Bách Vũ Trấn.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Sau khi đến Vạn Minh trấn, Tang Thanh liền đi mua thêm một số thứ, sau đó thì
cùng Minh Quyết rời đi. Bởi vì hắn chưa thể bay được, thế nên ông liền cùng
hắn đi và cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì hắn theo kịp ông, cho dù ông tăng tốc lên
rất nhiều, thế nên ông mới hiểu tại sao hắn lại muốn đi bộ, thứ nhất là vì hắn
biết đường tắt đến Bách Vũ trấn, thứ hai là vì tốc độ nghịch thiên này của
hắn, xe ngựa làm sao theo nổi.

Tang Thanh nhìn thấy Minh Quyết tăng tốc thì cũng không ngần ngại gì mà vận
dụng Ảnh Bộ, tốc độ liền tăng thêm mấy lần, so với Tiên Linh cảnh còn nhanh
hơn, mà hắn còn chưa vận dụng hết sức đấy. Dù sao thì Thiên Ảnh thân pháp đạt
đến cực hạn, so với ánh sáng không thua không kém, thế nên hắn đuổi kịp ông là
chuyện bình thường.

Bởi vì dùng tốc độ như vậy mà đi, hơn nữa bọn họ lại chỉ tốn một chút thời
gian nghỉ ngơi, trên đường đi lại thuận lợi không gặp linh thú, thế nên bọn họ
chỉ cần một tuần đã đến nơi.

Bách Vũ trấn.

Nói là Bách Vũ trấn gần kề Bách Vũ sâm lâm, kỳ thật là cách xa ba mươi dặm nên
mới không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa của khu rừng. Dù vậy, đối với tu luyện giả
thì ba mươi dặm rất ngắn, thế nên cách hay không cách cũng vậy, không ảnh
hưởng đến bọn họ.

Đặt chân đến Bách Vũ trấn, Tang Thanh cùng Minh Quyết trước hết liền đi đến
tửu điếm thuê hai phòng chữ thiên, đồng thời ăn cơm và nghe ngóng tin tức. Tu
luyện giả có thể nhịn đói, nhưng đến mức mà không cần ăn thì chỉ có khi lên
Nguyên Linh cảnh mới làm được, cộng thêm hai người họ muốn nghe ngóng tin tức,
thế nên mới có bữa cơm ngày hôm nay.

Lúc này, vừa ngồi ăn cơm, hai người vừa nghe ngóng chuyện bát quái của mọi
người, tuy chưa nhận được thông tin gì nhưng cũng có một số người loáng thoáng
nhắc tới Bách Vũ sâm lâm, điều này lại làm Tang Thanh hiếu kỳ hơn, thế nên hắn
liền bảo Ám Vũ đi thăm dò, nhưng còn chưa kịp đi thì "rầm" một tiếng, sau đó
thì một đám người hung tàn ác sát đi vào bên trong, trong đó một tên tráng hán
mặt đầy sẹo, nhìn có vẻ là đầu lĩnh, bước ra và quát lên:


  • Tiểu nhị, dọn chỗ!


  • Xin lỗi quý khách, nhưng nơi đây đã...


Còn chưa kịp nói hết chỗ thì tiểu nhị liền bị đẩy sang một bên, mà đám tráng
hán liền đi đến những bàn chỉ có một hai người, đồng thời đe doạ họ khiến họ
phải rời đi, còn khẽ mắng xui xẻo.

Nhìn thấy cảnh này, Tang Thanh vẫn như cũ bình tĩnh mà ăn cơm, bởi vì bọn họ
không đụng đến hắn thì thôi, nhưng đụng đến hắn thì... Đôi mắt loé lên một đạo
hàn quang, sau đó thì biến mất. Về phần Minh Quyết thì ông chẳng quản mấy việc
này, nhất là khi hắn không hỏi thì ông cũng chẳng cần chú ý làm gì, thế nên
bàn của họ vẫn theo quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói" như thường.

Đám tráng hán tầm hai mươi người, thế nên sau khi chiếm được bốn bàn thì chúng
nhìn xung quanh, khi thấy bàn nào cũng đông thì nhíu mày, thẳng cho tới khi
nhìn qua chỗ của Tang Thanh thì tên cầm đầu liền cùng ba tên còn lại đi đến,
sau đó thì đập bàn của họ và nói:


  • Hai người các ngươi chiếm chỗ quá, mau rời đi.

Ngoài dự kiến của bọn họ, hai người vẫn điềm nhiên ăn như thường, chẳng thèm
đếm xỉa gì đến chúng cả. Tên mặt sẹo thấy vậy liền hung ác nói, đồng thời rút
đao ở sau lưng ra và cắm lên mặt bàn:


  • Ta nói các ngươi không nghe sao? Hay là các ngươi bị điếc rồi?


  • Ta nói các ngươi không nhìn thấy chúng ta đang dùng cơm hay sao? Hay các
    ngươi vừa mù vừa điếc?


Tang Thanh nghe mấy câu uy hiếp này muốn mòn lỗ tai, thế nên hắn trực tiếp đáp
trả lại một câu khiến tên mặt sẹo cứng người, mà những người còn lại trong tửu
lâu đang cúi gằm mặt xuống ăn nghe xong cũng ngạc nhiên mà thì thầm:


  • Tiểu tử này cũng thật có gan...


  • Hình như là người mới tới, nếu không thì làm sao lại không biết đến đám côn
    đồ này đây...


  • Chậc, có kịch vui để xem rồi...


Tên mặt sẹo lúc này hồi hồn lại, thế nên nhìn vào Tang Thanh lúc này vẫn thản
nhiên ăn cơm, hắn liền điên tiết lên mà phá nát bàn, đồng thời quát lớn:


  • Biến ngay lập tức, bằng không thì tàn phế!


  • Tiểu nhị, dọn một cái bàn mới ra đây.


Tang Thanh lời vừa dứt, tên mặt sẹo liền bay ra khỏi chỗ họ mà đâm vào vách
tường, trên bụng còn dấu ấn của bàn chân, khiến cho tất cả mọi người đều sững
sờ. Về phần tiểu nhị, sau khi nghe xong thì lập tức dọn bàn mới ra, đồng thời
rót trà cho hai người họ. Lúc này, hắn nhàn nhã phẩm trà, đồng thời nói:


  • Cho dù là tu luyện giả hay người thường, rác rưởi vẫn là rác rưởi.


  • Ngươi nói cái gì!?


Ba tên kia vừa hoàn hồn lại vì đại ca bọn chúng bị đá bay thì nghe thấy lời
Tang Thanh nói, thế là chúng liền rút vũ khí ra mà đánh về phía hắn. Ngạc
nhiên thay, khi vũ khí chỉ cách hắn một phân thì lập tức, ba tên kia liền
chung số phận với đại ca chúng, bị đạp bay đến dính vách tường, mà hắn thì vẫn
nhàn nhã uống trà, khiến cho mọi người xôn xao:


  • Chẳng lẽ là thiếu gia của đại gia tộc ra ngoài lịch lãm?


  • Thiếu gia nào mà có thể bình tĩnh như vậy? Chưa bị sủng hư đã là hay lắm
    rồi?


  • Nhưng khí độ này rất giống với người thừa kế gia tộc.


  • Phải hay không phải lão tử cũng mặc kệ, hôm nay thấy đám này bị đạp bay,
    lão tử khâm phục hắn.


  • Đúng vậy.


Phàm là người đã từng bị đám này bắt nạt đều lên tiếng, đôi mắt nhìn về Tang
Thanh nhiều hơn mấy phần ý vị. Biết hay không biết đám này đi chăng nữa đã
không còn quan trọng, mà quan trọng là thực lực của hắn, so với bọn kia còn
mạnh hơn. Dù sao thì tên đầu lĩnh cũng đã là Tụ Linh bát tinh, còn đám lính
đều dao động trong Tụ Linh tứ tinh tới lục tinh, so với đông đảo phàm nhân
trong trấn thì cao hơn, nên mọi người chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thế nên
khi nhìn thấy người có can đảm đánh bay bọn chúng, họ không hâm mộ mới là lạ.
Lúc này, đám còn lại cũng nhanh chóng rút vũ khí ra và nhào tới, nhưng hắn
cũng chỉ ném ra ly trà và nói:


  • Bách Tiễn Tề Phát.

Lời vừa dứt, nước ở trong ly trà liền biến thành những mũi tên và đâm vào bọn
chúng, trực tiếp đem bọn chúng ghim trên vách tường, mà Tang Thanh cùng Minh
Quyết lúc này cũng đứng dậy, sau đó thì hắn nói, trên bàn cũng nhiều hơn mấy
tờ ngân phiếu:


  • Tiền bồi thường cùng bữa cơm ở đây. Xin lỗi vì đã phá hoại.

Nói rồi thì hai người quay về phòng, để lại mọi người còn đang sững sờ nhìn
khung cảnh xung quanh mà không biết nói gì hơn, nhưng rất nhanh liền quay về
bình thường. Đám côn đồ bị tiểu nhị lưu loát ném ra đường, mọi thứ sau đó liền
trở lại trật tự vốn có, giống như trước đây chưa hề xảy ra chuyện gì cả.


  • Linh lực vẫn còn một chút phù phiếm.

Tang Thanh kiểm tra bản thân một chút, sau đó thì xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Về phần Ám Vũ, nó đợi cho tới khi hắn rời khỏi trạng thái mới rời đi, bắt đầu
thu thập thông tin./.


Linh Thần - Chương #47