Người đăng: dragonf4393@
Lại một hồi lâu dẫn cả một đội hình đông đảo đi lòng vòng, cuối cùng dừng lại
trước xưởng cơ khí bên cạnh Linh đường. Nói một chút về xưởng cơ khí này thì
thực...như một cái lò rèn không khác là bao, mà bên cạnh đó lại còn có một
xưởng mộc nhỏ, liên thông với nhau qua một vách thường bằng gỗ, đều là hợp tác
để luyện xuất ra những cơ giới đầu tiên, mà hiện tại là những đầu máy hơi
nước. Có điều, lúc này thì cả lò đúc cũng đã tắt lửa, mà xưởng mộc cũng tạm
ngưng hoạt động vài hôm, bởi Trần Khánh Dương đã tuyên bố kì nghỉ cho nên cũng
không có ai duy trì hoạt động cả.
Nhìn ngắm một lát, Trần Khánh Dương lại cất giọng vang vang:
Một câu đố hết sức mập mờ, không rõ mục đích khiến cho cả nhóm đệ tử mắt tròn
mắt dẹt nhìn ngắm xung quanh, tuyệt không thể hiểu nổi là ý môn chủ hỏi đến
việc gì. Cũng phải nửa trăm cái hô hấp sau thì chợt có một đệ tử như nghĩ ra
được việc gì mà đưa tay xin trả lời, ánh mắt rực sáng như kẻ vừa ngộ đạo:
Bẩm môn chủ, bài trí của xưởng cơ khí này cùng với xưởng mộc bên cạnh thì
không có gì đáng nói, đều tiện nghi cho việc sản xuất, có điều, xưởng rèn bên
này liên tục có nhiệt độ cao, lại luôn có mấy lò than hồng đốt cháy, mà xưởng
mộc bên cạnh lại xuất ra rất nhiều mạt gỗ trong quá trình sản xuất khiến cho
có một nguy cơ tiềm tàng dẫn hỏa. Chỉ cần một tai nạn xảy ra thì toàn bộ xưởng
cơ khí này sẽ lập tức bắt lửa, ra tro toàn bộ, nếu không cứu chữa kịp thời thi
e là sẽ lan sang cả Linh đường và Nội đường bên cạnh ạ!
Uhm! Ngươi nói chính xác, vậy có đề xuất gì để phòng tránh được hỏa hoạn?
Nói tới nhìn ra vấn đề thì đã khó, mà nói tới giải pháp cho vấn đề thì lại còn
khó khăn hơn bội cho nên đệ tử vừa nãy ấp úng không biết trả lời ra sao, cố
gắng vắt óc ra suy nghĩ. Lúc này mới có một đệ tử khác ngỏ ý xin tiếp lời:
Bẩm, đệ tử nghĩ là việc di dời xưởng mộc ra xa thì hiện tại khó bề giải
quyết, cũng lại khó khăn hơn cho việc lắp ráp thiết bị. Nhưng nếu sắp đặt thêm
những bồn nước lớn thì lại chiếm quá nhiều diện tích gây bất tiện cho việc sản
xuất của xưởng. Đệ tử mạn phép được đề xuất ý kiến là dời xưởng mộc sang một
căn khác bên cạnh, đưa chỗ xưởng mộc hiện tại thành nơi trung chuyển và lắp
ráp thiết bị thì sẽ giảm thiểu được nguy cơ xuống. Hơn nữa, việc lắp ráp cũng
không tốn quá nhiều diện tích cho nên có thể bố trí được nhiều thùng nước lớn
để đề phòng hỏa hoạn ạ! Đệ tử xin hết!
Tốt! 2 câu hỏi chọn được thêm 2 người! Hiện tại đó có thể xem như giải pháp
tạm thời, còn ai có ý kiến gì khác nữa chăng?
Bẩm, đệ tử có một đề xuất, tương lai xa chúng ta sẽ có nhu cầu nhiều hơn
cho nên mạn phép kiến nghị cho xây dựng xưởng mộc lớn cùng với xưởng rèn đúc
lớn nằm tại 2 vị trí gần hồ nước phía hậu sơn, cũng có thêm một nơi lắp ráp
khác nằm chếch vào bên trong thành một hình tam giác có thể tiện việc sản
xuất. Có hồ nước lớn ở đấy thì chúng ta không phải liên tục gánh nước lên cao,
đỡ mất nhiều công sức mà vẫn đảm bảo việc trị hỏa nếu xảy ra vấn đề. Hơn nữa
cũng cho làm một con đường dẫn từ đây xuống bên dưới đó thì có thể giải quyết
được vấn đề này triệt để ạ! Đệ tử xin hết.
Được! Rất thực tiễn! Chúc mừng 3 ngươi! Ta cũng sẽ áp dụng những ý kiến đó,
cả 3 người đều rất có tiềm năng, ta có lời khen!
Thở dài một hơi, đám đệ tử lại hồ hởi nhìn nhau, chúc mừng 3 người vừa qua đợt
tuyển. Có thể nói, việc này trông thì không có gì là đặc biệt, nhưng trong một
thời gian ngắn đã có thể nhìn ra nhược điểm cũng như hướng giải quyết vấn đề
một cách triệt để thì quả thực, 3 người này không phải là phàm nhân rồi! Một
người có cái nhìn sắc bén, nhạy cảm, một người thì lại nhanh nhạy giải quyết
vấn đề, người còn lại thì có gan quy hoạch, rõ ràng là chỉ cần bồi dưỡng thêm
một chút thì đều sẽ trở thành những hạt giống cực kì quan trọng trong tương
lai.
Trần Khánh Dương vẫn cười cười vui vẻ tiếp tục dẫn nhóm người đi loanh quanh.
Hắn đang rất vui, bởi hiện tại có được 3 hạt giống này thì rõ ràng là việc
biến Thái Dương Sơn thành một khu công nghiệp là điều không xa.
Hiện chỉ còn lại 5 câu hỏi, và đã có 8 học viên, những người còn lại đang bấm
bụng suy tư, không chắc là 12 chân học viên còn lại có mình trong đó nữa hay
không. Chớp mắt một cái là đã đi qua hết một nửa chặng đường rồi còn gì, mà
môn chủ chỉ nói là tuyển 20 người chứ không nói là tuyển tối thiểu bao nhiêu
cho nên trong lòng họ đều có chút gấp gáp.
Hiện tại thì cả nhóm người đã nằm trong quần thể kiến trúc nội môn. Mà nhóm
người ban đầu cũng chỉ có vỏn vẹn 44 người thì lúc này đã có thêm một số đệ tử
khác cũng tò mò theo sau, mà cả trưởng lão Lục Vô Song cùng với Lưu Dược Sư
cũng đã có mặt từ lúc nào chẳng hay.
Đứng trên lối đi lát đá cheo leo trên vách núi, nhìn xuống chân núi là một dải
ngút ngàn, thăm thẳm cùng với một dòng suối nhỏ róc rách luồn lách qua những
khe đá, tán cây mà đổ ra phía hậu sơn. Trần Khánh Dương nhắm mắt hít thở mấy
hơi thư giãn, sau đó nhìn về phía chân trời xa xa mà cất tiếng ngâm:
Cả nhóm người yên lặng, cũng hướng mắt về chân trời xa, tuyệt nhiên không xem
đây là câu hỏi. Ai cũng hít thở vài hơi, thư giãn tinh thần, chuẩn bị đón
những câu hỏi còn lại. Thế nhưng có một giọng nữ nhân vang lên, chính là của
một đệ tử trong nhóm 40 người đang được sát hạch lên tiếng:
Vài cái hô hấp lại trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ còn một ngọn gió phiêu phiêu.
Bất chợt, Trần Khánh Dương quay đầu lại, để lộ sự tiếu ngạo trên gương mặt
rạng rỡ mà hồ hởi nói:
Tốt! Rất nhạy bén! Có thể thấu được tâm tư của ta! Ngươi là người thứ 9 qua
được kì sát hạch!
Đa tạ môn chủ! – Cô nương trạc chừng mười tám cúi đầu nhẹ thi lễ.
Đoạn, nhóm người lại tiếp tục cuộc hành trình sát hạch theo chân vị tiểu môn
chủ thần bí kia. Lục Vô Song đứng một bên ban đầu có chút ngạc nhiên không
hiểu, nhưng sau đó cũng lập tức hiểu ra, cuộc sát hạch này không phải chỉ là
tuyển chọn bình thường, mà mỗi câu mỗi từ đều có thể dùng để khảo sát, sàng
lọc ra những tinh anh trong tinh anh, tìm ra những hạt giống mẩy nhất cho Thái
Dương Môn.
Lại tiếp tục thong thả bước đi qua những lối đi lát phiến thạch vuông vức,
Trần Khánh Dương đưa nhóm người vòng ra phía sau hậu sơn. Cung đường uốn lượn
dài tít tắt này khiến cho không ít đệ tử đã bắt đầu có dấu hiệu đổ mồ hôi ròng
ròng, hô hấp trì trệ. Thế nhưng họ vẫn không nản lòng, tiếp tục đều đều cất
bước theo sau vị tiểu môn chủ kia.
Đến một nơi có phần hoang vắng, chỉ còn một lối mòn bằng đất chứ không được
lát phiến thạch, Trần Khánh Dương dừng lại, nhặt lấy một mẩu lá khô nằm trên
đám rêu xanh mơn mởn bên cạnh lối đi nhìn ngắm. Đoạn thở dài một tiếng.
Lại thêm một chút tĩnh lặng, chợt có một nữ đệ tử khác, như ngẫm ra được điều
gì liền cất giọng dịu dàng:
Bẩm môn chủ, đệ tử biết được sinh lão bệnh tử, có sinh ắt có tử, tất cả đều
là thiên mệnh. Nhưng phàm là những sinh linh thì đều một lòng cầu sinh tránh
tử, thiết nghĩ Linh đường ngoài việc luyện chế đan dược ra thì lại còn một
việc khác đó là cứu chữa thương thế cho đệ tử trong môn. Có điều, nếu là bình
thường thì không nói, nhưng khi xảy ra chiến sự thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến
tiến độ sản xuất và tu luyện của linh đường, hơn nữa cũng không thể cứu chữa
cho những người khác không phải là đệ tử Thái Dương Môn. Đệ tử mạn phép đề
xuất ý kiến là thành lập một khu riêng biệt ở gần phía tiền môn, thâu nạp
nhiều đại phu giỏi để có thể chữa trị cho cả những dân thường ạ!
Ngươi thuộc bộ phận nào?
Bẩm, đệ tử thuộc Linh đường, là đệ tử nội môn, dưới trướng của Lưu trưởng
lão, và cũng thuộc quản lí của Lục trưởng lão ạ!
Uhm! Ngươi là người thứ 10 qua kì sát hạch!
Lúc này thì Lục Vô Song cùng Lưu Dược Sư tròn mắt nhìn nhau khe khẽ:
Sau đó thì nhóm người lại lục tục kéo nhau theo chân tiểu môn chủ bước đi trên
lối mòn vòng quanh lưng chừng núi. Lối mòn ngày càng nhỏ hẹp khiến cho hàng
ngũ lúc này không thể sắp thành một khối nữa, mà từ từ xuống còn 3 hàng dọc,
sau đó chỉ còn lại 2 hàng dọc chen chúc nhau thành một dải người.
Mải tới khi lối mòn cũng chấm dứt thì vẫn còn cách lối đi bên kia chừng mấy
trăm trượng. Đứng từ vị trí này thì không khó để nhìn thấy phần lối đi lát đá
phía trước, nhưng không còn đường để tới đó nữa mà buộc phải đi qua một khu
vực cỏ cây um tùm. Trần Khánh Dương vẫn không dừng bước, đạp luôn lên những
ngọn cỏ mà băng băng thẳng tiến.
Một nhóm đệ tử vận y phục trắng bạch, đều là người của Vũ đường, lúc này tuy
đã có chút thở dốc nhưng liền rẽ lên phần trên, vượt lên trước đội hình, chia
ra một người cõng Linh Tiểu Vân lên vai, một người khác lại cõng Đại Miêu lên
lưng, tiếp tục theo sau môn chủ, trong khi 3 người nữa thì lại vượt lên trước
Trần Khánh Dương, lấy ra mấy thanh đoản đao sáng loáng liên tục mở đường.
Sau một lúc vượt hết những chướng ngại, đặt chân lên lối đi lát đá phiến thì
Trần Khánh Dương mới dừng lại cất giọng nghiêm nghị:
Toàn đội hình phía sau nghe được những lời này thì lập tức sững sờ, sợ rằng
lại có một màn thanh lí môn hộ. Thế nhưng người dẫn đầu thì đưa tay quệt những
giọt mồ hôi trên trán, cung kính thi lễ đáp:
Bẩm môn chủ, lối đi không phải tự dưng mà có, đều là do người ta đi lại mở
đường mà hình thành, chúng đệ tử bạo gan lên trước, nguyện vì môn chủ mà ra
sức mở đường cho Thái Dương Môn, sống chết không màng. Lại còn nói tới nhị vị
tiểu thư thì hiện tại tuổi đời non trẻ, e rằng những trắc trở lộ trình có thể
xảy ra điều không may cho nên chúng đệ tử mới mạo phạm, ngoài ra vẫn còn nhiều
tỷ muội phía sau, chúng đệ tử bạo gan mở đường cũng có thể giảm đi được phần
nào khó khăn, những mong không để xảy ra việc gì ngoài ý muốn, mong môn chủ
lượng thứ!
Ha ha ha ha! – Trần Khánh Dương ngửa mặt lên trời cười lớn, điều này làm
nhóm người phía sau được một phen rùng mình có chút sợ hãi, thế nhưng hắn lại
cất giọng vui vẻ mà nói – Khá lắm! Có bản lĩnh! Có khí khái! 5 người các ngươi
đã qua sát hạch! Rất tốt! Thái Dương Môn cần những kẻ bạo gan, tinh tế có thể
nhận ra từng nguy cơ nhỏ nhất, cũng dám xả thân đi tiên phong! Ta có lời khen!
Tạ môn chủ!
Cả 5 người đồng thanh, đoạn đứng lên vui vẻ cười. Không nghĩ là một hành động
nhỏ nhặt đó cũng được đánh giá cao như vậy. Mà cũng đúng thôi, trong lúc ai
cũng lo lấy bản thân thì những người này lại dám đứng ra đảm đương trọng
trách, lo nghĩ cho người khác, thì hà cớ gì lại có thể bỏ rơi bọn họ được.
Hiện tại thì cuộc sát hạch kì lạ này đã tuyển ra được 15 giạt giống tốt, mà
hiện vẫn còn mấy câu hỏi nữa, không biết sẽ ra sao, hạ hồi phân giải.