Tự Tung Tự Tác.


Người đăng: thanhtung.dang1804@

“Bắn tên!”

Đặng Hồng đứng trên đầu chiến thuyền, giơ tay nâng gươm đẩy về phía trước, đẩy
theo sau là trùng trùng tên đen lóe lên những điểm sáng lạnh lùng hung hiểm,
ào ào lao tới trước.

Réo réo….

Phập!!!!!!!

Tên bay tới như mưa, cắm đầy mặt tường trại như phủ thêm lên nó một tầng lông
vũ đen, khiến cho lính Việt phải vội vã cúi thấp mình xuống ẩn núp.

Bởi quân Việt đã sớm cắm đầy cọc gỗ dưới lòng sông gần bờ, cũng đã sớm xây
dựng lớp tường trại chắc chắn ăn cả ra ngoài bờ sông, thế nên quân Hán muốn
vượt sông cũng không phải là việc dễ dàng. Song Cảnh Thư cũng không phải là
hạng xoàng xĩnh gì, thân là chiến tướng kinh nghiệm lừng lẫy, hắn nhanh chóng
tìm ra biện pháp.

Một mặt, Cảnh Thư học theo Đậu Huân, cho cung lâu thuyền trực tiếp dàn ngang
tiến tới như một bức lũy song song đối xứng với tường trại quân Nam, dù không
thể tiếp cận quá sát tường trại vẫn có thể khiến cung tiễn thủ trên thuyền lâu
dựa vào ưu thế vượt trội về quân số áp đảo binh lính phản quân.

Mặt khác, hắn lại sai thuyền nhỏ len lỏi vào giữa các cây cọc gỗ, ba phen bốn
bận tìm cách thanh lý đám rào cản chướng mắt này.

Đương nhiên là quân Hán liều mình muốn hoặc chém đổ, hoặc nhổ cọc gỗ lên, thì
quân Nam cũng điên cuồng tìm cách bảo vệ chúng. Vì thế mà mặc cho tên bay như
mưa từ ngoài sông áp tới, binh sĩ Việt vẫn hết sức cố gắng nhoài người bắn tên
tiêu diệt những kẻ liều mạng đang lôi kéo cọc gỗ bên dưới. Hiển nhiên là dưới
làn mưa tên dường như không cùng không tận của quân Hán, việc quân Nam cố gắng
ngăn chặn giặc phá rào là hết sức khó khăn. May mắn là, Phương Dung cũng đã
sớm có đối sách thích hợp.

“A Võ, đến phiên tụi mày rồi.”

Ở mặt sông phía trong thủy trại, một tên trai tráng thân thể cao to vạm vỡ
ngoi từ dưới mặt sông lên, hắn lắc lắc cái đầu thô to để nước bắn ra khỏi tóc
tai, vươn vãi lên trên cánh tay đầy cơ bắp với những hình xăm dữ tợn như da cá
sấu, vừa vun lắc, hắn vừa nói.

Ở trên bờ, một tên khác đang khoác khoác vai khởi động nhìn hắn hỏi:

“Thu hoạch tốt chứ?”

“Hai mươi lăm tên…” Tên kia đáp, đoạn, hắn như nghĩ tới điều gì nên dừng lại
hành động lắc đầu của mình mà tiếp:

“Mẹ nó, tụi chó đó bắn tên rát quá, tụi mày cẩn thận đừng có ra gần đó nữa
đấy, đừng có ham hố, như thằng Bảy kìa…” vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ về phía sau
không xa, nơi có ba bốn người nhái đang thi nhau kéo một cái xác lên trên bờ,
cái xác thuộc về một cậu trai trông còn khá nhỏ, cũng một bộ hình xăm phủ kín
thân thể, cũng cởi trần đóng khố, thế nhưng trên cổ cậu đã cắm một mũi tên
nhọn hoắc.

“...Người nhà nó sẽ rất buồn…”

Tên Võ hơi lặng người nhìn thoáng qua cái xác nói, đoạn hắn chú ý tới vành tai
của tên đối diện cũng có đã thiếu một mảng rõ to, máu tươi đang không ngừng từ
đó chảy ra, chẳng biết là do hắn cũng tham công như tên nhóc choai choai kia,
hay do hắn cố gắng cứu tên ấy, hoặc cố gắng vớt lại xác mà bị giặc tặng kèm
cho nữa.

“Tụi mày nghỉ ngơi đi, tiếp đến để bọn tao!”

Võ vỗ vỗ vai tên đồng đội, rồi cầm thanh dao găm đưa lên miệng ngậm lấy, khoát
tay ra hiệu cho gần năm mươi người binh sĩ phía sau theo mình nhảy vào lòng
sông. Hắn hơi đứng nước một chút để định hướng, rồi rướn người hấp một ngụm
lớn không khí trước khi lặn ngụp xuống, biến mất dưới lòng sông lạnh lẽo, kèm
theo là câu nói của tên đồng bạn:

“Thằng chó ngồi trên thuyền nhỏ ở giữa, cầm cung đeo đao, nó là thằng bắn chết
Bảy, mày nhắm đem nó về đây được thì đem…”

Đáp lại là từng con sóng lăn tăn, không còn gì khác.

Từ các cửa thủy trại dọc theo bờ sông Đốc, từng tốp, từng tốp thợ lặn Việt
thay phiên nhau lặn xuống dưới nước, âm thầm lao ra. Bọn họ nhằm ngay lúc giặc
không chú ý, đợi khi chúng sơ hở liền như giao long vồ mồi từ dưới mặt nước
lao lên, dùng những thanh kiếm ngắn, những con dao sắc bén đâm thấu chỗ hiểm
kẻ thù, hoặc dùng chính đôi tay vạm vỡ của mình lôi chúng ào xuống dòng sông
sâu, để lại từng tảng máu đỏ sậm lềnh bềnh theo làn sóng nước nhấp nhô.

“Thủy quỷ, bọn man binh lại đưa thủy quỷ ra rồi!”

“Cung tiễn đâu? Cảnh giới, cẩn thận bọn chúng… aaaaaa!”

Ùm ùm…

Cứ như thế, mỗi lần quân Hán bận bịu dọn dẹp chướng ngại trên mặt sông là lại
có mấy trăm tên bị các thợ lặn quân Việt vô tình lôi xuống nước, tuy quân Hán
nhanh chóng cất cử một tốp quân lăm lăm tay cung tay nỏ, cố gắng ngăn chặn
“thủy quỷ” náo loạn, thế nhưng do phải bắn xuyên qua mặt nước dậy sóng làm
giảm cả độ chính xác lẫn lực sát thương, kết quả đạt được quả thật là ít ỏi
đến mức đáng thương.

“Chủ công, xin ngài đừng tiến lên quá sâu, cẩn thận thủy quỷ của man tặc giở
trò.” Một tên Hán quân binh sĩ vừa cảnh giác dòm ngó xung quanh, vừa lo lắng
nói với một tên võ tướng phía trước.

“Hừ, ta Tô Phúc dù gì cũng là biệt bộ tư mã, thống lĩnh ngàn Hán quân tinh
nhuệ, chẳng lẽ còn sợ đám man tặc đầu tóc rũ rượi đó.” Tô Phúc hừ lạnh cười
nói, ánh mắt y không chút nào lơi lỏng việc quan sát mặt sông, cây cung trên
tay đã sớm ở thế chuẩn bị, như một con báo đang im lặng quan sát chỉ cần có
động sẽ lập tức căng cứng giết chết con mồi.

“Ở đó!”

Véo! PHẬP! Ùm….

“Chủ công uy vũ! Chủ công uy vũ!”

Tô Phúc mỉm cười đón nhận lời tung hô của đám thân vệ, ánh mắt dán chặt lên
mũi tên trúng đích của mình đang cắm trên lưng một cái xác trần lềnh bềnh nổi
lên mặt nước.

“Hà, ta đoán không sai mà…” hắn vừa nói, vừa tiếp tục vươn tay lấy một mũi tên
khác từ lọ đặt lên cung:

“Thủy quỷ thì sao chứ? Cũng chỉ là loại man di thôi, cũng phải hít thở, chỉ
cần chúng ta đợi chúng ngoi lên rồi giết đi là được. Việc này giống hệt lúc
chúng ta bắt cá vậy, phải rất chuyên chú, rất kiên nhẫn, con cá chưa ngoi lên
hẳn vì mệt thì chúng ta phải chờ đợi, không thể vọng động phóng lao làm chúng
chạy đi mất, thật thú vị biết bao!”

“Chủ công sáng suốt, quả thật chẳng khác câu cá là mấy.”

“Ha ha ha, câu man còn khoái hơn câu cá kia!”

“Hừ, các ngươi nhanh chóng phổ biến biện pháp này cho ta, để ta xem đám man
này có thể nín thở lâu được đến đâu…”

Vừa vặn, dưới mặt nước lại động. Trong ánh mắt phấn khích của Tô Phúc, có tầm
bảy, tám bóng người đang liều mình từ phía dưới lao lên, dáng vẻ hết sức vội
vàng chật vật.

“Ha ha, ta nói đâu có sai, quả nhiên…”

Tô Phúc nâng cung cài tên, nhắm thẳng vào một ụ nước đang dần nhô lên cao,
xung quanh binh sĩ cũng đã nắm chắc từng thanh giáo dài, từng mũi tên nhọn
chực chờ quân địch xuất hiện.

“Tao nói đâu có sai, quả nhiên đám chó Hán đang chờ sẵn.”

Véo véo véo!! Băng băng bộp!!!

Ngược hoàn toàn với dự đoán của Tô Phúc, dường như đám thợ lặn man di cũng sớm
biết chờ đợi bọn họ có thể là tên nhọn cung cứng, vì thế những thân ảnh đầu
tiên xuất hiện lại mang theo những chiếc khiên mây hết sức nhẹ nhàng mà vô
cùng chắc chắn, vừa vặn chắn lấy tên chúng bắn tới.

“Chúng có đem khiên?” một tên thân binh hét lên bằng tiếng Hán.

“Còn mang theo nỏ nữa!” Từ sau hàng thuẫn, một câu trả lời ngắn gọn đáp lại,
cũng bằng tiếng Hán.

Ào ào ào!!!! Bốn năm bóng người từ dưới nước vọt lên, trong ánh mắt trợn tròng
ngạc nhiên của đám lính Hán, mỗi người trong số họ đều cầm theo một trương nỏ
đã lên sẵn dây tên, nhắm thẳng vào chúng.

“Đi chết đi!” Một người Việt binh hét lên.

Véo véo véo!!!

“A”

“Hự!”

“Ứ!”

Ùm, tủm, ùm….

Bị tấn công bất ngờ, quân Hán phản ứng có thể gọi là hoàn toàn trì độn, đợi
tên Tô Phúc kịp nhận thấy nơi vai mình đau nhói do trúng tên, xung quanh hắn
đã sớm thành một khoảng không do quân Việt kéo ngã gần bảy tám tên thân vệ, đó
là chưa kể một số tên khác bị đồng bạn trúng tên té vào, mất cân bằng loạng
choạng ngã xuống nước. Cùng lúc đó, tên cầm thuẫn mây đi đầu lúc trước bỗng
dưng vận lực, toàn thân như cá chép vượt vũ môn, bún người bay lên nhắm thẳng
đến bên hắn, lưỡi đao trong tay liền nhanh chóng hóa ánh chớp chém về phía cổ
tên Hán tướng còn đang vì bị sốc mà trơ mắt ra nhìn.

“Mơ tưởng!”

Tô Phúc hét to, vung cung như kiếm chống đỡ, hắn tự tin sức lực của mình cùng
cây cung quý có cạnh bén như gươm này hoàn toàn có thể chẻ tên man binh không
biết lượng sức kia làm hai.

KENG! RẮC!

“Á!!!!”

“Trời ơi, bảo vệ chủ công!!!!!”

Đến khi cây cung quý bị đao chém gãy, bờ vai bị xẻ gần như làm đôi, Tô Phúc
mới bi ai phát hiện ra: dường như kẻ mà mình đang đối mặt cũng không phải chỉ
là loại man binh tầm thường. Hắn buông lỏng tay cầm cung, cố gắng rướn người
lôi một mũi tên trong túi ra định đâm địch nhưng không thành, mũi tên chưa kịp
đâm, cổ tay đã bị đối phương đấm thẳng vào tê rần khó có thể cầm nắm nổi, mà
lưỡi đao trên vai càng xoắn chặt khiến toàn thể sức lực cuối cùng của hắn càng
nhanh chóng đi về hướng khô kiệt.

“Khụ… Ngươi... tên ...ai…gì...?” Hắn phun ra một búng máu, sắc mặt không cam
tâm hỏi.

“Thuộc hạ của Tam Trinh, Phạm Võ!”

Mặc cho máu tươi cùng nước sông đang tưới tràn trề trên tóc, trên mặt, tên kia
vẫn nhoẻn miệng trả lời, rồi Phạm Võ gồng người, nhân lúc thuộc hạ tên Tô Phúc
chưa lao đến kịp liền xoay đao chém đứt đôi thân thể tên Biệt Bộ Tư Mã ra làm
hai, tay trái nhanh không kém chụp lấy tóc y, chân đạp mạnh lao ùm xuống nước,
như rái cá bơi đi mất dạng giữa làn mưa tên thi nhau bắn tới của quân thù.

…..

“Báo, Tô tư mã đã bị giặc sát hại, thi thể bị chúng đem đi rồi.”

“A, Cái gì?” Lương Tùng nghe lấy tin dữ, sợ hãi lắc đầu tỏ vẻ không tin hỏi
lại:

“Ngươi nói thật chứ? Tô Phúc, Tô Nguyên Vân mất?”

“Dạ!”

“Khốn nạn!” Rầm!

Lương Tùng giận dữ, thanh bảo kiếm trong tay mạnh mẽ chém thẳng vào góc lan
can gỗ trước mặt khiến nó gãy làm đôi, mảnh gỗ văng tung tóe khắp nơi dọa cho
tên thám báo ngã cả ra sau, hốt hoảng chẳng dám cử động. Tô Phúc hiển nhiên đã
không phải là tên Hán quân võ tướng đầu tiên tử nạn ở trận này. Quân Hán đã
vờn nhau với phản tặc cũng phải có hơn canh giờ, tổn thất cũng không ít, vậy
mà ngay cả việc đưa lâu thuyền áp sát tường trại chúng vẫn chưa thể làm được.

“Đại nhân, cứ thế này mãi cũng không phải là cách hay.” Dương Mân đứng sau
lưng hắn chắp tay cúi đầu bảo.

“Ồ, ngươi có diệu kế khác?” Lương Tùng nhướng mày khó chịu, trong lòng nghĩ
một tên hàng tướng man tộc vì sao lại có mặt ở đây ba hoa? Quả là Mã Viện dùng
người hết sức cẩu thả. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng hừ mạnh bảo:

“Nơi đây chẳng thiếu người tài, vốn không đến lượt ngươi lắm điều khua môi múa
mép. Xong… ngươi hãy nói ý mình ra đi cho mọi người cùng nhận xét.”

“Bẩm đại nhân, biện pháp của mạt tướng chẳng phải là diệu kế gì…” Dương Mân
lắc đầu đầy kính cẩn tiếp:

“Sỡ dĩ Man… phản quân đang có thể hô mưa gọi gió cũng chỉ bởi vì đại nhân
nghĩa khí, không muốn tổn hại sinh mệnh quân sĩ, không dốc toàn bộ lực lượng
đè lên…” Dương Mân vừa ngỏ ý vừa cẩn thận quan sát tên phò mã gia, gặp hắn
không phản bác mới thở phào nói liền một mạch:

“ Mặt khác cũng vì nơi đây là giữa dòng sông, sóng nước dập dềnh khiến quân sĩ
khó bề ổn định tư thế. Vì thế, mạt tướng cho rằng chúng ta có thể để thuyền
nhỏ nối tiếp nhau như một cái cầu, trực tiếp nối thẳng tới dưới chân rào, bắc
thang công thẳng lên tường trại. Như vậy chúng ta vừa có thể gia tăng lượng
quân sĩ tham chiến, còn có thể dùng cầu thuyền ổn định chỗ đứng, tránh việc
quân sĩ không quen chiến đấu trên sông nước dẫn tới hỗn loạn. Mà quan trọng
hơn nữa là có thể kéo thế trận trở về với kiểu công thành truyền thống mà
chúng ta vốn quen thuộc.”

“Ừm.” Lương Tùng nghe hắn nói, đôi mắt híp lại, khẽ gật gù vuốt ve chùm râu dê
như có điều suy nghĩ, rồi y cười khà khà hỏi lại tên hàng tướng:

“Ngươi vốn là người Việt, nay lại giúp bản tướng nghĩ kế giết người Việt ư?”

Dương Mân dường như sớm có dự đoán, cúi đầu thưa:

“Bẩm đại nhân, mạt tướng không chỉ là người tộc Việt, còn là con dân Đại Hán
nữa.”

“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt!” Lương Tùng nghe vậy cười to khen lấy ba chữ tốt,
rồi y lập tức nheo mắt lại nói:

“Ta chỉ nói cho ngươi tự biết thân phận mình, chớ có gió chiều nào theo chiều
ấy nữa. Lời ngươi bản tướng đương nhiên đã sớm nghĩ tới. Được! Chúng tướng
nghe lệnh, lập tức toàn lực công trại.”

“Rõ!”

“Tấn công!!!!”

“Bọn chúng lại đến nữa kìa, mau bắn tên!”

“Chảo lửa, chảo lửa ở đâu?”

“Đi chết đi!” Keng!

Quân Hán từ sau khi theo lệnh của Lương Tùng toàn lực công trại quả thật đã
phát huy ra được thế mạnh vốn có của chúng. Tuy do chiến đấu trên mặt nước
khiến chúng không thể nào sử dụng các loại khí cụ công thành cồng kềnh như
thang lâu, xung xa, ngay cả thang mây muốn sử dụng nơi bờ sông thế này cũng
rất chi vất vả, vậy mà quân Hán vẫn ba bốn phen tràn lên được trên tường trại,
mấy bận chiếm lấy cả một đoạn tường dài trước khi bị Đào Kỳ cùng Lão Cai đuổi
xuống.

Hai bên đánh nhau một trận kinh thiên từ sáng sớm đến tận gần giữa trưa, xác
chết của hai bên nhiều đến độ gần như lấp kín cả bờ sông, máu nồng bị khí trời
oi ả nung cho bốc lên cao, ám vào khắp người khiến binh sĩ càng thêm uể oải
mệt mỏi.

Có thể nói trong suốt trận này, Lạng Sơn quân với kinh nghiệm thủ thành phong
phú thật sự chính là chỗ dựa vững chắc của quân Việt. Nếu không nhờ có họ len
lỏi khắp bờ tường dài, không ngừng đánh bật mấy đợt tấn công dữ dội của giặc,
thì không chỉ đám lính mới mà Đào Kỳ chỉ huấn luyện mấy ngày mà ngay cả những
chiến binh của các bộ tộc cũng hoàn toàn chẳng phải đối thủ của Hán quân tinh
nhuệ.

“Phò mã gia, man quân xem ra khó lòng chống đỡ nổi.” Một tên Hán tướng hướng
Lương Tùng nói.

“Ừm… bây giờ đã là canh giờ nào rồi?” Tên phò mã gia hỏi lại.

Tên kia vội ngó lấy chiếc đồng hồ bằng cọc gỗ cắm giữa sàn thuyền rồi báo:

“Bẩm phò mã gia, đã gần đến giờ ngọ rồi.”

Lương Tùng híp mắt nhìn tường trại đang chiến đấu long trời lở đất, lại thấy
một tốp lính khác bị phản quân đẩy lùi rớt ra khỏi tường thì nghiến răng bảo:

“Được, thời gian cũng đã gần đến, lệnh cho Cảnh Thư tiến lên đi.”

Tùng tùng tùng!

“Chủ công, phò mã gia có lệnh cho chúng ta xuất phát.” Một tên thân binh chạy
như bay tới bên Cảnh Thư báo.

“Ừm, đánh trống ra lệnh, đội thuyền tiến lên, áp sát thủy trại giặc.”

“Vâng!”

Ào… ào… ào…

Cảnh Thư theo lệnh của Lương Tùng lập tức gióng trống xua thuyền lên, thuyền
của y vốn cũng là lâu thuyền chỉ huy, xung quanh có không ít thuyền nhỏ thuyền
trung cũng theo đội hình tiến lên theo.

“Bọn chúng dám đè tới? Không sợ kẹt tàu chìm thuyền sao?” có tên Việt binh
hỏi.

“Quái, sao chúng lao nhanh đến thế?” Người khác thắc mắc.

….

Lại nói, hướng mà đám thuyền này tiến tới vốn là một trong những cửa thủy
trại. Tuy vì để thuận tiện cho chiến thuyền của phe mình ra vào nên cửa thủy
trại không có nhiều cọc như các nơi khác, nhưng những thủy trại thế này lúc
nào cũng có đông đảo quân Việt đóng giữ, cũng như có số lượng không ít thợ lặn
hoạt động.

“Quân giặc tiến tới kìa, mọi người chuẩn bị chiến đấu.” Có tên cừ súy nhìn
thuyền Hán nói.

“Đội một đâu, chuẩn bị chảo dầu!” hắn tiếp tục ra lệnh, vừa lúc này, trên vai
hắn có bàn tay vỗ vỗ bảo:

“Bọn chúng thật to gan, dám tự tung tự tác như vậy, quả nhiên chẳng coi ai ra
gì…”

“Hồ Bá?” tên cừ súy vui vẻ nhìn tên đồng bọn hỏi:

“Mày đi đâu từ nãy đến giờ, báo hại tao mém nữa phải kêu người lục tung cái
thủy trại này đấy.”

“Ầy… đi làm chút chuẩn bị, dù sao…” Hồ Bá vừa cười vừa chỉ ra ngoài mặt sông
nói:

“Dù sao nhìn như quân Hán cũng có chuẩn bị mà đến, chúng ta cũng không thể tay
không nghênh đón, phải không?”

“Nghênh đón, tay không???” tên cừ súy hơi ngẫm nghĩ liền gật đầu xác nhận:

“Đúng, cũng nên chuẩn bị kỹ hơn. Cung tiến thủ lên hết chưa?” Hắn lệnh như
quát.

“À, Phạm Võ đâu?” Hồ Bá hỏi.

“Đéo mẹ, hắn như con rái cá, cũng như mày sớm giờ chẳng thấy mặt mũi, tao biết
đâu mà lần.”

Tên kia bực bội trả lời. Thủy trại có ba người trấn giữ, thế nhưng từ sớm đến
giờ hắn đều có cảm giác tất cả mọi việc đều phải đè lên người mình, mệt mỏi
chết đi được.

“Đáng tiếc, có hắn ở đây thì càng chuẩn bị được nhiều quà…” Hồ Bá nghiến răng.

“Kệ thây hắn, hắn lại ngụp lặn ngoài kia thôi, cũng tranh thủ chém giết được
vài thằng xấu số.” Tên cừ súy chẳng quan tâm gì đến thái độ của tên đồng bạn,
mà đáp lời bằng giọng vô cùng hằn học, đoạn, hắn rút gươm ra bảo:

“Mày lo cho người canh kỹ cửa thủy trại đi, ở trên đây để tao lo.” Nói rồi hắn
trông thấy thuyền giặc đã vào tầm bắn liền nâng gươm quát to:

“Bắn…….” Vốn hắn định nói tiếp câu sau thì cảm giác ngực mình nhói đau, sau đó
hắn mất sạch tri giác, ngã gục xuống quanh vũng máu.

Choeng!

Hự! Rầm!!

“Cái quái gì thế?”

“Tụi kia làm gì?”

Cùng lúc, thật nhiều binh lính Việt lập tức trợn tròng mắt khi thấy đồng đội
của mình bỗng dưng nổi điên cầm thương đâm kiếm nhắm vào người nhà. Chỉ chốc
lát mà cửa thủy trại đã thành một bãi thây ma đầy xác lính Việt, máu từ thân
tên cừ súy chỉ huy ở đây lại nhỏ giọt tí tách xuống cánh cửa rộng lớn đang dần
cót két mở ra.

“Chết tiệt, đám đó muốn làm phản!” Có kẻ la lên.

“Nhanh, chiếm lại cổng, không chúng ta chết hết bây giờ.” Có kẻ gào thét.

“Dễ như nói ấy nhỉ?”

Hồ Bá ngửa mặt lên trời cười to, lập tức từ các phía xung quanh cửa thủy trại,
vô số quân lính đã sớm cột khăn đỏ lên đầu xuất hiện, bọn họ không chút lưu
tình bắn cung đâm giáo vào đồng bào mình. Chỉ một chốc mà xung quanh cửa thủy
trại đã bị lính Hồ Bá hoàn toàn chiếm giữ.

“A! Hự!!!”

“Ke ke ke, một đám nông dân mới cầm vũ khí chưa được bao lâu, chém đao cứ như
đang bửa củi mà đòi giết chúng ta?” Hồ Đồ dẫn đầu đám tộc binh lao lên cười
to.

Đám lính tộc Hồ nghe thế cười to, theo sau ào lên. Quả nhiên trong mắt bọn đã
quen thuộc với ngày ngày cướp bóc, giờ giờ chém giết như chúng thì đám Việt
binh trước mặt cũng chẳng khác với nông dân là bao. Có tên còn cảm thấy mình
dùng vũ khí đối với kẻ địch thế này có chút vướng víu khó chịu liền quăng hẳn
nó vào kẻ trước mặt, rồi lao lên cắn xé cổ họng khiến người kia vật ra đất
vùng vẫy dữ dội trong đám máu tươi. Bọn khác thấy vậy càng phá lên sung sướng.
Chúng đã quen với mùi máu tanh, với tự do, việc phải gồng mình chấp nhận quân
kỷ làm chúng gò bó khó chịu, bây giờ chúng như chim sổ lồng, dễ gì không cố
tận hưởng hương vị chém giết thỏa thích này?

“Trời ơi, đám đó là lũ điên.”

“Cừ súy, mau tìm cừ súy chỉ huy.”

“Cừ súy bị Hồ Bá giết rồi.”

Trái ngược, quân Nam vừa mất chỉ huy lại bị khí thế điên dại của chúng làm cho
mém nữa vỡ trận, không ngừng lùi về sau, để cho quân Hồ Bá gần như chiếm trọn
non nửa căn thủy trại.

“Ổn định lại, giết!”

Vừa may ngay lúc nguy cấp này một toáng quân bất thình lình lao tới cứu viện,
người đi đầu múa tít thanh đinh ba, chẳng ai khác chính là Chấn Bắc đại tướng
quân Đào Kỳ, theo sau chàng chính là đội Lạng Sơn quân tinh nhuệ, nhờ đó quân
Việt mới có thể dần ép lên lại. Tuy nhiên, đã muộn, từng chiếc chiến thuyền
treo đầy cờ Hán đỏ rực đã tuần tự tiến vào dưới cổng thủy trại mở rộng.

Đến lúc này, Hồ Bá càng tươi cười hợn nữa, gương mặt hắn càng thêm dữ tợn, hắn
vung đao chém gãy cây cờ Lĩnh Nam đang tung bay trước gió, để nó phủ rụp xuống
mặt tường lầy lội. Chân dẫm lên lá cờ đầy bùn đất cùng máu tanh, Hồ Bá chỉ tay
vào đám lính Lạng Sơn đang lao tới từ hướng khác bảo:

“Đào Kỳ, mày quá tự tung tự tác, biết tao sớm muộn cũng phản còn dám để tao
thoải mái tự do như vậy? Mày quá tự tin hay mày quá ngu si đây…” Hắn múa thanh
đao trong tay nói tiếp:

“Ả kia để kẻ mạt hạng như mày chỉ huy quân đội, âu cũng là thứ ngu xuẩn, ngưu
tòng ngưu, mã tòng mã chẳng sai!”


Lĩnh Nam Ký - Chương #92