Người đăng: dragonf4393@
Một đoạn chắn ngắt đã qua, vầng dương trên cao vời vợi hiện tại đã quán đỉnh
Thái Dương Sơn, liên tục phả xuống những quang mang bạo liệt như thể muốn
thiêu đốt thân ảnh vận chiến giáp óng ánh vẫn bất động một chỗ trên đó vậy. Có
điều, Tôn Bạo Thiên cũng chẳng đặt điều đó vào mắt, cái hắn chú ý là bên dưới
lưng chừng núi cơ. Phóng thần thức xuống, thâm nhập vào đại sảnh, Tôn Bạo
Thiên có chút nóng lòng muốn xem xem tên tiểu tử kia mới một phen thoát chết
thì hiện tại lại muốn làm gì.
Bên trong đại sảnh rộng lớn, hiện những vị trí đều đã có người. Mà bẵng đi ít
lâu thì đại điện này cũng đã được tu sửa, lung linh, sạch sẽ hơn lúc bước vào
nhiều lần khiến Trần Khánh Dương không khỏi hài lòng gật gù. Tuy trên nóc vẫn
còn một lỗ hổng do di chứng của trận địa chấn lúc trước vẫn còn lưu lại mấy
mảng ngói chưa kịp sửa sang. Có điều, quang mang từ mặt trời chiếu rọi lại
xuyên qua lỗ hổng đó mà chiếu xuống trước mặt vị trí môn chủ, vô tình tạo nên
một hiệu ứng uy thế bậc cao mà Trần Khánh Dương đang còn định là để nguyên cái
lỗ toang hoác trên kia vậy.
Bốn vị trưởng lão đã vào chỗ ngồi, ngay cả Linh Tiểu Vân cùng với Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu cũng ngồi ở vị trí cũ. Chỉ thiếu mỗi Tôn Bạo Thiên là không
thích cho nên vẫn ngồi tít trên đỉnh núi kia thôi. Mà việc đó thì Trần Khánh
Dương cũng chẳng quan tâm lắm, bởi hiện tại thì chưa cấp thiết tới mức phải sử
ra sức phòng thủ kinh thiên động địa hiện đang còn tắm nắng với bộ phi phong
trường bào đỏ chói phần phật trong gió kia.
Sau một màn chào hỏi vấn an bình thân các kiểu vẫn thường làm ở mọi nơi trong
cái thế giới phi lí hỗn độn này, cuối cùng Trần Khánh Dương cũng vào việc
chính, hắn trầm giọng vang vọng đại điện:
Hiện tại các vị trưởng lão có thể báo cáo tình hình được rồi, bắt đầu từ
Lưu trưởng lão đi!
Vâng môn chủ! Hiện tại thì Linh đường đang chế xuất được một lượng đan dược
tương đối, hiện cũng đã thu được thêm 4 linh giả đệ tử khác, tuy tu vi nhập
môn không cao nhưng cũng đều rất chăm chỉ theo sự hướng dẫn của 3 thân đệ tử
của lão trước đây. Việc luyện chế ra những khí tài mà môn chủ đã phân phó thì
hiện tại đã được 50 khẩu đơn và 62 khẩu đôi, cùng với hơn 2000 vỏ đạn và cũng
chừng đó vỏ hạt nổ.Về phần công thức luyện chế ra những dược hỏa kia thì...Kì
thực lão kém cỏi, đã phụ lòng môn chủ, chỉ có thể cố gắng luyện ra được 1 cân
rưỡi phốt phô đỏ mà thôi! – Lưu Dược Sư nói tới câu cuối thì có phần thâm trầm
lực bất tòng tâm.
Tốt tốt, quá tốt! Lưu trưởng lão thực không phụ tấm lòng trung nghĩa a!
Thực thà mà nói thì việc tinh chế ra phospho vô cùng khó khăn ở thời điểm hiện
tại mà trưởng lão có thể làm được nhiều như vậy là đã gấp 3 lần chỗ ta mong
đợi rồi a! Ta có lời khen ngợi tới Linh đường! Hiện tại tới nội đường đi, mời
Lục trưởng lão!
Báo cáo môn chủ, tình hình Nội đường hiện tại rất khả quan, đã nhận được
thêm một số tân đệ tử mà hiện tại đệ tử nội môn đã được 200 người, trong đó có
15 người song hệ tu luyện giả, chưa tìm ra được tam hệ tu luyện giả. Số nữ đệ
tử chiếm 30 người trong đó, và có 8 người là song hệ tu luyện giả. Về
phòng...à, phòng thí nghiệm thì đã xuất ra được 50 cân diêm tiêu ca li ni tờ
rát cùng với tinh cất được 20 cân lưu hoàng. Về việc hỗ trợ Linh đường thì ta
cũng đã làm hết sức, có điều...hầu hết đệ tử nội môn cũng đều là tân đệ tử
chiếm hết bảy phần cho nên cũng còn nhiều chỗ chưa tốt, mong môn chủ bỏ qua!
Ha ha ha, không sao không sao! Ai cũng cần thời gian phát triển tu luyện,
hiện tại mới có nửa tháng mà trưởng lão đã làm được đến vậy rồi thì đã vượt
quá sự kì vọng của ta, ta có lời khen cho Nội đường! Hiện tại tới Huỳnh trưởng
lão!
Bẩm môn chủ, Vũ đường hiện đã tuyển được tới 300 người, tổng cộng là con số
có được 400 đệ tử, đều biểu hiện tốt, hiện tại đã phân chia sắp xếp quản lí
theo từng cấp mà môn chủ phân phó theo thứ tự là 4 đại đội, 8 trung đội và 40
tiểu đội được phân chia, đều đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ sở một tháng chỉ
trong vòng những ngày môn chủ không có mặt. Hiện tại mỗi người có thể gánh 30
cân trang bị, chạy bộ 1 vòng Thái Dương Sơn. Ngoài ra có thể sử dụng tương đối
thành thạo binh khí cận chiến là đoản đao!
Tốt! Rất tốt! Ta cũng có lời khen ngợi với Vũ đường! Cuối cùng là tới Ngoại
đường đi!
Môn chủ, ngoại đường thì cũng không có gì thay đổi nhiều, hiện tại đã chế
tạo thành công 2 đầu cơ khí cùng với một xưởng có công suất chừng 2 tuần một
đầu hỏa cơ khí, trùng tu được 3 phần kiến trúc đã bị tổn thất, có một xưởng
mộc thì hiện đang phối hợp chặt chẽ với Linh đường theo sự phân phó của môn
chủ. Đệ tử hiện tại có 200 người, chỉ có 30 người là tu luyện giả cho
nên...công việc khai khoáng hơi có phần khó khăn. Mà hiện tại cũng đã thu được
một số lượng tài nguyên tương đối chừng mấy trăm cân các loại.
Hầy! Thực phải nói với các vị trưởng lão thế này, ta thân là môn chủ, chưa
đóng góp được gì cho Thái Dương Môn, lại để các vị hao tâm tổn sức đến quầng
đôi nhãn cầu thế kia, thực không phải! Nhưng các vị không hổ là cự đầu Thái
Dương Môn, đều vượt quá sự kì vọng một bậc! Thực không biết lấy gì báo đáp, ta
gửi lời khen ngợi đến các vị, cũng đồng thời là toàn bộ những đệ tử của chúng
ta, mỗi người đều đã góp công sức rất lớn vào khoảng thời gian khó khăn này.
Hiện tại mọi người có thể nghỉ ngơi từ đây tới sau buổi lễ mừng năm mới, ban
xuống tặng thưởng theo vị trí cũng như cống hiến một số kim tệ cho tất cả mọi
người, mỗi người tương đương với hai tháng tiền lương, đồng thời cũng là chúng
ta chuẩn bị một bữa đại tiệc mừng năm mới, cho phép tất cả nhưng ai là người
của Thái Dương Môn đều có thể tham gia!
Tạ môn chủ! Môn chủ anh minh! – Cả đại điện vang lên tiếng hô đồng thanh,
không chỉ của mấy người có ghế bên trong mà là cả một đám đông đệ tử bên ngoài
đang hiếu kì đứng chen chúc xem họp bàn.
Được rồi, hiện tại ta có hai bộ lịch, nắm giữ chu kì nhật nguyệt, giao cho
Lục trưởng lão, phiền trưởng lão phổ biến cho toàn môn trên dưới đều có thể
được biết! – Trần Khánh Dương động niệm lấy ra 2 tấm giấy lớn được cuộn tròn
gọn gàng trao cho một đệ tử nội môn có phẩm vị tương đối đưa xuống cho Lục Vô
Song, sau đó lại cất giọng hồ hởi – Hiện tại ta còn một việc nữa, đó là muốn
mở ra một lớp học, phiền các vị tuyển chọn từ hàng ngũ những đệ tử hiện đang
trong môn, bất kể là phẩm cấp thế nào, miễn là ham học hỏi, có thể thích thú
với những kiến thức mới, không nhất thiết phải là tu luyện giả, tuyển chọn ra
một nhóm 20 người, sau buổi lễ năm mới thì sẽ là những học trò đầu tiên của
Thái Dương Học Viện. Cũng đồng thời cho xây dựng một căn phòng lớn đủ sức chứa
nằm giữa đại điện này tới tư phòng của ta, lấy đó làm nơi giảng dạy, đích thân
ta sẽ truyền thụ nhiều điểm cơ bản! Mà riêng các vị trưởng lão hoặc hộ pháp
nếu muốn thì có thể tới, không tính và số 20 người kia! Chỉ cần có thể giải
được câu đố ta đưa ra sau đó thì có thể được tuyển vào 20 người có số điểm cao
nhất. Việc câu đố thì các vị trưởng lão cứ đợi ta phân phó sau!
Nghe tới điều này, mọi con mắt ngạc nhiên đổ dồn hết vào vị tiểu môn chủ đang
phiêu phiêu tiếu ngạo kia. Không nghĩ là có một lúc nào đó, ở một nơi nào đó,
lại có một môn chủ sẵn sàng đứng lớp chỉ điểm cho cả đệ tử, mà trong lớp học
đó cũng không phân biệt phẩm hàm tước vị. Mà lớp đó chỉ có 20 người, đó là một
cơ hội trời ban, chỉ cần có thể tiếp thu được những tinh hoa của vị môn chủ áo
lam thì khẳng định 20 người đầu tiên đó chắc chắn sẽ có được một tương lai rực
rỡ không kém gì những vị trí hộ pháp mà phải dày công tu luyện mới được bổ
nhiệm vào.
Nhìn vào những ghế hộ pháp vẫn còn trống hoác, tuy là thấy thơm đó, nhưng tới
thời điểm hiện tại vẫn chưa được bổ nhiệm một ai, có nghĩa là vị tiểu môn chủ
kia không hề đơn giản mà cứ nhặt người nhét đại cho khỏi trống ghế được, đều
là phụ thuộc vào tu vi, cống hiến. Hiện tại cái gọi là Thái Dương Học Viện kia
chẳng phải là quá thơm ngon sao! Miếng mồi đó đâu dễ dàng gì để cho kẻ khác
nhặt được. Cho nên đám đông đệ tử đang bâu kín bên ngoài lập tức phấn khởi, tự
hứa sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng tìm đọc những trúc giản để có thể lọt vào
mắt xanh của tiểu môn chủ mà đậu tuyển vào lớp đầu tiên kia. Đơn giản giải
được câu đố của môn chủ là có thể rạng rỡ tổ tông rồi, tội gì mà không cố
gắng.
Tạ môn chủ! – Cả đại điện lại vang lên khí thế ngút trời.
Được rồi, việc chỉ có vậy, hiện tại có thể giải tán!
Môn chủ nghỉ ngơi bình an!
Trần Khánh Dương lại rời điện, đem Linh Tiểu Vân đi dọc theo lối cũ dẫn tới
môn chủ tư phòng. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nãy giờ vẫn im lặng không nói lời
nào, cũng lẳng lặng theo sau. Hắn quá rõ là tiểu môn chủ này là đang muốn bàn
việc Thú đường riêng lẻ chứ không đưa ra bàn dân thiên hạ. Dù sao thì Thú
đường cũng là con bài tẩy hết sức quan trọng của Thái Dương Môn, đâu thể để
cho ai cũng có thể nghe.