Chương Giác Quan Thứ Sáu.


(Linh Sư Huyền Thoại - T/g: Thanh Xuân)

- Này nhóc! - Từ trong hư vô vọng ra giọng nói của lão quỷ già. - Có biết mi
đang ở đâu đây không?

Một câu nói làm Trần Phong như tỉnh khỏi cơn mơ, y nhớ ra đến bây giờ mình vẫn
chưa rõ khoảng không gian tối hù này là nơi đâu. Chắc chắn không phải là đáy
vực. Dù vực sâu bao nhiêu cũng không thể tối đến mức này được. Y cố tìm kiếm
những giả thuyết khác, nhưng quả thực tìm không được một giả thuyết nào giải
thích hợp lí cả.

- Ở đâu vậy? - Trần Phong tò mò hỏi, cố nhìn ngó xung quanh xem lão già có
thể nấp ở đâu.

Đáp lại câu trả lời của y chỉ là sự im lặng, im lặng đến tuyệt đối. Cảm giác
như đang ở trong môi trường chân không, không có thứ sóng âm nào có thể truyền
đi vậy.

^_^

Đang trong lúc Trần Phong cảm tưởng như giây phút tĩnh lặng này sẽ kéo dài mãi
mãi. Một sự việc khó tin đột ngột xảy ra trước mắt hắn.

Khung cảnh tăm tối xung quanh bỗng nhiên từ từ tan biến, nhường chỗ cho bầu
trời xanh thẳm. Địa hình dưới chân như biến đổi, từ bằng phẳng chuyển sang gồ
ghề; cứng rắn chuyển sang mềm dịu. Đưa mắt nhìn xuống, thì ra là một bãi cỏ
xanh mướt trải đến tận chân trời. Chưa hết, phía xa xa bỗng "mọc" lên một ngôi
nhà nhỏ. Lão già kia ngồi trên chiếc ghế gỗ trước cổng vào, tay khẽ vẫy vẫy ra
hiệu cho y tiến đến.

Và Trần Phong không chần chừ lao nhanh về phía lão. Cảm giác đứng ở nơi rộng
bao la thế này một mình khiến y có chút lo sợ.

- Thế nào, nhóc? Thú vị chứ?

Lão già cất lời, mắt híp lại vui vẻ vì biểu lộ kinh hoảng của y.

- Đây là nơi quỷ quái nào vậy?

- Đây là Linh Thức!

- Linh Thức?

Lão già gật nhẹ đầu:

- Chính xác là mi đang ở bên trong Linh Thức của ta.

Trần Phong cảm thấy thật sự rối loạn: "Linh Thức là cái thứ chết tiệt gì mới
được chớ?"

- Ta cũng không biết rõ! - Lão già trả lời khiến Trần Phong suýt tức chết. -
Mi có thể hiểu đơn giản, linh thức là một dạng biến thể của linh hồn. Nó có
thể giúp con người cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh mà không cần đến 6 giác
quan cơ bản. Ngoài ra, linh thức đủ mạnh mẽ có thể tác động vào linh hồn của
người yếu hơn, tạo ra các ảo cảnh như lúc này. Thậm chí có thể điều khiển kẻ
khác làm theo ý mình.

Trần Phong cảm thấy mình càng ngày càng trở nên hồ đồ rồi. Lão già giải thích
rất rõ ràng, nhưng thật sự vô cùng khó tin:

- Ý ông là... mà khoan... sao lại là sáu giác quan cơ bản? Con người không
phải chỉ có ngũ quan thôi sao?

Lão già cười khẩy, bàn tay gầy rộc khẽ phẩy một cái trong không khí. Chuỗi
hình ảnh kì dị lặp lại. Bầu trời, đồng cỏ, ngôi nhà... Mọi thứ đều biến mất
như lúc trước. Mọi thứ... trừ Trần Phong, lão và cái ghế dựa của lão.

Khi Trần Phong đang nghĩ rằng mình sẽ phải ở trong bóng tối một lúc lâu như
trước. Bỗng "phừng" một tiếng, trong không gian đen thui xuất hiện thêm một
điểm sáng. Sau đó là các âm thanh "phừng", "phừng" vang lên liên tục. Vô số
điểm sáng xuất hiện, chúng liên kết với nhau thành một mạng lưới dẫn truyền
những luồng sáng đa màu sắc như chứa vô vàn thông tin phức tạp. Nhìn sơ qua,
nó giống như một ngân hà thu nhỏ vậy.

- Đây là...

- Là não bộ của con người, cụ thể là não bộ của mi!

Lão già cười, như hài lòng với tác phẩm của mình. Ngón tay điểm vào một góc
trên "dải ngân hà", gây ra một loạt nhiễu loạn của những luồng sáng dẫn truyền
nơi đó. Đúng lúc này, Trần Phong cảm thấy đầu nổ tung, đau đớn như cơn lũ tràn
vào bộ óc. Y loạng choạng ngồi phịch xuống mặt đất.

- Đó... là vùng não bộ giúp ngươi cảm nhận được sự đau đớn. Còn kia, là vùng
não bộ cảm nhận sự sảng khoái.

Lão già lại điểm vào một vùng não bộ khác. Cảm giác đau đớn tan đi, Trần Phong
thấy cơ thể dễ chịu như được ngâm nước nóng sau một ngày làm việc mệt nhọc
vậy.

- Nói một cách chuẩn xác, bộ não mới là giác quan chính của loài người. Tất
cả các cảm quan đều do bộ não quyết định. Mùi vị, hình ảnh, âm thanh, bề mặt
vật chất... tất cả đều do bộ nào cảm nhận. Nhưng do từ thời cổ đại con người
đã nhận định là có 5 giác quan cơ bản, thế nên bọn ta chỉ bổ sung thêm một
giác quan thứ sáu vào mà thôi.

Lão già chỉ vào một vùng khác trên "bộ não" của Trần Phong:

- Chính là nó!

- Nó là gì? - Trần Phong nhìn những chùm sáng nơi đó. Các đường dẫn truyền
giữa chúng rất lạ, không những chỉ có duy nhất một màu trắng, chúng còn ổn
định hơn bao giờ hết. Tựa như thứ cảm quan nó mang lại luôn luôn tồn tại và
mãi mãi không thay đổi vậy. Chính vì thế mà con người vẫn không cảm nhận được
nó chăng? Y tự hỏi.


Linh Sư Huyền Thoại - Chương #3