Người đăng: dragonf4393@
Đêm đã dần tan, ánh bình minh ló dạng nơi chân trời, thế nhưng bên trong Cổ
Vực thì suy cho cùng cũng chỉ là mờ mờ mà thôi, bởi những rặng núi hùng vĩ bao
bọc xung quanh Cổ Vực đã che lấp mất trái cà chua chín mọng kia rồi. Mà vầng
dương tuy vẫn còn ngái ngủ sau một đêm dài lạnh buốt thì hiện tại cũng bắt đầu
hiển uy, phóng ra những quang mang lên nền trời, bắt đầu xua đi những ánh tinh
quang lấp lánh khiến cho sắc trời trở nên màu lam nhẹ.
Một tiếng động vang lên đánh thức Vạn Linh San. Nàng mắt nhắm mắt mở uể oải
còn chưa định thần được đây là đâu, nàng là ai, tại sao nàng lại ở đây, thì
thấy một nam tử đã đứng dậy tự bao giờ, hiện đang còn dùng chân gạt một lớp
đất bụi lấp đi đống lửa. Lập tức nhớ lại mọi chuyện, Vạn Linh San cũng liền
thu dọn chỗ đồ đạc đã bày ra, cũng khoác lên một tấm trường bào phi phong trùm
kín thân thể nhỏ bé vì sương sớm.
Chẳng nói chẳng rằng một câu nào, Trần Khánh Dương đã dắt tay tiểu cô nương
bán nhân Đại Miêu tới chỗ một gốc mộc thụ gần đó, đoạn dò xét cái gì chẳng ai
biết. Rồi hắn lẩm nhẩm vài câu nho nhỏ mà trong tiếng gió sớm đang nặng trĩu
những bạch vụ mờ mờ của núi rừng thì nghe không khác gì oán hồn u linh:
Hừm...Còn một chút ở vị trí này, vậy là hướng Bắc. Nhớ không lầm thì tới
đây là hướng Tây Nam...Hẳn là đi tiếp về Đông Nam là tới Thanh Hoa Trấn đi! –
Đoạn lại quay sang Đại Miêu cũng đang ngồi bên cạnh chăm chú xem xét với đôi
mắt mở to mà nói – Nào, kỹ năng sinh tồn chính là nếu không biết phương hướng
thì có thể dựa vào rêu trên những gốc mộc thụ luôn bám ở hướng Bắc nhiều hơn
những vị trí còn lại, muội xem, chỗ này rêu bám nhiều, có nghĩa đó là hướng
Bắc, chúng ta chỉ cần dựa vào đó tìm đường đi thôi a!
Dương ca, sao ca biết?
Đương nhiên rồi, ta là ca ca mà! Nào chúng ta đi thôi!
Xoa đầu Đại Miêu thêm một cái nữa, Trần Khánh Dương lại dắt tay tiểu cô nương
bé nhỏ đi vào lộ trình mà hắn đã nhắm tới. Trông từ phía sau thì không khác gì
một đôi huynh muội ruột thịt đang dắt díu nhau lưu lạc vậy. Có điều, người
huynh thì tuy nhỏ bé nhưng khí phách hiên ngang, sải bước giữa nền rừng núi mà
không có lấy nửa bước rụt rè. Tiểu muội cao ngang vai thì lại có chút rụt rè,
một tay giữ chặt ca ca của mình, tay còn lại buông thõng, cất từng bước nhẹ
nhàng lúng túng. Có thể thấy rằng tiểu cô nương này suốt một quãng thời gian
rất dài đã ngập chìm trong những đau khổ, sợ hãi cho nên mới tạo thành một sự
nhút nhát tới vậy.
Vạn Linh San thì ngơ ngác không hiểu những lời nam tử kia vừa nói nghĩa là gì,
nhưng cũng lặng lẽ bước cao bước thấp tất tưởi chạy theo. Giữa chốn rừng
thiêng nước độc này thì nàng làm gì còn có sự lựa chọn khác. Nếu là ở Vạn Thú
Khí Cổ Thần Phái thì có lẽ là địa vị không nhỏ, nhưng đây là Thanh Hoa Lâm,
không phải là nhà của nàng. Cái tội hứng chí dạt nhà thì đây chính là cái giá
phải trả, mà Trần Khánh Dương lúc này không khác gì cọng rơm giữa dòng nước
lũ, nàng không bám lấy thì nàng chết chắc.
Mất thêm 2 ngày đi bộ nữa thì cuối cùng, nhóm người đã ra khỏi Thanh Hoa Lâm.
Mặc dù có vài phen bị tập kích bởi thú dữ nhưng đều không phải đối thủ của
Trần Khánh Dương. Mà điều đàng nói là sau mấy phen tận mắt chứng kiến vị ca ca
hờ kia ra tay đả cẩu ngược hùng lại càng khiến cho Đại Miêu lại càng thêm
ngưỡng mộ.
Hung hiểm nhất có lẽ là tình huống cả nhóm người bị một bầy Lang Yêu bao vây.
Mặc dù tu vi của đám này không cao, nhưng số lượng đến ngót ngét 30 con thì
không phải là chuyện nhỏ. Tưởng chừng khó toàn mạng, thế nhưng Trần Khánh
Dương vẫn đường hoàng sử ra hỏa dược đạn cải biên kia mà khiến cho đám Lang
Yêu trở nên sợ hãi, lại thu được thêm hơn chục xác Lang Yêu khác một cách dễ
dàng. Mà hắn cũng đều để cho Vạn Linh San tất thảy. Đơn giản là hắn không cần.
Về phần Vạn Linh San thì lúc này đang ngồi chơ vơ ở một tửu quán tồi tàn trong
Thanh Hoa Trấn. Nét mặt nàng vẫn còn lưu nhiều vẻ căng thẳng của những chặng
đường đã qua. Bộ dáng tiểu cô nương đanh đá lúc trước thì biến đi đâu mất,
hiện chỉ còn đôi chân đã đi bộ đến mức rướm máu, gan bàn chân phồng rộp mà
thôi. Chưa bao giờ nàng nghĩ là một chuyến đi săn ở nơi hoang dã lại hung hiểm
tới vậy, thầm cảm thấy may mắn vì...thuê trúng Trần Khánh Dương. Hiện tại đã
được an toàn bên trong một trấn nhỏ, có thể liên lạc với những hộ pháp đang
nháo nhào tìm kiếm được rồi nhưng nàng vẫn không hề cảm thấy an toàn chút nào.
Thiếu điều chỉ muốn chạy luôn theo vị “cao nhân” áo lam kia tới cùng trời cuối
đất mà thôi. Bên cạnh hắn, mặc dù cũng đáng sợ, nhưng chí ít thì hắn chẳng làm
gì nàng cả.
Về Trần Khánh Dương lúc này đã dắt Đại Miêu đi tới đầu trấn. Có mấy đệ tử Thái
Dương Môn sáng sớm đã đi uống rượu, thấy vị kia quen quen, nhưng đến gần chợt
nhận ra là môn chủ thì lập tức tất tưởi chạy ngay lại chắp tay thi lễ:
Thuộc hạ vấn an môn chủ!
Được rồi, không cần đa lễ, đứng lên hết đi! Hiện tại lấy cho ta một con
tuấn mã là được, việc các ngươi thì cứ theo sắp xếp mà làm, ta phải trở lại
gấp, không cần theo hộ tống!
Tạ môn chủ!
Liền đó thì mấy tên đệ tử cũng chỉ biết ngơ ngác trông theo vị môn chủ xuất
quỷ nhập thần kia đem theo một tiểu cô nương chẳng biết từ đâu ra mà thúc ngựa
phi như bay theo những cung đường quanh co về phía Thái Dương Môn mà thôi.
Quệt mồ hôi ròng ròng trên trán mặc dù hiện tại chỉ mới là tinh mơ, một đệ tử
thều thào:
Môn chủ thực thần thông quản đại! Haiz...
Uhm, hành sự không cẩn thận mà bị môn chủ giám sát thì mệt đó a!
Hầy! Be bé cái mồm ngươi! Môn chủ chứ có phải tà ma đâu mà phải sợ, chỉ cần
chúng ta cố gắng ra sức, ắt có trọng thưởng! – Tên đầu lĩnh nhóm đệ tử gạt
phắt.
Uhm, huynh nói đúng đấy, ta nghe nói Cao Cẩn huynh lúc trước không biết môn
chủ giá đáo, ấy vậy mà hành sự chuẩn mực, được thưởng lớn lắm, đùng một cái
phong lên trưởng lão, huynh đệ chúng ta tốt nhất cũng nên học tập a!
Thì đấy! Ngươi xem, mới cách đây bao lâu chúng ta còn phải ăn vận như đám
ăn mày, hiện tại thì không chỉ đan dược, kim tệ gởi về cho nương tử, mà còn dư
ra một khoản uống mãi không hết đó thôi!
Uhm! Môn chủ thực tốt quá!
Thế mà có tên lại còn xem như là ma quỷ đấy cơ!
Có tin ta bẩm báo lên Cao trưởng lão không?
Hầy, chút đó chẳng đáng đâu! Ngươi cứ phức tạp!
Thôi được rồi, hiện tại đi uống vài chén đã rồi tiếp tục công việc! – Đầu
lĩnh lại cất lời.
Đoạn cả nhóm đệ tử lục tục kéo nhau tới một tửu quán sang trọng trong trấn.
Đối với họ mà nói, thưởng là rất lớn, nhưng nếu dám mảy may hai lòng thì sự
việc của Hoa Lư Vũ vẫn là gương treo trước mắt, hiện tại vẫn đang còn bị đưa
vào đội đổ phân kia.
Tiền môn Thái Dương Môn, hai đệ tử gác cổng hiện đã có chút mệt mỏi nhưng vẫn
đứng yên như 2 pho tượng đá ngay cạnh đôi trụ khổng lồ, nom xa như cặp kiến
đang bu cột nhà vậy. Mặt trời đã lên cao tới gần trưa phả những quang mang
nóng bức xuống nền đá bên dưới khiến cho cả 2 người này đều đổ mồ hôi ròng
ròng như tắm. Thế nhưng họ vẫn không dám mảy may tắc trách một chút nào. Ai
cũng biết 10 người có cống hiến lớn nhất vừa được ban thưởng mỗi người 1 viên
đan dược Lam phẩm cách đây không lâu cho nên cũng đều dốc lòng vì Thái Dương
Môn.
Tiếng vó ngựa phía xa đang theo những cung đường uốn lượn nhắm hướng tiền môn
xông thẳng vào. Hai người cưỡi con tuấn mã màu nâu óng ánh kia rõ ràng là có ý
xông vào Thái Dương Môn cho nên lập tức bị cản lại bởi cặp giáo dài đan chéo
nhau thành hình chữ X. Liền đó một người cất tiếng quát lớn:
Kẻ nào đến náo động Thái Dương Môn? Mau khai báo họ tên!
Không xong! Có kẻ đột nhập! Bày trận! – Một người hét lớn.
Con tuấn mã vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục thẳng tiến cho tới khi đã
tới rất gần. Lập tức có thêm mấy đệ tử khác ở phía sau tiền môn cũng nhảy ra,
nhất loạt chống một đầu giáo xuống đất, chĩa mũi nhọn hoắt lên trên, khom
người tạo thành thế trận chống kỵ tua tủa như chông cắm khiến con ngựa của
Trần Khánh Dương phải dừng gấp lại, dựng đứng lên đôi chân sau mà hí vang hột
hồi. Thiếu nửa thước nữa là đã tự nó lao vào giữa đám lông nhím sáng quắc kia
rồi.
Trần Khánh Dương lập tức quát lớn hiển uy:
Ta chính là môn chủ đây!
Môn chủ đi sao không có tháp tùng? Đừng có mà hòng gạt chúng ta! – Một đệ
tử quát lớn, tay vẫn lăm lăm cây giáo nhọn.
Đúng đấy, ngươi ở đâu thì lập tức trở về chỗ đó đi! Đừng hòng qua mặt! Môn
chủ uy phong lẫm lẫm, có đâu thân tàn ma dại như đám ăn mày nhà ngươi! – Một
đệ tử khác cũng hùng hổ quát tháo, khí thế không kém.
Ha ha ha ha ha!
Trần Khánh Dương có chút cảm thấy bất lực, đành ngửa mặt lên trời cười lớn.
Cảm giác có nhà mà không được vào thực là thú vị a! Mà lại còn là bị ngăn cản
bởi chính thủ hạ dưới trướng nữa mới đau kia chứ! Thế nhưng không đợi hắn cất
câu tiếp theo thì đã có một giọng nộ khí phát ra sau trụ cổng lớn:
Đám đệ tử lúc này nhãn cầu căng ra hết cỡ, liền buông hết binh khí quỳ rạp sát
đất hoảng sợ:
Thuộc hạ có tội, kính môn chủ trở lại!
Ha ha ha ha! Không sao! Các ngươi làm việc rất tốt, ta có lời khen, miễn lễ
hết đi!
Đợi đám người lục tục đứng lên khép nép sợ sệt thì Trần Khánh Dương lại trầm
trầm uy giọng nói lớn:
Đây không phải là sự tắc trách, Thái Dương Môn cần những người như các
ngươi, rất tốt, hiện tại ai quản lí nhóm người này?
Bẩm môn chủ, là thuộc hạ! – Một đệ tử trạc chừng 27 bước ra thi lễ - Thuộc
hạ Trương Liêu hiện đang quản lý những huynh đệ đây đều là dưới trướng Ngoại
đường, không biết môn chủ trở về, tội đáng muôn chết, mong môn chủ đại ân đại
đức tha một lần, chúng thuộc hạ không dám tái phạm!
Không không! Ta còn muốn các ngươi vĩnh viễn về sau được như thế này ấy
chứ! Hiện tại thì Trương huynh đệ ghi danh lại tất cả những người khi nãy chĩa
giáo vào ta, đem danh sách đó nộp cho Lưu Dược Sư trưởng lão lĩnh thưởng mỗi
người 5 kim tệ, xem như là bồi dưỡng thêm một chút mồi rượu. Đó là lời khen
của ta. Hiện tại cử người thông báo với các trưởng lão có mặt tại đại sảnh sau
bữa trưa là được!
Nói rồi lại thúc ngựa phi thẳng lên những bậc tam cấp ngút ngàn dẫn lên quần
thể kiến trúc Thái Dương Môn hùng vĩ không kịp để cho đám người phía sau kịp
chào lời nào. Trần Khánh Dương vẫn tiếu ngạo không hề có một nét nào là cáu
giận khiến cho đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu bèn quay sang hỏi Cao Cẩn:
Cao trưởng lão, việc đó là thực?
Ha ha ha! Các ngươi thực may mắn đó a! Môn chủ hành sự việc gì cũng có lí
của môn chủ, hiện tại thì cứ theo lời phân phó đi, hầy! Nhớ lại lúc trước ta
cũng nhỡ may mạo phạm, cũng đều như các ngươi hiện tại, nhưng môn chủ không hề
trách phạt, ngược lại còn trọng thưởng. Các ngươi nói xem, đó là vì gì?
Thuộc hạ không biết ạ! Mong trưởng lão chỉ giáo!
Hầy! Thực là, các ngươi không có tấm lòng trung nghĩa thì tại sao lại nhất
mực ngăn cản kể cả khi môn chủ đã tự xưng danh chứ! Đúng là! Học tập nhiều
thêm đi, môn chủ tuyệt không phải người phàm a!
Ồ! Ra vậy! Trưởng lão đi bình an!
Liền đó, Cao trưởng lão cũng lừng lững tiến trở vào trong quần thể kiến trúc
nội môn, trên nét mặt sảng khoái. Mà bộ trường bào màu lục lúc này cũng khí
thế khác hẳn trước đây nửa tháng. Hiện tại thì chính Cao Cẩn cũng đang nóng
lòng được báo cáo tiến độ những việc được phân phó lắm rồi.
Còn đám đệ tử thì cười cười kháo nhau, lại càng củng cố thêm niềm tin vào Thái
Dương Môn sẽ vững mạnh dưới tay vị tiểu môn chủ khó hiểu kia. Cũng đúng thôi,
nếu là một nơi khác, e là họ nhẹ thì cũng bị ngược đãi kha khá vì tội mạo
phạm, mà nặng thì có khi bị đánh chết tại chỗ rồi cũng nên. Thái Dương Môn
thực ngày càng biến thái không khác gì vị tiểu môn chủ biến thái Trần Khánh
Dương kia cả. Mà cũng không ai để ý tới tiểu cô nương mà môn chủ đem về, tất
cả đều chỉ còn mừng rỡ vì sự trung thành của họ được báo đáp một cách lạ đời
mà thôi.