Người đăng: dragonf4393@
Thời gian trôi qua, sau một ngày dài ngơ ngác chạy theo Linh Tiểu Vân đi khắp
nơi trong quần thể kiến trúc hùng vĩ nội môn Thái Dương Môn, ăn những món ăn
mà trước kia có mơ cũng không dám động tới. Hiện tại thì Đại Miêu cùng với
Linh Tiểu Vân đã trở lại tư phòng môn chủ.
Bên trong tư phòng hiện tại đã có mấy thân ảnh đang ngồi quanh chiếc bàn lớn,
mà điều khác lạ là không biết bằng một cách khủng bố kinh hoàng nào đó mà một
con thằn lằn...à nhầm, con rồng toàn thân trắng toát một màu bạch sắc có điểm
những đốm vàng trên cuối mỗi chiếc vảy cũng đã gọt lỏn trong tư phòng này, bên
cạnh đó là một con hắc báo...à nhầm tiếp, kính lỗi chư vị, là một con hắc miêu
to như con báo có đôi mắt lam ngọc lấp lánh cũng có mặt.
Đáng lí ra thì phải thêm một hôm nữa mới có thể hội họp ở đây, nhưng Trần
Khánh Dương và ngay cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng không nghĩ tới việc khi
mà đẩy tốc độ lên mức tối đa thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu bay không thua thì
một chiếc chiến đấu cơ phản lực thế hệ 3 cho nên sau mấy canh giờ ít ỏi đã có
thể đem Hoàng Tuyết và Tiểu Miêu đến được Thái Dương Môn.
Cái tốc độ khủng bố này thực là rất phi lí mà Hoàng Kim Thiên Linh Điểu có
giải thích thì Trần Khánh Dương cũng cứng não, không tưởng tượng ra nổi. Xem
chừng những dự tính trong tương lai của hắn phải thay đổi chút ít rồi, rủi mà
có một con Thượng cấp nào đó phi hành vào giữa đội hình chiến cơ thì có mà đốt
sạch cái Thái Dương Môn cũng không kiếm ra đủ tiền chế tạo lại.
Thế nhưng, Trần Khánh Dương hơi bị lầm to, bởi ngay từ lúc Hoàng Kim Thiên
Linh Điểu cất cánh được một đoạn thì Tôn Bạo Thiên là vô thanh vô tức nhảy lên
lưng hắn nói vài câu, sau đó lại đích thân nhảy vào Hắc Long Đầm mà lôi đầu 2
con yêu nghiệt kia ra, quăng luôn lên lưng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu rồi lại
biến mất. Điều này làm cho cả Tiểu Miêu, Hoàng Tuyết lẫn Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu ngơ ngác một phen không thể lí giải nổi là cái sự tình gì. Cũng may là
không xảy ra ẩu đả. Mà việc này thì Tôn Bạo Thiên cấm Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu báo cáo, cho nên mới xảy ra một sự thấp thỏm không hề nhẹ trong lòng Trần
Khánh Dương.
Mà lúc đôi yêu nghiệt có mặt thì đúng là Tôn Bạo Thiên được một phen ôm bụng
cười phía trên đỉnh núi, rõ ràng là chơi được tên tam đệ một cú hơi bị vui. Mà
quả bẫy này thì phải nói là rất lâu sau Trần Khánh Dương mới biết được, còn
hiện tại thì trở lại môn chủ tư phòng đi cái đã kìa!
Thấy 2 tiểu cô nương đã trở lại, Trần Khánh Dương liền mỉm cười lên tiếng:
Nào, các tiểu thư của chúng ta đã về nào, ngồi vào đi song muội! – Liền đó
quay sang lần lượt giới thiệu – Hiện tại chúng ta đã tập hợp đủ người, ta giới
thiệu một chút, vị này là trưởng lão Linh đường Lưu Dược Sư, bên này là trưởng
lão nội đường Lục Vô Song, đây là trưởng lão Vũ đường Huỳnh Vấn Thiên, tiếp
tới là Nhị ca Cao Cẩn, cũng là trưởng lão Ngoại đường, Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu thúc thì hiện là trưởng lão Thú đường, tách biệt hoàn toàn với công tác
nội môn, chỉ dưới sự quản lí của ta, còn một đại ca Tề Thiên Đại Thánh Tôn Bạo
Thiên thì đang trên đỉnh núi ấy, ta không biết làm sao...
Ai gọi ta sao? – Tôn Bạo Thiên bước vào cắt lời.
Ây! Đại ca thực thần thông quảng đại a!
Xùy, vẽ vời! Tập hợp ra mắt chứ gì, ta sao thiếu mặt được! – Quăng ra một
câu dửng dưng, Tôn Bạo Thiên lập tức ngồi vào chỗ trống, đoạn cầm lên chén trà
rót sẵn mà lim dim thưởng thức, mặc kệ đời.
Được rồi, hiện tại đại ca đã ở đây, quá tiện! – Đoạn Trần Khánh Dương lại
cười cười tiếp tục – Đại ca Tôn Bạo Thiên, chính là đảm nhiệm trấn môn hộ pháp
kiêm phó môn chủ, tách biệt hoàn toàn, chịu trách nhiệm bảo an tuyệt đối khi
có kẻ địch mạnh xâm phạm, còn lại là việc của chúng ta! Tiếp theo là ta, mọi
người quá rõ, không cần phải nói...Hừm...thiếu mặt một vị nữa là tứ đệ Tiêu
Bảo Tài nhưng hiện còn đang ở Thanh Vân Trấn lo nhiều việc đại sự cho nên
không có mặt, tạm thời cứ để hắn thần bí một chút đi! Tiếp theo là Hoàng
Tuyết, Ngũ đệ vừa đến đây cùng Lục muội Tiểu Miêu, cả 2 người đều có huyết khế
với ta, còn đây là Thất muội gọi là Đại Miêu, cuối cùng là Bát muội Linh Tiểu
Vân. Mọi người có thể làm quen được rồi a!
Hây! Không ngờ tiểu môn chủ ẩn tàng còn tới bực này a! – Lưu Dược Sư không
khỏi ngạc nhiên.
Môn chủ thực khác người đó a! Hiện tại đủ người cho một gia tộc nhỏ rồi đó
a! – Huỳnh Vấn Thiên cũng tiếp lời.
Đại Miêu tiểu thư thì ta đã gặp qua, hiện tại còn vị Hoàng Tuyết công tử và
Tiểu Miêu tiểu thư thì thực là khiến ta có chút bất ngờ a! – Lục Vô Song cũng
mỉm cười.
Trong lúc mọi người đang tán dương môn chủ và chào hỏi nhau thì Linh Tiểu Vân
bỗng thừ mặt ra một hồi, liền đó nàng nhảy ngay lại bên cạnh Tiểu Miêu ngắm
ngía, tấm tắc:
-...
Tiểu Miêu có chút bất ngờ, không nghĩ được là mới bẵng đi ít lâu mà lão đại
của nàng lại gom ra một đống người từ già tới trẻ thế này, thậm chí còn có cả
một đại ca lạnh lùng tỏa ra những khí thế bạo liệt khiến nàng có chút dè
chừng. Thế nhưng mọi người dù mới chỉ là gặp mặt bởi sự sắp xếp của Trần Khánh
Dương mà đã thành người một nhà, lại còn có một tiểu muội dễ thương như vậy
nên cũng quên bẵng đi mất những dò xét mà ôm luôn Linh Tiểu Linh nằm ngửa ra
nền phòng cười tươi:
Ha ha! Linh muội thực dễ thương đó a!
Yay! Lục tỷ còn biết nói nữa a! Giống Hoàng thúc a! Hi hi
Trần Khánh Dương cũng cười dịu dàng nhìn 2 tiểu muội vờn nhau, bởi hắn cũng
không lo lắng gì về đám bụi nữa. Cả căn phòng lúc này đã được dọn dẹp tươm
tất, sạch sẽ hơn rất nhiều so với trước đây. Ngay cả những phần rèm giường
cũng đã thay đổi, trở nên xa hoa, xứng tầm môn chủ của một tông môn mạnh mẽ.
Linh Tiểu Vân thích thú đùa nghịch với Tiểu Miêu, đoạn lại chạy đi, dắt tay
Đại Miêu ngã nhào vào lòng Tiểu Miêu tấm tắc:
Mặc cho mấy nha đầu nằm xoài đùa giỡn mất hết cả địa vị tiểu tư danh giá,
Hoàng Tuyết khẽ phì ra một tiếng, đoạn nói:
Lão đại...à không...Tam ca, lúc trước đệ có cảm giác ca gặp chuyện không
hay, thực không ngờ là đang âm thầm xây dựng cơ sở riêng đó a!
Hầy! Ngũ đệ, nói thế là không biết rồi, đừng nói là Cổ Vực này, ngay cả
Thanh Vân Trấn ta còn thấy được đến từng con gà con đang chui ra khỏi vỏ, an
nguy của tiểu tử kia là hắn tự bày vẽ cả đấy a! – Tôn Bạo Thiên cất giọng bâng
quơ, đôi mắt vẫn lim dim với chén trà.
Đại ca thực bá đạo a! Đệ không lầm thì đại ca hẳn không phải là thú loại
bình thường đi! – Hoàng Tuyết trầm giọng, toát ra một khí thế vương giả nhưng
không kém phần thân mật.
Hừm! Đương nhiên! Nói cho đệ biết, một vạn năm trước ta đập cả cái Đại Lục
này tưng bừng một trận, đệ bảo xem, thế có hay không?
Woa! Không phải chứ! Chẳng lẽ đại ca đã đạt tu vi địa cấp trong truyền
thuyết? – Hoàng Tuyết tròn mắt ngưỡng mộ.
Gãi trúng chỗ ngứa, Tôn Bạo Thiên liền cười cười nhìn vào Hoàng Tuyết vênh mặt
đắc ý:
Chẳng giấu gì đệ, Thiếu một chút là tới Thiên cấp! Hiện tại bị giam đã lâu,
nhờ tam đệ cứu ra cả đấy! Tu vi ta lúc này còn được 8 phần, nhưng như thế cũng
đủ để náo loạn thêm một lần cũng còn được đó a!
Hây! Đại ca ghê gớm như vậy sao! Đại ca chỉ giáo đệ tu luyện với! Đệ qua cả
một cái mùa đông mà hiện tại cũng chưa mọc nổi cánh a!
Lần này thì người tròn mắt ngưỡng mộ lại là Tôn Bạo Thiên:
Cái gì? Nói như vậy là đệ tu luyện chỉ trong 3 tháng mà từ sơ khởi lên tới
đỉnh phong Hậu kì Tam giai Trung cấp?
Đúng vậy ca! Đệ thấy chậm quá!
Tiên sư nhà đệ! Yêu nghiệt! Đệ có biết lúc trước ta liều mạng đột phá mà
cũng mất tới một năm rưỡi không! Có còn để cho ta sống không vậy a!
Hả? Nhưng ca đã đỉnh phong Địa cấp rồi còn gì!
Đồ ngốc! Mấy ngàn năm đó! Ta tưởng ta đã yêu nghiệt lắm rồi, đào ra thêm đệ
nữa! Thực là yêu quái đi mà!
Vậy sao! Mà dù gì thì đệ cũng có biết đâu! Mong ca chỉ giáo thêm!
Được! Xem đệ hẳn có một tia cực hàn băng chi khí trong huyết mạch, phải tu
luyện ở chỗ băng giá nhất mới trở nên mau chóng thăng tiến, ta lên đỉnh Thái
Dương Sơn này, hàn khí vô vàn, lại còn có phong hệ rất mạnh, nào! Ta biến đệ
thành quái vật luôn! Đi thôi!
Hầy! Đa tạ ca!
Khách sáo cái con khỉ!
Chốt một câu, Tôn Bạo Thiên liền nắm lấy vai con thằn lằn khủng bố kia biến
lên đỉnh núi chỉ trong nửa chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa. Xét cho cùng
thì hình như quan hệ này không phải là huynh đệ, có phần giống sư đồ hơn.
Nhưng ra sao thì cũng mặc kệ, hiện tại có một đại biến thái đem một tiểu biến
thái lên vị trí cao nhất của Thái Dương Sơn hóng gió rồi.
Trần Khánh Dương có chút ngạc nhiên không nhỏ, thể quái nào hắn thu nhận một
con thằn lằn bé tẹo với một con tiểu miêu non nớt thì mới bẵng đi 3 tháng đã
trở thành 2 con quái vật đủ sức quẩy tung Thanh Hoa Lâm, tu vi không thua gì
đám yêu thú trăm năm trong đó. Tốc độ này thực khiến hắn có chút nản lòng khi
so sánh với bản thân, suốt bao lâu tu vi vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Nhưng rồi
cũng đành tặc lưỡi cho qua, tự an ủi là bởi hắn còn nhiều việc khác chiếm hết
thời gian mà thôi.
Hiện tại trong căn phòng tràn ngập tiếng cười thích thú của trẻ con thì còn
một nhóm người khác đang bàn đi tính lại một số việc. Mà chuyện của người lớn,
chẳng liên quan gì tới 3 tiểu cô nương đang lăn lộn khắp phòng kia. Đại Miêu
ban đầu còn chút rụt rè, nhưng lúc này thì cũng đã phấn khích cười đùa rồi.
Có thể nói, đi được tới bước này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì xem
như là Trần Khánh Dương đã bội thu một vụ. Hiện tại bắt đầu ổn định phân công,
tập trung phát triển lực lượng trước khi giao tranh nữa mà thôi. Hơn nữa, giao
tranh nhỏ ắt sẽ dẫn tới giao tranh lớn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải đối đầu
với Tà Thần Bang cho nên việc xây dựng một lực lượng hùng hậu, được trang bị
đầy đủ kiến thức lẫn khí tài là điều tất yếu. Mà việc giao tranh lớn chắc chắn
sẽ xảy ra kia là một việc cực kì hệ trọng, không thể lơ là được. Những nước cờ
tiếp theo có thể sẽ quyết định tất cả, chỉ cần tính sai một nước cờ nhỏ thì
cục diện tương lai có khi lại khác hẳn đi.