Người đăng: dragonf4393@
Bước vào trong môn chủ tư phòng, cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu và Linh Tiểu Vân
đều không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một tiểu cô nương khác lúc này
đang ngồi ngấu nghiến mấy chiếc bánh bao cùng với một ít hoa quả. Mà tiểu cô
nương này thực chẳng ra dáng một người có sự giáo dục chút nào cả.
Nguyên một cái bàn lớn trông bừa bộn những mảnh vụn đủ thể loại, ngay cả mấy
chiếc đĩa cũng nằm lăn lóc giữa bàn, mà cả bộ ấm chén cũng cái nghiêng cái úp,
khiến cho cả một khu vực lớn ngập chìm trong phần trà đổ, kéo dài tận cuối bàn
rồi rơi xuống thành một vũng trên nền đá.
Nghe tiếng mở cửa bất ngờ, đôi mắt long lanh chứa đầy những tia sợ hãi quay
phắt lại, trưng ra khuôn mặt lem nhem những vụn bánh và ướt nhẹp những nước
trên đôi gò má xanh xao. Đại Miêu thoáng sợ hãi như kẻ đang làm việc xấu bị
người ta bắt gặp vậy. Nhưng thấy một thân ảnh thân thuộc lúc này đã vận bộ y
phục lam nhạt sạch sẽ đang đứng đó, nàng liền ấp úng giải thích:
Dương ca...muội...muội...
Đói chứ gì! – Trần Khánh Dương phì cười tiến lại xoa đầu tiểu cô nương –
Không sao, đây là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thúc, còn đây là Linh Tiểu Vân
muội muội, chắc là nhỏ hơn muội đó! Đều là thân gia của ca, không có gì phải
sợ!
Muội...muội...
Đại Miêu vẫn liên tục ấp úng, trong khi Trần Khánh Dương đã ngồi xuống bên
cạnh. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lúc này cũng ngồi xuống một ghế, dùng ánh mắt
dò xét nhìn tiểu cô nương kia, trong lòng không khỏi thắc mắc sao môn chủ lại
đào đâu ra thêm một cô nhi nữa. Còn Linh Tiểu Vân thì lập tức ngồi vào ngay
bên cạnh Đại Miêu. Nàng đã trải qua bao phen kiếp nạn cho nên cũng thấu hiểu
phần nào bộ dạng đáng thương kia. Chính nàng cũng đã từng như vậy suốt một
khoảng thời gian mà. Liền đó cất giọng lanh lảnh:
Đại Miêu nuốt khan một cái, rụt rè nhìn vào Trần Khánh Dương, thấy hắn cười
hiền hòa, gật đầu nhẹ thì lại nuốt khan thêm một cái nữa rồi mới cất giọng run
run:
Tiểu...tiểu thư...
Gọi là Lục muội! – Trần Khánh Dương lại xoa đầu Đại Miêu khích lệ.
Lu...lục muội...nô tì...
Haiz! Xưng là tỷ! Muội chính là Ngũ tỷ trong gia tộc chúng ta đó a! – Trần
Khánh Dương thở dài một cái rồi lại xoa đầu động viên, hắn biết, sự tình này
bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của Đại Miêu cho nên cần để cho nàng thời gian
tiếp thu.
Nghe vậy, Linh Tiểu Vân không buồn mà ngược lại, phấn khích dang tay ôm Đại
Miêu vào lòng liến thoắng:
A ha! Ngũ tỷ! Muội có tỷ tỷ rồi! Hi hi! Ngũ tỷ gọi là gì a?
Tỷ...tỷ...là Đại Miêu...là Đại...Đại Miêu...
Ngũ tỷ à! Dương ca rất tốt bụng đó a! Dương ca cứu muội này, còn làm môn
chủ rất uy phong đó a! Tỷ thích đi chơi không? Muội dẫn tỷ đi khắp Thái Dương
Sơn luôn nha! Cái hồ phía sau đã tan băng rồi đó, chúng ta có thể câu cá được
đó! Lại còn có một đại ca ngồi trên núi nữa a! Muội dẫn tỷ đi gặp đại ca nhé!
Nhìn bộ dạng rụt rè của Đại Miêu, Trần Khánh Dương không khỏi cảm thấy xót xa
trong lòng. Nhưng biểu hiện thì chỉ cười cười trầm ấm xoa đầu cả 2 tỷ muội kia
rồi nhẹ nhàng nói:
Hừm, Lục muội dẫn Ngũ muội đi tắm một chút đi, cũng cần phải sạch sẽ một
chút đó nha! Sau đó thì có thể đi chơi thỏa thích, miễn đừng chọc phá mấy vị
trưởng lão là được rồi, chốc nữa nhớ quay lại, ta kiểm tra bệnh tình của muội
đó nhé!
Yay! Muội đi nhé Tam ca! Ta đi đây Hoàng thúc!
Hét lên một tiếng mừng rỡ, Linh Tiểu Vân đã kéo tay Đại Miêu chạy biến, mặc
cho cô nương này cứ tròn xoe đôi mắt nhìn lại Trần Khánh Dương như muốn hỏi
điều gì, nhưng Trần Khánh Dương đã nói vậy thì nàng cũng cứ ngơ ngác, lúng
túng theo chân Linh Tiểu Vân mà thôi.
Nhìn bóng 2 tỷ muội đó đi khuất rồi Trần Khánh Dương mới cười cười quay lại,
không để Hoàng Kim Thiên Linh Điểu kịp hỏi gì đã trầm trầm lên tiếng:
Thấy môn chủ vui vẻ như vậy thì Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng không còn thắc
mắc nữa, liền lấy lại bộ dáng đĩnh đạc thường ngày báo cáo:
Môn chủ anh minh, hiện tại Thú đường đã có tới 100 yêu thú, rải khắp nơi từ
Thanh Hoa Lâm tới Hắc Long Đầm theo sắp đặt của môn chủ rồi. Đám tàn binh của
Thông Thiên Hội hiện đang tập hợp ở một nơi ngoài rìa Thanh Hoa Lâm, chúng
muốn cầu viện ở một nơi nào đó, có lẽ là định gọi cứu binh. Không biết môn chủ
có muốn diệt một lần, tránh hậu họa về sau chăng?
Hừm, thế thì tốt, chỉ sợ chúng không có gan gây sự thôi! Hiện tại thúc vẫn
tiếp tục theo dõi chúng, xem sẽ dẫn tới đám nào, chúng ta có thể dựa vào đó
nhặt luôn một khoảng địa bàn không nhỏ. Mà thúc giám sát đám người Hoa Lư Vũ
tới đâu rồi?
Hiện tại bọn chúng tỏ ra ngoan ngoãn, có thể cải tạo được, có lẽ sau lần
môn chủ ra tay thì đã không còn gan phản kháng nữa rồi a!
Hừm, ta vẫn không tin tưởng, chắc hẳn bọn này vẫn còn đợi thời, hiện cứ để
đó, sau này khắc có lúc hữu dụng. Nếu thực là cải tạo được thì dùng, bằng
không thì ta trở tay một cái là xong ngay. Hmm...Hiện tại ta có việc này cho
thúc, thúc có thể tới Hắc Long Đầm đón cho ta 2 nhân vật rất quan trọng.
Tạ môn chủ tín nhiệm, chẳng hay 2 người đó là ai vậy?
Một con thằn lằn màu trắng, toàn thân có đốm vàng và một con miêu toàn thân
đen tuyền, đôi mắt lam ngọc, chiếc bụng trắng phau. Con thằn lằn tên gọi là
Hoàng Tuyết, con miêu nhỏ gọi là Tiểu Miêu, chính là 2 thú loại có huyết khế
với ta, hiện tại có lẽ đang vượt đầm, ta có thể cảm nhận được.
Ây! Quan trọng tới bực đó sao! Thủ hạ lập tức đi, chỉ tầm sáng mai sẽ đưa 2
người họ đến gặp môn chủ!
Thúc không cần phải vội, 2 tên này không phải tầm thường đâu, e rằng có khi
đã sử dụng ngôn ngữ nhân loại được rồi cũng nên a! Tới sư phụ của ta mà còn
phải ngán nữa là! – Trần Khánh Dương cười cười rạng rỡ.
Cũng là người của môn chủ, hiện tại thuộc hạ cáo từ!
Uhm, phiền thúc rồi!
Tạ môn chủ!
Ngay sau khi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu rời khỏi phòng thì lập tức lắc mình hóa
thành con phi điểu khổng lồ óng ánh quang mang hoàng sắc bay hết tốc lực về
phía Hắc Long Đầm. Qua 2 chữ “huyết khế” thì quá rõ ràng là 2 nhân vật này
quan trọng tới mức nào rồi. Mà lại còn có sự giới thiệu của Trần Khánh Dương
là đến sư phụ của hắn cũng còn phải e sợ thì thực không biết là khủng bố tới
mức nào. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu không khỏi chờ mong được diện kiến với 2
nhân vật thần bí kia. Môn chủ của hắn đơn giản ra tay là đã thu về một hàng
ngũ nhân tài đến như vậy, thì chắc hẳn 2 người kia cũng là một nhân tố khủng
bố nào đó.
Còn lại một mình Trần Khánh Dương, hắn cười ra một tiếng nhẹ rồi liền đó thu
dọn chiếc bàn bừa bộn kia. Sau đó lại bày ra một ít giấy mực còn lại trong túi
trữ vật, bắt đầu vẽ vời nhăng cuội gì đó, tiếp tục chuẩn bị cho kế hoạch lớn
tiếp theo. Phải nói là cho tới lúc này thì vô cùng hài lòng với những thành
tựu nhỏ vừa thu được, chỉ còn đợi nhóm giao dịch của Cổ Dược Tông tới đây nữa
mà thôi.
Có điều, khi kí cam kết thì hắn không hề hẹn ngày gặp mặt, mà ngay cả khi rời
Cổ Dược Tông thì cũng không để lại một ấn định nào, đều là chủ ý khiến Tử Mộc
Lan phải thêm tò mò về Thái Dương Môn. Đợi tới khi nhóm giao dịch đó tới đây
thì sẽ có một màn bất ngờ nữa dành cho Tử Mộc Lan, khiến cho Cổ Dược Tông buộc
phải công nhận Thái Dương Môn như một tông phái ngang hàng mà hành sự.
Trong khi Trần Khánh Dương tính toán những đại sự thì Linh Tiểu Vân đã đưa Đại
Miêu tới một chỗ khác nội môn. Chính là chỗ của Lục Vô Song trưởng lão. Nhưng
Lục Vô Song không có bên trong tư phòng, cho nên nàng cũng mặc kệ, cứ cho
người sắp xếp một chiếc thùng nước lớn, nước cũng âm ấm để tắm.
Vốn là tư phòng của trưởng lão thì ngoại trừ sự cho phép của chủ nhân, không
ai có thể tùy tiện ra vào được bởi những hàng ngũ đệ tử canh gác phía ngoài.
Nhưng ai mà chẳng biết Linh Tiểu Vân là ai, ở đây, dưới Trần Khánh Dương Môn
chủ thì quyền lực của nàng chính là tuyệt đối, kẻ nào dám cả gan động vào nàng
thì cái gương Hoa Lư Vũ vẫn chưa xa.
Đẩy Đại Miêu hiện vào bên trong tư phòng, khép cửa lại, Linh Tiểu Vân cũng hồn
nhiên hết sức, cởi phắt y phục của nàng ra khiến cho Đại Miêu không khỏi có
chút rụt rè sợ hãi, trong khi Linh Tiểu Vân thì tròn mắt nhìn mấy lượt từ đầu
tới chân vị tỷ tỷ trước mắt.
Đại Miêu nuốt khan mấy cái, trong lòng đã bắt đầu bấn loạn, nàng rất sợ người
khác khi phát hiện ra nàng là bán nhân thì sẽ lập tức biến nàng trở thành nô
bộc. Đơn giản, bán nhân là chủng loại nửa người nửa thú cho nên nhân loại cũng
khinh ghét mà thú tộc cũng xem rẻ. Cả thế giới này đều chống lại chủng tộc của
nàng, chính vì vậy mà bán nhân chủng đã phải chật vật trốn chạy tới một vùng
núi rất sâu bên trong Cổ Vực. Ai ngờ ngôi làng cuối cùng cũng bị đám người kia
truy ra mà bắt giết đốt phá sạch sẽ. Những kí ức đó ám ảnh nàng khôn nguôi, để
lại một vết sẹo vô cùng đau đớn mà bao giờ cũng rỉ máu phía trong tim. Hiện
tại thì những kí ức đó đã bắt đầu quay trở lại khiến nàng dần trở nên hoảng
loạn.
Thế nhưng Linh Tiểu Vân thì đâu có vậy. Tiểu cô nương sau một hồi ngơ ngác
nhìn ngó thì liền nắm tay vị tỷ tỷ mới quen kia, kéo vào trong bồn tắm rồi
thích thú nói:
Linh Tiểu Vân không ngừng vuốt ve đôi tai và tấm tắc khen chiếc đuôi dài đen
tuyền kia, cũng vạch từng chân tóc của Đại Miêu ra xem. Nàng vô cùng phấn
khích, trí óc non nớt chỉ cho rằng đây là một dị tượng mà khẳng định là xuất
phát từ vị Tam ca bá đạo kia của nàng, ngoài Tam ca đó ra thì không ai có thể
tìm ra được những thú vị này. Liền đó lại nhí nhảnh hỏi:
Tỷ tỷ, làm sao có được vậy a! Tỷ chỉ cho muội với!
Hm...Tỷ..Tỷ là bán...bán nhân tộc.... – Đại Miêu rụt rè trả lời, nàng cố
gắng nén lại nỗi sợ hãi sẽ bị khinh ghét khi nói ra thân thế.
Hở! Vậy là muội không có giống tỷ rồi! – Linh Tiểu Vân xị mặt ra, nhưng sau
đó lại phấn khích trở lại hét lớn – Hây! Muội có một tỷ tỷ bán nhân tộc a!
Thích quá đi! Hi hi!
Bán nhân chúng ta không phải nhân loại, không phải thú loại, đều bị khinh
ghét, lại không thể tu luyện, có gì mà thích chứ! Haiz... – Đại Miêu thở dài
một hơi.
Hây! Tỷ nói vậy là sai rồi a! Tam ca nói, mỗi sinh linh ra đời đều mang
trong mình một ý nghĩa nào đó, cho dù là phàm nhân, cho dù là phàm thú hay cho
dù là gì đi chẳng nữa, đều có một ý nghĩa to lớn, không ai có thể được đánh
giá cao hơn ai đó a!
Thực? – Đại Miêu tròn xoe đôi mắt nhìn vào tiểu cô nương đang đứng trong
bồn tắm trước mặt nàng.
Linh Tiểu Vân được thể vênh mặt mặt tự đắc:
Nghe những lời non nớt nhưng đầy tự hào của Linh Tiểu Vân, Đại Miêu không khỏi
hấp háy đôi mắt nhìn trân trân vào tiểu cô nương đó. Nỗi sợ hãi trong lòng
nàng hiện tại đã bị thay thế bởi một niềm hi vọng lớn lao đang dần dần phát
triển. Chẳng phải là Trần Khánh Dương đối với nàng rất tốt đó sao, lại có thêm
một Linh Tiểu Vân không hề khinh ghét nàng, mà còn rất thích thú tâm sự, chia
sẻ với nàng đó sao. Linh Tiểu Vân nhìn xuống, lại phấn khích nói:
Ngay lúc này thì cánh cửa tư phòng mở ra, một thân ảnh vận xiêm y màu lục lóng
lánh bước vào, chính là trưởng lão Lục Vô Song. 4 mắt nhìn nhau sững sờ, Lục
Vô Song có chút thất thần không hiểu sao bỗng dưng trong phòng mình lại xuất
hiện một bán nhân, còn Đại Miêu thì thất thần, đã có người phát hiện ra bí mật
của nàng. Thế nhưng Đại Miêu chưa kịp sợ hãi thì Linh Tiểu Vân đã phấn khích
nói lớn:
Lục trưởng lão a! Đây là Ngũ tỷ của ta a! Tam ca dẫn về đó! Trưởng lão thấy
xinh đẹp không này!
Hở hở...Tam ca? Môn chủ? Tiểu thư bảo môn chủ dẫn lại?
Đúng đó! Tam ca thần thông quảng đại, đem cho ta một Ngũ tỷ xinh đẹp này!
Ta có tỷ tỷ rồi đó a!
Ồ! Ra vậy! Tiểu thư rất may mắn đó! Hẳn là đã vất vả nhiều rồi! Cho phép
Lục Vô Song ta, hiện là trưởng lão nội đường dưới trướng môn chủ vấn an! – Lục
Vô Song sau chút bất ngờ thì cúi nhẹ thi lễ rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh tư
phòng mỉm cười.
Tưởng...trưởng lão...Lục Vô Song...nô tì...
Hây! Tỷ phải xưng là “ta” – Linh Tiểu Vân thở dài một hơi như bà cụ non rồi
lên tiếng chỉnh.
À ừm...ta là Đại Miêu, vấn an trưởng lão!
Tiểu thư quá lời rồi, hiện tại tiểu thư đã là người của môn chủ thì tức là
phẩm hàm cao hơn ta, tiểu thư không nên rụt rè câu nệ!
Đa tạ tưởng...trưởng lão!
Thực sự mà nói, việc bỗng nhiên được cứu rỗi ra khỏi chốn địa ngục tối tăm
kia, lại còn nhận được sự kính trọng của mọi người không khỏi khiến Đại Miêu
cảm thấy bối rối. Việc này phải gọi là “khổ riết rồi, sướng quá không quen”
cho nên nàng cứ lúng túng va vấp từ ngữ liên hồi. Cũng ngại ngùng không biết
phải làm thế nào mới đúng. Chủng tộc như nàng, suốt đời phải trốn chạy, không
có sức phòng thủ phản kháng, lâu dần sinh ra một tâm lí yếu nhược đến cùng
cực, mặc người chà đạp tàn sát.
Thế nhưng mọi chuyện đã khác trước rất nhiều, ngẫu nhiên thiên thời ban cho
nàng một vị ca ca nào đó chẳng rõ, đột nhiên xuất hiện, cứu rỗi cả linh hồn
lẫn và bản thân nàng. Lại còn ban cho nàng thêm một tiểu muội rất mực thân
thiện, cùng với một địa vị mà không phải ai cũng có thể có được. Đại Miêu
không còn mong ước gì hơn, hiện tại nàng chỉ biết thầm cảm tạ ông trời và vị
Dương ca kia mà thôi.