Sát Hạch Tuyển Sinh (1).


Người đăng: dragonf4393@

Môn chủ đi trước, một nhóm người đông nghịt đi sau, cứ từ từ đi dọc lối đi lát
đá mà dẫn tới đại điện. Hiện tại 2 bên lối đi thì những cây cối đã xanh biếc
một sắc xuân cùng với những lá non có phần sum xuê, mà cả những nụ đào be bé
cũng đang lớn dần lên rất mau, mong chờ được nở rộ vào đúng thời điểm lễ hội
mừng năm mới.

Mà nói một chút để khỏi lầm lẫn là sở dĩ tới thời điểm hiện tại thì Thái Dương
Môn cùng những thành trấn lân cận mới bắt đầu gần kề khoảng giao mùa. Chính là
bởi Cổ Vực rộng lớn, mà vị trí của Thái Dương Môn lại rất gần với Hắc Long
Đầm. Nhắc lại Hắc Long Đầm thì mùa đông không hề bị đóng băng, ngược lại thì
bùn khá ấm. Bởi địa phương này có qua một đoạn long mạch khó hiểu, hấp thu
nhiệt lượng trong Cổ Vực rồi dồn lại vào dưới đầm, hun nóng những bùn loãng.
Càng gần đầm thì bị thôn phệ càng nhiều hỏa khí.

Lại thêm một điểm lạ nữa là tuy mùa đông Hắc Long Đầm có nguồn nhiệt năng giữ
ấm, thế nhưng mùa hạ thì lại không bị đun sôi. Chẳng rõ vì đâu mà đoạn long
mạch biến thái này hoạt động theo chu kì nửa năm một lần, có nghĩa là từ giữa
mùa thu kéo dài cho tới giữa mùa xuân mới bị phong bế. Chỗ này là nói nhỏ thôi
nhé, còn hiện tại quay lại Thái Dương Môn.

Trần Khánh Dương thì nom bộ rất thong thả, chắp tay ra sau lưng, cứ từ từ cất
từng bước, chẳng ra dáng bộ suy tư nghĩ ngợi gì. Đột nhiên hắn dừng bước, đưa
một ngón trỏ chỉ lên trời rồi quay lại cất giọng vang vang:


  • Giữa Đức trong đạo và Tài trong khả năng, điều gì quan trọng hơn?

Chỉ sau vài cái hô hấp, đã có vài cánh tay đưa lên xin được trả lời. Trần
Khánh Dương liền chỉ vào một người đứng giữa đội hình:


  • Ngươi đi!


  • Bẩm môn chủ, đệ tử nghĩ là Tài, bởi vì nếu không chú trọng tài năng thì cho
    dù là tu luyện giả hay là một nông nô hoặc thợ săn thì cũng đều không thể làm
    được gì. Nếu một thợ săn tài ba lão luyện, có thể tuổi thọ không cao, nhưng
    hoàn toàn có thể sống một đời khuây khỏa, ngược lại thì một tu luyện giả bất
    tài, hoàn toàn có thể bị người ta đánh chết rất nhanh khi bước ra đời. Đệ tử
    xin hết ạ!


  • Còn ai có ý kiến khác không? Ngươi đi! – Trần Khánh Dương lại chỉ vào một
    đệ tử khác.


  • Bẩm, đệ tử nghĩ là Đức, bởi một kẻ có tài nhưng thiếu đi đức độ, hắn sẽ làm
    ra nhiều chuyện máu chảy đầu rời, hại người bức thú, như vậy thì thiên hạ sớm
    muộn cũng sẽ đại loạn ạ! Đệ tử xin hết!


  • Hừm! Còn ý kiến nào nữa không? – Trần Khánh Dương gật gù mấy cái, liền thấy
    Đại Miêu cũng rụt rè đưa tay liền cười cười nói – Muội đi!


  • Bẩm môn chủ...


  • Tam ca! – Trần Khánh Dương cười cười chỉnh.


  • A! Tam ca, muội nghĩ là như nhau!


  • Vì sao?


  • Nhân tài đầy rẫy, nhưng không mấy người có được đức độ. Những người có đức
    độ, sống hòa nhập cùng mọi người nhưng không có tài cán lại thành ra dễ bị tổn
    thương, bị người khác bắt nạt, chèn ép, khó cơ sinh tồn, cho nên muội nghĩ là
    cả 2 thứ đều quan trọng ạ!


Đến đây thì Trần Khánh Dương nở ra một nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, xoa
đầu Đại Miêu một cái, liền cất tiếng:


  • Đúng vậy! Một vị thần nhân đã từng nói với ta “Có đức mà không có tài, thì
    làm việc gì cũng khó. Có tài mà không có đức, chính là vô dụng”. Cái chúng ta
    cần là người toàn đức toàn tài để có thể cống hiến, dẫn dắt mọi người đến một
    tương lai tươi sáng hơn ở ngay tại cái thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu này! Thế
    nhưng một mình hắn thì không thể nào làm nên chuyện gì được, cần phải có những
    người khác cùng chung tay với nhau, cho nên hai phần đều là tám lạng nửa cân,
    không khác biệt là bao! Mỗi người có thể đảm nhiệm một vị trí, ví như người có
    đức thiếu tài, có thể dẫn dắt truyền thụ kẻ khác những đức độ của bản thân,
    còn người tài năng, chỉ cần không phản bội huynh đệ, đều có thể lấy được vị
    trí quan trọng trong chúng ta, là kẻ có thể ra tay sát phạt quyết đoán, chống
    lại cường địch, đốc thúc sự phát triển! Ta nói điều này, không phải chỉ là một
    câu hỏi đơn giản, mà mong muốn các ngươi, cho dù thiếu một trong 2 phần, cũng
    đều có thể ngẫm nghĩ vì huynh đệ tỷ muội mà đồng lòng với nhau! Đối với ngoại
    địch, tiên hạ thủ vi cường. Đối với đồng môn, hiền hòa bác ái! Ta nói vậy có
    khó hiểu chăng?


  • Môn chủ giáo huấn chí phải ạ! – Đám đệ tử đồng thanh.


  • Uhm! Hiện tại cả 2 người các ngươi được tuyển! Mong rằng có thể được như kì
    vọng của ta! Còn muội thì không tính vào 20 người học trò, nhưng cũng chính là
    học trò thứ 21 của Thái Dương Học Viện!


Xoa đầu Đại Miêu thêm một cái, Trần Khánh Dương lại tiếp tục thong thả cất
bước. Đại Miêu thì cười nhẹ, xem chừng nàng cũng là một hạt giống tốt đi. Tiểu
Miêu và Linh Tiểu Vân thì thích thú nắm tay Đại Miêu chúc mừng. Mà nhóm đệ tử
phía sau thì cũng mững rỡ chúc tụng 2 người vừa được tuyển.

Đi qua đại điện, theo lối dẫn tới một quần thể kiến trúc khác, Trần Khánh
Dương chợt dừng chân, chỉ vào một tòa lầu 4 tầng, chính là Thái Dương Tàng
Kinh Các mà quay lại nói:


  • Tại sao Tàng Kinh Các này lại phải xây phía dưới to, bên trên nhỏ, sao
    không thể xây khác đi được?

Tĩnh lặng qua vài cái hô hấp, liền có 2 đệ tử giơ tay xin phép trả lời. Tiểu
môn chủ liền nhìn vào một người gật đầu:


  • Ngươi đi!


  • Bẩm môn chủ, sở dĩ xây như vậy chính là bởi thiên điều không thể chống lại,
    xây nóc to hơn đỉnh thì sẽ lập tức sụp đổ ạ! Đệ tử xin hết.


  • Thế còn ngươi?


  • Bẩm, bởi kiến trúc là tập hợp của vật liệu, phàm là một khối vật thể thì
    luôn có một trọng lượng nặng nhẹ, mà vật nặng hơn thì sẽ chịu một tác động lớn
    hơn, nếu vật nặng đặt lên vật nhẹ thì phần kiến trúc ở bên dưới không đủ sức
    chống đỡ sẽ dẫn tới sự sụp đổ. Nhưng nếu có một cách nào đó có thể chống lại
    được sức nặng này hoặc là gia cường được phần dưới thì hoàn toàn có thể được
    như lời môn chủ, có điều hiện tại thì chúng ta không có cách nào ạ! Đệ tử xin
    hết!


Gật gù mấy cái, Trần Khánh Dương lại cất giọng trầm trầm đầy uy khí:


  • Khá lắm! Ngươi nói đúng ý ta rồi đấy! Hiện tại ngươi là người thứ 3 được
    tuyển, còn ngươi – Hắn chỉ vào người trước – Ngươi trả lời cũng rất đúng, có
    điều chưa được rõ ràng, rất tiếc là đợi tới những câu hỏi sau vậy, hi vọng
    ngươi có thể cho ta một câu trả lời thực tế và chính xác hơn!


  • Tạ môn chủ chỉ giáo!


Nhóm người lại tiếp tục di chuyển, người vừa trả lời hụt cũng không hề tỏ ra
oán hận, ngược lại thì chúc mừng người đã đỗ, chỉ trách bản thân chưa được tỏ
tường mà thôi. Trong lòng hắn quyết tâm sẽ nắm lấy cơ hội ở những lần tiếp
theo, dù gì vẫn còn tới 8 câu hỏi nữa.

Lại đi thêm một đoạn, bước vào Linh đường, nhìn ngắm một vòng gian phòng to
lớn có bài trí toàn là những kệ chất nhiều trúc giản ghi lại những đan phương,
mà chính giữa lại là một đài cao 1 trượng có đặt một dược đỉnh lớn bao giờ
cũng bập bùng ánh lửa. Tuy hiện tại đang trong kì nghỉ nhưng lửa ở đây vẫn
không tàn. Thực chất thì dược đỉnh đó không phải là để luyện dược, mà là một
tượng đài biểu trưng thanh thế của Linh đường mà thôi.

Cầm lên một trúc giản, ngó qua vài dòng, Trần Khánh Dương lại cất giọng sang
sảng vang cả Dược đường mà hỏi:


  • Phàm là mỗi loại dược thảo, khi chiết xuất ra đều cho một loại dược thủy
    riêng biệt, khi kết hợp lại thì trở thành hỗn hợp, điều tiết linh lực ngưng
    đan thành hình thì sẽ có được một viên đan dược có thể sử dụng vào tùy mục
    đích khác nhau. Vậy giả sử như ta không lấy ra độc đan, mà muốn sử dụng một
    loại khác, ví như là tấn cấp đan đi, có thể giết người được không?

Câu hỏi này thực sự có chút phức tạp đầy ẩn ý khiến đám đệ tử dáo dác nhìn
nhau hồi lâu. Liền đó có một đệ tử đưa tay xin trả lời, người này vận bộ y
phục màu đỏ, nhìn qua biết là người của Linh đường. Trần Khánh Dương gật đầu
một cái ra hiệu, đệ tử đó lập tức cất giọng:


  • Bẩm môn chủ, đan dược được chia làm nhiều loại, có độc đan, tấn cấp đan, tụ
    hồn đan, lưu huyết đan, tẩy tủy đan, vân vân...Mỗi loại đều có một công dụng
    riêng. Nhưng nếu dùng cho mục đích sát nhân thì hoàn toàn có thể thêm một chút
    độc tố vào trong một viên tấn cấp đan để ra tay ám toán. Có điều, theo đệ tử
    biết thì nếu kinh mạch không thể chịu nổi khí lực sinh ra từ đan dược thì có
    thể dẫn đến bạo thể mà chết, cho nên hoàn toàn có thể sử dụng tấn cấp đan nhồi
    nhét một lượng nhất định vào trong miệng địch thủ thì có thể khiến hắn bạo khí
    phát huyết, thất khiếu nhỏ máu mà tự động quy tiên ạ! Đệ tử xin hết.


  • Uhm! Rất tốt! Vậy còn câu trả lời nào nữa không?


  • Bẩm môn chủ, đệ tử ở ngoại đường, không biết nhiều về đan dược, cũng không
    phải là linh giả, nhưng mạo phép được trả lời là hoàn toàn có thể. Bởi những
    bài thuốc đơn giản ví như là hạt bí ngô tươi, nếu dùng một lượng nhỏ thì có
    thể dùng chữa một vài thứ bệnh thông thường, nếu rang lên thì có thể cắn vào
    dịp lễ năm mới, mà nếu ăn một lượng quá nhiều hạt tươi thì dẫn tới thổ huyết
    nội thương, nhiễm độc mà vẫn lạc, đệ tử xin hết!


  • Tốt! Rất tốt! Cả 2 ngươi được tuyển! Ta không còn gì để bổ sung thêm vào 2
    câu trả lời này!


Trần Khánh Dương nói lớn, ánh mắt rực rỡ tinh quang, không nghĩ là ở nơi khỉ
ho cò gáy này lại xuất ra được 2 người có thể trả lời rành mạch như vậy, mặc
dù có chút chưa được rõ ràng, nhưng cả 2 người này đều đã nói trúng trọng
điểm, phàm là cái gì có thể cứu người được, tức là cũng hạ sát thủ được.

Liền đó lại dẫn nhóm người tiếp tục đi tới nơi khác. Hiện tại đã có được 5
người cùng với một Đại Miêu được tuyển, vẫn còn 7 câu hỏi nữa, chưa biết là sẽ
ra sao, 15 chân học viên còn lại sẽ phải trải qua thử thách gì, xin mời chư vị
đón đọc chương tiếp!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #107