Người đăng: dragonf4393@
Chỉ còn vài hôm nữa là tới lễ hội mừng năm mới. Đây à một lễ hội lớn nhất
trong năm mà không chỉ ở Cổ Vực, ngay cả Nam thổ hoặc cả tứ thần thú tộc trấn
giữ phương Bắc của Đại Lục cũng đều rất mực coi trọng. Vì đó là sự kiện đánh
dấu cho một năm dài đằng đẵng đầy những tranh đấu đã qua, ai cũng háo hức đón
chờ một năm mới với những cơ duyên lớn lao trước mắt...hoặc là bất đắc kì tử
lúc nào không hay. Dĩ nhiên, cả thú tộc hay nhân loại thì cũng đều hướng tới
cơ duyên rồi.
Hiện tại thì đã là quá nửa đêm, nhóm người bên trong môn chủ tư phòng vẫn còn
đang bàn bạc khá nhiều việc hệ trọng, mà bất kì hạng mục nào cũng có thể được
xem là cực kì cấp thiết. Trần Khánh Dương biết rõ rằng nếu thực lực của Thái
Dương Môn không phát triển kịp tiến độ thì nguy cơ trước mắt là không thể
tránh khỏi. Chẳng nói đi đâu xa, câu “người tính không bằng trời tính” cũng
chỉ mới cách đây rất gần thôi. Hắn tính toán giăng lưới là vậy, không ngờ đám
Thông Thiên Hội lại có thể ra tay trước những dự liệu một bước, vậy thì Tà
Thần Bang và rất nhiều ngoại địch khác cũng không phải là ngoại lệ, đều có thể
kéo tới bất kì lúc nào.
Nói là Thái Dương Môn có một trấn môn trưởng lão khủng bố, nhưng ở cái thế
giới biến thái hổ lốn như cái nồi lẩu thập cẩm này thì không dám chắc là còn
có việc gì không thể xảy ra được nữa. Chẳng phải là một tấm hộ thuẫn tí hon,
cứ đơn giản là đã có thể khống chế được vị trấn môn bá đạo đó sao? Ai mà biết
được, nhỡ may kẻ địch còn có một thứ nào đó be bé xinh xinh như vậy, đem tới
đây, thì chẳng phải Thái Dương Sơn sụp đổ trong một sớm một chiều đó sao!
Chính vì vậy mà việc gia tăng sức mạnh nội tại của từng cá thể trong Thái
Dương Môn là một việc không thể nào lơi là được.
Đang bàn bạc tới lui, chợt Trần Khánh Dương im lặng, đưa ánh mắt về phía 3 tỷ
muội ban nãy vẫn còn đùa giỡn váng hết cả gian phòng.
Nở một nụ cười dịu dàng, hắn nhẹ nhàng rời bàn, tiến tới 2 thân ảnh nhỏ bé
đang nằm đè lên thân ảnh đen tuyền, mượt như nhung của Tiểu Miêu. Tiểu Miêu
thì nằm nghiêng một bên, cùng hòa vào nhịp thở đều đều, xem chừng cả 3 tiểu cô
nương này đã đùa giỡn tới mệt lả mà lăn luôn ra đất yên giấc.
Chống cằm nghĩ ngợi hết vài cái hô hấp, Trần Khánh Dương nhẹ nhàng sử ra Thiên
Tàm Kỹ, cuộn vào thành một cục mộc khí ti to cỡ nắm tay, rồi nhẹ nhàng chọn
một thanh xà trên cao ngay phía trên chiếc giường của hắn, ném lên.
Cục chỉ này bị tung lên cao, vắt qua thanh xà rồi nhẹ nhàng rơi xuống, liền đó
tự động tách ra thành từng sợi nhỏ, tự động trườn tới chỗ nhóm tiểu cô nương
đang thở đều đều. Cũng liền đó tỏa ra mà luồn xuống dưới thân Tiểu Miêu, tạo
thành một tấm lụa tràn ngập mộc khí hệ. Rồi khi đã bò ra ngoài thì lập tức tập
trung cuộn lại thành một cục chỉ như ban đầu.
Trần Khánh Dương lại hất cục chỉ đó lên rồi nhẹ nhàng đá nó văng lên tuốt trên
một thanh xà lớn giữa gian phòng. Ngay khi vắt qua thanh xà chủ đó thì những
sợi mộc khí lập tức bung ra rồi quấn chặt lấy thanh xà, cũng lại trói với nhau
thành mấy nút thắt vững chắc.
Chỉ đợi có thế, Trần Khánh Dương nhẹ nhàng cuốn mấy vòng những sợi mộc ti khí
trong tay rồi từ từ vận công kéo lên từng chút một. Những sợi mộc khí bị kéo
liền đó từ từ nâng Tiểu Miêu cùng với 2 thân ảnh đang nằm dài ôm ấp lẫn nhau
lên, nhẹ nhàng trôi tuột một đoạn lên giường.
Phải nói là màn này làm cho mấy người còn lại trên bàn lại thêm một phen tròn
mắt há miệng, không nghĩ là tiểu môn chủ lại còn có thủ đoạn vô thanh vô tức
đưa cả một nhóm người nặng gấp 2-3 lần thân thể di chuyển vị trí một cách nhẹ
nhàng đến mỗi Đại Miêu chỉ hơi cựa mình một chút, rồi lại nằm yên ôm lấy Tiểu
Miêu mà thở đều đều.
Ngay sau đó, Trần Khánh Dương thu về hết toàn bộ những sợi mộc ti khí rồi mới
tiến lại, kéo tấm chăn mỏng đắp lên mình 3 tiểu muội của hắn. Liền đó lại nở
một nụ cười dịu dàng nhìn ngắm, qua vài cái hô hấp thì trở lại vào bàn. Lúc
này Huỳnh Vấn Thiên mới mắt tròn mắt dẹt thì thầm hỏi nhỏ:
Môn chủ, công kỹ này rất lạ, thuộc hạ chưa bao giờ thấy đó a! Lại có thể
nhẹ nhàng chuyển dịch vị trí mấy vị tiểu thư mà chẳng có lấy một chút khó khăn
a!
Trưởng lão không cần phải ngạc nhiên vậy đâu! Công kỹ thì cũng chỉ là công
kỹ mà thôi, cái ta vừa vận dụng là nguyên lí ròng rọc động, dựa vào ròng rọc
động thì một người nhẹ cân vẫn có thể nhấc bổng cả một tòa nhà lớn vẫn là nhẹ
nhàng như nâng một quả trứng vậy a!
Ròng rọc động? – Lục Vô Song cau mày một cái, nàng không thể hình dung được
cái gì là ròng rọc, cái gì là động.
Hừm, nói thì dài dòng lắm, năm tới mở ra Thái Dương Học Viện, ta sẽ truyền
thụ lại những kiến thức cơ bản này, những thứ đó nom thì khó hiểu, nhưng thực
chất chỉ cần một thiếu niên mười mấy tuổi vẫn có thể dễ dàng học tập và ứng
dụng!
Hây! Môn chủ quả nhiên lợi hại a! – Lưu Dược Sư tròn mắt đưa một ngón cái
lên ra hiệu thích thú.
Trưởng lão quá lời rồi! Tương lai thì không chỉ là Thái Dương Môn, bất kì
ai cũng có thể học tập! À, hiện tại quay trở lại dự án Thái Dương Học Viện đi,
thì ta nghĩ thế này, bài kiểm tra nhỏ này có mười câu, ngay bên dưới thì có
đáp án, đều là trắc nghiệm. Phiền các trưởng lão ngay trong ngày mai hãy chọn
ra 40 người ưu tú có số điểm cao nhất tập hợp trước phòng cho ta, việc này
chắc là không khó, chỉ cần thời gian tối đa nửa canh giờ làm bài, liền có thể
rất mau chọn được, các vị thấy thế nào?
Trần Khánh Dương nói xong liền đưa ra một bộ câu hỏi tổng hợp, có 4 đáp án mỗi
câu cho thí sinh thoải mái lựa chọn. Câu hỏi không quá khó, cũng không quá dễ,
đơn giản chỉ là chọn lọc ra những kẻ có năng lực về mọi lĩnh vực tổng hợp để
có thể tiếp thu những gì hắn truyền thụ mà thôi. Lưu Dược Sư nghía qua một
chút, lại cất giọng nho nhỏ để khỏi đánh thức 3 tiểu thư:
Lão nghĩ là chỉ cần tới trưa là có thể hoàn thành, các đệ tử ngoài kia cũng
đang rất háo hức điều này đó a! Có điều, ban đầu môn chủ nói là 20 người, sao
hiện tại lại là 40 người?
Hừm, trưởng lão thắc mắc đúng rồi đấy, có điều, đây chỉ là trắc nghiệm nhỏ
mà thôi, 20 người chính thức sẽ được ta trực tiếp tuyển chọn. Những hạt giống
đầu tiên của Thái Dương Học Viện buộc phải là những hạt giống tốt nhất thì mới
có thể phát triển thành cây, mạnh mẽ đảm đương trọng trách về sau được!
Hầy! Môn chủ anh minh, vậy chúng ta sẽ lập tức thi hành!
Khoan đã, các vị cứ nghỉ ngơi đi, sáng ra hẵng làm, tầm sau bữa trưa tập
hợp lại đây là được rồi, ta cũng có chút việc tư, không cần phải vội a! Phàm
đã là sàng lọc, càng minh bạch càng tốt, tránh cho những kẻ không có tư chất
lại vào đảm đương những việc quá sức, làm mất đi cơ hội của người có thực lực.
Một căn nhà muốn xây cao thì phần khung phải tuyển chọn những thứ gỗ tốt,
phiến thạch vững chắc. Đôi khi chỉ cần sơ sẩy để lọt một mảnh kém chất lượng
thì căn nhà đó có thể tiềm tàng một nguy cơ sập đổ bất cứ lúc nào, điều này
các vị chắc hiểu rõ!
Môn chủ anh minh! Chúng thuộc hạ bái phục a!
Không cần câu nệ, đều là người một nhà, đa lễ như vậy ta ngại lắm đó a!
Hiện tại các vị có thể nghỉ ngơi được rồi!
Tạ môn chủ! Chúng thuộc hạ xin cáo từ!
Chúc các vị trưởng lão an giấc!
Đợi mọi người đi rồi thì Trần Khánh Dương cũng bước luôn ra bên ngoài, khép
cửa lại, đoạn lại bày thêm mấy lớp cấm chế bảo an cùng với một cấm chế cảm
nhận, bất kì kẻ nào động tới thì cho dù là ở đâu đi chăng nữa hắn cũng lập tức
biết được. Mà trước đó cũng đặt một mẩu giấy nhỏ ghi lại vài lời nhắn cho mấy
tiểu muội cùng với một túi trữ vật chứa những thực phẩm trên bàn, rồi lặng lẽ
vòng ra sau núi, tìm đường trèo lên phía đỉnh.
Qua một chuyến đi, Trần Khánh Dương quá rõ về thực lực bản thân cho nên muốn
tự rèn luyện một chút. Nếu muốn đi đâu, nhờ một tiếng thì Tôn Bạo Thiên cũng
có thể vác hắn một hơi nhảy khắp Đại Lục, thế nhưng hắn chọn tự thân vận động
đơn giản bởi vì nếu bản thân không thể tự lo toan thì nói gì tới việc lo toan
cho người khác, huống hồ hắn đâu chỉ gánh vác mỗi một Thái Dương Môn, hiện tại
đã tự mua một đống dây tự trói mình rồi.
Thực sự việc lập ra Thái Dương Học Viện lúc này thì có chút gấp gáp, nhưng để
bồi dưỡng ra một đội ngũ tiềm năng có thể đảm đương trong tương lai thì quả
thực là “vì lợi ích 10 năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”, Thái
Dương Môn giờ đây không chỉ là một nhóm người nhỏ lẻ, mà chính là một thế giới
mới, chứa chấp đủ mọi dạng sinh vật hỗn tạp, nếu không có căn cơ, nội tình tự
nó cũng có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Cái hắn hướng đến là một nơi tương tự thiên đường nào đó có tên là “xã hội chủ
nghĩa” theo học thuyết Mác – Lênin. Mà việc đó, thực sự là một thứ vô cùng hão
huyền, huống hồ xã hội chủ nghĩa đó chỉ mới là con người với con người, còn
hắn ở đây là xây dựng một thế giới không chỉ là con người, còn có yêu thú,
linh thú, bán nhân chủng, vân vân và mây mây. Nó còn mơ hồ gấp vạn lần chủ
nghĩa kia nữa. Ngay cả Liên Bang Xô Viết trong tiền kiếp, chỉ cần một bước
không cẩn thận thì chính là tự tan rã từ bên trong chứ không phải là bị ngoại
địch đánh vào, thì Thái Dương Môn hiện tại cũng đối mặt với nguy cơ tương tự
không khác mảy may.
Có điều, tiền kiếp thì hắn đã xem xét khá nhiều về những việc liên quan đó cho
nên hiện tại có thể nói là ba phần tự tin rằng có thể xây dựng được một xã hội
như vậy. Chỉ khác một chỗ là hắn không định theo một thể chế nào, mà là một
loại hình riêng, độc lập hoàn toàn, dựa theo tất cả những điểm mạnh của mỗi
chế độ bất phân tư bản, phong kiến, hay là xã hội cộng sản, miễn là những
người sát cánh bên hắn có thể an vui một đời là được rồi.
Chính bởi thế mà hắn sẽ không bao giờ từ bỏ quyền lực môn chủ này, cũng lại
xây dựng một liên minh với Cổ Dược Tông theo một con đường rất tư bản, chính
là buôn bán vũ khí, khí tài công nghệ. Còn chính trong nội môn thì bất kì kẻ
nào có năng lực nhất định đều có thể mau chóng nắm quyền. Có thể nói, đây
chính là một chế độ độc tài có một không hai trong cái thế giới tạp nham vớ
vẩn này.
Có điều, việc đó còn xa lắm, độc giả cứ từ từ theo dõi, còn hiện tại thì Trần
Khánh Dương đang vật vã giữa cơn gió xuân nhè nhẹ mơn trớn đến từng thớ thịt
trên bộ da có chút ửng hồng của hắn. Không khí mát là vậy, nhưng với một người
đang tất tưởi ra sức tìm chỗ đặt chân, từ từ trèo lên một con dốc nghiêng tới
hơn 10% lại toàn là đá tảng lớn nhỏ đủ thể loại thì lại khác. Khắp người hắn
đã đổ ròng ròng ra những mồ hôi cộm cả rồi.
Lột phăng chiếc áo, hiển lộ thân hình gầy guộc cùng với những múi thịt rõ
ràng, Trần Khánh Dương cắn chặt răng quyết tâm tiến bước.
Tu hành là một con đường đầy trắc trở, hầu hết những tu luyện giả đều chú tâm
vào việc thăng cấp tu vi, bồi dường thủ đoạn, chẳng mấy ai nghĩ tới việc luyện
thể. Nhưng với những gì có trong đầu, Trần Khánh Dương sớm đã nhận ra tầm quan
trọng của việc rèn luyện một thân thể ngạo cốt tráng khí cùng với một tinh
thần bất tử bất diệt. Tu vi cho dù có cao đi chăng nữa, nhưng nếu thể lực
không đạt tới một mức độ nhất định thì chỉ e là mới đánh có vài chiêu đã ngồi
thở dốc.
Hơn nữa, ngay từ lúc trọng sinh tại Trần Gia Trang thì hắn cũng đã rõ ràng
việc rèn luyện thể lực quan trọng tới tầm nào. Chẳng thế mà nguyên một nhóm 20
người đệ tử Trần gia dạo trước có thể dễ dàng chạy lòng vòng khiêu chiến, tiêu
hao thể lực bản thân để khiến đối phương hao mòn công lực, sau đó mới đột
nhiên sử ra lượng công lực dồi dào của bản thân mà một phen đại thắng đó thôi.
Tóm lại là thể lực, tu vi, công kỹ, thủ đoạn, cái nào cũng quan trọng, đều cần
rèn luyện tất thảy.
Hơn một canh giờ rưỡi vừa đi vừa bò, lúc này Trần Khánh Dương mới quay lại
nhìn một đoạn đường đã đi qua. Bên dưới là một dải giang sơn ngút ngàn đang
chìm trong màn đêm yên tĩnh, trải dài mấy dặm xa xuống một cái hồ rộng bàng
bạc dưới ánh sao khuya. Nhìn lên chặng đường phía trước, có lẽ còn chừng nửa
dặm thì có thể chạm tới đám bạch vân mỏng manh hiện vẫn vây vần trên lưng
chừng núi kia rồi.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một cổ quyết tâm to lớn, bằng mọi giá phải vượt
qua được đám bạch vân lơ lửng kia để đón ánh bình minh đầu tiên trên Cổ Vực
mới được. Liền đó hồ hởi thở ra mấy hơi sâu mà hét lớn:
Ngay sau đó lại tiếp tục chặng đường đầy gian nan, bước thấp bước cao. Cũng
may là đỉnh Thái Dương Sơn này to lớn cho nên sườn dốc cũng không tới nỗi dựng
đứng 90 độ, nếu không thì e rằng khó mà có thể tung tăng đến nhường này.
Soạt...lộc cộc...
Hầy! Muốn cản ta sao! Tới đây!
Một bước hụt lên phiến đá nhỏ khiến nó lăn xuống bên dưới, cũng thiếu chút nữa
là bị ngã nhào luôn xuống chân núi theo phiến đá tròn trịa kia. Tuy nói là
sườn núi không dốc lắm, nhưng đó là so với vách đá sừng sững bao quanh Cổ Vực,
chứ hiện tại mà lăn xuống kia thì e là cao thủ cũng phải gãy cổ tử vong.
Thế nhưng vẫn không nản chí anh hùng, Trần Khánh Dương tiếp tục tiến lên phía
trước không hề ngừng nghỉ, mặc cho lượng nước thoát ra qua từng lỗ chân lông
lúc này đã là như suối chảy.
Phía đông, một tia quang mang đã bắt đầu hắt lên đường chân trời xa xăm khiến
cho một mảng trời trở nên sắc vàng rực rỡ. Trần Khánh Dương nghiến răng, gia
tăng tốc độ tối đa mà hắn có, quyết không thể bỏ lỡ cơ hội này được, dù sao
thì mặt trời vẫn chưa thực sự ló dạng.
Vầng dương phía xa còn chút ngái ngủ, nhưng hình như cũng biết rằng có một tên
tiểu tử mạt hạng nào đó dưới trần gian kia đang cố gắng thách thức mình, cho
nên cũng gia tăng một chút tốc độ, muốn cho tên tiểu tử không biết trời cao
đất dày kia một bài học xương máu, chống ai không chống, lại đi chống đối với
trời!
Thời gian bình minh có thể nói là trôi qua rất mau, mau đến nỗi mỗi phút trôi
qua là những quang mang có thể rực rỡ gấp đôi trước đó. Cuộc đua của một nhân
loại tí hon, đơn điệu, chẳng có gì ngoài một cỗ quyết tâm và một thiên thể
khủng bố, tràn đầy năng lượng hỏa hệ vẫn đang diễn ra không một chút khoan
nhượng.
Trần Khánh Dương lúc này đã thực sự cảm thấy mệt mỏi quá sức chịu đựng. Mỗi
thớ thịt của hắn đã tràn căng lượng acid lactic tồn đọng khiến cho cơn đau lâm
râm toàn thân. Bởi vì hoạt động mạnh, máu huyết chỉ vừa được bổ sung còn chưa
đạt thập toàn trạng thái, điều đó khiến cho lượng oxi không thể nào cung cấp
đủ cho cả cơ thể, mặc cho quả tim sắt son của hắn cũng hoạt động hết công
suất.
Mỗi một hơi thở dốc đều cố gắng thải ra lượng trọc khí đậm đặc, hỗi hơi hít
sâu đều cố gắng đem lượng oxi ít ỏi của khu vực cao vào bên trong phế quản. Ai
cũng biết là càng lên cao thì lượng oxi càng giảm, không khí càng loãng, lơ
ngơ thiếu dưỡng khí, chết não như chơi. Trần Khánh Dương quá rõ điều đó.
Thế nhưng cuộc đọ sức này không chỉ là với vầng dương thiên hạ vô địch độc cô
cầu bại kia, mà cũng chính là một thử thách dành cho chính bản thân hắn. Trông
như là song đấu đối luyện, nhưng thực chất là một cuộc loạn đả. Vầng dương thì
cố gắng ngoi lên nhanh nhất có thể, cơ thể Trần Khánh Dương thì cố gắng buộc
hắn phải dừng lại, nhưng ý chí của hắn thì quyết tâm chiến thắng cả hai.
Đứng trên một phiến đá lớn hờ hững dôi ra ngay trên đám bạch vân lơ lửng dưới
chân, Trần Khánh Dương đưa mắt nhìn về hướng Đông. Mỗi hơi thở của hắn lúc này
đã trở nên kiệt quệ, mơ hồ. Nhưng cuối cùng, hắn cũng đã...thua vầng dương kia
rồi. Nhìn mặt trời vàng óng rực rỡ đã vượt qua dãy núi phía chân trời một
đoạn, Trần Khánh Dương thều thào:
Đúng vậy, hắn đã bại, nhưng là bại dưới tay thiên hạ vô song Thái Dương Tinh
cho nên cũng không có gì phải uất ức, mà ngược lại, nhuệ khí lúc này còn cao
hơn gấp bội. Mặc cho khắp thân thể đã lấm lem, chiếc quần màu lam nhạt cũng
được điểm thêm nhiều mảng nâu của đất, và một vài vệt máu huyết đỏ tươi. Tay
chân hắn cũng chi chít những vết xước to nhỏ, phồng rộp nhiều chỗ. Hắn vẫn
đứng đó, hiên ngang nhìn mặt trời lên cao, trong lòng phơi phới hòa cũng với
những phong vân liên tục táp vào thân thể nhỏ bé, cuốn những phần vải bay phấp
phới như một lá cờ. Mà cả mái tóc dài của hắn cũng đã tuột ra từ lúc nào không
hay, hiện tại tung tăng trong gió, rất ra dáng một cao thủ.
Xa hơn mấy dặm về phía trên đỉnh núi, Tôn Bạo Thiên vẫn ngồi ở tư thế cũ, khẽ
mỉm cười một cách khinh bỉ mà lẩm bẩm:
Hì! Tiểu tử này cũng được đấy chứ hả! Không uổng ta là đại ca hắn a!
Hầy! Tam ca khí chất hơn người, có phần bá đạo, chẳng thế mà đệ lúc trước
lại đi theo tam ca đó chứ! – Hoàng Tuyết đang nằm bên dưới phiến đá chỗ Tôn
Bạo Thiên cũng cười cười.
Tên này lúc gặp ta, hắn chỉ như con muỗi, thế nhưng dám đối đầu với ta, lại
cũng không mảy may chớp mắt lấy một quyền ngang vai, quả thực thân làm đại ca
như ta cũng có phần nể phục a!
Đại ca quá lời rồi, khi trước đệ bị truy sát, Dực thúc phải tử chiến với
một con Hoàng Kim Điểu tiệm cận Thượng cấp tu vi, trận đó so với ca thì không
đáng là gì, nhưng so với tam ca thì chỉ như con kiến mắc kẹt giữa đống lửa. Ấy
vậy mà vẫn bất chấp dùng thân ngăn cản những tiểu thạch cho Tiểu Miêu muội
muội dẫn tới nội thương khó toàn mạng. Dực thúc trước khi lâm chung thấy được
điểm này, mới ra tay cứu hắn, mà đệ cũng nhất mực theo hắn là vì vậy!
Uhm, ta cũng là bị tấm lòng của tên khốn kiếp này đả bại đây! Thì ra không
phải là trường hợp đầu tiên a! Ha ha ha
Hầy! Tam ca ngó bộ vậy chứ mà tương lai mạnh mẽ a! Hay là đại ca cũng giúp
tam ca một tay? Huynh đệ tỷ muội chúng ta sau này khuấy tung cái mớ hỗn tạp
đây!
Ngươi nói như thể là ta bàng quan lắm không bằng!...Cốp! – Tôn Bạo Thiên
tiện tay kí đầu Hoàng Tuyết một cái rõ to.
Ai ui! Đại ca thô lỗ quá rồi nha! Đệ là hoàng thích đó nha!
Hoàng cái con khỉ! Bị truy sát chạy bạt mạng còn bày đặt tinh tướng! Có tin
ta lập tức mang đệ trở lại Nam Cực Chí địa không?
Ấy ấy! Đại ca từ bi nhân hậu, ai lại làm thế!
Hừ, biết điều thì tốt! Đệ cứ ở đây, kẻ nào tìm tới ta lập tức bêu đầu thị
chúng, Nam Cực Chí địa ta chỉ ngán mỗi lão già kia thôi, còn lại ta chấp một
tay!
Cũng không thể dựa vào mỗi đại ca được, hiện tại đệ cố gắng đề thăng, sẽ có
ngày đập cho chúng tan xương, báo thù cho phụ mẫu! Hừ!
Nói như dễ lắm ấy! Hiện tại đệ củng cố tu vi đi! Căn cơ đệ đã bắt đầu không
vững, nếu tiếp tục thần tốc như vậy, e rằng Bát giai bình cảnh cũng không vượt
qua nổi chứ nói gì tới việc báo thù!
Vâng, đại ca dạy chí phải, có điều, đệ vẫn thắc mắc là cớ vì đâu mà chính
dòng tộc huyết mạch lại có thể ra tay với lớp hậu bối như chúng ta? Cho dù
chúng ta có là tạp chủng đi chăng nữa, cũng đều là sinh mạng mà!
Hừ! Thắc mắc cái con khỉ! Thủ hạ vi cường, kẻ nào mạnh, kẻ đó có quyền coi
rẻ mạng sống kẻ khác!
Hừm!...
Thở dài một hơi, cả 2 thân ảnh trên đỉnh núi lại tiếp tục hờ hững nhìn về phía
chân trời xa đang tràn ngập những quang mang rực rỡ, trong lòng đều có nỗi suy
tư riêng, không rõ là sẽ thế nào, nhưng hiện tại thì có thể nói, bình minh rực
rỡ đã bắt đầu soi sáng Cổ Vực một ngày không xa.
Trở lại lưng chừng đỉnh Thái Dương Sơn, ngay trên những lớp bạch vân mỏng
manh, thân ảnh bán khỏa thân hiện tại đã tĩnh tọa, lim dim đôi mắt mà kết một
thủ ấn. Hắn lại bắt đầu chím đắm trong lĩnh ngộ.
-“Hừm...Quang...Xét cho cùng, có Quang thì có Ám, đối trọng tương sinh tương khắc, Quang không mạnh hơn Ám, Ám không yếu hơn Quang...Nếu có một thứ gì có thể làm đặc trưng của Ám, chính là lỗ đen, sức mạnh vô thường, rút hết vạn vật mà dồn nén lại làm của riêng, bất kể là thứ gì cũng đều bị thôn phệ...Lỗ đen?...Không gian, Thời gian...Chời đựu, sao ta không phải Albert Engstein đi cho nhanh nhỉ! Haiz...”
Phải nói là để lĩnh ngộ được một nguyên tố tu luyện, thì tu luyện giả đều phải
dựa vào cảm nhận và sự tinh tế của bản thân, tư chất hơn người thì có thể dễ
dàng hơn một chút, thế nhưng ngay việc lĩnh ngộ ngũ hành cũng là một điều vô
cùng khó khăn. Sở dĩ Trần Khánh Dương có thể dễ dàng điều tiết công kỹ cũ, lại
còn có thể lĩnh ngộ ra công kỹ mới, nguyên tố tu luyện mới, đều là do hắn nắm
được những kiến thức khoa học mà thế giới này chẳng biết là gì.
Tư chất hắn cho dù có cao thì cũng chỉ là một nhân loại, nào có phải thần
thánh gì đâu, thế nhưng bằng cách thông qua những kiến thức tổng hợp của tiền
kiếp, Trần Khánh Dương hiện tại có thể lí giải được nhiều thứ, lĩnh ngộ ra
nhiều điều mới mẻ mà giới tu luyện giả không ai có thể làm được. Nói về Quang
Sát Chỉ của hắn, tưởng là một đêm thành công, thế nhưng nếu nhớ lại một chút
thì hắn cũng đã liên tục đầu tư tâm trí đến ngót ngét mấy tháng ròng rồi đó a!
Nhưng như vậy thì vẫn chính là quá yêu nghiệt, bởi chỉ một nguyên tố nào đó
đơn lẻ như Mộc hệ nguyên tố thì tu luyện giả muốn sáng tạo ra công kỹ e rằng
cũng mất vài năm tới vài chục năm. Việc này càng cho thấy tầm quan trọng của
những khoa học ứng dụng là thế nào.