Luyện Hồn Giai.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Tang Thanh tu luyện mấy ngày sau đó, hoàn toàn củng cố thực lực tại Tụ Linh
cảnh nhất tinh rồi đi tiếp, tuy nhiên hắn hiểu đạo lý dục tốc bất đạt nên cũng
không đi quá mức, tránh cho sau này căn cơ bất ổn lại phải phiền toái sửa
chữa.

Tuy nhiên, khi hắn tu luyện được một tuần thì lại nhận được một cái thông báo
từ Minh Nguyệt, khiến cho hắn bất ngờ:


  • Ngày mai chúng ta sẽ về nhà mẹ con và ở đó.


  • Ở lại nhà ngoại?


Trong ký ức của Tang Thanh, bọn họ chỉ ghé thăm nhà ngoại đúng ba lần, bây giờ
tại sao lại có thể ở lại? Lúc này, Tang Thần mới giải thích, nhưng giọng nói
thoáng qua một chút đắng nghét:


  • Vì hai đứa có thể tu luyện, đặc biệt là A Hạnh thiên phú cao nên ngoại công
    hai đứa muốn đưa cả hai về Minh gia để bảo vệ.


  • Ra vậy.


Tang Thanh nghe ra được giọng nói của Tang Thần có chút đắng thì nghĩ là ông ở
rể, hoặc là bên nhà nội bọn họ có vấn đề. Dù sao thì ông vẫn chưa bao giờ kể
cho bọn họ nghe về nhà nội, vì vậy nên hắn cũng không đoán nữa. Lúc này, Minh
Nguyệt nhìn thấy tâm trạng nặng nề của Tang Thần thì liền bảo hắn đi lên lầu
thu dọn đồ, còn bản thân thì ở lại nói chuyện.

Tuy nhiên, bảo Tang Thanh lên là một chuyện, hắn có lên hay không là chuyện
khác. Đứng ở ngoài cửa, thu liễm toàn bộ khí tức, lại dùng tinh thần lực nghe
ngóng thì hắn cũng nghe được một số thông tin:


  • Thần ca, bên Tang gia... Không chịu sao?


  • Bọn họ uy hiếp, muốn một trong hai đứa phải về Tang gia.


  • Này... Thật quá quắt... Vì lý do gì?


  • Bọn họ sợ ta tạo phản.


Đắng chát nói, Tang Thần xiết chặt nắm đấm, còn Minh Nguyệt ở một bên thì lo
lắng, đồng thời khi nghe đến lý do thì nàng thật sự phẫn nộ:


  • Có mà bọn họ muốn giết nhi tử và nữ nhi chúng ta thì có. Thiên tài cần được
    bảo vệ? Ai nói chứ Tang Hào nói thì muội không tin được!


  • Ta biết, cũng đồng ý với muội. Nhưng phải như thế nào đây?


  • Hay là để bọn nhỏ ở lại Minh gia?


  • Sẽ làm phiền đến nhạc phụ nhạc mẫu.


  • Phụ thân và nương sẽ không phiền đâu.


  • Tang gia sẽ khiêu chiến, như vậy thì...


Minh Nguyệt lo âu nói, lúc này Tang Thần liền rơi vào trầm tư, mà Tang Thanh ở
bên ngoài lại cười, một nụ cười mà nếu Huyết Lục Thánh Nữ nhìn thấy thì nàng
liền né xa, thậm chí còn phải đảm bảo là hắn không phải đang tính kế lên nàng
đấy.


  • Tang gia Tang Hào, một ngày nào đó ta sẽ đòi nợ.

Đòi nợ, đúng vậy. Tang Thanh lúc này đã liệt Tang Hào vào sổ tử, mà thậm chí
rằng hắn còn muốn y biết, chết là điều xa xỉ với y cơ. Trở về Minh gia, đó là
vì hắn yêu thích nơi đó. Còn về Tang gia, quay về là để trả thù, huỷ diệt kẻ
thù. Âm thầm đi lên lầu, hàng ngàn suy nghĩ chuyển động trong đầu hắn, sau đó
thì khi cánh cửa phòng đóng, cũng là lúc mà hắn, bắt đầu mọi thứ.

Hôm sau.

Ngày hôm nay là ngày mà Tang Thanh rời khỏi Thanh Hà trấn, rời khỏi cuộc sống
bình yên hiếm hoi trong tam thế, bắt đầu một cuộc hành trình gian nan và nguy
hiểm. Ngồi trên xe ngựa, hắn thò đầu ra cửa sổ, nhìn lại thị trấn trước khi
đi. Trên xe, mọi người đều đã an ổn ngồi, Tang Hạnh thì giống hắn, ngoảnh đầu
lại nhìn nơi mà nàng đã sinh sống mười năm qua, bao nhiêu ký ức, luyến tiếc
nhưng vẫn phải rời đi. Đôi mắt nàng lúc này ửng hồng như sắp khóc, rồi lại
ngạc nhiên khi cảm nhận được độ ấm trên đầu:


  • A Hạnh, chúng ta vẫn có thể về mà.


  • Ca ca...


Tang Thanh xoa đầu Tang Hạnh, nở nụ cười trấn an nàng, thế là nàng liền nhào
vào lòng hắn nức nở, sau đó thì ngủ thiếp đi. Về phần bản thân hắn, đúng là
rất luyến tiếc nơi này, nhưng hắn biết, chỉ khi trở nên cường đại hơn, hắn mới
có thể quay lại nơi đây, sống cuộc sống như trước kia cùng gia đình. Nghĩ tới
đây, hắn nhẹ thở dài, sau đó thì hắn đưa Tang Hạnh cho Minh Nguyệt, còn bản
thân thì bắt đầu vận chuyển Thông Thiên Quyết - luyện hồn giai. Vốn dĩ là hắn
cũng không có ý định tu luyện trên xe, nhưng nhìn thấy phụ mẫu đã chuẩn bị đầy
đủ, bảo vệ xe thì hắn cũng an tâm mà minh tưởng.

Luyện hồn giai, ban đầu là thanh lọc tạp chất, giúp linh hồn thuần khiết hơn,
sau đó là mở rộng tinh thần hải cùng cường hoá linh hồn. Ở giai đoạn cuối,
linh hồn sẽ trải qua mộng cảnh, chỉ cần vượt qua được, thực lực liền đại biến,
có thể tu luyện tinh thần lực cùng linh lực, mà lại tăng nhanh, không khó khăn
như ban đầu nữa, đồng thời cũng có cơ hội mở ra trí tuệ chi quang - gia tăng
ngộ tính cùng thiên phú lên. Đây chính là chỗ khiến cho Thông Thiên Quyết được
nhiều người tìm kiếm, cho dù nguy hiểm như thế nào đi chăng nữa.

Hiện tại, nếu nhìn thật kỹ thì sẽ thấy ở trên đầu của Tang Thanh, có những
luồng khí đen mờ nhạt đang từ đầu hắn bay ra và biến mất. Đó chính là tạp chất
ở trong tinh thần hải và bây giờ, nó đang được tẩy trừ. Quá trình này lâu hơn
lúc tẩy gân phạt tuỷ nhiều, vì vậy cho tới tận khi Tang Hạnh tỉnh dậy, cũng là
lúc đến tửu lâu, tầm khoảng năm canh giờ hơn, hắn mới tỉnh lại.


  • A Thanh, lâu quá đấy.

Tang Hạnh phồng má nói, lúc này Tang Thanh khẽ cười, đáp trả lại:


  • Tu luyện thì phải lâu, dục tốc bất đạt mà.


  • Hừ, nhanh lên đi, bản cô nương đói rồi.


Tang Hạnh nói rồi kéo Tang Thanh vào tửu lâu, sau đó thì đến bàn mà phụ mẫu họ
đang ngồi đợi và ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện. Nhìn thấy nàng nhanh như
vậy đã quên hết mọi chuyện, hắn cũng không cần lo lắng thêm nữa, mà tập trung
vào việc tu luyện cùng xử lý Tang Hào. Nhưng mà hắn trầm tư, lọt vào mắt của
Tang Thần và Minh Nguyệt, chính là vì buồn rầu bản thân không có thiên phú tu
luyện. May mắn là lúc đó đồ ăn vừa lên, không thì hắn lại được hai người bảo
ban nữa. Lúc này, mọi người đều tập trung vào việc lấp đầy cái bụng, cũng
không để ý đến chuyện lúc nãy nữa.

Phòng chữ Thiên, thứ hai.

Tang Thần cùng Minh Nguyệt lúc nãy đã đặt hai phòng chữ Thiên, một phòng hai
người họ ở, một phòng của hai huynh muội. Lúc này, Tang Thanh đang ngồi dưới
đất, tiến vào trạng thái tu luyện, Thông Thiên Quyết được vận chuyển tối đa.
Dù biết dục tốc bất đạt, nhưng nếu đã muốn đến Tang gia thì trước hết phải
hoàn thành luyện hồn giai, bởi vì ở Tang gia mà tu luyện linh hồn, rất khó để
hoàn thành, ít nhất cũng phải hoàn thành cường hoá trước khi rời đi. Cũng là
vì như vậy, thế nên hắn mới không tu luyện Vô Tướng Thần Công, ngược lại
chuyên tâm vào Thông Thiên Quyết.

Bởi vì đã trải qua thanh lọc tạp chất, thế nên Tang Thanh liền bước vào giai
đoạn cường hoá và mở rộng tinh thần hải. Cũng là lúc này, tinh thần hải dần mở
rộng, những vết rạn nứt khiến cho hắn thấy đau lại nhanh chóng được chữa lành,
cứ tuần hoàn như vậy cho tới sáng hôm sau, hắn mới rời khỏi trạng thái tu
luyện.

Trải qua mở rộng, hiện tại thì tinh thần hải của Tang Thanh gấp năm lần, mà
vốn dĩ ban đầu nó cũng đã lớn hơn người khác, khiến cho limh hồn lực hắn tăng
mạnh. Về phần cường hoá, hắn hiện tại chỉ mới bước vào cửa, còn chưa đi tiếp
được, bởi vì thời gian hạn hữu.


  • A Thanh xong chưa?


  • Rồi đây.


Tang Thanh nói rồi thì đi xuống thật nhanh, ngồi trên xe ngựa rồi lại tiếp tục
tu luyện, Tang Hạnh thấy vậy thì cũng bắt chước tu luyện theo và chớp mắt, cả
xe ngựa liền rơi vào im lặng. Nhìn thấy nhi tử nữ nhi đều cố gắng tu luyện,
Tang Thần cũng chỉ nhẹ thở dài, sau đó tận lực canh chừng cho cả hai, đồng
thời bảo xa phu đi thật êm, không quấy rầy họ.

Hai tháng sau.

Từ Thanh Hà trấn đi đến Minh Hà thành, là một khoảng cách rất xa. Cho dù là đi
hết tốc độ cũng phải mất một tháng, đằng này lại là đi nhẹ nói khẽ cho hai
huynh muội tu luyện, thành ra là mất hai tháng ròng.

Trong hai tháng này, bằng vào tư chất của bản thân, Tang Hạnh đã thăng cấp cực
nhanh, từ Tụ Linh nhất tinh trở thành lục tinh, mà hồng liên cũng đã nở ra một
đoá, vì vậy tốc độ lại càng nhanh. Đồng thời, nàng cũng có được nghiệp hoả,
thế nên thực lực tăng mạnh.

Về phần Tang Thanh, hắn bây giờ vẫn duy trì bản thân ở Sơ Linh cảnh đỉnh
phong, đồng thời tập trung vào luyện hồn giai và phát hiện, chỉ khi đến mộng
cảnh giai đoạn mới là lâu, còn những giai đoạn này thì rất nhanh, vì chúng vốn
là bước đệm, mà với tốc độ tu luyện này của hắn, dù chậm mà chắc, nhưng cũng
đã chạm đến mộng cảnh rồi.


  • A Thanh, dạo này mê ngủ hơn rồi.


  • Chắc là dạo nay tu luyện không nghỉ đó thôi.


Tang Thanh đúng là tu luyện, nhưng vẫn có nghỉ ngơi, chẳng qua là không ai để
ý thôi, nên vẫn tính qua ải. Lúc này, Tang Hạnh mới nhìn hắn chằm chằm và nói:


  • Về gặp ngoại công xong mới được ngủ đấy.


  • Tất nhiên rồi.


Ở Minh gia vào mộng cảnh mới an toàn, bởi vì tuỳ người mà mộng cảnh dài ngắn
khác thường, không ai biết trước được khi nào mới tỉnh. Cũng vì lý do này mà
Tang Thanh mới đánh cơ sở cường hoá mở rộng thật chắc, đồng thời mỗi khắc đều
điều chỉnh lại tinh thần, chỉnh lại trạng thái tốt nhất để tiến vào mộng cảnh.

Lúc này, nhìn thấy hai huynh muội trò chuyện, Minh Nguyệt lòng chua xót. Tang
Hạnh có thiên phú, lại nỗ lực, nàng rất mừng, nhưng Tang Thanh, dù rất nỗ lực,
nhưng thiên phú lại không bằng, thực lực lại thấp. Nói thật ra, nàng thà rằng
hắn không thể tu luyện, còn hơn là như thế này. Lắc đầu một cái, rồi nhìn ra
cửa sổ, một toà phủ đệ rộng lớn từ từ xuất hiện trước mặt họ, thế là nàng liền
lên tiếng:


  • Chúng ta đến nơi rồi.


  • Minh gia, cuối cùng cũng trở về.


Khi mọi người đều đã xuống xe ngựa chờ đợi, Tang Thanh nhìn toà phủ đệ rộng
lớn, cánh cửa đen cực kỳ cổ xưa, cùng với tấm biển khắc hai chữ rồng bay
phượng múa "Minh phủ", hắn liền cảm thấy thân thiết, cùng với tiếc nuối, bởi
vì đến Tang gia, không biết khi nào mới có thể quay lại. Lúc này, Minh Nguyệt
gõ cửa ba cái và lùi lại, cánh cổng liền mở ra, đồng thời một giọng nói vang
lên:


  • Chào mừng đại tiểu thư cùng gia đình quay về phủ./.


Linh Thần - Chương #4