(Linh Sư Huyền Thoại - T/g: Thanh Xuân)
- Aaaaaaa... Lão già chết tiệt, chơi khăm bố à
Rầm!
- Ai ui za! Gẫy lưng ta rồi!
Trần Phong đau tới méo miệng. Ai ngờ được con quỷ già xảo trá kia lại ném mình
từ trên cao chót vót xuống chứ. Lại lấy tay nắn vài đốt sống lưng, vẫn bình
thường, y thở phù một hơi, không quên lầm bầm nguyền rủa con quỷ già chết
tiệt.
Khó khăn từ mặt đất đứng lên, y nhìn quanh. Vẫn là khoảng không gian tối tăm
như ban đầu, khác biệt là lúc nãy bị đứng hình giữa khoảng không, còn bây giờ
lại chổng mông nằm trên đất. Ngoài ra còn có thể hoạt động tự do nữa. Cơ mà
tối hù thế này, chẳng rõ phương hướng ra sao mà đi với chả lại.
Trần Phong nhìn quanh không thấy bóng dáng của lão quỷ già vừa rồi đâu, vừa
mừng vừa lo. Thở dài một hơi rồi quay đầu về vị trí cũ, ai dè, vừa quay đầu
lại liền đối diện với một khuôn mặt ghê sợ.
- Ối mẹ ơi, con ma già!
Lần này thì không còn điều gì cản y ngã ngửa ra đằng sau nữa, cái mông Trần
Phong liền tiếp xúc thân mật với mặt đất rắn như thép luyện. Cảm xúc đau đớn
chưa truyền đến não, cái mông y lại xa rời nền đất. Một cánh tay khô héo nhấc
cổ áo Trần Phong lên. Khuôn mặt xương xẩu già nua gí sát lại. Lão già mở
miệng, nhưng cách lão mở miệng lại khiến y có cảm giác như lão đang chuẩn bị
phun ra một đống tanh hôi của kẻ hơn chục năm không súc miệng lần nào vậy.
- Ừm, tư chất khá tốt, thể chất hiếm có, ngộ tính vừa vặn, mặt lại rất đẹp
trai...
Dù đang chịu cực hình khi phải nhìn vào cái mặt lão già, nhưng lời lão nói lại
khiến trong lòng Trần Phong nở hoa. Có điều chẳng biết tư chất, thể chất với
lại ngộ tính trong lời nói đó là gì. Chẳng lẽ là thiên phú tu tiên thành thần
hay sao?
Lão già không quan tâm lắm tới vẻ mặt đắc ý của Trần Phong, phán câu cuối
cùng, lại còn trưng ra cái vẻ mặt rất ư là hài lòng:
- Có vài phần khí khái nam nhân của ta năm xưa rồi!
Oẹ, Trần Phong buồn nôn ghê ghớm. Lão già mặt quỷ này hồi trẻ chắc nhiễm bệnh
tự kỉ cao lắm mới nói ra được câu như vậy. Y bỗng thấy thương cảm, cái số lão
cũng thật là bất hạnh lắm.
_<
Lão già chợt buông tay, cái mông Trần Phong chưa hết đau lại về với đất mẹ.
Lần này thì cơn đau đã chạy kịp lên đầu, mãi một lúc sau hắn mới đứng dậy
được.
- Nhóc con, mi tên là gì? - Lão già chợt hỏi. Trần Phong định hỏi vặn lại
"lão tên là gì?", nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
- Trần Phong!
Thấy lão già im lặng như chưa nghe rõ câu trả lời, y nói lại lần hai, lần này
thì lễ phép hơn hẳn:
- Tôi tên Trần Phong.
Lão già xương xẩu lần này như đã nghe rõ, khẽ gật đầu một cái, lẩm bẩm:
- Trần Phong? Lạ thật! Bây giờ còn có cả họ Phong cơ à?
Trần Phong giật mình, y lấy cái tên của kiếp trước để trả lời vì trí nhớ của
kiếp này của y đã biến mất. Không ngờ ở đây họ tên lại đảo ngược lại theo cấu
trúc tên trước họ sau như vậy. Vội vàng sửa chữa:
- Không phải! Cha mẹ tôi sinh tôi ra đặt tên là Phong Trần. Sau này họ mất
đi, tôi trở thành trẻ mồ côi nên đổi tên ngược lại là Trần Phong.
- Vậy được! Phong Trần, ngươi có muốn trở thành một Linh Sư hay không?
- Linh Sư là gì? - Trần Phong tỏ ta mờ mịt.
Lão già xương xẩu đang định nói thêm điều gì đó, vừa nghe y hỏi liền giật
mình, trợn mắt:
- Đừng bảo ta ngươi không biết linh sư là gì nhé?
Trần Phong gật đầu tắp lự. Lão già ôm đầu than thở thời buổi này giáo dục thật
yếu kém một hồi, rồi lại ngẫm nghĩ một hồi. Dường như nghĩ mãi không ra mới
gạt phắt đi:
- Thôi bỏ đi! Mấy cái kiến thức đó từ từ rồi nói, bây giờ ta cho ngươi biết
sơ qua về năng lực của các linh sư.
Dứt lời, thân hình gầy gò của lão già biến mất, như thể bị hoà tan vào bóng
đêm. Trần Phong thấy vậy bỗng lạnh sống lưng, chợt nhớ lại những điều kì lạ mà
hắn thấy ở chương một. Có lẽ lão già này là ma quỷ thật chăng?