Người đăng: blackpearl_4seasons@
Ngày hôm nay là một ngày rất quan trọng, bởi vì những môn phái của quốc gia
trung đẳng sẽ đến đây để chiêu sinh đệ tử, đem mọi người đều hưng phấn hẳn
lên.
Được một môn phái đồng ý cho gia nhập tông môn, chứng tỏ tiền đồ vô lượng, hơn
nữa so với tán tu, đệ tử môn phái không phải chật vật tìm kiếm tài nguyên,
công pháp, đạo sư,... Bởi vì hết thảy đều có trong môn phái. Tuy nhiên, bọn họ
phải cống hiến cho môn phái một lượng nhất định, nếu không thì đừng nghĩ đến
việc có được những tài nguyên này, bởi vì trên đời này, không có bữa cơm nào
là miễn phí cả.
Tang Thanh biết rõ bản thân làm tán tu phù hợp hơn làm đệ tử tông môn, vì hắn
có đủ biện pháp để tìm kiếm tài nguyên về cho bản thân, nhưng nếu không gia
nhập thì đừng nghĩ rời khỏi Tang gia được, thế nên tối hôm qua, hắn mới phải
đắn đo suy nghĩ xem nơi nào phù hợp với hắn và Mặc Duy Phong nhất và hắn đã có
quyết định cuối cùng.
Vốn dĩ là Kiều Ngọc Linh muốn ở lại, nhưng mà thời gian của nàng ở đây đã hết,
hơn nữa các chủ lại triệu hồi nàng trở về, thế nên nàng đành quay về trong tâm
trạng lưu luyến. Mà Mặc Duy Phong hình như cũng lưu luyến tiểu cô nương này,
nếu không thì Tang Thanh làm sao nhìn thấy được tiếc nuối trong mắt y?
Kiều Ngọc Linh trước khi rời đi còn quay lại dặn dò một phen, khiến Tang Thanh
và Mặc Duy Phong đều bật cười, nhưng tất nhiên là họ gật đầu đồng ý. Đợi cho
đến khi nàng rời đi rồi, họ mới quay lại quảng trường của thành, nơi mà đại
diện của các môn phái xuất hiện, cũng là nơi trắc thí chiêu sinh.
Khi đi đến nơi, Tang Thanh cùng Mặc Duy Phong liền thấy tất cả mọi người đều
tập trung đầy đủ, thế nên bọn họ cũng lẳng lặng đứng ở một góc, chờ đợi đến
lúc tuyển chọn.
Tang Thanh biết, tuyển chọn môn phái nếu nhiều như thế này, một là thử thách
trong những khu vực khác nhau, mà hai là... Bản thân sẽ phải nhận bài kiểm tra
gồm có ba phần ngay tại nơi đây. Tuy nhiên, là dạng nào thì hắn cũng không
ngán, bởi vì những gì mà hắn trải qua, không phải là mấy bài khảo thí nho nhỏ
có thể so sánh được. Chẳng qua rằng, hắn không biết nếu là dạng thứ nhất, thì
Mặc Duy Phong có gặp một chút phiền toái hay không, nhất là khi làm cá nhân,
bởi vì Tang Bình cùng Vũ Văn Thiên còn đang nhìn chằm chằm bọn họ đấy, hơn nữa
bọn chúng cũng là Ngưng Linh tam tinh rồi, thế nên nếu nhắm vào y, chỉ sợ là
không đánh lại mà phải chạy. Nghĩ đến đây, mắt hắn loé qua một đạo hàn quang,
sau đó lại biến mất.
Lúc này, ở trên đài cao nằm giữa quảng trường, một bạch phát lão giả xuất
hiện, khuôn mặt hiền lành như những gia gia bình thường, nhưng chớ có xem
thường lão, nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả đáng sợ. Lúc này, lão lên tiếng,
giọng nói ôn hoà đem sợ hãi của các tiểu hài tử bay đi:
Xin chào các tiểu hữu, ta là Thất trưởng lão của Thánh Vân Tông, cùng với
những đại diện của tông môn khác ngày hôm nay đến khảo thí mọi người.
Không biết nội dung khảo thí lần này là gì?
Một số người ở bên dưới bắt đầu bàn tán, bọn họ cực kỳ tò mò nội dung khảo
thí, bất quá họ cũng không có to tiếng lên mà chỉ thì thầm, đồng thời dỏng tai
lên nghe xem vị trên kia sẽ nói gì tiếp. Lúc này, Thánh Vân thất trưởng lão
liền mỉm cười và nói tiếp:
Lời vừa dứt, áp lực liền xuất hiện, đồng thời gia tăng lên, từ từ đem người ở
đây đều thiếu chút nữa lưng cũng không thẳng ra được, mà chân thì run rẩy như
chịu sức nặng quá lớn. Còn số ít kia thì đều đứng vững, nhưng giống như Vân
Khinh Tuyết, Tang Thanh cùng Mặc Duy Phong còn hoạt động bình thường, hơn nữa
ngáp ngắn ngáp dài dưới áp lực gia tăng từng giây thì chắc chắn là không có
ai.
Ở bên trên, các vị trưởng lão khác cũng đang quan sát phía dưới, tìm thử xem
có hạt giống nào tốt hay không, đồng thời cùng nhau ngồi thảo luận. Lúc này,
Băng Vũ ngũ trưởng lão, một vị phụ nhân xinh đẹp ôn hoà nhìn thấy Vân Khinh
Tuyết đang cùng Tang Thanh và Mặc Duy Phong nói chuyện, mắt liền loé sáng lên
và nói:
Tiểu ni tử đó đúng thật là hạt giống tốt.
Tiểu cô nương mặc tử y sao? Đúng thật là hạt giống tốt.
Huyền Ngọc tam trưởng lão nhìn Vân Khinh Tuyết, trong lòng cũng không nhịn
được tán thưởng. Dưới áp lực của Nguyên Linh trưởng lão mà vẫn có thể hoạt
động bình thường, rất khá. Lúc này, Nhật Nguyệt lục trưởng lão vốn dĩ im lặng,
nay lại hướng về Tang Thanh mà nói:
Tiểu hài tử kia cũng là hạt giống tốt.
Tiểu tử vận lam y? Ta ngược lại nhìn không ra đấy.
Băng Vũ ngũ trưởng lão ngạc nhiên nhìn Tang Thanh, chỉ thấy hắn nhàn nhạt
cười, thi thoảng lại đáp lại lời của Mặc Duy Phong khi y hỏi thăm một số vấn
đề, Vân Khinh Tuyết cũng đồng dạng như vậy. Lúc này, Nhật Nguyệt lục trưởng
lão mới nói rõ ra:
Quay sang ba người Tang Thanh, lúc này hắn đang giúp Vân Khinh Tuyết thay đổi
một số linh kỹ cấp cao, dùng trong trường hợp bảo mạng như Vạn Dặm Băng Hà,
Đoạt Mệnh Băng Tinh,... Dù sao thì những linh kỹ này tiêu hao linh lực, ít
nhất cũng phải là Nguyên Linh cảnh mới thừa nhận được, thế nên hắn liền đem
chúng đơn giản hoá, để cho nàng có thêm vài con bài bảo mệnh. Trên hết, hắn
còn đưa cho nàng Tinh Vực Quyết quyển thượng để tu luyện.
Tinh Vực Quyết có Tinh Vực Thủ Hộ, miễn dịch được tất cả mọi loại tinh thần
chiêu thức từ đối thủ, thế nên Tang Thanh mới quyết định đưa cho Vân Khinh
Tuyết. Hắn biết rõ, bản thân cùng nàng có quá nhiều bí mật, không cần nói đến
thần cấp công pháp cùng tâm pháp, chỉ cần loại chuyện họ luân hồi có thể giữ
được ký ức, đủ khiến cho mọi người điên cuồng.
Ai mà chẳng mong sau khi chết đi, còn có thể giữ được ký ức để kiếp sau tiếp
tục tu luyện, thế nên những kẻ thọ nguyên gần cạn, đảm bảo rằng chúng sẽ có
hứng thú với bí mật của họ. Tuy nhiên, trường hợp của Vân Khinh Tuyết là tỷ
người có một, mà Tang Thanh là do Thánh Dạ Thần Hoả đem đến khả năng niết bàn,
dù cho sử dụng cấm kỵ linh thuật nên không thể trọng sinh, nhưng ký ức thì vẫn
được bảo toàn.
Rất nhiều người khao khát điều này, nhưng trường hợp của Vân Khinh Tuyết thì
có thể nói là vận khí thông thiên, nhưng của Tang Thanh thì đó là điều có thể
thực hiện. Hơn nữa, hắn chán ghét cảm giác bị người khác lục lọi ký ức, mà hắn
biết nàng cũng có chung cảm nhận, thế nên hắn liền đem Tinh Vực Quyết cho
nàng, để nàng né được những tình huống này. Về phần hắn thì Thông Thiên Quyết
luyện hồn giai đã giúp hắn bảo vệ linh hồn rồi, thế nên hắn không e ngại những
điều này.
Tang Thanh sau khi hướng dẫn cho Vân Khinh Tuyết về cách tu luyện của Tinh Vực
Quyết thì quay sang hỏi Mặc Duy Phong:
Phong, con tu luyện Tinh Vực Quyết đến đâu rồi?
Con có cảm giác là sắp đi đến sơ giai.
Mặc Duy Phong thành thật nói, y quả thật đã gần chạm đến sơ giai của Tinh Vực
Quyết, thế nên y đang suy tư để đột phá. Lúc này Tang Thanh nhẹ gật đầu, sau
đó thì nói:
Cố lên.
Dạ.
Nói rồi thì Mặc Duy Phong lại hỏi sang những vấn đề khác, Tang Thanh cũng chậm
rãi đáp từng câu một, giải thích mọi thứ thật rõ ràng, còn Vân Khinh Tuyết thì
ở một bên suy tư về Tinh Vực Quyết, từng chút tìm hiểu để dễ dàng tu luyện
hơn.
Đối với ngày hôm nay, Tang Thanh không có một chút lo lắng nào cho bản thân,
nhưng đối với Mặc Duy Phong thì lại lo lắng có thừa, thế nên hắn đã hỏi qua y
muốn vào môn phái nào, kết quả là y bảo hắn đi đâu, y đi theo làm cho hắn bật
cười.
Tang Thanh biết rõ Mặc Duy Phong hiện tại không có cách nào lọt vào mắt của
những người kia, nhưng như vậy thì đã sao? Có hắn ở đây, chỉ cần y có chí tiến
thủ, nỗ lực tối đa thì hắn dám đảm bảo, y sẽ trở thành Thánh Giả, thế nên tâm
trạng của hắn mới bình tĩnh như vậy. Lại nói, hắn biết những người ở trên kia
đã chú ý đến bọn họ, nên điều hắn cần làm là tận lực duy trì sự chú ý này, như
vậy mới có thể gia nhập môn phái dễ dàng.
Băng Vũ ngũ trưởng lão ngạc nhiên, bởi vì nàng rất rõ ràng là những tri thức
như thế này, nếu là để trên người một người lớn thì rất bình thường, nhưng một
tiểu hài tử lại có kiến thức rộng như vậy... Đủ để xưng là thiên tài. Lúc này,
Nhật Nguyệt lục trưởng lão mỉm cười và nói:
Ta đoán đúng rồi.
Ánh mắt của Yên huynh vẫn chính xác như ngày nào.
Huyền Ngọc tam trưởng lão lên tiếng, lúc này ánh mắt lão lại chú ý hai người
họ nhiều hơn, bởi vì Tang Thanh cùng Mặc Duy Phong đang bàn về phương diện
luyện khí!
Huyền Ngọc Cung nổi tiếng với việc đào tạo ra những luyện dược sư và luyện khí
sư tài ba, bất kỳ ai đã xuất hiện trên đại lục mà báo danh bản thân là đệ tử
Huyền Ngọc Cung, chứng tỏ rằng bọn họ đã đủ tư cách để có thể đi ra thế giới,
bằng không thì vẫn phải ở trong cung tu luyện, hoặc là cả đời cũng không được
nói ra chính mình xuất thân từ Huyền Ngọc Cung, đỡ rước lấy nhục cho bản thân,
cũng như cho môn phái. Đây cũng là lý do mà tông môn này nổi danh, bởi vì
những người họ dạy dỗ, đều có chất lượng rất cao.
Huyền Ngọc tam trưởng lão ánh mắt phát sáng nhìn Tang Thanh và Mặc Duy Phong,
chỉ hận không thể đem bọn họ về làm đệ tử nội môn ngay lập tức. Nói giỡn, hai
người họ còn đang trực tiếp luyện khí, cái đó có thể làm giả sao? Nếu có thì
lão liền đi đầu xuống đất cho xem. Lúc này, Yên trưởng lão khẽ cười, sau đó
thì trả lời:
Ta không biết ý hai hài tử kia thế nào, nhưng ta nghĩ hài tử gọi là A Thanh
kia sẽ không vào Huyền Ngọc Cung đâu, Ngọc trưởng lão.
Phi phi, lão bất tử này, ngươi là đang nguyền rủa nhân tài luyện khí không
chọn Huyền Ngọc Cung chúng ta sao?
Ngọc trưởng lão xù râu dựng tóc lên mà nhìn Yên trưởng lão ở một bên uống trà,
sau đó thì hậm hực ngồi xuống mà niệm tâm kinh một trăm lần để hạ hoả. Lão
biết bản thân không đánh lại Yên trưởng lão, hơn nữa cho dù Nhật Nguyệt Tông
bị Thánh Vân Tông chèn ép, nhưng quan hệ của hai tông môn, cũng như của bọn họ
đều rất tốt, thường xuyên giao lưu nên có nhường nhân tài cũng là bình thường.
Ở trên đài cao, sau khi nhìn thấy được kết quả mong muốn, Thánh Vân thất
trưởng lão liền thu hồi uy áp lại, sau đó thì loại ra một nửa số người ở nơi
đây, để lại một nửa khác bắt đầu tham gia khảo thí thứ hai, đồng thời nói:
Cửa ải thứ hai này có chút khó, nhưng ta tin rằng các tiểu hữu đây sẽ vượt
qua được, đúng chứ?
Đúng vậy.
Tất cả đồng thanh, sau đó thì lục tục đứng sang một bên, chờ đợi cửa ải thứ
hai xuất hiện. Lúc này, Tang Thanh hơi nhếch mép lên, sau đó thì truyền âm với
Vân Khinh Tuyết cùng Mặc Duy Phong:
"Nếu ta đoán không lầm, cửa thứ hai sẽ là xem xét thực lực cùng vận khí."