Người đăng: blackpearl_4seasons@
Nơi mà Tang Thanh cùng Bách Lý Thiên Lân vừa khám phá ra, là lăng mộ của một
vị Huyền Giả dưới trướng của Hách Liên Thành - gia chủ Hách Liên gia, kẻ thù
của hầu hết đại lục, bởi vì y hợp tác với huyết ma nhằm cai trị đại lục này.
Người ám hại Tang Thanh năm đó cũng chính là kẻ đang nằm trong lăng mộ này,
nhưng mà y cũng đã phải trả giá, bởi vì hắn đã cho y hồn phi phách tán, vĩnh
bất siêu sinh.
Tuy nhiên, chuyện này cũng đã khiến Tang Thanh bất kế khả thi mà phải dùng đến
cấm kỵ linh thuật, phong ấn cả Huyết ma vị diện và để cho hắn trôi dạt ngàn
vạn năm.
Mỗi lần nghĩ đến lần đó, Tang Thanh cực kỳ không vui, bởi vì đáng lẽ ra đã có
thể thay đổi cục diện, nhưng Hách Liên Thành lại bất chấp tất cả khiến cho
Thiên Linh đại lục tiếp tục rơi vào thế hỗn mang. Nếu không phải hắn kịp dùng,
vậy thì chuyện gì xảy ra? Và nếu hắn không có Ám Vũ, không có Thánh Dạ Thần
Hoả thì sẽ thế nào đây? Đáp án này, hắn tuyệt không muốn nghĩ đến.
Lúc này, phiên dịch xong cổ ngữ, Tang Thanh vẻ mặt không có biểu tình gì mà
suy nghĩ. Mỗi một cái đều có một ý nghĩa khác nhau, nhưng tóm lại đều là quay
quanh sinh - tử - thương ba chữ. Hơn nữa, ý đồ của chủ nhân lăng mộ nơi đây là
cái gì, hắn biết nên hắn liền lựa chọn:
Lân, đi đường này.
Được.
Bách Lý Thiên Lân tuy tò mò nhưng sẽ không nhiều lời mà đi theo. Lúc này, Tang
Thanh chọn tử môn mà đi và quả như hắn đoán, nơi đây toàn bộ đều là bảo vật.
Sinh tiền, vị Huyền Giả này thích trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cũng vì vậy
mà lừa cả tá người vào bẫy, mà lăng mộ này cũng không ngoại lệ.
Vừa đi vừa thu gom đồ, Bách Lý Thiên Lân cảm thán kho tàng thật nhiều, còn
Tang Thanh thì vẫn bình tĩnh như vậy mà lấy đồ cần lấy. Trân bảo hiếm thấy hắn
cũng đã thấy qua, cũng đã từng có, thế nên Huyền Giả lăng mộ không khiến cho
hắn mất bình tĩnh được.
Đi hết lối đi, hai người liền đến đại điện, cũng là nơi mà quan tài được đặt.
Lúc này, Tang Thanh cảm nhận được cỗ khí tức âm lãnh trên quan tài đá thì nhíu
mày, bởi vì hắn rất quen thuộc với nó - khí tức của Hách Liên Thành.
Tang Thanh trầm giọng nói, hắn không xác định được đây là phân thân hay chỉ
đơn giản là tinh thần lực, hơn nữa hắn cũng không muốn liên luỵ đến Bách Lý
Thiên Lân, thế nên hắn liền để y lui ra, bản thân thì sử dụng Thánh Dạ Thần
Hoả, trực tiếp thiêu đốt cỗ quan tài.
Lúc này, nhìn thấy Tang Thanh trực tiếp thiêu cỗ quan tài, Bách Lý Thiên Lân
vừa lui ra đằng sau nhảy dựng lên, bởi vì người chết là ân oán chấm hết, nhưng
mà y biết hắn từ trước đến giờ làm việc luôn có lý do, nên đành đứng ở một bên
xem.
Khi Thánh Dạ Thần Hoả đem cỗ quan tài thiêu đốt, một tiếng rống giận truyền
đến sâu trong linh hồn, khiến cho Bách Lý Thiên Lân choáng váng, nhưng Tang
Thanh thì vẫn bình chân như vại mà cười lạnh:
Trên đời này không có gì là không thể. Hách Liên Thành, ngươi năm đó hại
qua nhiều người, có nghĩ rằng họ sẽ quay lại tìm ngươi?
Một lũ phế vật làm ăn không được, thế mà không đem linh hồn ngươi huỷ đi!
Hách Liên Thành tinh thần lực gào thét, nhưng Tang Thanh thì lạnh lẽo nói,
giọng nói phảng phất như vạn niên hàn băng khiến người rét run:
Tuyết nhi cùng Yêu Yêu, còn có cả những người khác, đều là do ngươi hại.
Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng ngươi và ta sẽ không gặp lại nhau đi, bằng
không thì ta có chết cũng đem ngươi hình thần câu diệt!
Tang Thanh! Ta giết ngươi được một lần sẽ có lần thứ hai! Chỉ cần ngươi dám
đặt chân đến Long Viêm, ta sẽ có vô vàn biện pháp đem linh hồn ngươi huỷ diệt
hoàn toàn!
Cứ chờ xem.
Tới đây thì Thánh Dạ Thần Hoả đã đem cả cỗ quan tài lẫn tinh thần lực của Hách
Liên Thành thiêu thành tro bụi, mà Tang Thanh sau khi thu hồi thần hoả thì ánh
mắt lãnh liệt, bên trong lần đầu tiên xuất hiện thù hận.
Lăng Khinh Nhược năm đó động thủ cũng không phải do ghen tị, mà là do Hách
Liên Thành vì yêu sinh hận mà đem Lăng Khinh Tuyết giết chết. Bách Lý Yêu
Nhiêu trúng độc cũng là do y đố kỵ Tang Thanh, muốn đem hết thảy những gì hắn
quý mến huỷ diệt hoàn toàn. Chẳng qua rằng y không ngờ, hắn là một kẻ điên,
chết cũng phải lôi theo mấy tên làm đệm lưng, khiến cho hắn trọng thương đến
giờ chưa khỏi.
Những chuyện trong quá khứ dần xuất hiện lại, khiến cho Tang Thanh phẫn nộ. Đã
chứng kiến vô lý, nhưng hơn cả vô lý bình thường thế này thì hắn cũng chỉ mới
gặp qua Hách Liên Thành. Vì ghen tị mà biến thành thù hận, muốn giết chết
người hắn quan tâm, đã đụng đến giới hạn cuối cùng của hắn. Mà khi hắn tức
giận, hậu quả cùng với lúc chọc giận con rồng đang ngủ không khác nhau mấy
đâu.
Tang Thanh cho dù phẫn nộ, nhưng hắn vẫn còn lý trí. Hắn biết, với thực lực
hiện tại không thể tuỳ hứng như lúc trước, đến một cọng lông tơ của Hách Liên
Thành cũng chẳng thể đụng đến. Lúc này, chậm rãi bình ổn tâm trạng xuống, hắn
quay sang nói với Bách Lý Thiên Lân:
Lân, chúng ta đi thôi.
Hả... Được thôi.
Bách Lý Thiên Lân ở một bên chứng kiến hết thảy, thế nên y rất thắc mắc, người
kia là ai mà có thể khiến Tang Thanh bộc lộ sát khí mãnh liệt như vậy. Nhưng
mà thắc mắc lớn hơn nữa chính là "Yêu Yêu" hai từ này, bởi vì Bách Lý Yêu
Nhiêu từng nói qua, chỉ có hai người gọi nàng như vậy, thứ nhất là Lâm Duệ, mà
thứ hai chính là Tang Thanh.
Cho dù thắc mắc, nhưng Bách Lý Thiên Lân vốn thiên chân vô tà hơn ca ca y
nhiều, thế nên liền nghĩ rằng Tang Thanh là do thói quen của Tiếu Diện Thánh
Giả nên mới gọi như vậy, cho nên y liền rất nhanh quăng mọi thứ ra sau đầu và
cùng hắn rời khỏi đây, quay về khu lều trại của họ./.