Người đăng: thanhtung.dang1804@
“Chu Thống, ngươi tới trễ.” Đào Kỳ mở miệng cười to, thống khoái bước tới,
giang tay đón lấy tên thanh niên trẻ tuổi vừa phi ngựa đến.
“Ha ha, Kỳ, mũi của ngươi thật là thính.” Tên kia cũng cười lớn, búng người
nhảy xuống ngựa, cả hai ôm chặt tay nhau tựa như hai tên tri kỷ lâu năm không
gặp, tình cảm thắm thiết đến độ binh sĩ xung quanh thổn thức không thôi. Đương
nhiên, đó là nếu như chúng không chú ý tới từng đường gân xanh nổi rõ trên
trán, gương mặt đang dần chuyển hồng cũng như nụ cười tươi rói đang dần chuyển
nụ cười gằn nhăn nhó đầy dữ tợn trên mặt mỗi người do vận quá sức.
“Thằng nhóc nhà họ Chu, ngươi quá yếu.” Đào Kỳ rít khẽ.
“Vừa đủ để ăn đứt ngươi thôi, Chấn Bắc tướng quân à.” Chu Thống đáp lời.
“Sao thế, đi đường xa nên mệt? Không còn đủ sức? Hay là ngày mai tái đấu?” Đào
Kỳ tiếp tục chào hỏi.
“Chẳng phải có người lo chơi bời quá nhiều, trễ nãi luyện tập nên sức lực giảm
sút, muốn tránh hay sao?” Tên kia đáp trả không hề thua kém.
“Nằm mơ, anh mày không muốn chú em mất mặt thôi.”
“Ta sợ ngươi chắc, ai hơn ai nào?”
“Hây!!!”
“Hừ!!!”
Đến lúc quân lính cảm thấy cả hai giữ tư thế tay bắt mặt mừng này đã quá lâu,
tư thế đã quá quái dị thì cũng muộn. Bọn chúng lúng túng chẳng biết phải làm
sao, đành quây quần lại nhìn hai tên võ tướng như hai con trâu đực đang khóa
sừng vào nhau, thi nhau ra sức gồng đến run cả người. Cũng may, có lẽ cả hai
đều biết chừng mực, hoặc đều sâu sắc nhận thức sức lực của mình cũng chỉ sàn
sàn nhau nên sau một lúc, chẳng ai bảo ai đều đồng thời buông tay ra, nhìn
nhau cười to.
“Thống, em đã đến.”
Vừa hay lúc này, Chu Liên cũng chạy tới, nàng hơi nghiêng người chào với Đào
Kỳ liền quay sang em hỏi.
“Vì sao em đến trễ như vậy? Trên đường có gì bất trách sao?”
“Chị an tâm, em đến vẫn chưa tính là trễ.” Chu Thống nhìn chị mình lo lắng, ha
hả cười to, vừa cười, hắn vừa quay sang nhìn Đào Kỳ như muốn xác nhận lời của
mình.
“Đúng, món ngon để cuối, em cô đến vẫn chưa tính trễ đâu, hắn vẫn kịp nhìn
quân giặc tháo chạy đấy.” Đào Kỳ tinh ý, nhìn họ cười mỉa nói.
Chu Liên nghe chàng xác nhận, gương mặt có chút hòa hoãn một tí. Quả thật nàng
cũng không quan tâm quân trong họ mình đến sớm hay trễ, thân là con gái cả
trong nhà, lại là đại diện cho một trong những gia tộc Lạc Hầu quan trọng nhất
đất Cửu Chân, nàng cũng đã có mặt ở Cấm Khê này từ sớm, cũng chứng kiến rõ
ràng quyết tâm thâu gom quyền lực, đặc biệt là quân quyền của Vua Bà. Sở dĩ
nàng nói như vậy chỉ nhằm mục đích thăm dò xem thái độ của mọi người đối với
mình thế nào mà thôi. Nghe lời của Đào Kỳ, nàng cũng có chút an lòng.
“Đúng, ngươi chưa có chỗ ở chứ? cùng qua chỗ của ta đi, đã lâu rồi ta chưa có
người cùng đánh, quả thật có chút ngứa tay.” Đào Kỳ đương nhiên hiểu ý nàng,
xong vẫn làm một bộ không hề quan tâm hỏi.
“Hà?” Chu Thống cười nhẹ nhìn hắn, lại âm thầm liếc chị mình, chẳng cần suy
nghĩ cũng lắc đầu cười nói:
“Không muốn, ta không phải hạng võ si ngu xuẩn như ai kia, suốt ngày đấm đấm
đá đá, vả lại chỗ của ngươi cũng chỉ có một mình Đông Châu là một đóa hoa lài
rồi, ta không thích. So ra vẫn là ở cùng chị ta vẫn vui hơn. Nơi đó có thật
nhiều các cô gái xinh đẹp.”
Đào Kỳ liếc nhẹ sang Chu Liên, trong lòng đương nhiên hiểu khá rõ quan hệ của
hai gia tộc Chu, Đô là như thế nào. Nói Chu Thống ở cùng chị mình chả bằng nói
hắn phải qua doanh trại của Đô Kiên ở. Nếu hắn đã quyết, chàng cũng không
nhiều lời bèn chắp tay chào:
“Như vậy cũng được, vậy ta đi trước một bước báo cho Vua biết để tiện xắp
xếp.”
“Làm phiền rồi.” Chu Thống vẫn tươi tỉnh đáp.
“Để tôi đi cùng với anh.” Chu Liên vội nói, rồi nàng dúi nhanh một cuốn da thú
cho em trai trước khi bước đi sau Đào Kỳ.
Chu Thống thở dài nhìn chị mình đuổi theo bóng lưng to lớn khỏe mạnh đằng xa.
Trong lòng không khỏi nhớ tới năm xưa tháng cũ, khi ba người họ còn chơi
chung, hai chị em hắn cũng từng quấn quít Đào Tam Lang như thế nào. Thế sự
xoay vần, nào ai biết được chỉ qua mấy năm, Đào Kỳ khôi ngô tuấn tú, yêu
thương chìu chuộng hai chị em hắn hết cỡ lại trở thành Chấn Bắc đại tướng
quân, một trong những trụ cột vững chắc của dân Việt, đã vậy chàng còn có vợ,
có gia đình đuề huề cả rồi, bỏ lại cô chị gái với mối tình cảm chất chứa trong
lòng không biết tỏ bày với ai. Đã vậy, chỉ mấy tháng nữa, chị hắn cũng phải
theo lời cha dạy, gả lấy cho một trong hai anh em nhà họ Đô để cho tình cảm
hai nhà thêm bề khăng khít.
“Hài, âu cũng là một đoạn nghiệt duyên.”
Chu Thống lắc đầu, ánh mắt khẽ quét qua những dòng chữ chi chít trên cuộn da
thú chị nình vừa nhét cho, ngoài bìa da đã viết rõ : phân phối quân tư, hắn
chỉ là muốn nhìn sơ qua một chút mà thôi. Thế mà vừa nhìn thấy, hàng chân mày
rậm của Chu Thống liền lập tức nhướng cao với một biên độ mạnh có thể thấy rõ.
Chăm chú một lúc, khóe miệng hắn liền nhếch lên, cười mỉm rồi quăng cuộn da ra
sau, nơi có một tên trung niên đeo trên ngực một chiếc vỏ sò có hai nhành
thông, gia huy của tộc Chu, cung kính chờ lấy.
“Dựa theo trong đó mà làm đi.”
“Vâng, cậu hai.”
Tên kia vừa cúi đầu đáp lời, mắt liếc nhẹ qua tấm da đã đứng khựng người. Hắn
hốt hoảng trải tấm da ra nhìn cho kỹ, sau khi xem qua vài lần, xác định mình
không có nhầm lẫn mới quay lên nhìn Chu Thống trân trối.
“Cậu hai, đây, cái này…”
“Chú Bảy, có vấn đề sao?” Chu Thống biết rõ vẫn làm như không hỏi.
“Có, có chứ, vấn đề rất lớn, nếu chúng ta làm như vậy thì tiếng tăm tộc ta…”
“Chú Bảy, đây là ý của chị ta, tức là nhà họ Đô cũng biết, chú có ý kiến sao?”
Chu Thống quay người liếc nhìn hắn bảo.
Tên trung niên kia nghe ý nói đây là quyết định của hai nhà Đô, Chu liền ngậm
miệng lại, lắc đầu không nói gì nữa. Đùa chứ ai ở nơi nào xưng vương xưng bá
hắn không biết, chứ ở tận phía nam đất Lĩnh Nam này thì hai họ Đô, Chu liên
kết lại chính là ông hoàng không ngôi. Ý vua đã ra, làm gì còn có ai dám cả
gan đứng lên chất vấn hắn. Trong lòng an tâm, tên Bảy thu lại cuốn da, cúi đầu
kính cẩn đáp.
“Vậy, cậu hai, tôi xin phép lui ra làm việc.”
“ y, chú đi đi.” Chu Thống khoanh tay nhìn bờ sông đang thoắt ẩn thoắt hiện
nơi xa xa, miệng mỉm cười đáp. Nhìn gương mặt hay cười của hắn, ngay cả những
người thân cận nhất cũng không thể hiểu hắn đang chất chứa những gì trong
lòng. Rồi chợt nghĩ đến điều gì thú vị lắm, Chu Thống liền nghiêng người gọi
với lại theo tên hầu đang dần đi xa.
“Khoan đã, chú Bảy!” Thấy tên kia giựt mình xoay người chờ lệnh từ mình, nụ
cười trên mặt hắn càng thêm quỷ dị, hắn nói:
“Việc này nếu có ai thắc mắc, chú cứ nói là Vua đã quyết, cứ hống hách vào,
chú biết chứ?”
“Dạ… vâng…”
“Thú vị, thật thú vị, ha ha ha, xem ra chuyến này đúng như thầy bảo, chắc chắn
sẽ không hoài công.”
Nhìn tên kia khuất bóng, Chu Thống mới hài lòng gật đầu, dẫn quân bước qua
cổng trại, tiến vào phạm vi đại doanh Lĩnh Nam.
“Hắt xì hơi!!!”
“Thầy, bị cảm sao?”
Một cô gái nhỏ thấy ông cụ trung niên bên cạnh đang đi đứng khỏe mạnh bỗng hắt
mũi rõ to thì quan tâm hỏi lấy.
“Trời quang, mây đẹp, sao mà cảm được? Chắc là có người đang nhắc xấu ta đấy
thôi.” Ông cụ nở nụ cười hiền lành bảo.
“A? Ai nhắc thầy? Chẳng lẻ là Vua?”
“Hừ, còn ai ngoài tên nhóc sư huynh của con. Hừ hừ, thằng ôn con, nhắc gì lão
đây? Hà hà! Tính ra giờ này hắn cũng sắp tới đại doanh đi. Chắc đã thấy vui
rồi đúng không? Hà hà” Ông cụ hất lại tấm vải che vai, sửa lại chiếc nón lá
bện bằng lá cọ, cười nói.
“Xì, thầy cùng anh ấy quả nhiên là một giuộc, cười gian cười tà như nhau.” Cô
gái nhìn thầy mình từ tốn đi trước, bĩu môi nói thầm.
“Xuân, đi thôi, còn đứng đó làm gì?”
“A, dạ, con tới ngay đây.”
…..
“Cái gì, mày nói gì? Vũ khí giáp trụ đem đến cho chúng ta thiếu hơn mong muốn
rất nhiều?”
Một tên trung niên độ tầm năm mươi, râu ria xồm xoàm vừa giận dữ hét vang, vừa
nắm lấy cổ tên thuộc hạ nhấc lên cao.
“Tộc… tộc trưởng… đúng… đúng là như vậy ạ.”
Tên tội nghiệp kia vừa cố gắng lấy lại tinh thần do cơn thịnh nộ của chủ nhân
mình mang đến, vừa cố nhịn lấy mùi hôi thối đang bốc ra nồng nặc từ miệng tên
kia, mặt khóc không ra nước mắt trả lời.
“Vì sao?” tên tộc trưởng lại gầm lên.
“Con… con không biết… bọn người họ Chu cùng họ Đô bảo… bảo là lệnh của
Vua…nên...” Tên kia sợ đến nỗi cà lăm.
“Lệnh Vua? Hừ! Vô lý.”
Tên tộc trưởng giận dữ quăng tên kia sang một bên, không cần nghĩ ngợi liền
bước chân huỳnh huỵch lao ra khỏi căn lều nhỏ. Vừa lúc đấy có một tốp người
đang dắt tay nhau hối hả bước tới. Vừa nhìn thấy người dẫn đầu, tên này đã
không thể nén nỗi bực tức, mặt nhăn lại quát to như sấm rằng:
“Đô Nhất Lang, thế là thế nào? Tao theo lời cha mày, dẫn bộ tộc lặn lội lên
tận đây trợ giúp Vua chống giặc, vậy mà tại sao khi phân phối vũ khí trang bị
mày lại dám giảm đi phần của tao?”
“Hồ Bá, Hồ Bá, khoan đã.”
Đô Kiên còn chưa mở miệng đã có một tên bên cạnh bước lên khuyên ngăn.
“Hồ Bá, thiệt thòi cũng không phải chỉ có mình tộc của anh. Đô Nhất Lang cũng
chỉ làm việc theo lời người khác sắp đặt, đừng giận cậu ấy tội nghiệp.”
“Không chỉ mình tộc tao?”
Hồ Bá hơi khựng lại hỏi. Bản thân hắn tuy trông kịch cỡm nhưng có thể leo lên
đến chức tộc trưởng thì cũng là hạng ngoài thô trong tinh. Hắn nhướng mày nhìn
tên vưa can ngăn hỏi:
“Lý Man, mày nói vậy là có ý gì?”
“Ài, anh coi…” Tên kia dường như chỉ đợi có thế, hắn lắc đầu làm một bộ vô
cùng ủy khuất chua xót, tay chỉ quanh một lượt bốn, năm người khác bảo:
“Nào chỉ mình tộc anh bị đối xử như vậy? Tất cả mọi người ở đây, ai chẳng bị
thế?”
“Hả, thật sao?” Hồ Bá khó tin nhìn quanh. Gặp bọn người kia cùng đau khổ gật
đầu chấp nhận, hắn mới có chút nguôi giận. Rồi bỗng nhận ra điều gì, hắn có
chút hốt hoảng hô:
“Ông Đỗ, ông Diệp, ông Ngô… sao toàn là người phía Nam ta thế… chẳng lẻ…”
“Suỵt! Im nào… bé bé cái mồm thôi.” Lý Man thấy hắn bây giờ mới vỡ lẽ, liền
vội vàng làm dấu im lặng, ngó trái dòm phải, lén lút như ăn trộm nói:
“Ở đây đồng không, tai vách mặt rừng sao nói to thế? Bởi lẽ chuyện này hệ
trọng nên Nhất Lang mới tới này, anh không thấy sao?”
“Các vị, mọi người cứ bình tĩnh.” Đô Kiên vốn im lặng từ nãy giờ xem hai tên
kia hô hào, thấy mọi người đã chú ý mới mỉm cười tiến lên, dùng một giọng hết
sức hòa ái giải thích:
“Mọi người, Vua làm vậy cũng là vì có nỗi khổ riêng, dù sao các tộc nơi phía
Bắc cũng chịu quân Hán đàn áp cướp bóc, đốt phá hỗn loạn. Có chia cho họ nhiều
hơn một chút cũng tốt thôi…”
Chẳng đợi hắn nói hết câu, Lý Man đã hừ lạnh chen vào nói:
“Các tộc phía Bắc? Nhất Lang đừng bao che cho ả, chẳng phải tất cả vật tư đều
chảy vào túi riêng của đám tù trưởng, Lạc Hầu gần Mê Linh, Cổ Loa sao? Toàn
những kẻ ủng hộ ả thôi.”
“Hừ, có chuyện này sao?”
“Hèn gì, ta nói vì sao??”
“Khốn nạn, coi chúng ta là cỏ rác, nô lệ à?”
Những tên kia nghe lời của Lý Man, lập tức giận dữ ồn ào cả lên. Nhìn thấy
hiệu quả này, Đô Kiên càng vui vẻ trong lòng, hắn âm thầm quăng cho Lý Man một
cái nhìn tán thưởng, rồi đạo mạo đứng ra giả giọng hòa giải khuyên bảo:
“Mọi người, mọi người xin hãy im lặng nào. Dù sao người ở đâu cũng có bạn bè,
thân thuộc, bà con xa chẳng bằng láng giềng gần. Vua có làm thế cũng bình
thường thôi. Mọi người đừng nên nói vậy…”
“Nhất Lang, được, nếu vậy chúng ta thà phù cha con anh lên làm Vua còn hơn.”
Hồ Bá nhanh nhảu bảo.
“Đúng!”
“Đúng ha, như vậy các tộc ở Cửu Chân ta cũng nở mày nở mặt.”
“Mọi người, không được.”
Đô Kiên cũng có chút bất ngờ trước việc sự việc diễn ra theo chiều hướng này.
Hắn vội vàng bác bỏ, rồi âm thầm quan sát liệu có kẻ nào trong đây đang cố giả
vờ để do thám mình hay không. Được một lát, sau khi xác định không có ai đáng
nghi, hắn mới nhỏ giọng nói:
“Làm Vua là một việc nặng nề trọng đại, há có phải việc chúng ta hô hào bằng
miệng như thế này được. Mà lại, lần này Kiên tụ tập mọi người ở đây là vì thay
ý Vua Bà, muốn đứng ra giải thích cho các tộc biết vì sao phải phân phối vật
tư như vậy.” nói đoạn, hắn nhìn quanh một lượt, sau khi xác định mọi người đều
chú ý mình, hắn mới nở một nụ cười ấm áp, lễ phép đưa tay chỉ vào lều của Hồ
Bá vời:
“Kiên biết mọi người hãy còn nhiều khúc mắc chưa hiểu. Sẵn đây tôi cũng mời
mọi người vào trong, Kiên sẽ thay vua giải thích rõ ràng một, hai. Nhân tiện
cha tôi có cho Kiên mang theo mấy xe rượu cần, Kiên cũng đã kêu người đi lấy,
mời mọi người uống vài chum cho khuây khỏa vơi bớt khó chịu trong lòng.”
“Được!” Hồ Bá không hề tỏ ý khó chịu khi có người dùng lều mình như nhà người
ta, mà tỏ ra một bộ hết sức đồng tình bảo.
“Để ta gọi người làm vài con vịt đem vào.”
“Được, vậy chúng ta vào nói chuyện.” Lý Man phụ họa.
“Đúng!”
“Vào, nói chuyện nào.” Đám tộc trưởng hưởng ứng.
Đô Kiên lễ độ cúi người, ý mời các vị chức, tuổi cao hơn mình vào trước, thực
tế lại đang âm thầm quan sát vẻ mặt mỗi người. Đợi đến khi người cuối cùng vào
lều, hắn mới khẽ thở phào, mỉm cười ung dung định tiến vào lều. Ngờ đâu lúc
này tên Đô Bính từ bên tiến lại, khẽ thủ thỉ vào bên tai hắn.
“Ả ta dám nói như vậy?” Đô Kiên nhíu mày hỏi.
“Dạ, chủ nhân” Đô Bính trả lời,
Đô Kiên nghe rõ, phất tay đuổi hắn đi ra. Sau đó trên gương mặt thân thiện hòa
ái của hắn bỗng xuất hiện một nụ cười gằn hết sức đáng sợ, mặt hắn nhăn lại
trông đến dữ tợn thì thầm:
“Nội, họ Đặng? Chỉ là đám người tàn phế cũng dám mạnh miệng như thế? Đợi xem
ta xử lý con điếm ấy thế nào! Hừ!” nói xong, hắn cũng hất lên cửa lều, vẻ mặt
lại hết sức hòa ái thân thiện bước vào trong, cùng đám tộc trưởng nơi Cửu
Chân, Nhật Nam trò chuyện.
Nơi gốc cây đằng xa, có hai người vẫn đang âm thầm quan sát việc này, một kẻ
thấy bọn tộc trưởng đều đã đi hết mới khẽ nghiêng người hỏi tên kia:
“Chú, việc này có nên báo lại cùng chủ nhân không?”
“Không cần.” tên kia lắc đầu, không hề do dự bác bỏ:
“Những trò đấu đá vặt vãnh nơi đất Nam này có thật nhiều, chủ nhân sẽ không
quan tâm mấy thứ này. Chúng ta vẫn nên chú tâm tìm hiểu vì sao cô bé ấy lại ở
đây, cùng chân tướng sự kiện kia vẫn hơn.”
“Dạ.” sau khi bàn bạc xong, hai tên dần dần lùi về sau, rồi biến mất hẳn sau
rừng cây rậm rạp.