Người đăng: dragonf4393@
Mặt trời đã quá đỉnh đầu, hiện tại thì cũng đã sau bữa trưa khá lâu rồi. Một
phen lĩnh ngộ thất bại trôi qua, Trần Khánh Dương từ từ mở mắt, phun ra một
ngụm trọc khí. Hắn cất tiếng thật lớn về phía đỉnh núi:
Đại ca!!! Phiền đưa đệ xuống với!
Hầy! Bộ tự lên được mà xuống không được a! Coi bộ đệ cũng giống một tiểu
miêu trèo cây xong đợi ta đưa xuống đó a!
Giật mình quay lại, Trần Khánh Dương thực không biết nổi cấp bực của Tôn Bạo
Thiên là ở cái ngưỡng nào nữa, xuất quỷ nhập thần, chẳng biết từ bao giờ đã
đứng sau lưng hắn, ném cho một nụ cười khinh bỉ tới không thể khinh bỉ hơn
được nữa.
Hì hì, đệ tả tơi lắm rồi a! Việc có chút gấp gáp, phiền đại ca chút thôi
mà!
Hừm, được, vậy để ta tiễn đệ một đoạn!
Cái đ...!
Câu vừa rồi là Trần Khánh Dương chửi thề đó, bởi Tôn Bạo Thiên chẳng biết vì
lí do gì mà thẳng chân đá bay hắn xuống dưới. Một màn phi hành xuyên mây khiến
cho Trần Khánh Dương có chút hốt hoảng, thế nhưng hắn chẳng kêu la gì sất,
ngược lại, còn nằm dài ra giữa đám không khí bị dồn nén nên dưới thân hình nhỏ
bé nằm nghiêng một bên, lấy tay chống lên thái dương huyệt ra vẻ cao nhân đắc
đạo đang phi hành giữa phong vân tuế nguyệt.
Tôn Bạo Thiên sau đi đá tên tam đệ kia xuống thì cũng nhảy xuống theo, hiện
tại đang sao chép cách nằm nghiêng, một tay chống đầu đối diện lại với Trần
Khánh Dương.
Đại ca! Đệ nhờ đại ca đem xuống chứ đâu phải là đá xuống, thế này thì đệ tự
nhảy cũng được a! – Trần Khánh Dương phun ra một câu với đôi mắt hờ hững.
Thì đệ nhờ ta đem xuống còn gì, hiện tại đang xuống đó thôi! – Tôn Bạo
Thiên lấy tay còn lại ngoáy mũi, vẻ mặt như thể chẳng có việc gì xảy ra.
Là tiếp đất đó, chứ không phải là phi hành a!
Ờm, thì đệ cũng sắp tiếp đất rồi đó thôi! – Tôn Bạo Thiên lại đổi sang
ngoáy tai, tiện thể đá nhẹ một cái vào chân tên tiểu tử kia khiến Trần Khánh
Dương dịch lên phía trước một chút, tránh được một nhánh cây đâm ngang trên
đường bay.
Độ cao này thì đệ tử vong là thực đó đại ca à!
Không, đệ không chết vì độ cao, chỉ khi độ cao đột ngột giảm xuống, và đệ
nằm trên cái nền đá dưới kia, khi đó thì đệ mới tử vong à nha! – Tôn Bạo Thiên
lúc này lại gãi cằm.
Đại ca à! Muốn hạ sát thủ thì cũng không cần vậy chứ!
Hầy, ta sao nỡ ra tay với tam đệ, cầu còn không được huống hồ là ra tay!
Hiện tại giúp đệ xuống núi còn gì! – Hết gãi cằm thì lại chuyển sang
móc...đừng nghĩ nhiều, là móc khẽ răng chứ không phải là chỗ kia đâu.
Thực đại ca quá sức bá đạo, đệ thua!
Thua thua con khỉ! Mới sáng còn ghê gớm lắm mà! Khiêu chiến cả Thái Dương
cơ đấy! Hì!
Thì đó là một thiên thể, chứ nào có lòng dạ nào mà khiêu chiến đại ca đâu!
Hừm!
Hừ lạnh một tiếng, Tôn Bạo Thiên chẳng biết bằng cách gì và làm thế nào mà nửa
chớp mắt đã đem Trần Khánh Dương nằm sài lai trên nền đá giữa tư phòng, cả 2
người vẫn không đổi tư thế và khoảng cách, chỉ biết là trước đó, Trần Khánh
Dương chỉ còn cách mặt đất bên dưới chân núi có 2 thước nữa thì banh xác mà
thôi. Móc nốt bên mũi còn lại, sau mấy cái hô hấp thì Tôn Bạo Thiên búng búng
ngón tay rồi bình thản nói:
Bộ đệ không sợ chết à?
Chết thì ai mà không sợ chứ! Nhưng đệ tin là đại ca chẳng bao giờ làm vậy
a!
Nói xong một câu, Tôn Bạo Thiên lại vô thanh vô tức biến mất. Mà điều đáng
ngạc nhiên là hắn mang Trần Khánh Dương vô lại tư phòng mà không đả động gì
tới mấy lớp cấm chế bên ngoài, trông vẫn như mới.
Lúc này Trần Khánh Dương mới lục tục đứng dậy, ngó sang phía chiếc bàn lớn thì
3 tiểu cô nương đã ngồi đó từ khi nào, hiện tại đang tròn mắt nhìn vào hắn như
thể ma quỷ hiện hình vậy. Trên tay họ vẫn còn đang cầm mấy phần thực phẩm đã
được Trần Khánh Dương chuẩn bị sẵn vào trong một chiếc túi trữ vật để sẵn trên
bàn.
Đại Miêu lo lắng buông luôn chiếc bánh trên tay chạy lại xem xét.
Hầy! Luyện tập chút thôi, có làm sao đâu nào! Hiện tại mấy tiểu muội cứ
dùng bữa nhanh đi nào, sau đó đi cùng ta tham quan một chút!
Vâng ạ!
Đại Miêu nghe vậy cũng rụt rè trở lại bàn, đôi mắt tròn đăm đăm vẫn không
ngừng trông về phía Trần Khánh Dương. Tiểu Miêu ngồi trên ghế, thân hình nàng
như một con mèo khủng bố, đen tuyền, nhưng đôi mắt lam ngọc kia có chút hoài
niệm, nhớ lại những gì đã xảy ra dưới chân vực dạo nào. Còn Linh Tiểu Vân thì
chỉ cười nhẹ một cái rồi nói:
Tam ca, không lẽ ca lại đi ẩu đả đó phỏng?
Ừm, có thể nói là như vậy được!
Hi hi! Hẳn là có tên nào đó bị tam ca đả thương ra trò rồi!
Hầy! Muội cứ nói quá, ta bị đả bại thì có, muội xem, tơi tả thế này rồi
đây! – Trần Khánh Dương kéo tầm bình phong che lại, bắt đầu thay y phục sau
khi đã rửa sạch mặt mũi và lau sơ thân thể.
Ây! Còn có ai đả bại được tam ca vậy ta! Ca nói đi, muội cùng 2 tỷ sẽ kiếm
hắn báo thù!
Muội không phải đối thủ đâu a!
Đừng nói là đại ca đó nhé? Hi hi
Không, là ta đi chiến với...mặt trời, đại ca vừa cứu ta ra đó!
Woa! Lại còn khiêu chiến với cả hắn nữa sao! – Đại Miêu tròn mắt há miệng,
đánh rơi một phần tư chiếc bánh trên tay lần thứ 2.
Thì đương nhiên! Tam ca của các muội mà!
Thay y phục mới xong, Trần Khánh Dương ngồi vào bàn, cũng bốc lấy một chiếc
bánh nóng hổi, cắn một miếng to rồi cười cười nói:
Các muội đã dùng xong chưa? Chúng ta đi tham quan một chốc a?
Uhm! Hẳn là thú vị a! – Linh Tiểu Vân hứng thú, cô nương này có vẻ là bao
giờ cũng đầy ắp năng lượng, hoạt động cả ngày không biết mệt.
Hì, Lão...Tam ca thực là biến thái nha! Bộ dạng còn thảm hơn lúc trước nữa
a! Thiếu chút mưa gió nữa là đúng bài rồi đó! – Tiểu Miêu cười cười, ngoạm
luôn một chiếc bánh, nuốt chửng.
Được rồi, các muội đã no thì chúng ta đi thôi, không để người bên ngoài chờ
đợi lâu quá rồi đó a!
Trần Khánh Dương nuốt xong miếng bánh cuối cùng liền uống một chén trà rồi
đứng dậy mở cửa, cũng tháo hết mấy lớp cấm chế chằng chịt bên ngoài xuống. Bộ
dáng hắn hiện tại phơi phới như thể có niềm vui to lớn lắm vậy.
Bên ngoài đã có sẵn một nhóm đông tới 40 thân ảnh, hàng ngũ chỉnh tề, tuy y
phục có chút không giống nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra được là đã tập hợp
đầy đủ các thành phần đệ tử từ các Đường tới chờ sẵn. Lúc này đồng thanh thi
lễ:
Chúng đệ tử vấn an môn chủ! Vấn an 3 vị tiểu thư!
Miễn lễ miễn lễ! Hiện tại không dài dòng, ta nói thế này, theo ta thăm thú
một chút, ta sẽ đưa ra 10 câu hỏi, ai trả lời được, thì lập tức tuyển vào Thái
Dương Học Viện. Những người đã được vào thì không được trả lời tiếp nữa, mà
nhường cho người khác, trừ khi không còn ai có thể trả lời được nữa thì những
người đã được tuyển có quyền giải đáp, nếu đúng, thì sẽ được thưởng, nếu sai,
không có hề gì! Ai có câu trả lời thì chỉ cần giơ tay, ta sẽ gọi, nếu nhiều
người cùng có câu trả lời thì sẽ chọn ngẫu nhiên một vài người trả lời, có
điều, câu trả lời sau không được trùng với câu trước. Ta nói vậy có quá nhanh
không?
Chúng đệ tử đã rõ!
Được rồi, vậy đi thôi!
Nói xong, Trần Khánh Dương thong thả cất bước, theo sau hắn chính là 3 Thái
Dương Môn tiểu thư Đại Miêu, Tiểu Miêu, Linh Tiểu Vân. Cách thêm 2 bước chân
nữa là hàng ngũ những tinh anh đệ tử đã qua bài trắc nghiệm đang sắp xếp rất
trật tự, quy củ. Ai cũng hồi hộp chờ đợi xem những câu đố của môn chủ là gì,
hi vọng bản thân có thể giải đáp được thì ắt hẳn nhận được nhiều chỗ rạng rỡ
tổ tông.
Vậy thì, 10 câu hỏi kia có khó không? Biến ảo đến bực nào? Hay chỉ đơn giản là
chỉ kiến hỏi voi? Xin mời chư vị cùng đợi, hạ hồi phân giải!