!!!
Tiểu Miêu! – Trần Khánh Dương quắc mắt quát một tiếng.
Tiểu Miêu nãy giờ ngồi im như pho tượng một bên xem náo nhiệt, nghe gọi liền
lập tức phi thân lên trước đội hình, xù lông căng mắt, nhe nanh đe dọa khiến
đám người hoảng sợ mà dừng chân.
Đại Miêu lúc này ngỡ ngàng ngồi phục xuống, không thể tin vào mắt mình được.
Không ngờ là nàng được cứu ra bởi một ma đầu ghê gớm, không biết rồi đây số
phận nàng sẽ ra sao. Thế nhưng Linh Tiểu Vân thì lại khác, sắc mặt bình thản
chẳng xem chuyện kia vào mắt, ôm lấy Đại Miêu vào lòng, bàn tay vỗ vỗ lưng
trấn an.
Trong lúc đó, phía trên đỉnh núi, Hoàng Tuyết hơi cau mày một cái nói:
Hầy! Không ngờ nha!
Hừm! Ta cũng không nghĩ được là tên này lại còn có tài lẻ như vậy nữa đó!
Đạt, đạt lắm! Cho đi đoàn kịch hẳn là sẽ thu nhiều tiền a! Ha ha ha ha – Tôn
Bạo Thiên cười lớn.
Hầy! Tiểu Miêu muội muội cũng ra dáng lắm à nha! Ha ha ha
Trở về nơi đang xảy ra náo nhiệt. Sắc mặt cô nương nằm trong tay Trần Khánh
Dương hiện tại đã chuyển dần sang tím tái bởi trảo ấn chắn ngang huyết mạch
làm cho khí huyết trì trệ, nhưng đôi mắt vẫn quyết liệt, cắn răng từ tốn:
Môn chủ, cho dù môn chủ có thực sự là ác ma đi chăng nữa thì chúng đệ tử
cũng quyết theo người, có điều, người hiển lộ hung quang nhưng không hề sát ý,
rõ ràng là thử thách chúng đệ tử đây mà!
Bịch...
Ha ha ha ha! Được! Được lắm! Cánh nam nhân các ngươi thực là dũng khí, ta
có lời khen, nhưng phải nói là thiếu một chút tinh tế nữa mới được a! Được
rồi, dẹp hết đi, ngươi – Trần Khánh Dương thu liễm khí tức, chỉ nhẹ vào cô
nương đang ôm cổ thở dốc vừa được hắn thả xuống – Ánh mắt sắc bén tinh tường,
có thể thấy được thế cục, cũng có gan đương đầu với thử thách, ngoài việc qua
kì sát hạch, lập tức sắc phong phó đường chủ dưới trướng trưởng lão Lục Vô
Song, lát nữa tới Nội đường nhậm chức!
Tạ môn chủ anh minh!
Cô nương được phong tước không khỏi mỉm cười, mặc dù trên cổ nàng đã hằn lên
dấu trảo thủ đỏ chót nhưng cũng không lấy đó làm rầu lòng. Đoạn, Trần Khánh
Dương thu nốt công lực, chỉ vào nhóm đệ tử khi nãy đã dám chống đối:
Lúc này thì cả một đám mấy trăm thân ảnh ban nãy thấy có sự lạ thường, khí lực
xung thiên cho nên cũng đã kéo lên đây mà ghé một mắt xem. Nhưng thấy một màn
này thì từ những đệ tử đã bị dẫn đi nửa ngày lẫn những người mới đến đều tròn
mắt nhìn nhau không biết phải trả lời thế nào.
Trưởng lão Lục Vô Song cùng với Lưu Dược Sư ban nãy có chút hoảng hốt, nhưng
nghĩ lại thì chẳng qua cũng là sát hạch của môn chủ cho nên cố trấn tĩnh được.
Hiện tại nghe xong câu hỏi thì cũng đưa mắt tròn xoe nhìn nhau không biết nói
gì.
Bảy đệ tử khi nãy còn đứng trân trân không hiểu đầu đuôi thì hiện tại sau một
phen bàn bạc liền cử người đầu lĩnh ra trả lời:
Bẩm môn chủ, chúng thuộc hạ khi nãy không hiểu chuyện, đã mạo phạm môn chủ,
xin môn chủ lượng thứ. Hiện tại chúng thuộc hạ xin phép trả lời rằng sẽ cứu
mẫu thân để làm tròn chữ hiếu, sau đó nguyện gieo mình xuống sông để giữ trọn
tình phu thê ạ!
Ừm, thế mẫu thân các ngươi có đau lòng không? Thế nếu các ngươi còn nhi tử
nhi nữ thì để cho ai nuôi?
Điều này...điều này....
Chúng đệ tử xin gửi lại Thái Dương Môn! – Một người trong nhóm bước ra đáp.
Thế, cảm giác một đứa trẻ lớn lên không có tình thương phụ mẫu, và phụ mẫu
các ngươi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì thế nào?
Ơ...
Chúng đệ tử ngu muội, xin được môn chủ khai sáng! – Vẫn là người đã khảng
khái đáp trước đó.
Lúc này thì Trần Khánh Dương thở ra một hơi, cười cười cất giọng ngân vang cả
một khu vực rộng lớn của Thái Dương Sơn:
Câu hỏi này quả là phức tạp. Nếu là ta, bản thân cũng sẽ khó lựa chọn. Có
điều, nếu là ta thì ta sẽ chọn cứu mẫu thân để đền ơn sinh thành. Và ta chọn
sống, sống thật tốt, thay phần nương tử ta báo hiếu phụ mẫu nàng ấy, cũng sống
thay phần nàng ấy, và ta sẽ tìm cách không để bất kì ai rơi vào tình huống đau
lòng tương tự nữa!
Tạ môn chủ chỉ giáo!
Được rồi, hiện tại 7 người các ngươi cũng qua kì sát hạch, tổng cộng chúng
ta có 23 người, cùng với 3 tiểu muội của ta và các vị trưởng lão, hiện tại có
thể giải tán, chuẩn bị cho lễ hội mừng năm mới. Hi vọng những người hôm nay
chưa qua được buổi sát hạch vẫn có thể cố gắng, các ngươi không hề kém cỏi,
chỉ là còn thiếu một chút nữa thôi, sớm muộn gì đi chăng nữa, ta tin, mỗi
người các ngươi sẽ hiển lộ bản thân hết thảy! Không có ai là phế vật cả, quan
trọng là đừng ép một con cá leo cây! Các ngươi yên tâm, vẫn còn rất nhiều kì
sát hạch khác, hiện tại là leo cây, nhưng rồi sẽ tới lượt các ngươi tỏa sáng!
Hiện tại giải tán!
Tạ môn chủ anh minh! Môn chủ bình an!
Nói xong, Trần Khánh Dương nhẹ nhàng tiến đến Đại Miêu đang ngồi bệt dưới đất
ngơ ngác không hiểu nổi là sự tình gì. Hắn cười nhẹ nhàng dắt tay tiểu muội
đứng dậy:
Để muội kinh sợ rồi, là ca không tốt!
Muội...muội không sợ a!
Thế được rồi!
Xóa đầu Đại Miêu một cái, Trần Khánh Dương ẵm Linh Tiểu Vân lên một tay, tay
còn lại nhẹ nhàng đặt lên vai Đại Miêu, thân tình trở lại tư phòng. Bên cạnh
là Tiểu Miêu cũng bước song song, nàng cười cười:
Hây ya! Tam ca diễn hay quá đó a! Suýt nữa là muội tưởng thật a!
Hầy! Muội diễn còn sâu hơn! Ha ha ha ha ha
Hihihihi