Nga Sơn Kết Thúc.


Người đăng: thanhtung.dang1804@

“Chết tiệt! Đổng thúc!”

Mã Phòng khó tin vào mắt mình, hắn không sao tưởng tượng được một ả người man
đã thân tàn ma dại lại có thể giết chết Đổng Hân theo cách như vậy.

“Ta làm sao quay về bàn giao với phụ thân đây.”

Hắn nghĩ thầm, trong lòng đã sớm rối như tơ vò. Đổng Hân, Mã Y chính là một
trong các thân vệ bên cạnh phụ thân hắn. Đừng thấy Mã Viện sẵn sàng dùng Mã
gia tinh kỵ ra nướng trên chiến trường có nghĩa là lão cũng dễ dàng bỏ qua cho
Mã Gia thân vệ. Hai cánh quân này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Mã gia tinh kỵ vốn chỉ là những tên kỵ binh tinh nhuệ trên trên khắp chiến
trường Đại Mạc rộng lớn, được Phục Ba tướng quân chiêu dụ về dưới trướng, ban
cho bảo mã, trọng giáp tạo thành. Có thể nói ngoại trừ danh tiếng có hai chữ
《Mã gia》 ra, bọn họ cũng chẳng khác kỵ binh Đại Hán là bao.

Ngược lại, Mã gia thân vệ lại là một khái niệm khác hẳn. Bọn chúng hoặc là
thân thuộc trong chính gia tộc như Mã Y, hoặc là cô nhi được gia tộc nuôi dạy
từ nhỏ như Đổng Hân, xuất thân đều không hề tầm thường. Từ nhỏ chúng đã được
huấn luyện dạy dỗ, lại chinh chiến bên cạnh các tộc trưởng của gia tộc. Có thể
nói để đào tạo nhóm thân vệ này, Mã gia đã phải bỏ ra một cái giá không hề
nhỏ.

Giá trị của bọn họ đắt đỏ, lòng trung thành càng là vô hạn, được Mã Phục Ba
hết lòng đối xử như thân huynh đệ. Mỗi lần có một kẻ mất đi đều khiến Mã gia
hết sức đau buồn, cũng hết sức điên cuồng. Khi xưa lúc còn theo Thánh thượng
nam chinh bắc chiến, dẹp tan nội loạn trong nước, đã có lần vì một thân vệ vô
ý tử trận, Mã Viện đã thả quân đồ sát sạch sẽ cả thôn làng gần đó. Còn tên
tướng lĩnh trong gia tộc đích thân chỉ huy lần đó cũng khó lòng tránh khỏi đòn
roi trừng trị, vô cùng thảm hại. Cũng nhờ thái độ bao che đó của Mã Viện mà
đám Mã gia thân vệ của y không chỉ có vị thế rất cao trong quân, mà cả khi ra
ngoài cũng được thiên hạ công nhận, đánh vào danh sách những kẻ không được
phép trêu vào.

Khi đó chỉ có một tên thân vệ chết đi đã khiến Mã Viện quậy đến trời long đất
lở, huống chi hiện giờ trong cùng một lúc có tới hai tên đi đời nhà ma. Có thể
nói trong lòng Mã Phòng lúc này đã có thể dùng từ tím gan tím mật để hình
dung. Hắn chỉ cần dùng mông cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt của phụ thân
mình khi nghe thấy tin này, cũng có thể cảm giác được tương lai u ám của mình.
Hắn biết rõ Mã Viện sẽ không tha thứ cho mình dù cho hắn có là con trai ruột
của gã, bởi vì kẻ bị nghiêm hình lần trước chính là anh cả của hắn.

“Aaaaaa, chỉ tại con ả man nữ này!!!”

Mã Phòng gào lên, thân thủ giựt lấy thanh hoành đao từ tên quân sĩ đứng cạnh,
chân bước vội toan lao đến bâm thây ả tội nhân kia thành muôn vạn đoạn.

“Đừng, Hiển Sư huynh không thể!!!”

Hành động dữ dội của hắn lập tức khiến tim tên Ban giám quân như muốn văng ra
khỏi lồng ngực. Y chạy vội lên, dùng tay níu lấy Mã Phòng muốn can lại. Thế
nhưng tên kia đã giận đến điên cuồng, làm sao có thể để y ngăn cản. Mã Phòng
thầm vận lực, hất văng tay tên thư sinh nhỏ tuổi, chân không hề trì hoãn tiếp
tục lao tới. Sẵn đà, hắn xoay eo vặn người, đao xuất ra mạnh mẽ nhắm thẳng cổ
ả phản tướng vốn đã nằm dưới đất, tưởng như chỉ chớp mắt nữa Lê Thị Hoa ắt
phải chịu cảnh chết cũng không thể được toàn thây.

KENG!!!!!

“Hừ!” Mã Phòng nhìn thanh đao chắn trước mặt mình, bất mãn hừ to, y không thèm
nhiều lời bước chân sang ngang, lưỡi đao trên tay linh hoạt lướt khỏi chướng
ngại, tiếp tục theo đà bổ xuống.

CHOANG!!!!! BỤP.

Nào ngờ thanh đao kia cũng tinh xảo không kém. Từ thế chắn bỗng xuất lực thành
đâm, cường bạo đẩy thanh đao trong tay Mã Phòng ra xa khiến hắn chém vào mặt
đất, làm văng lên một đám bụi mù mịt. Một lần Mã Phòng có thể bỏ qua, hai lần
hắn có làm sao cũng không thể chấp nhận được. Tay vận lực hắn chẳng nói chẳng
rằng quét đao thẳng mặt tên hàng tướng đã dám vuốt râu hùm hắn.

“Hưu!”

Phùng Chí nào ngờ tên đồng bọn lại trở tay công kích mình, y đành nghiêng
người né tránh, đao trên tay muốn đâm ra lại cắn răng thu về. Nhảy vội ra sau,
y hét lên:

“Hiển sư huynh, bình tĩnh lại!”

“Già mồm.”

Mã Phòng thấy Phùng Chí tránh thoát, trong lòng bực bội không giảm phản tăng
lao tới tiếp tục dốc sức chém giết.

“Tên điên!”

Phùng Chí nghĩ thầm, tay không dám lơ là múa đao đón đỡ thế công như bão nổi
của tên Hán tướng. Cả hai người vờn qua múa lại giữa bãi đất khiến xung quanh
đám Hán binh trố mắt mà nhìn, không biết phải làm sao.

“Bá Sơn huynh, mau cản họ lại.”

Ban Siêu thấy tình hình bỗng chốc đột biến như vậy liền hoảng sợ kêu to. Bên
cạnh hắn Dương Mân cũng nhíu mày tính toán. Y thầm liếc tên giám quân trẻ
tuổi, lại hơi quan sát tên Mã Hiển Sư đang lộng hành ngoài kia, trong lòng đã
sớm tính toán thiệt hơn nên chỉ lăm lăm chờ mà chưa vội xuất thủ.

“Được.”

Đợi một lúc sau, khi nhận thấy cơn thịnh nộ của Mã Phòng đã thuyên giảm, Dương
Mân mới gật đầu đáp ứng, múa kiếm lao vào vòng chiến.

Bên kia, Mã Phòng thực ra vốn đã lấy lại bình tĩnh từ lâu, thế nhưng bất ngờ
cảm thấy tay nghề tên Phùng Chí không hề tệ nên nổi lòng muốn thử sức. Nào ngờ
đao pháp của Phùng Chí sớm đã không phải hai chữ không tệ có thể hình dung
được, mà đã sớm đạt đến cảnh giới lô hỏa thành thuần, chiêu thức vũ pháp cực
kỳ linh hoạt tinh nhuệ, trôi chảy vô cùng. Tuy Phùng Chí cố giữ mặt mũi cho Mã
Phòng, hầu hết đều chỉ thủ không công, thế nhưng trong lòng hắn cũng có điểm
cứng đầu ngạo mạn, kình lực lại âm thầm thi triển không ít làm Mã Phòng càng
đánh càng cảm thấy khó chịu, xong lại không tìm ra cách để chấm dứt được nên
đành giả vờ đã bớt giận, hơi thoáng nương tay.

Keng! Keng!

Mã Phòng xoay tròn thanh đao, nhẹ nhàng khêu lấy thanh đao đang hoành ngang
đón đỡ, ý đồ hất nó văng ra, nào ngờ từ bên hông lại xuất hiện một thanh
trường thương chuẩn xác theo vào, vừa vặn tách đôi hai thanh đao dữ.

“Hiển Sư huynh, Tử Phương huynh. Cả hai hãy dừng tay, nghe tôi một lời.”

Phùng Chí liếc nhìn hắn, lại nhìn lấy Mã Phòng, thấy y cũng không có ý tiếp
tục so đo mới cẩn trọng lùi dần về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn. Về phần
Mã Phòng, hắn cũng giả vờ buông tha, hừ lạnh một tiếng thị uy. Dương Mân thấy
cả hai người đều chiều theo ý mình thì mặt mày hớn hở. Hắn chắp tay gật đầu
cảm ơn Phùng Chí rồi quay sang Mã Phòng khen rằng:

“Hiển Sư huynh có thể hiểu được đại nghĩa mà chấp nhận bỏ qua mâu thuẫn, quả
là khí độ của bậc đại tướng, thật khiến Mân khâm phục, khâm phục.”

Đoạn, y quay sang Ban Siêu gật đầu thật nhẹ mà bảo:

“Giám quân, hiện tại hai người bọn họ đều đã bình tĩnh lại, ngài có thể giải
thích cho chúng ta hiểu vì sao không thể phân thây ả tội đồ kia được không?”

Ban Siêu nhíu mày nghe hắn nói, trong lòng như có điều suy đoán. Y liếc nhìn
Dương Mân rồi nặng nề gật đầu đáp lời:

“Chư vị, Siêu e rằng hiện tại tình thế của chúng ta đã hoàn toàn rơi vào cảnh:
cửu tử nhất sinh!”

Trong lúc chiến cục tại khu trại Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa đã biến đổi
không ngừng đến độ khó có thể nắm bắt được, thì cách đó không xa, ở một nơi
vốn từng có ý nghĩa sống còn như một bức tường lũy của quân Nam, tình thế lại
tiếp tục xoay mình.

Chỉ thấy không biết tự bao giờ, ngọn cờ Lĩnh Nam vốn bị tháo bỏ trên bờ tường
chót vót của Khe Bầu lại phấp phới bay cao trong gió. Trên tường nằm la liệt
xác Hán quân, nhiều tên bị giết khi vẫn đang nằm say giấc nồng trong đêm, trên
mặt còn mang ý cười.

Bên trong, từng tốp quân Lĩnh Nam đang phụ giúp nhau cởi trói cho tù binh, vận
chuyển trang bị, vũ khí từ kho hàng chất lên những chiếc xe bò to tướng.

“Các anh em mau chóng chuẩn bị, chúng ta sắp di chuyển rồi.” Một tên đội
trưởng gân cổ lên hét.

“Đã rõ, mẹ kiếp tiếc là đám lính Phùng gia bị giặc Hán kéo đi mất, không tao
phải lóc thịt chúng mới hả.” một tên khác mang trên người đầy hình xăm đáp
lời.

“Hừ, an tâm, chúng có chạy đằng trời cũng không thoát.” tên đội trưởng lại an
ủi, chợt hắn chú ý thấy có một tốp quân đang cưỡi ngựa tiến vào ải, dẫn đầu
chính là Đông Châu công chúa Phương Dung. Hắn lập tức cúi đầu hành lễ, rồi
nhân tiện nắm lấy vai một tên kỵ binh vừa nhảy xuống ngựa hỏi ngay:

“Sao? Có bắt được thằng Hán nào không?”

Tên kỵ sĩ trẻ lảo đảo người mém ngã vì vừa nhảy xuống đã bị túm vai. Hắn phải
nhanh chân vận lực mới giữ được thăng bằng, không quá mất mặt với bè bạn. Vốn
hắn định quay qua quát tên khốn nào níu kéo mình thì thấy gương mặt quen thuộc
của gã đội trưởng liền bĩu môi đáp:

“Chả có ai cả, toàn doanh trống rỗng, chả có con ma nào.”

“Chả có ai, bọn chúng quả thật dồn hết lên đánh cô Hoa rồi!”

Phương Dung nện chân trên nền đá kêu đát đát, thiết côn nơi tay hãy còn bê bết
máu thịt lẫn lộn từ kẻ thù.

“Cô Hoa là người tài cao gan lớn, có tài quyết thắng ngàn dặm, tù binh thế nào
rồi?”

Đối thủ của nàng, Vũ Thị Thục, vừa ôm tay quan sát doanh địa Hán quân san sát
đằng xa, vừa hỏi.

Đông Châu công chúa nhẹ nhàng đến bên bờ tường, học theo Bát Nạn đại tướng
quân quan sát khung cảnh bên dưới, giọng đều đều nói:

“Cứu ra được hai ngàn ba trăm người hơn, đa số còn rất khỏe mạnh, có thể lập
tức ra trận.”

“Được!”

Nàng Thục cắn răng hô, hai tay đang ôm quay sang nắm lấy thanh song đao đang
cắm sâu vào hốc đá trước mặt. Choang một phát rút chúng ra, chậm rãi lau sạch
vết máu rồi tra vào hai bên eo. Đoạn, nàng đưa ánh mắt lần nữa liếc xéo về
phía khu Hán doanh nhìn như rất đông đúc đồ sộ nhưng thật tế đã sớm trống
không mà nói:

“Nếu đã như vậy chúng ta cũng rút lui thôi. Tôi sẽ dẫn số còn khỏe mạnh đi
trước. Số còn lại ả cũng mau chóng dẫn theo hồi doanh đi.”

“Đúng!” Phương Dung gật đầu, ngắn gọn đáp.

“Hai… hai vị tướng quân, vậy chúng ta không thủ nơi này nữa?”

Tên Cồ thấy hai ả nữ tướng đã bàn bạc xong, khúm núm lại gần hỏi. Ngay từ ban
đầu, dựa vào kinh nghiệm cùng Hán quân quần thảo không biết bao nhiêu trận,
Nga Sơn công chúa đã tính rằng giặc Hán hai lần bảy lượt dồn quân công mình dù
quân số giảm đi không ít, ắt hẳn vì muốn nóng lòng chặt đứt đường về của hai
Vua mà bất chấp phía sau chúng trống không. Vì thế vốn là một người gan to
bằng trời bà liền lập ngay kế hoạch cử một đám quân nhỏ nhoi ý đồ thử tái
chiếm khe Bầu, cứu lấy tù binh bị bắt.

Đây quả thực là một ý tưởng hết sức táo bạo, tên Cồ lúc nhận được nhiệm vụ này
từ Mai Hổ cũng đã sợ đến xám mật. Hắn vốn đã cho rằng đây là đi tự sát, tự tìm
đường chết. Xong bản thân Cồ là cô nhi được Mai gia nuôi nấng từ nhỏ nên chẳng
cần suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng ngay, xốc vác chưa tới trăm người đi ngay
khi Mai Hổ cùng Thiều Hoa còn chưa chiến được cửa trại. Ai dè trên đường bất
ngờ gặp được toán Đào gia kỵ binh do Phương Dung, Nàng Thục hai người dẫn dắt.

“Không cần thiết phải thủ nơi này nữa rồi.”

Nàng Thục thở dài nhìn một dãy núi non trùng điệp tạo thành bức tường lũy
thiên nhiên hùng vĩ, giọng thật trầm nói:

“Theo như đám lục lâm báo lại, giặc đã sớm bố trí thiên la địa võng, tràn đến
nơi đây. Hai Vua vì giữ lấy sinh lực đã phải rút quân về bên kia sông, Khe Bầu
do đó trở thành cô điểm, không thể thủ được nữa…”

“Cho nên cậu cũng chuẩn bị đi, lát nữa theo bọn tôi xuất quân về cứu cô Hoa.”
Phương Dung gật đầu nhìn tên lính bảo.

“Vâng.” tên Cồ cái hiểu cái không, vội vàng gật đầu lui ra chuẩn bị.

“Thục, ả nghĩ cô Hoa cùng chị Châu làm thế này có phải quá cực đoan không?”
đợi tên Mai gia quân đi xa, Phương Dung mới quay sang hỏi Nàng Thục.

Thục không trả lời. Nàng im lặng đứng nhìn ngọn lửa bất chợt bùng lên nuốt gọn
từng căn lều của giặc bên dưới, nhìn đám không khí buổi ban mai vặn vẹo dưới
sức nóng kinh khủng. Chẳng mấy chốc, thế lửa đã đủ vượng để nuốt sạch sẽ doanh
trướng cờ xí liên miên bên dưới, làm lan tỏa lên từng cột khói thô to giữa
trời đêm lạnh buốt. Đến lúc này, Nàng Thục mới thở hắt ra, dường như nãy giờ
nàng cũng lạc vào suy tư vô số lần với câu hỏi của Phương Dung.

“Rất cực đoan!” Nàng nhận xét:

“Xong với những gì bọn chó chết ấy gây ra cho quân dân ta, những thứ này là
hợp lý. Cả dân tộc ta đang đoàn kết nên không thể để yên cho một đám sâu nhọt
làm hại bên trong. u vì tương lai của dân Lĩnh Nam, điều ấy là cần thiết.”

Phương Dung cũng trầm ngâm nhìn ngọn lửa, bên cạnh Nàng Thục phẩy tay quay
người đi mà nàng vẫn im lặng không để ý tới. Mãi đến lúc Bát Nạn đại tướng
quân đã người ngựa chỉnh tề thúc quân lao ra khỏi tòa doanh trại, Đông Châu
công chúa mới gọi với theo xuống rằng:

“Thục, ả nhớ tìm mọi cách cứu lấy cô Hoa. Nhớ, sống phải thấy người… chết…
phải toàn xác!”

Trinh Thục công chúa Vũ Thị Thục tiếp lấy lời nói bằng một cái vẫy tay báo cho
bạn mình an tâm, miệng nàng hét lên một tiếng hô:

“Nhanh, toàn quân lập tức tiến về trại quân Nga Sơn. Giết giặc!”

“Hô hô hô!”

“Hô hô hô!”


KENG KENG CHOANG!!!

“Mau, mau dồn lên, phải thật sớm mở đường máu, không thì chúng ta toi hết!”

Mã Phòng vừa giận vừa gấp, ra sức đốc thúc Hán quân như điên lao vào cửa khe
dốc do di binh canh giữ. Tóc tai hắn rũ rượi, đầu óc đã sớm quên sạch sẽ lời
lẽ mà mình chuẩn bị để giải thích cái chết của hai tên Mã gia thân vệ khi đối
mặt Mã Viện.

Tất cả đều vì từng cột khói đen bốc lên cao nghi ngút, cùng ánh lửa cháy rực
đỏ cả bình minh từ phía khe Bầu từ nửa canh giờ trước. Những dấu hiệu đó đã
chính thức xác minh cho suy đoán của tên Ban giám quân trẻ tuổi: Man quân cố
tình kéo dài thời gian là để dọn sạch sẽ hang ổ Hán quân.

Mà nếu Man quân đã dọn sạch sẽ Hán quân tại khe Bầu, có nghĩa là cánh quân này
đã thực sự trở thành cô quân. Cũng có nghĩa là gần ba ngàn tướng sĩ đều sắp
trở thành người chết. Giữa nỗi lo âu bị phụ thân trách mắng cùng nỗi sợ cái
chết, chẳng cần nói hắn cũng biết thứ nào đáng sợ hơn. Vì thế mà hắn chẳng còn
dám quan tâm đến tên Ban Siêu lắm điều, đến tên hàng quân di tướng Phùng Chí
dám cả gan thách thức hắn, hay cả ba cái xác đang được khâm liệm cẩn trọng kéo
theo sau lưng. Hắn biết, hắn có thoát khỏi tình huống cửu tử nhất sinh này
được hay không là nhờ vào tất cả những tên đó.

“Cố lên, đẩy ngã tường chông!”

Dương Mân cũng ở bên cạnh ra sức cổ súy quân lính dùng dây thừng quật ngã
những gốc cây thô to chắn mất khe núi nhỏ hẹp. Thế nhưng lần nào cũng như lần
nào, chỉ cần quân Hán vừa gom góp lại với nhau thành một cụm, chưa kịp quăng
dây kéo thì đã bị vô số mũi tên bắn tới nhấn chìm. Những mũi tên này sắc bén
đến độ ngay cả đám Dương Mân, Phùng Chí, Mã Phòng còn không thể hoàn toàn né
tránh chúng, bị ăn không ít trái đắng chứ đừng nói đến đám quân lính bên dưới.

Véo véo véo

“Hự!”

“A, cứu với.”

“Không được không được, mau lui lại, mau mau!”

Lần này cũng chẳng khá hơn là bao, tốp ba mươi quân Hán vừa manh nha quăng dây
đã bị bắn thành nhím. Mặc dù nhiều tên cố tình núp sau lớp lăng thuẫn dài, mũi
tên vẫn như có mắt bắn ra từ nhiều góc độ khó tin kết liễu chúng. Dương Mân
thấy công mãi không được đành nuốt hận kéo quân về.

“Hộc, thế này hoàn toàn không ổn, đây đã là lần thứ mấy rồi?”

Dương Mân dùng đao gạt bỏ tên nhọn cắm trên khiên, ánh mắt thẫn thờ thở hồng
hộc hỏi.

“Thứ bảy rồi, chúng ta đã công bảy lần, hơn một canh giờ rồi, vẫn không sao
phá nổi bọn chúng.”

Ban Siêu lo lắng nhìn từng cột khói đằng xa mà trả lời.

“Mẹ kiếp, chỉ tại ả ta…”

Mã Phòng đau hận nói. Đương nhiên “ả” mà hắn vừa nghiến răng nghiến lợi thốt
lên chẳng phải Nga Sơn công chúa đã về trời, mà là một nàng nữ tướng khác:
Hoàng Thiều Hoa.

Mãi đến lúc hai quân va chạm vào nhau, quân Hán mới ý thức được sự đáng sợ của
ả nữ quân đội trưởng này. Không tên tuổi, không gốc gác, không lý lịch, ấy vậy
mà cô ta chỉ dùng nửa chiêu đâm hời hợt đã khiến Mã Phòng lảo đảo lui ra sau,
tiễn pháp thì tuyệt luân đến độ Ban Siêu dù núp sau hàng hàng thuẫn dày vẫn
táng đảm chẳng dám tiến đến gần. Còn về bày binh bố trận, cứ nhìn vô số lần
quân Hán bị đẩy lùi mà quân Nam vẫn bình chân như vại, thậm chí Ban Siêu đã
dùng mọi cách tìm chỗ đột phá vẫn không thành công cũng đủ hiểu tài năng nàng
ta đến đâu.

Hoàng Thiều Hoa, con nuôi của Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa, cứ như thế sáng
chói lọi giữa bầu trời đêm.

“Khốn nạn, giám quân, dùng cường nỏ đi.” Mã Phòng giận dữ gào lên.

“Phải!” Dương Mân cũng hối thúc.

Ban Siêu nhìn đám chiến tướng đang gấp, thở dài gật đầu, lập tức có mấy trăm
tên Hán quân lại lục đục tiến lên, vừa nhìn trang bị cùng bộ giường nỏ nặng nề
đã hiểu ngay chúng chính là Vũ Lâm Vệ cường nỏ quân. Thế nhưng khác với hình
tượng hống hách lúc trước bắn lén Lê Thị Hoa, lần này trông chúng chật vật hơn
nhiều, lại không dám diễu võ dương oai xếp đội hình đàng hoàng mà phải xé lẻ
ra xen lẫn vào đám thuẫn binh chắc chắn, theo đám bộ binh từng bước ép lên,
cẩn thận từng ly từng tý tựa như chúng sợ hãi điều gì đó.

Quả nhiên chỉ vừa đến gần phạm vi, vô số mưa tên đã bắn ra bao phủ lấy chúng.
Đa số đều nhằm vào đám cường nỏ mà bắn khiến chúng lúng túng vô cùng, loay
hoay tìm cách né tránh. Một số tên cố sức giương cung bắn trả, hoặc tổ chức
những nhóm nhỏ tìm cách leo lên mỏm đất hai bên để tiêu diệt phục binh Lĩnh
Nam, nhưng chúng đều chỉ phí công vô ích.

Vốn có thời gian gia cố chuẩn bị, hai bên mỏm đất đã được quân Việt cắm thêm
đầy chướng ngại, cộng thêm rất nhiều bao cát che chắn, quân Hán vừa leo được
non nửa đã bị bắn lùi về.

“Hự!”

Véo véo véo

“Mẹ chứ, bọn chó man bắn tên gắt quá.”

“Rốt cuộc là chúng ta đang ở trong doanh hay đang ở ngoài doanh, đang công hay
thủ thế này?”

“Dồn lên, dồn lên cho tao. Á!!!!”

KENG!

“Cẩu thí!”

Mã Phòng lần nữa cắn răng nhìn quân mình bị man tặc dồn mưa tên xuống như trút
nước lại không thể phản kháng vẫn cố gắng chịu đựng. May sao chỉ chốc lát, đội
hình cường nỏ dưới cái giá gần ba mươi tên bị bắn chết cũng thành công len lỏi
vào vị trí thích hợp để phát xạ.

“MAU BẮN! BẮN!”

Chẳng cần mất công điều chỉnh hay nhắm kỹ, Mã Phòng đã rướn người hét lên. Lập
tức hàng loạt tiếng xé gió được cất lên từ hàng ngũ Hán quân, theo sau là mấy
trăm cây nỏ khổng lồ bay lên cao, co cụm hướng thẳng vào vị trí khe cửa có
quân Nam chống giữ dưới ánh mắt chứa đầy hy vọng của đám Hán tướng.

“Tất cả, núp xuống!”

Phạm Võ thấy những thanh nỏ tiễn to lớn này lại lao tới liền cất cao giọng hô
vang. Tiếng của hắn lọt thỏm giữa chiến trường đầy mưa gió, thế nhưng vốn đã
có chuẩn bị Việt quân cũng nhanh chóng hiểu rõ mình cần làm những gì. Bọn họ
lập tức vù vù cúi người lao nhanh, lọt thỏm vào những hàng chiến hào sâu vừa
tới gần đầu người với hàng bao cát dày cộm che chắn phía trước. Kẻ có khiên
thì nâng khiên quá đầu che che, người không có thì lập tức co người ngồi chòm
hỏm, đầu gần như dán thật sát mép hào. Vừa nhìn sơ qua cứ tưởng Việt quân đã
tức khắc độn thổ hết cả.

“Lại như thế nữa…”

Ban Siêu lẫn Phùng Chí nhìn thấy cảnh này đành thở dài ngao ngán.

Phụp Bụp Bụp!!!

Quả nhiên, những mũi tên kia chỉ có thể đâm sâu vào hàng bao cát dày đặc, hoặc
cắm vào bờ hào cao chứ chẳng thể gây được bao nhiêu tổn thương cho Việt quân.
Hi hữu lắm chỉ có mấy tên xui rủi bị tên quét qua, tuy chịu đau đớn một chút
nhưng vết thương lại không hề trí mạng hay nguy hiểm gì cả.

“Hay hay!”

“Bọn Hán tặc lại làm trò mèo rồi. Haha!”

“Trả cho chúng mày này!”

Mai Hổ từ dưới chiến hào đứng bật dậy nhổ lấy cây tên đang cắm trước mặt. Hắn
vươn vai vặn eo lấy đà ném mạnh mũi tên to như ngọn lao, vút một tiếng đâm sầm
vào chính những tên Hán quân đang điều khiển giường nỏ. Hành động này như tín
hiệu khiến quân Nam xung quanh hưng phấn lên, thi nhau túm tên ném ngược lại
quân thù. Đồng thời mưa tên từ khắp nơi vẫn điên cuồng giáng xuống không chút
nào dừng khiến Hán quân như cỏ khô bị cắt ngã rạp ra đất. Thương vong nặng nề
của chúng khiến tên giám quân trẻ tuổi không thể làm gì hơn đành đánh minh kim
ra lệnh Hán quân lùi về.

“Chó chết! Chó chết! Chó chết! Chó chết!”

Dương Mân không thể giữ nổi hình tượng được nữa, hắn vừa đi loạn, vừa vung vẩy
thanh đao loạn xạ khắp nơi, để lại từng vết chém sâu hoắm như tâm trạng đầy
chập chùng của mình. Xung quanh hắn đám Hán tướng cũng cùng một bộ dáng lầm lì
chẳng ai nói được lời nào. Trong tình cảnh bế tắc như vầy, đám Hán tướng còn
quá non trẻ ngay lập tức thể hiện ra sự yếu kém về mặt kinh nghiệm. Thiếu đi
hai tên lão tướng Mã Y, Đổng Hân nâng đỡ, bọn chúng chẳng tốn bao nhiêu công
sức đã sớm loạn thành một bầy, mất hết bình tĩnh cùng khả năng phán đoán.

Thượng bất chính, hạ ắt loạn, vô số quân Hán cũng tỏ vẻ hết sức nóng vội bồn
chồn. Lắm tên không chịu nổi sức ép sinh tồn nhiều lần lao lên muốn thử liều
chết tìm đường trốn nhưng không thành đành quay qua tàn phá tứ tung xung
quanh. Nếu như không có Phùng Chí vẫn lạnh lùng dẫn dắt bộ hạ thủ vững xe xác,
ắt hẳn tử thi của Lê Thị Hoa cùng các quân lính Lĩnh Nam tử trận sẽ bị chúng
băm thành vạn đoạn.

“Tử Phương, huynh vất vả rồi…”

Ban Siêu cũng dẫn theo một tốp quân nhỏ thủ vệ gần đó. Hiện tại trong toàn
quân Hán chỉ có hắn cùng Phùng Chí là còn giữ nổi bình tĩnh. Hắn vốn cắn răng
tính đi nốt canh bạc cuối của mình, thế nhưng nghĩ tới ánh mắt căm thù của
Thiều Hoa đành phải ngậm miệng nuốt về. Ban Siêu biết, sinh tồn của hắn cùng
toàn thể quân Hán bây giờ đang đặt vào nơi đâu, cũng sâu sắc nhận rõ quân Nam
đang đợi viện binh đến. Mà khôi hài thay, hắn cũng đang đợi điều này.

Phùng Chí thấy tên giám quân trẻ tuổi còn chưa có tự này vẫn điềm tỉnh như vậy
thì không khỏi sinh lòng khâm phục. Hắn chắp tay đáp lễ với Ban Siêu, thân
thiện hỏi thăm:

“Giám quân, chúng ta còn có hy vọng khác không?”

Ban giám quân nghe hắn hỏi, thầm suy tư, đang định lắc đầu thì chợt từ phương
xa vang vọng đến tiếng trống trận cùng tiếng quân bước dồn đến gần khiến quân
Hán như nghe thấy sấm vọng, hoảng hốt giật mình, vội vàng dỏng tai lên xem
xét.

“Nghe kìa, có tiếng ngựa hí!”

“Đúng, đúng là có tiếng ngựa, đông lắm, cả trăm con hơn ấy chứ.”

“Mau mau, A Tỉ đâu, mau nằm xuống xem bao nhiêu thớt ngựa?”

“Im nào, lão tử đang đếm nãy giờ, một trăm, trăm sáu, trăm tám, trời ạ hai
trăm con lận.”

“Hoan hô, vậy là viện binh của đại soái đến rồi!”

“Đúng, chúng ta được cứu rồi, Đại Hán uy vũ.”

“Đúng! Kỳ này trong ngoài giáp công xem bọn man ấy thủ được bao lâu.”

So với đám quân sĩ nô nức như vui hội khi nghe tiếng quân đến gần, đám Hán
tướng Ban Siêu, Phùng Chí, Mã Phòng, Dương Mân lại tái cả mặt đi. Khe Bầu còn
lại bao nhiêu quân chúng biết rõ ràng, càng có bao nhiêu kỵ binh chúng cũng
hiểu. Có thể đem đến khí thế rợp trời từ xa đè đến như thế này, số lượng binh
sĩ ít nhất cũng tới hơn ngàn người. Chia thêm số thủ quân ở doanh cùng số
trông nom tù binh, Khe Bầu làm sao có đủ quân số này.

“Có… có lẽ… là viện binh phái tới trước từ lâu?”

Dương Mẫn lắp bắp nói. Hắn vất vả biết bao nhiêu để chọn lựa phe, để có thể
một bước đổi đời. Nếu giấc mơ giàu sang của hắn phải dừng lại như thế này hắn
không cam lòng. Càng nghĩ hắn càng gấp, nếu không phải xung quanh còn quá
nhiều quân sĩ, hắn thật hận không thể lập tức phi thân lên một gốc cây cao gần
đấy để xem xét cho rõ hơn.

“Không, chúng ta... thua”

Khác với hắn, Phùng Chí lại trầm trọng hơn hẳn. Vừa rồi hắn vẫn luôn chú tâm
về phía thủ binh Lĩnh Nam. Hắn nhận rõ, dù có tiếng động ầm trời như vậy mà
quân trận Lĩnh Nam vẫn im lìm bất biến, không chút dao động, điều đó đại diện
cho việc thủ quân biết rõ kẻ đến là bạn không phải địch. Hoặc là, quân Việt đã
có thêm viện quân đến, còn bọn chúng, đã xong.

“Giám quân, không ra bài nhanh e không kịp!” Phùng Chí vội quay sang Ban Siêu
hô.

Tên giám quân trẻ tuổi nặng nề gật đầu. Y hơi sửa sang lại trang phục, chải
chuốt tóc tai cho đàng hoàng, rồi thân thủ lấy một cây cờ buộc vải trắng,
đường hoàng một mình từng bước tiến đến hàng rào chi chít thủ quân giữa ánh
mắt kinh hồn táng đảm của cả hai bên. Trong tiếng hô dõng dạc của y, những cây
đại kỳ Lĩnh Nam cũng dần xuất hiện nơi xa như tuyên cáo cho thân phận viện
quân, cũng tuyên bố chung kết cho một chuỗi trận chiến dai dẳng:

“Đại Hán giám quân Ban Siêu, cầu gặp soái quân Lĩnh Nam. Hán quân xin đình
chiến!”

“Ồ! Thú vị, các ngươi có gì mà đình chiến?”

Một giọng nữ soái khí thế hừng hực vang lên, kèm theo là tiếng ngựa hí vang
vọng. Nàng Thục giục cương con Mây Đen lao ra từ sau hàng hàng quân Nam, đưa
ánh mắt sắc bén đánh giá tên giám quân trẻ tuổi nàng đã từng được gặp gỡ này.
“Là hắn!” nàng nghĩ.

Theo sự xuất hiện của cờ xí quân Nam cùng ả nữ tướng, khí thế quân Hán vừa
nâng cao liền lập tức tan nát. Bọn chúng ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn
quân Nam dàn trận từ trong hàng rào tiến ra. Nhiều tên sợ hãi đến độ đứng cũng
run rẩy, vũ khí trong tay đã nặng chịch chẳng thể giữ vững. Quân Hán lúc này
mới thấm thía vì sao Ban Siêu ngăn cản việc phá hoại thi thể Lê Thị Hoa, chúng
dùng chút sức lực quay sang nhìn xem tên giám quân trẻ sẽ làm sao để cứu lấy
ba ngàn tính mạng này.

“Là ả!” Ban Siêu cũng giật mình, xong hắn giữ lấy bình tĩnh, vẻ đạo mạo chắp
tay chào nói:

“Hán quân nguyện ý trả lại di thể toàn vẹn của nữ tướng Lê Thị Hoa cùng các
con, nhằm cầu một lối thoát về lại Khe Bầu, mong tướng quân chấp thuận.”

“Nếu chúng ta không đồng ý đây?” Nàng Thục nhíu mày đáp.

“Vậy chúng ta sẽ ô nhục xác chúng, phanh thây vạn đoạn rồi tử chiến đến cùng!”

Ban Siêu đang cúi đầu chắp tay bỗng mãnh liệt bật dậy, mắt sáng như sao quát
lấy.

“Mày dám!”

“Mày thử xem!”

Phạm Võ, Mai Hổ nghe nói lập tức lồng lên lao ra toan đánh.

Hoàng Thiều Hoa cũng bước lên nâng cung cài tên nhắm vào hắn. Song, nàng lại
dùng ánh mắt khẽ tìm kiếm thi thể bà nữ tướng đang giấu trong đám Hán quân.
Giọng nàng hơi run rẩy, ánh mắt thấp thỏm bảo:

“Chị Thục, Nga Sơn như mẹ chúng tôi, mong cô xem xét…”

“Ừ!” Vũ Thị Thục tán thưởng nhìn nàng nữ súy nhỏ, trong lòng khẽ tính toán.
Thấy Thiều Hoa dám nói như vậy, Mai Hổ cũng quỳ xụp xuống thưa:

“Tướng quân, xin hãy tìm cách giữ cho cô tôi được vẹn toàn.”

“Tướng quân, xin hãy nghĩ cách.”

“Tướng quân!”

Lập tức, toàn bộ quân sĩ Nga Sơn cũng sụp xuống lạy theo. Hành động này khiến
ngọn lửa cầu sinh trong lòng quân Hán vốn chập chùng như sáng bùng len. Bọn
chúng mở to mắt, mong mỏi nhìn phản ứng của ả nữ tướng cưỡi ngựa đen kia.

“Các ngươi muốn phản à?”

Bát Nạn đại tướng quân bất mãn hừ mạnh. Từ người nàng toát lên từng đợt khí
thế mạnh mẽ ép chặt lấy quân sĩ Lĩnh Nam khiến họ ngột ngạt run rẩy. Thể nhưng
không ai lui bước vẫn cố gắng quỳ xin. Hành động này của chúng khiến khóe mắt
Vũ Thị Thục dâng lên từng luồng hơi ấm cùng hài lòng.

Bất chợt, nàng thay đổi mục tiêu, để khí thế cuồng cuộng bao vây lấy tên Ban
Siêu, thế mạnh đến độ tên giám quân trẻ đã sớm đổ mồ hôi đầy mặt, hơi thở trở
nên khò khè khó có thể hô hấp tự do. Thế nhưng trong lòng hắn có một niềm ý
chí mạnh mẽ khiến hắn vẫn quật cường đứng lên, ánh mắt kiên định tranh đấu
cùng vị nữ tướng soái sành sỏi của Lĩnh Nam.

“Kẻ này không thể tha.”

Nhìn hắn như vậy, Vũ Thị Thục chợt nổi lên từng tia sát tâm dữ sội. Sát khí
mạnh mẽ ngay tức thì khiến đầu gối Ban Siêu chùng hẳn xuống. Thông minh như
hắn đương nhiên hiểu rõ vì sao có sát khí mạnh như vậy, đành than thở lắc đầu
chấp nhận. Nhưng ngay lúc hắn cho là mình hẳn phải chết thì luồng sát khí này
biến mất. Chỉ thấy Vũ Thị Thục vẫn uy nghiêm đạo mạo, lạnh lùng nhìn hắn gật
đầu đáp:

“Được, giết thêm ba ngàn người chúng mày mà làm hủy đi thi thể cô Hoa thật
cũng chẳng đáng. Hơn nữa cô Hoa cũng có công lao to lớn với Lĩnh Nam ta, Vua
Bà cũng như chúng tướng tất mong muốn cô an bình… Ta đồng ý, chúng bây để lại
di hài quân ta cùng toàn bộ trang bị giáp cụ, sau đó cút đi!”

Ban Siêu cùng đám Hán quân nghe nói, tảng đá nặng trong lòng mới buông bỏ
được, thở dài. Bọn chúng rốt cuộc cũng cảm giác mình còn có đường sống. Chẳng
cần quan quân thúc giục, chúng cũng vội vàng ném đi vũ khí, lột bỏ giáp trụ.
Bọn chúng làm việc với năng suất nhanh đến mức khó tin, đầu cúi thật thấp
chẳng dám đối mắt cùng hàng ngàn quân Nam đang hả hê nhìn xem.

Ban Siêu đau đớn thở dài nhìn cảnh này, trong lòng tủi nhục vô hạn, y cũng học
theo cởi bỏ bội kiếm, chiến giáp rồi đứng run rẩy giữa gió đêm lạnh lùng. Ngay
lúc này, Vũ Thị Thục giục ngựa tiến đến. Hành động của nàng ngay tức khắc gây
lên chú ý, Phùng Chí cùng Mã Phòng vội vàng lấn lên che chắn cho Ban Siêu, mặc
dù không còn vũ khí vẫn cảnh giác nhìn nàng.

Bát Nạn đại tướng quân ngồi trên lưng ngựa, dùng ánh mắt khinh thường quét
sang hai tên chiến tướng. Ánh mắt nàng không hề dừng lại ở tên Phùng Chí dù
chỉ một giây, nàng nhìn tên Ban Siêu, giọng đầy uy nghiêm bảo:

“Chớ nghĩ rằng tao không biết mày nguy hiểm mà tha cho. Tao chỉ để mày sống vì
cần phải có hạng người như mày, Thiên Mệnh quân ta mới lớn mạnh được!”

“Thiên mệnh?” Ban Siêu khó hiểu nghĩ.

“Thiên Mệnh!!!!” Phùng Chí chấn động trong lòng.


Lĩnh Nam Ký - Chương #75