Người đăng: maithao
Trên một ngọn núi xa, một thiếu niên tầm 9, 10 tuổi khuôn mặt tuấn tú, nhưng
vẫn còn đương nét non nớt của một đứa trẻ,mái tóc dài ngang lưng đang không
ngừng phất phới ,được quấn lọn nhỏ trên một cây ghỗ mộc đơn sơ, thiếu niên ấy
đang nhắm mắt ngồi thiền đón gió núi, ánh nắng nhè nhẹ phượt qua mái tóc tung
bay, khung cảnh như một bức tranh tuyệt đẹp, một đôi mắt mở ra có sự mất mát
cũng có sự kiên định thầm trầm. Đã 2 năm kể từ ngày tham gia khảo thí luyện,
Phạm Dương trở thành kẻ phế vật trong mặt người đời, thở dài không chút nhụt
chí càng thêm là cố gắng, nghĩ đến phụ thân, mẫu thân và gia gia không ngừng
kỳ vọng, động viên mình, tự nhiên thấy trong lòng thêm nhiệt huyết. Đứng dậy
hét to ta không là phế vật, ta nhất định trở thành truyền kỳ để không phụ sự
kỳ vọng của mọi người nhất định là như thế, nhất định rồi. Hét mệt ngồi xuống
đất Phạm Dương nghĩ thế giới này thật là tàn khốc, không có thực lực hắn bị
chèn ép, bị người ta khinh bỉ nhưng hắn mặc kệ, nhưng bỗng nhớ đến vào 3 tháng
trước gia tộc nhà họ Hồ bất ngờ đến gặp gia gia hắn đòi giải từ hôn ước giữa
hắn và Hồ An Nhi ,khiến hắn cảm thấy bi phẫn. Gia tộc hắn năm xưa vốn là một
trong 5 gia tộc đứng đầu thành Phong Châu này, thậm chí đứng số 1 trong các
gia tộc,khi ấy gia gia hắn thực lực đến cấp bậc võ quân cao vị chỉ một bước
nữa là có thể tiến đến cấp bậc võ vương. Nhưng vào 9 năm trước một trận bạo
phát của yêu thú khiến cho tất cả các gia tộc ở Phong Châu đứng lên chống lại,
cũng năm đó gia gia hắn vì cứu tộc trưởng nhà họ Hồ, tộc nguyễn, và trưởng lão
gia tộc Trần, mà gia gia hắn bị thương nặng, và đến nay thực lực cũng bị giảm
xuống võ quân cấp bậc hạ vị cùng theo đó địa vị gia tộc của hắn cũng theo đó
mà đi xuống,cũng vào 9 năm trước vì để đáp lại ơn cứu mạng của gia gia hắn mà
từ lúc mới sinh ra hắn đã có ba vị hôn thê. Nhưng nay nhà họ Hồ tộc trưởng Hồ
An Thành phụ thân của Hồ An Nhi đã đến gia tộc hắn đòi giải trừ hôn ước, Phạm
Dương vẫn còn nhớ cái ánh mắt khinh bỉ và miệt thị của bọn họ, đặc biệt Hồ An
Nhi còn ra vẻ tự cao tự đại kêu hắn phế vật không xứng với mình. Hồ An nhi 8
tuổi đã mở ra mạch vân giờ đã bước vào võ sĩ, có thể coi là một thiên kiêu nên
rất được lòng phụ thân của mình, do đó kiên quyết đòi hủy bỏ hôn ước với hắn.
Nếu không phải gia gia hắn thực lực bị giảm sút, thực lực của gia tộc không
còn mạnh như xưa, thì dù hắn không có mở ra được mạch vân thì họ cũng không
giám giải trừ hôn ước đúng là xa cơ lỡ vận. Đang còn vẩn vơ suy nghĩ bỗng có
tiếng gọi đằng xa nghe có vẻ là phạm thức một nô bộc của hắn, phạm thức người
đến đây làm gì?
thiếu gia người mau mau trở về ah, có chuyện không hay rồi.
chuyện gì mà không hay vậy? người nói rõ cho ta xem nào.
ngậm ngừng một chút phạm thức không biết suy nghĩ gì sau lại nói : thiếu gia
trưởng lão nhà họ trần không biết mang mấy người đến gặp gia chủ không biết có
việc gì ah? tộc trưởng bảo ta đến gọi người mau về.
Vậy thì đi nhanh thui, không biết có chuyện gì nhưng phạm dương cảm thấy hẳn
có chuyện không hay, nghĩ thì nghĩ vậy trước phải nhanh về nhà đã.
Chạy đến nhà sảnh chính trước mặt hắn là một đống chén lọ bị vỡ, phụ thân hắn
và gia gia đang rất tức giận.
Gia gia, phụ thân có chuyện gì vậy?
Không đợi phụ thân và gia gia hắn trả lời, một vị lão già tầm 50, 60 tuổi đứng
lên kêu hắn: Ô không lẽ đây chính là vị thiếu gia danh nức vang dội đây sao
tại hạ là Trần Anh Vĩ còn đây là cháu gái của ta Trần nhạc linh, chúng ta đến
đây là muốn giải trừ hồn ước với Phạm Dương công tử, không dấu gì công tử Nhạc
Linh nhà ta vào nửa năm nữa sẽ nhập học viện phong Vũ vì không để cho ảnh
hưởng đến việc luyện võ phát triển của tiểu nữ nhà ta, và cũng không ảnh hưởng
đến công tử, chúng ta nghĩ muốn giải trừ hôn ước, vì tương lai nhạc linh nó
hẳn không chỉ giới hạn phát triển ở thành phong châu này ah.
Phạm Dương giật mình hai từ giải trừ hôn ước lại hiện lên quá chua xót và nhục
nhã gương mặt trở nên đỏ bừng vì tức giận.
Ầy dương nhi gia gia có lỗi với ngươi ah, thở dài trong lòng phạm hoàng thấy
đau lòng và có lỗi với đứa cháu này của hắn : Phạm Dương chúng ta... ầy
Trần Anh vĩ các ngươi có thấy mình quá đáng không?, nếu không phải năm xưa ta
cứu ngươi, thì ngươi còn đứng ở đây mà nói nhăng nói cuội hả, cút... cút về
hết cho ta . Đập nện chưởng khí thật mạnh vào cái bàn còn xót lại đang muốn
đánh trần trưởng lão, thì tộc trưởng can ngăn: phụ thân người bình tĩnh đã
Trần trưởng lão các người thật độc ác sao có thể đối với đứa trẻ mới 10 tuổi
làm như thế hả các ngươi có còn là con người không hả? hừ các ngươi muốn mượn
cớ nhà họ Hồ kia giải trừ hôn ước với dương nhi nên bắt quàng làm họ phải
không?
Ta biết chũng ta làm thế này cũng là hơi quá, nhưng cũng chỉ vì nghĩ cho tương
lai bọn chúng cả thui, như tiểu nữ An Nhi nhà họ Hồ cũng nửa năm sau vào nhập
học, học viện phong vũ cùng tiểu nữ nhà ta, ta cùng bọn họ tất cả cũng vì nghĩ
cho con em chúng ta ah...Thái gia Phàm hoàng và mạnh tộc trưởng chúng ta biết
việc này cũng làm khó các người, vậy nên để đền bù lần tổn thất này, chúng ta
nguyện dâng lên 2 bình tẩy tủy đan 3 vạn tử linh tệ và một cuốn võ tu trung
cấp linh làm bồi thường. Các người thấy thế nào?.
hừ các người cho rằng như thế là đủ sao? đừng tưởng ta không biết các ngươi
thấy dương nhi nhà chúng ta còn chưa mở được mạch vân không tu luyện võ được
mà đến đây lấy lý do này do nọ giải trừ hôn ước.
Nhất thời trong sảnh đường mọi thứ trở nên yên lặng, không ai để ý thấy lúc
này Phạm Dương hai tay nắm chặc cơ hồ muốn xe rách bàn tay.
Phạm Mạnh nhìn đứa con trai của mình đầy chua xót mà không thể làm được gì hắn
cũng chỉ có thể thở dài: Phạm Dương hôn sự này là gia gia con cùng Trần trưởng
lão năm xưa kết thông gia, nay trần trưởng lão muốn giải trừ hôn ước ta muốn
nghe suy nghĩ của con dù con làm thế nào, thì chúng ta cũng ủng hộ hết mình.
Nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương và sự quan tâm của gia gia và phụ thân, trong
lòng Phạm Dương như có một dòng nước ấm chảy qua khiến hắn bình tĩnh hơn.
Hít một hơi hắn đứng trước mặt vị hôn thê trần nhạc linh hỏi: Ngươi muốn giải
trừ hôn ước với ta phải không?
Đúng vậy không sai ta muốn giải trừ hôn ước với ngươi.
Tại sao? phạm dương cau mày hỏi
Ngươi còn hỏi tại sao ư.... đơn giản là ta không thích một tên phế vật và
ngươi không xứng với ta. Tiếng nói như chim hoàng anh êm tai nhưng đầy quyết
tiệt mà lạnh lùng, nhìn vào cô gái chỉ bằng tuổi mình dáng người nhỏ nhắn xinh
xắn nhưng ánh mắt đầy sự khinh rẻ. Phạm dương cười nhẹ, nụ cười ấy khiến nhạc
linh như bị một sức hút nào đó cuốn sâu vào, nhưng nhanh chóng dứt ra chỉ bằng
một tên phế vật này dù có tuấn tú kiên định đi nữa cũng chỉ là phế vật mà
thui, thế giới này chỉ dùng thực lực để nói chuyện ah.
Phạm Dương quay lại cho gia gia và phụ thân phạm mạnh một ánh mắt an tâm sau
đó kêu phạm thực đem lấy giấy bút ra. Sau khi ghi xong đưa giấy cho trần
trưởng lão.
Cầm trên tay phong thư nhìn xuống Trần trưởng lão run run, ánh mắt sáng quắc
nhìn về phía Phạm Dương tựa ý không hiểu
Phạm Dương cười nhạt cao giọng nói: Trần Nhạc Linh không tòng tứ đức cộng sinh
hoạn nạn với phu quân gia, cao giá ép buộc phu quân từ hôn phạm vào nữ tắc
,nay ta Phạm Dương quyết định hưu thê giải trừ hôn ước, từ nay đường ai nấy đi
không bận quan hệ.
Nhạc linh mắt trợn to không tin vào những gì mình nghe thấy ánh mắt đầy ngoan
độc nhìn chằm chằm vào phạm dương
hay hay haha ha ha cháu của ta làm hay lắm dương nhi họ cho rằng cháu phế vật
sau này cháu sẽ cho họ thấy ,họ sai lầm rồi còn thê tử thì trên đời này không
thiếu những người tốt đẹp gấp trăm lần tiểu nữ kia, con cháu nhà họ phạm không
chịu khuất phục haha ha ha...họ trần kia người nghe rùi đấy dương nhi nhà ta
đã hưu thê tiểu nữ nhà ngươi, giờ thì hai nhà chúng ta không quan hệ gì nữa
phạm phúc đâu tiễn khách.
Các ngươi các ngươi được lắm hừ cứ đợi đấy phế vật cũng chỉ là phết vật mà
thui, Nhược linh chúng ta đi thui. Gia gia ngườ.. người cứ như thế để yên sao
ta..ta huhu hhu .Nhạc linh đi thui chúng ta sẽ báo thù
hừ Phạm dương người cứ đợi đấy hưu thê sao đừng hòng, ta sẽ cho người biết thế
nào là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga ngươi cứ đợi đấy.
Khoan đã ,nhìn về phía đám nhà học Trần, Phạm dương nói: các ngươi còn không
đem đám phế liệu này mang đi nhanh, chúng ta còn thèm mấy thứ bồi thường này
của các người sao cầm lấy rồi mau cút đi.Nhìn thấy đám người kia rời đi Phạm
Hoang quay lại nhìn đứa cháu nói:
phạm dương cháu không sao chứ, phạm dương ta.....
gia gia cháu không sao, người cũng đừng đổ lỗi cho mình đó không phải lỗi của
người ,tại bọn chúng ăn cây táo rào cây sung thui, ngươi yên tâm ta sẽ cố gắng
làm cho bọn chúng thấy hối hận vì những gì đã làm với ta.
cường giả vi tôn sao, nhục nhã, thực lực sao, ta sẽ cho các ngươi thấy,.......
chưa bao giờ trong lòng của hắn lại kiên định đến vậy hai lần bị giải trừ hôn
ước hai lần đánh vào lòng tự trọng đấng nam nhi của hắn, đã không còn là một
cậu bé non nót thơ ngây 10 tuổi nữa giờ hắn có sự thành thục thầm trầm cùng
kiên định của một vị võ giả tương lại không xa nhất định nhất định hắn sẽ làm
được, vì thế giới này vốn tàn khốc chỉ có thực lực mới nói được với nhau.