Đại Miêu.


Người đăng: dragonf4393@

Mười ngày trước, tại một khu vực quanh năm âm u với một lớp bạch vụ dày đặc
những tầng không bên trên khiến cho lúc này là giữa trưa nhưng lượng ánh sáng
chỉ ở mức như lúc chiều tà. Một không gian vô cùng tĩnh mịch bao trùm lên xung
quanh.


  • Ọt....

Chợt có một tiếng động vang lên, nghe chừng không giống tiếng thú, càng không
phải tiếng nhân loại. Sau đó thì một thanh âm trầm trầm mang đầy bá khí như
giọng một nam tử nối tiếp:


  • Không phải chứ! Mới 2 canh giờ trước muội là làm gỏi đến những 3 con cá lớn
    rồi mà!


  • Hì...Làm sao muội biết được! Tại cá Hắc Long Đầm ngon quá đó chứ! Hì hì


Tiểu Miêu nhăn nhở cái mặt chẳng còn chút nết na thục hiền nào để lấp đi sự
xấu hổ của con mèo bự này. Cái cục bông đen tuyền lóng lánh hiện tại đã dài
tới 2 thước, dĩ nhiên, sử dụng được ngôn ngữ nhân loại thì chính là đã đạt Sơ
kì Nhất giai Trung cấp rồi!

Hoàng Tuyết ở cạnh đó thì lắc đầu mấy cái thở dài:


  • Hầy! Thực, muội tu luyện như rùa bò, mà lại tốn bao nhiêu là thực phẩm a!
    Ta đến cạn kiệt băng khí với cái bụng của muội mất!


  • Hì, ai bảo huynh mạnh quá làm gì, huynh xem, đám yêu thú đó toàn là Nhị
    giai, muội làm sao đánh được chứ!


  • Haiz...Có lẽ ta nên dừng tu luyện mất a!


  • Thôi mà! Huynh tới Ngũ giai mới mọc cánh, mà hiện tại cũng đã Tam giai Hậu
    kì đỉnh phong, sớm một chốc là có thể phi hành tới nơi rồi đó a!


  • Ai mà tha được cái thân béo của muội chứ! Muội xem, như cái thùng phuy thế
    kia, không khéo nhấn ta chìm xuống đây luôn mất!


  • Muội không béo nha! – Tiểu Miêu nhấn mạnh từng chữ.


Lời của Hoàng Tuyết nói là thực, nếu nhìn vào thì hiện tại nó Tiểu Miêu đang
ngồi trên lưng Hoàng Tuyết, mà cái xác Hoàng Tuyết chẳng biết vì lí do gì mà
chỉ mới trải 9 tiểu cảnh giới tu luyện mà đã từ 2 thước trở thành một cái
xuồng khủng bố tới hơn mười hai thước kể cả đuôi. Toàn thân thì vẫn là một màu
thủy chung son sắt với trắng đốm vàng. Có điều, hiện tại nó đang rướn cổ lên
để khỏi bị ngập trong bùn loãng, cái đuôi dài kia cũng liên tục lắc qua lắc
lại để bơi ngang đầm trong khi tứ chi thì buông thõng áp sát vào thân để có
thể dễ bề di chuyển. Thế nhưng bùn thì vẫn lấm lên tới tận mặt, nom bộ dáng vô
cùng vất vả.

Trái lại với Hoàng Tuyết, Tiểu Miêu vẫn đen tuyền không có lấy một vệt bùn
trên thân thể, kể cả cái bụng trắng phau kéo dài lên tận cằm cũng tựa một lớp
bạch nhung không vương vấn bụi trần. Còn chiếc đuôi dài thì cứ phe phẩy ra vẻ
nịnh nọt vị cao nhân Hoàng Tuyết kia cho ăn. Đơn giản, ẩu đả thì cô nàng không
thua ai, nhưng săn mồi thì phải nói là tột cùng của sự...thiếu iot. Thực tế mà
nếu là đơn thương độc mã thì Tiểu Miêu có lẽ đã chết đói chứ không chết vì bị
sát hại rồi. Thế mới biết tầm quan trọng của Hoàng Tuyết trong chuyến hành
trình dạt nhà này.

Mà Hoàng Tuyết có phần hơi quá lời, vì thân hình Tiểu Miêu thon thả như con
báo đen chứ cũng không tới nỗi phình bụng. Thế nhưng mà sự thật thì mặc kệ sự
thật, huynh muội vẫn thích trêu nhau như vậy đó!

Chợt, nụ cười nhăn nhở khoe bộ răng trắng ỡn của Tiểu Miêu tắt ngúm mà thay
vào đó là một nét trầm tư lo lắng. Lại cất tiếng nữ nhân trong trẻo:


  • Huynh có cảm thấy gì không?


  • Có, hình như lão đại có vấn đề rồi! – Hoàng Tuyết cũng đăm chiêu không kém.


  • Theo huyết khế thì còn rất xa...Không lẽ lão đại bị đưa sang chỗ khác rồi
    đó chứ?


  • Uhm...Chết tiệt! Chúng ta tới trễ mất!


  • Uhm, muội không cần ăn nữa, còn chịu được, huynh mau tăng tốc đi!


  • Được, ngồi vững nhé!


Nói xong, Hoàng Tuyết gia tăng tốc độ đảo qua lại của chiếc đuôi nhanh hơn mấy
lần, đã đẩy lên tốc độ tối đa. Thế nhưng mà ở đây là bùn, không phải nước, cho
nên tốc độ di chuyển thực tế chỉ tăng thêm chừng 2 phần là nhanh lắm rồi. Mặc
dù vậy thì 2 con thần thú cũng cố gắng vượt đầm thật nhanh để...làm gì không
biết, chỉ cần biết là sự có mặt của chúng sẽ giúp đỡ được ít nhiều cho Trần
Khánh Dương mà thôi.

Đó là chuyện của 10 ngày trước, còn hiện tại thì Trần Khánh Dương đang ở với
một vị cô nương đanh đá còn hơn cả Dược Linh Thủy mấy phần. Dĩ nhiên, sau một
chặng đường dài thì lúc này 2 người đang tung tăng giữa Thanh Hoa Lâm rồi.

Suốt dọc đường Trần Khánh Dương cứ im lặng nghĩ ngợi, không nói một tiếng nào,
cô nương kia nói gì hắn cũng răm rắp làm theo khiến cho nàng có chút tự mãn,
nghĩ chắc rằng tiểu tử này đã chịu thuần phục đi theo nàng, ngoan ngoãn như
con cún con. Dĩ nhiên, sự thực trong đầu Trần Khánh Dương thì làm gì có chuyện
đó, chẳng qua hắn đang suy tính việc riêng thôi, có đâu mà dễ dàng khuất phục
vậy được.

Qua một thời gian nữa thì hiện đã quá hoàng hôn, màn đêm bao trùm lên Cổ Vực
và cả Thanh Hoa Lâm là điều tất yếu. Trước một đống lửa sưởi ấm được nhóm lên,
Trần Khánh Dương vẫn im lặng dùng mấy cái bánh bao mà cô nương kia ném cho. Và
hắn vẫn im lặng trầm tư một cách khó hiểu.


  • Này! Trông ngươi như vậy thì hẳn cũng là người của gia tộc nào đó đi! Có lẽ
    là vì tu luyện không được cho nên mới quyết chí dạt nhà đi tìm cơ duyên đó
    chăng?

-...


  • Kể ra thì phàm nhân như các ngươi cũng khổ, số phận đã không có thiên bẩm,
    thì cho dù có lưu lạc bao lâu nữa cũng không có tương lai đâu!

-...


  • Chi bằng sau chuyến này, ngươi theo ta đến Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái đi, ta
    xin cho ngươi được một chân nô gia đó!

-...


  • Này! Bộ ngươi câm à?


  • Bốp...


Gọi mãi không thấy trả lời, tiểu cô nương cả giận quăng luôn một cái bánh bao
nóng hổi vào đầu tên tiểu tử trước mặt. Nhưng tiếng động vừa rồi không phải
gây ra bởi chiếc bánh bao va vào đầu hắn mà là hắn đã chụp trúng chiếc bánh
bao đó.

Vẫn trân trân nhìn vào đống lửa, Trần Khánh Dương thu luôn cái bánh bao vừa
tóm trong tay đem giấu vào áo, rồi lại bình thản cắn thêm một miếng bánh khác
hiện đang ăn dở, mặc cho cô nương kia đang tròn mắt tức tối nhìn chằm chằm.


  • Thân thủ khá lắm! Phàm nhân như ngươi mà cũng được bước này a! Vậy đỡ thử
    một tiễn!

Quát mấy câu, cô nương kia làm thật, rút ngay bộ cung tiễn bên cạnh mà bắn một
nhát nhắm vào giữa cái bản mặt nhợt nhạt mà theo cô nương ấy đánh giá
là...thối tha kia cho hả giận. Nào ngờ hắn cũng vẫn bình thản đưa tay bắt
được, trong khi thân hình không mảy may di động lấy nửa bước.


  • Ngươi... Được lắm! Ta xem ngươi có còn thở thêm được nữa không!

Giận dữ tới tím mặt, tiểu cô nương quyết ăn thua một phen, liền rút ra thêm
một mũi tên khác.


  • Phập...


  • Ọc...Ò...Hợ....Soạt....


Một loạt tiếng động vang lên ngắt quãng mà tiếng cuối cùng kéo theo một chút
bụi của thân hình đồ sộ vừa nằm rạp xuống đất. Tiểu cô nương kia trợn mắt há
miệng thở dốc như thể vừa trải qua một kiếp nạn, cứ nhìn trân trân vào cánh
tay vừa ném trả mũi tên ban đầu kia, trong tay nàng là một mũi tên khác, vừa
được lắp vào cung nhưng chưa giương lên nửa phần.

Đúng vậy, vẫn lẳng lặng nhìn ngắm đống lửa, Trần Khánh Dương thẳng tay phóng
một cái về phía cô nương đối diện. Có điều, thứ trúng tiễn không phải là cô
nương đó mà chính là một con Hắc Hùng Yêu có tu vi Sơ kì Tam giai Hạ cấp chẳng
hiểu đã âm thầm tiếp tới sau lưng, định ra tay ám toán cô nương đó rồi. Nhưng
xui cho nó là mũi tên ném ra nhằm trúng giữa huyệt chấn thủy, xuyên luôn qua
tim khiến nó chỉ còn có thể hô hấp thêm vài cái rồi đổ rạp xuống đất ngay sát
bên cạnh tiểu cô nương.

Chầm chậm nhìn sang bên phải, cô nương nhỏ bé lại càng cảm thấy kinh hãi hơn
khi thấy thân hình vừa nằm đó là một đống lông đen tuyền, sợi nào cũng cứng
chắc, mà thân thể đang nằm im bất động đó cũng phải nặng mấy trăm cân, hiện
tại thì máu huyết từ lồng ngực trào ra đã đọng thành vũng làm cho đôi giày của
tiểu cô nương này đã dính lên khắp phần đế.


  • Á ah!

Kêu một tiếng thất thanh, tiểu cô nương ném luôn bộ cung tiễn ra một chỗ rồi
nhảy cẫng lại ngay chỗ Trần Khánh Dương ngồi, nép sát vào người hắn run rẩy.


  • Bộ chưa bao giờ thấy huyết độ lệ rơi à? – Hắn cất giọng lạnh lùng.


  • Chưa...


  • Vậy sao dám đi một mình? Nhìn cô nương có vẻ cũng thiên kim kiều nữ, không
    ở trong khuê phòng mà ra ngoài chạy nhảy làm gì?


  • Ta...là ta muốn đi săn!


  • Đi săn? Hì, nực cười! Gọi hộ pháp của cô nương ra mà về, ta hiện tại còn có
    việc, không rảnh mà vui chơi!


Nói xong, Trần Khánh Dương lập tức đứng dậy định đi đâu đó thì cô nương kia
liền giữ chặt lấy tay áo hắn liên tục cầu xin:


  • Đừng mà đừng mà! Đại nhân đại ân đại đức đừng bỏ mặc ta lại chỗ này mà! Là
    ta sai, ta trốn đi cho nên không ai biết tới cả, đại nhân đừng mà, xin ngài
    đừng bỏ mặc ta mà.

-“Ụ óe! Sao cứ cho ta dây vào mấy con điên này làm gì chứ! Hay ho mọe gì!”

Trần Khánh Dương chửi đổng một câu trong lòng. Nhưng liền đó thì trong đầu hắn
cũng vang lên một giọng nói trầm trầm đầy tà khí:

-“Bố thích! Chửi đúng không? Chuẩn bị ăn hành đi nhé! Mà lần này thì đảm bảo thơm! Muhu ha ha ha ha ha”

Giọng nói đó vô cùng tà ác, chẳng biết từ đâu ra, nhưng Trần Khánh Dương cũng
thừa hiểu là thằng cha mạt kiếp khốn nạn nào đó đứng tên tác giả bộ truyện này
đang muốn cảnh cáo hắn. Có điều, sớm hay muộn thì cũng tới thôi, hắn không sợ,
miễn là được đánh giá 10 sao là hắn có thể mãn nguyện mà tiếp tục tranh đấu
rồi.

Trở lại hiện tại thì Trần Khánh Dương lại nghiêm mặt trầm trầm:


  • Ta đi giải quyết việc cá nhân, chốc nữa trở lại, không lẽ cô nương cũng
    muốn xem?


  • Thật không?


  • Ta trước giờ chẳng khi nào gạt ai!


  • Uhm...


Nhìn ánh mắt hàn ngọc của Trần Khánh Dương, tiểu cô nương kia chợt cảm thấy
hắn còn đáng sợ hơn cả con Hắc Hùng Yêu ban nãy mấy lần cho nên đành buông
tay. Còn Trần Khánh Dương thì mặc kệ tiểu cô nương đang co rúm run rẩy, chốc
chốc lại nhìn ngó xung quanh với bất kể một tiếng động nhỏ nào cũng có thể làm
cho cô nương đó giật mình. Hắn đi một mạch tới đằng xa khỏi đống lửa, rẽ luôn
qua mấy lớp cây cối um tùm tuy là mới chỉ ra lá non chứ cũng không khuất lắm.

Chọn một góc khuất sau một gò mối, Trần Khánh Dương động niệm vào trong thú
nang, không quên phóng thần thức ra xung quanh cảnh giới. Hắn đem bán nhân yếu
ớt kia ra ngoài, đoạn đưa 2 cái bánh bao vẫn còn âm ấm cho con mèo nhỏ tội
nghiệp đang co rúm sợ hãi không khác là bao so với cô nương bên đống lửa kia
rồi nhẹ nhàng nói:


  • Hẳn là muội cũng đói rồi, ăn đi này!

Tuy vẫn còn sợ sệt vô cùng, nhưng thấy người đang ngồi xổm trước mặt có nụ
cười dịu dàng, ánh mắt cũng hiền hòa khiến cho bán nhân này cũng có đôi chút
tin tưởng, vội giật lấy 2 cái bánh bao trên tay Trần Khánh Dương rồi co rúm
trở lại vừa ngấu nghiến. Trần Khánh Dương lại dịu dàng:


  • Haiz...Ta họ Trần, tên gọi là Khánh Dương, muội cứ gọi ta là Dương ca được
    rồi. À, mà muội có thể nói được ngôn ngữ nhân loại chứ nhỉ?

Bán nhân tiểu cô nương loáng cái đã nuốt sạch sẽ 2 cái bánh bao to, lại mút
mười đầu ngón tay thật kỹ càng như vẫn còn đang đói lắm. Liền đó lại dùng một
đôi mắt phức tạp nhìn thẳng vào Trần Khánh Dương khó hiểu.


  • Này, nếu có thể nói chuyện thì ít ra muội cũng cho ta biết tên gọi chứ! Hay
    là thế này, để ta giải phóng cho muội!

Nói liền làm liền, Trần Khánh Dương dùng chìa khóa mà lúc mua bán đã được đại
hán mặt sẹo chủ tiệm đưa cho, mở chiếc vòng cổ to đùng kia ra rồi liền đó thu
vào túi trữ vật. Dĩ nhiên, vòng cổ cùng sợi xích đó đều là kim loại, mà đã là
kim loại, khắc có chỗ dùng tới, hắn không muốn phí phạm. Đoạn lại dịu dàng
nói:


  • Hiện tại muội được tự do! Cố gắng sinh tồn nhé, đừng có để kẻ nào nhìn
    thấy, chúng lại sẽ ngược đãi muội đó!

Liền đó dịu dàng xoa đầu bán nhân tiểu cô nương rồi lập tức đứng lên định trở
lại đống lửa.

Bán nhân như con mèo nhỏ lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp, mặc dù có nhiều
thắc mắc trong lòng nhưng ngay khi thấy người kia tháo xích cho mình thì trong
lòng càng thêm khó hiểu. Lúc này hắn lại còn tuyên bố là nàng được tự do nữa.
Nhưng ngay khi hắn đứng dậy thì một cỗ sợ hãi lại dâng lên khiến nàng phản xạ
rất nhanh, bỗng dưng chộp vạt áo thiếu niên kia kéo lại.

Nhìn đôi mắt ngơ ngác đó, Trần Khánh Dương lại mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống:


  • Sao vậy? Muội vẫn còn đói à? Ta lấy thêm mấy cái bánh cho muội nhé? À,
    thôi, còn chút thịt xông khói này cũng ngon lắm. – Hắn lục túi trữ vật lấy ra
    một lát thịt hươu vẫn còn dư, đưa cho bán nhân kia rồi lại dịu dàng nói tiếp –
    Đây, hẳn là muội rất thèm, hiện ta còn chừng này thôi, muội cố gắng bảo trọng
    nhé!

Chộp lấy miếng thịt trong tay Trần Khánh Dương, con mèo nhỏ này lại ngấu
nghiến dữ tợn. Thế nhưng khi hắn vừa kết thúc câu chưa kịp đứng dậy thì nàng
lại chộp lấy ống tay áo hắn giữ lại không cho đi, đôi mắt cứ tròn xoe long
lanh, trên miệng vẫn còn cắn chặt miếng thịt.

Thấy thế Trần Khánh Dương ngồi yên, lại nở ra một nụ cười tươi hơn nữa:


  • Được rồi, muội ăn xong đi, ta ngồi đây!

Thấy bộ dáng thiếu niên kia ngồi chờ, con mèo nhỏ lại ngấu nghiến, loáng một
cái lại đã mút mười đầu ngón tay kỹ càng, mà cũng liếm sạch sẽ xung quanh môi
mép như thể mỗi chút vị còn vương đều đáng giá ngàn vàng vậy. Nuốt ực một cái,
bán nhân khe khẽ cất giọng có phần run run nói:


  • Chủ...chủ nhân...


  • Gọi là Dương ca! – Trần Khánh Dương phì cười xoa đầu con mèo nhỏ một cái
    rất thân thiết.


  • Dương...ca...ta...nô tì...


  • Xưng là muội! – Trần Khánh Dương lại xoa đầu con mèo nhỏ thêm một lần nữa,
    hình như hắn bị nghiện xoa đầu bán nhân này mất rồi.


  • Dương ca...muội...muội...Đừng...đừng bỏ muội lại được không? Cho muội theo
    ca với, muội sẽ ngoan, ca nói gì muội cũng sẽ nghe! Muội sẽ không ăn vụng đâu,
    cũng không thích y phục đâu, cũng không bỏ trốn đâu...muội...muội...


Những đoạn ngắt quãng đều là do sợ sệt nội tâm, chứ thật ra chất giọng trẻ con
này lại có thể nói rõ từng từ từng ngữ khiến Trần Khánh Dương có chút ngạc
nhiên trong lòng. Không nghĩ là cái thế giới biến thái này lại còn sinh ra lắm
chủng loại kì dị tới như vậy. Việc một con vượn với một con khỉ lấy nhau sinh
ra một con King Kong khủng bố Tôn Bạo Thiên đã là quá sức phi lí rồi, hiện tại
lại còn có thêm một bán nhân tiểu cô nương dễ thương không chịu được thế này
nữa, thực sự là đầu óc hắn có phần bị quá tải.


  • Uhm. Muội không chê ca là được rồi, sau này cứ theo ca, muội không phải lo
    gì cả, chỉ việc ăn và lớn thôi! Ca sẽ dạy muội tu luyện nhé (riêng chỗ này là
    hắn tiện mồm nói điêu này, cái thân còn không lo nổi, mãi tới mấy hôm trước
    mới thử đột phá lần đầu, lại còn bày đặt đòi dạy ai) về sau không kẻ nào có
    thể bắt nạt muội được nữa a! Mà nếu muội cảm thấy ta không tốt, tùy thời có
    thể rời đi, không sao cả, hiện tại muội được tự do rồi!


  • Uhm, đa tạ Dương ca! Cho muội vào lại thú nang đi!


  • Hửm?


  • Cho muội vào lại thú nang!


Chỗ này làm Trần Khánh Dương bất ngờ hơi bị lớn đó nha! Chính hắn cũng đã dùng
thần thức kiểm tra, không gian bên trong vừa nhỏ hẹp, lại vừa đơn điệu, nếu là
hắn ở trong đó thì sau vài hôm ắt sẽ phát điên. Thế mà giờ con mèo nhỏ này lại
đòi vào, việc này khiến Trần Khánh Dương cứ phải trợn trừng đôi mắt lên không
thể lí giải nổi sự tình. Đoạn lại ngạc nhiên hỏi:


  • Sao lại thế? Chẳng phải là rất chật hẹp đó sao?


  • Nhưng...muội...sợ Dương ca giận...bỏ..bỏ đi mất!


  • Ngốc nử! – Hắn phì cười xoa đầu con mèo nhỏ lần thứ 3 – Nếu ta muốn rời
    muội thì đã chẳng bỏ ra một viên Tử phẩm đan chuộc muội ra khỏi cái chỗ khốn
    kiếp đó rồi! Mà này, ta vẫn chưa biết tên muội a!


  • Muội...Muội không biết...Muội không biết tên!


  • Hửm? Phụ mẫu không đặt tên cho muội sao?


  • Muội không nhớ! Nửa năm trước có một đám người xông vào
    thôn...rồi...rồi...Hic...Hu hu hu


Nhớ lại những kí ức kinh hoàng chỉ ngập tràn trong máu và lửa, tiểu cô nương
bán nhân bật khóc. Trần Khánh Dương thấy vậy thở dài ra một hơi, liền ôm lấy
con mèo nhỏ vào lòng vỗ về như thể anh hai đang dỗ dành đứa em gái vậy:


  • Nào nào, không sao rồi, có ca ở đây, không kẻ nào bắt nạt được muội cả, nào
    nào...

Mãi vậy một hồi lâu sau bán nhân mới quệt nước mắt, bình tĩnh trở lại. Trần
Khánh Dương nghĩ ngợi gì đó, đoạn lấy ra một bộ y phục của hắn, rồi cũng lấy
nốt mảnh...quần lụa còn sót lại bên trong túi trữ vật mà quấn lên đầu tiểu cô
nương để che đi đôi tai mèo.

Ngắm nghía một lúc lâu, cảm thấy tâm đắc với tay nghề băng bó nghiệp dư rồi
thì mới đưa bộ y phục lam nhạt cho tiểu cô nương, đoạn quay sang chỗ khác nói:


  • Muội mau thay y phục đi kẻo lạnh, muội mà ốm thì ca ca lại khổ cực lắm đó
    a!

Bán nhân răm rắp vâng lời, chỉ sợ bị bỏ rơi giữa cái nơi thiên địa mục ruỗng
này. Còn Trần Khánh Dương thì lại kiếm ra một miếng vải khác cùng một con dao
nhỏ, trổ tài cắt xé vài đường biến nó thành một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu
trông khá thô sơ và đặc biệt là...xấu. Thế nhưng hoàn cảnh như vậy cộng hoa
một hoa tay cho 10 ngón thì cũng xem là tạm chấp nhận đi, liền ướm thử luôn
lên người tiểu cô nương kia, cũng đồng thời dịu dàng nói:


  • Thế này đi, hiện thời còn khó khăn nhiều, ta đưa muội về, cũng gọi muội là
    Đại Miêu đi nhé! Muội thấy thế nào?


  • Uhm, ca gọi sao cũng được, chỉ cần đừng bỏ rơi muội là được rồi!


  • Uhm, nào, đi thôi, muội cứ nhớ giữ chiếc đuôi lại đó, đừng có thể đai lưng
    bung ra thì phiền phức lắm.


Liền đó dắt Đại Miêu tới phía đống lửa. Cô nương bên đống lửa thì nãy giờ ngồi
run như cầy sấy, nghe tiếng động liền quay người lại thất thần, nhưng thấy
Trần Khánh Dương đi tới thì có cảm giác an tâm hơn. Cũng thấy là hắn dẫn tới
một người thì liền dùng ánh mắt dò xét nhìn vào người đó.

Đại Miêu thấy có người dò xét mình, cũng trông thấy con Hắc Hùng Yêu nằm một
đống bên kia, lại nhìn vào cây cung đã nằm trên tay người đó thì thì hoảng hốt
núp sau lưng Trần Khánh Dương, hé một mắt sợ hãi ra trông chừng.

Thấy vậy, Trần Khánh Dương bèn choàng luôn tấm phi phong che chở cho Đại Miêu
vào lòng, đoạn cùng ngồi vào vị trí cũ mà nhẹ nhàng nói:


  • Không sao không sao, là người mình!


  • Con...con Hắc Hùng...


  • À, là ca ném chết nó đó! Ai bảo nó tới đây gây sự làm gì!


Nghe Trần Khánh Dương nói vậy, trong mắt của Đại Miêu thì vị ca ca này trở
thành thần hộ vệ của nàng luôn rồi. Người đâu nhỏ bé gầy guộc, sắc mặt lại
cũng mới chỉ tốt hơn được một chút, không khỏi lưu vài nét xanh xao, mà lại có
thể ra tay hạ sát con Hắc Hùng Yêu bự thế kia thì chẳng phải là siêu cấp cao
thủ còn gì, liền tựa luôn đầu vào vai hắn, gì chặt áo.


  • Đại nhân, vị này là...


  • Hửm? Cô nương hỏi tên họ người khác, mà đã ai biết cô nương là ai đâu, ta
    thấy là hơi khiếm nhã à nha!


Sau màn ném gấu ban nãy thì vị cô nương đanh đá này trở nên kì dị tới không
tưởng, đùng một cái trở nên ngoan hiền đến lạnh gai sống. Hẳn là lại được
nuông chiều quá đáng, thành ra cứ nghĩ mình là thiên hạ vô song đây mà, hiện
tại được trải nghiệm một chút hung hiểm rồi cho nên mới biết sợ. Ngay cả việc
cắm trại giữa rừng mà chưa thấy phóng thần thức ra xung quanh lần nào thì Trần
Khánh Dương cũng quá rõ loại người này rồi.

Thấy Trần Khánh Dương rất dịu dàng với tiểu cô nương bên cạnh, nhưng lại cứ
lạnh nhạt với mình tới cùng khiến cho cô nương áo tím này có chút bị đả kích,
liền cắn nhẹ môi nói:


  • Đại nhân, ta họ Vạn, tên là Linh San, là người của Vạn Thú Khí Cổ Thần
    Phái, dám hỏi danh tính đại nhân và tiểu thư ạ?


  • Hừm, ta họ Trần, tên Khánh Dương, còn đây là tiểu muội của ta, gọi là Đại
    Miêu, hiện tại không có gì thì cô nương đi ngủ đi! Thuê người đi săn, mặc dù
    ta không có được trả tiền, đều do cô nương bị gạt thôi, nhưng cũng đã hạ con
    Hắc Hùng Yêu kia rồi, cô nương cứ giữ lấy chiến lợi phẩm. Sáng ra thì đường ai
    nấy đi, ta còn lắm việc hệ trọng!


  • Đa tạ đại nhân, chẳng hay...người có thể tiễn ta một đoạn?


  • Hừm, ta đâu có rảnh, hơn nữa ta cũng không đi làm thuê a! Bộ trông ta túng
    thiếu đến mức đó sao?


  • Hm...Dám hỏi người tới thành trấn nào ạ, ta muốn đi cùng, tới đó sẽ không
    làm phiền đại nhân nữa, cũng tặng đại nhân bộ cung tiễn Lam phẩm này xem như
    hậu tạ ạ!


  • Hừm, Thanh Hoa Trấn, theo kịp thì đi chung, cung tiễn đó, cô nương cứ giữ
    lấy mà dùng, ta cũng không cần! Hiện tại thì đi ngủ đi, đừng có để ta nói
    nhiều nữa, mỏi miệng lắm!


Hỏi qua đáp lại thì thái độ của hắn vẫn một màu hàn băng chí cực khiến cho vị
cô nương Vạn Linh San không khỏi có chút cảm giác ớn lạnh. Thế nhưng ngoài hắn
ra thì cũng chẳng có ai ở đây để mà bảo an nữa cho nên cũng đành im lặng vâng
lời, dọn một chỗ ngay sát Trần Khánh Dương mà nằm. Thiếu điều gối luôn lên đùi
hắn cho chắc nữa mà thôi.

Trần Khánh Dương tiện tay ném luôn vài khúc củi vào giữa đống lửa để giữ không
cho nó tắt, một tay còn lại cũng gãi tai gãi cằm cho Đại Miêu. Lúc này thì Đại
Miêu cũng đã tựa luôn vào hắn mà ngủ ngon lành, chẳng biết là do quá mệt mỏi
sau những ngày tháng căng thẳng đến cùng cực hay là do cảm giác thích thú khi
được gãi những vị trí này của loài mèo nữa.

Về phần Trần Khánh Dương thì hắn vẫn tiếp tục suy tư. Nhắm chừng rời môn cũng
đã được hơn nửa tháng, có lẽ là ở Thái Dương Môn đã bắt đầu rục rịch chuyển
mình rồi cũng nên. Chỉ đợi hắn về tới nữa thì một bước chiến sự náo loạn Cổ
Vực này mà trỗi dậy thành một thế lực bất khả xâm phạm nữa mà thôi, con rồng
Thái Dương Môn hiện tại đã có được sự hợp tác rất lớn từ một trong 3 thế lực
đứng đầu Cổ Vực, chính là Cổ Dược Tông. Mà cũng rất nhanh nữa thôi, những
chuyến hàng giao thương giữa Thái Dương Sơn, Thanh Vân Trấn cùng với Cổ Dược
Thành sẽ là một bước đệm vững chắc khiến cho con rồng Thái Dương Môn trở thành
cường long có khả năng xoay chuyển thời thế, dị biến phong vân.

Một đội quân sử dụng vũ khí, khí tài vượt thời đại chính là đòn giáng bất ngờ
có thể đè bẹp bất cứ kẻ địch nào đang dần hình thành. Mà thực ra, sức phòng
thủ hiện tại của Thái Dương Môn thì miễn bàn. Một Tề Thiên Đại Thánh Tôn Bạo
Thiên là quá đủ, nhưng muốn có được một thời đại không có nô lệ, không có phân
biệt giai cấp cũng như chủng tộc, thì không thể chỉ dựa vào điều đó, mà phải
dựa vào cục diện mà Trần Khánh Dương hắn tạo ra sâu tới bước nào.

Có điều, nếu lúc này nhìn về phương nam, trên nền trời cao, vẫn tại vị trí ánh
hùng tinh trước đây thường nhắc tới, có thể thấy được một quầng hào quang rực
rỡ đang dần lớn mạnh, mà sát quang ẩn hiện quanh nó lại có phần rất kì lạ, chỉ
lấp đi một vài ánh tinh quang nào đó ngẫu nhiên, nhưng lại khiến cho những
tinh quang khác vốn ban đầu mờ nhạt thì hiện tại cũng đã trở nên rực rỡ. Không
dưới một người phải nhăn mắt cau mày mà thở dài vì điều dị tượng này, càng
nghĩ càng khó hiểu.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #100