Người đăng: thanhtung.dang1804@
“DỪNG LẠI!!!”
Ban Siêu nghiến răng, dồn hết sức lực hét thật to. Y cảm thấy đây có lẽ là lần
đầu tiên y hét to đến thế, nhưng giữa chiến trường đầy huyên náo, giọng hét
của y thật sự nhỏ bé đến đáng thương.
Trong số mấy chục giường nỏ lớn, chỉ có mấy tên lính ở dăm ba chiếc gần bên y
bị tiếng hét thì giật mình chững lại. Còn lại tất cả đều một mực theo quán
tính, nhắm, bóp lẫy hết sức thành thục tạo thành một tràng tiếng sấm rền chói
tai, theo sau là một loạt đường tên bay như xé gió, đẹp tựa tranh vẽ xuyên
thủng hàng loạt cơ thể của cả Hán quân lẫn Việt binh cản đường, lao về phía ba
mẹ con bà nữ tướng.
Khung cảnh tráng lệ đó lúc này lại chẳng khác gì một cơn ác mộng trong mắt tên
giám quân trẻ, hắn há hốc mồm, không dám nhìn hết đám loạn tiễn lao tới mục
tiêu, nhưng rồi lại không dám dời mắt đi khỏi chúng. Đến lúc này trong đầu hắn
mới ông một tiếng chợt hiểu rõ một chín một mười mưu tính của bà nữ tướng.
Càng khiếp đảm hơn, khi hắn bỗng chốc nhận thấy nụ cười chiến thắng chợt lóe
lên trên gương mặt tàn tạ đầy vết thương của ả phản tặc tướng soái.
Đúng vậy, lúc này đây, Bình Nam đại tướng quân, Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa
thật sự đang nở nụ cười chói chang. Bà nhìn những cây tên to bằng đầu thương
đang phá không lao tới, ngày càng to lớn trong tầm mắt mình, trong lòng lại
không tí chập chờn mà tràn ngập trong thư thái cùng tự tin. Bà thắng, đến lúc
này, bà vẫn giữ nguyên tư thái của mình, bà vẫn tính toán chính xác.
Bà đương nhiên rõ bố trí của mình, chỉ cần bà chết đi, quân Hán sẽ rơi vào
cảnh vạn kiếp bất phục. Khi ấy kế hoạch đánh úp sau lưng của chúng sẽ sụp đổ
hoàn toàn. Quân Hán cùng Mã Viện sẽ không còn cách nào bao vây tiêu diệt hai
Vua nữa. Kế hoạch của bà từ chính lúc này, đã hoàn thành.
Nói thì chậm, nhưng thực tế xảy ra rất nhanh. Từ khi tên giám quân nhà Hán hét
lên đến khi mấy chục cây nỏ tiễn kết thúc hành trình của mình, đổ ập vào đoàn
Việt quân nhỏ bé thật sự chỉ tốn mấy hơi thở. Giữa cánh rừng tinh sương, muôn
vàn tiếng phập phập rợn người khiến ngay cả những tên Hán quân đang chiến đấu
gần đây cũng kinh hoàng đến quên cả việc vung đao chém giết.
Đương nhiên, chúng cũng chẳng cần phải vung đao làm gì nữa. Hơn hai trăm Việt
quân tuy tinh nhuệ mạnh mẽ lại thật sự quá đỗi yếu ớt trước sức mạnh của
giường nõ. Tuy cánh rừng thưa đã giúp họ che chắn phần nào mũi tên, số còn lại
thật sự vẫn rất đáng sợ. Một mũi tên hoàn toàn có thể dễ dàng đâm xuyên hai,
ba thân thể Việt quân, đính chặt họ trên mặt đất. Hoặc dĩ có mũi tên xé gió
táp qua, cuốn phăng đi cả một mảng cơ thể người lính, khiến bọn họ bị quất ngã
bay ra sau cả trượng. Ngay cả những người giỏi võ nhất như hai anh em Mai Đạt,
Mai Thõa cũng không làm sao trốn thoát được. Do đứng tuyến đầu, mỗi người trên
cơ thể đều có ít nhất ba cái động sâu hoắm, ròng rã đầy máu. Bọn họ ngã ngửa
ra đất, ánh mắt đã mất đi thần thái vẫn đầy ngoan cường không hề nhắm lại.
Trong số mấy trăm quân Việt trên chiến trường, chỉ còn sót lại chưa tới năm
mươi người. Bọn họ không ai còn lành lặn. Có kẻ mất tay, có người thủng cả
vai, máu tươi vẫn chảy. Bọn họ cắn răng nhịn đau, miệng luôn hồi rên từng đợt
vẫn nắm chặt gươm một mực nhìn về phía quân thù. Sau lưng họ, bà nữ tướng vẫn
còn đứng đó, tuy tay trái bà đã không còn lành lặn nữa.
Nga Sơn công chúa run rẩy nhìn về phía xác người con thứ của mình. Bà đau đớn
đến có thể chết đi sống lại. Lúc nãy khi mũi tên xé gió lao tới, bà chắc chắn
đã phải vong thân. Nào ngờ phút cuối cùng Mai Thõa vẫn không thể nhịn được
nhìn mẹ mình gặp nạn. Trái tim của Mai Đạt đã bị tên to cuốn đi mất, chỉ còn
chàng là có thể động. Ngay sát na mũi tên sắp lao vào ngực mẹ mình, chàng tung
người bay tới, dùng vai hất ngã mẹ, dùng ngực thế trọn mũi tên cho bà. Mũi tên
xoắn mạnh khiến lồng ngực chàng nổ tung, tri giác chàng mất hẳn trong khi đầu
tên tiếp tục cày nát tay Nga Sơn công chúa.
“Con ta… thật khờ..”
Bà dùng ánh mắt rưng rưng nhìn xác con, trong lòng đau đớn phút chốc đã dâng
lên đỉnh điểm. Một đêm, bà phải chứng kiến ba người con trai lần lượt ra đi,
một đêm này, bà không thể chịu nổi. Thà lúc nãy mũi tên kia xé toạc thân thể
bà cùng lúc với hai đứa con trai bà còn thấy dễ chịu hơn. Bà thở dài, cố nén
nước mắt trào ra, chật vật nhịn từng cơn đau quặn lại từ cánh tay đã nát mà
nhìn quân giặc đang từng bước áp tới.
“Chúng còn chưa chết hết. Đi, giết chúng.”
Một tên đội trưởng ra lệnh trong khi bản thân vội nuốt ngụm nước bọt, sợ hãi
nhìn con đường đầy máu và thịt do giường nõ tạo thành. Chân hắn chập chọe lần
mò tiến lên, sau lưng hắn, quân Hán lăm le vũ khí đi theo, nhiều tên còn
giương cung như muốn phóng tên tiêu diệt nốt đám phản tặc từ xa.
“KHÔNG!!!!”
Ban Siêu mặc kệ đám binh lính trợn mắt khó tin nhìn mình, mặc kệ đầu tóc cùng
tư thái hoàn toàn không có chút hình tượng, y đạp lên đống rễ cây gập ghềnh,
lao về phía trận tiền.
“Dừng lại, không được giết chúng.”
Y lại gào lên. Quả thật vừa rồi nhìn thấy ả nữ tướng còn sống, y vừa cảm thấy
bất ngờ, cũng cảm thấy mình quả thật may mắn lắm thay.
“Giám quân, làm sao ngươi lại chạy lên tận đây? Nơi này rất nguy hiểm.” Mã
Phòng thấy Ban Siêu lao lên tận trên cao liền vội vàng chạy theo chắn hắn lại
hỏi.
“Giám quân, vì sao không thể giết chúng?” Dương Mân vừa lau vệt máu, vừa chất
vấn.
Ban Siêu ra dấu im lặng, chưa kịp nói câu nào thì một cỗ sát khí kinh thiên
động địa đã ập tới từ sau lưng khiến y chết lặng. Ban Siêu hoàn toàn có thể
cảm nhận rõ ràng bản thân mình không phải là mục tiêu mà luồng sát khí này
nhắm tới, ấy vậy mà chỉ đứng bên đường đi của làn sát khí đã khiến da đầu y tê
dại.
Vừa quay đầu nhìn lại, y đã thấy Đổng Hân đang dùng ánh mắt rực lửa giận chứa
đựng ý niệm giết người không hề che đậy dán vào hình ảnh mệt mỏi tiều tụy của
ả phản tướng thủ lĩnh. Phải cố gắng lắm Ban Siêu mới đứng thẳng người, ý chí
kiên định giữ lấy đầu óc thanh tỉnh để có thể khiến lời nói trong miệng vượt
qua khỏi sức khống chế kinh khủng từ làn khí lạnh xung quanh, cất tiếng:
“Đ..Đổng… Đổng đô úy?”
Mặc cho lời của tên giám quân trẻ đã vang lên, hắn vẫn không hề kiêng dè hay
có ý định giảm bớt sát khí của mình, vẫn chậm rãi đạp chân sột soạt trên nền
đất rừng, đại đao nơi tay, từng bước hướng về Lê Thị Hoa. Ai cũng có thể nhìn
thấy rõ ý định của hắn. Dưới khí thế kinh khủng này, quân Hán hoảng sợ dạt ra
hai bên, nhường hẳn cho hắn một lối đi, còn quân Nam càng thêm kiên định, níu
kéo nhau che chắn trước mặt bà nữ tướng đang chống kiếm đứng thở hổn hển.
“Kẻ nào cản đường, ta sẽ phanh thây kẻ ấy!”
Đổng Hân nhìn phản quân xếp tường người, lăm lăm thương giáo chĩa về mình thì
bất mãn rít lên. Thế nhưng mặc cho y càng thêm lồng lộn, quân Nam càng nhất
quyết giữ vững vị trí, không có một kẻ nào sợ hãi e dè, hoặc nghe theo hắn
nhường lối.
“Ngu xuẩn!” Đổng Hân lửa giận váng đầu, thanh đại đao trong tay từ từ kéo lê
xuống đất tạo nên chuỗi âm thanh xoẹt xoẹt chát chúa cùng vô số tia lửa, tựa
như một ngọn núi lửa đang xúc thế chuẩn bị bộc phát. Ngay lúc y chuẩn bị dậm
chân nhảy bật lên, một thân ảnh lập tức lao ra chắn lấy y:
“Đổng Đô úy, ngài không thể giết ả được, nếu không chúng ta sẽ không còn đường
về nữa.”
“Giám quân?” Đổng Hân liếc mắt hổ nhìn hắn, giọng nói chứa đầy ý tứ bất mãn
cùng thiếu kiên nhẫn.
“Đổng Đô úy, ngài hãy bình tĩnh lại, ả ta không thể chết lúc này được.”
Ban Siêu hít thật sâu, càng thêm dõng dạc nói to. Y chưa kịp tiếp tục khuyên
Đổng Hân thì đã có một tràng cười ngân vang từ sau lưng vọng lên, kèm theo là
một cỗ khí thế mạnh mẽ chả kém tên Hán quân đô úy trước mặt.
“Ha ha ha. Buồn cười thay một tên nhóc con lại dám lo lắng cho sống chết của
ta. Ha ha ha.”
Lê Thị Hoa đẩy hàng binh sĩ đang che chắn mình ra hai bên, chân đạp từng bước
linh hoạt nhẹ nhàng mà vững chắc lên trước. Bà để lọn tóc trước mặt bay loạn,
dùng cánh tay lành lặn chĩa mũi gươm về phía Đổng Hân cười nói:
“Thằng nhóc, tránh ra đi, bản thân ta cũng muốn biết tên chó đó có tài cán
dường nào mà mạnh miệng đến vậy.”
“HỖN TRƯỚNG!” Đổng Hân nghe ả tàn tướng dám xúc phạm mình thì lập tức bùng
phát. Y đạp chân lao lên, thuận tay bắt lấy vai Ban Siêu vung ra sau lưng. Sau
đó lưỡi đao dưới chân y liền theo đà đánh xoẹt, vẽ nên một đường đao kình dữ
dội vung tới ả nữ tướng, lưỡi đao trực chỉ cổ bà.
“Không thể!”
Ban Siêu vừa hay ra sau vừa hét lớn. Không cần nghĩ hắn cũng đoán được với tấm
thân tàn tạ mỏng manh thế kia, Lê Thị Hoa không làm sao có thể thoát được
chiêu thức hung hãn đến như vậy. Quả nhiên, bà nữ tướng dường như mất hết hồn
phách, chỉ mỉm cười yên lặng nhìn lưỡi đao càng lúc càng đến gần.
Rồi bất ngờ, bà động.
Ngay trong sát na chiêu thức đã thành hình, tưởng như khóa chặt lấy bà, lột bỏ
đầu bà, Lê Thị Hoa bất ngờ dùng tốc độ nhanh đến mức khó tin cùng thân thể
linh hoạt đến cực độ ngã ngửa người ra sau. Lưng bà tựa như song song với mặt
đất, vừa vặn né được lưỡi đao xé gió cắt tới.
“Tiếp tục!”
Đổng Hân thấy chiêu đầu tiên bị tránh cũng không lấy làm bất ngờ bao nhiêu.
Tay cầm đao lập tức phát lực thật mạnh, cưỡng ép thanh đao từ chém thành đập,
ý đồ đè nát ngực địch thủ. Ai dè y chưa kịp ra chiêu, trước ngực đã đau quặn
lên, phải vội vàng thu lực lùi về sau mấy bước.
“Lợi hại!”
Đó là suy nghĩ của rất nhiều kẻ đang quan chiến lúc này. Ngay cả Ban Siêu vốn
không phải võ quan cũng nhận thấy ngay được.
Hóa ra lúc Lê Thị Hoa ngã về sau, bà đã lợi dụng lực quán tính đâm kiếm ra sau
như đòn bẫy, dồn sức bật vào chân đá thẳng ngực tên Hán tướng khiến hắn thất
thố. Thừa lúc Đổng Hân mới dính chiêu còn chưa hết bất ngờ, bà lập tức sấn
tới, lưỡi gươm tuy sắc bén lại mềm mỏng như lươn nhắm thẳng tim y, mở ra thế
công. Tên kia cũng không chịu yếu thế, lập tức đáp trả dữ dội.
Ban Siêu vừa được Mã Phòng tiếp lấy liền không tài nào dời mắt khỏi hai thân
ảnh đang giao thoa quần ẩu trước mặt. Đổng Hân, Lê Thị Hoa lúc này đã không
còn quan tâm gì đến xung quanh mà đều tập trung đối phó lẫn nhau. So với Đổng
Hân liên tục ra đòn mạnh mẽ chớp nhoáng như giông bão, bà nữ tướng đất Việt
lại hết sức nhẹ nhàng linh hoạt. Mặc dù đang chịu thương nặng nơi tay, đường
gươm của bà vẫn rất sắc sảo nhạy bén. Không ít lần lười gươm đã đâm nát phòng
thủ của tên kia, để lại từng đường cắt ngọt lịm trên thân thể y. Nếu không
phải Đổng Hân cũng chả phải tay vừa lại có sức chịu đựng tốt, ắt hẳn những
lưỡi gươm đó đã sớm kết thúc mạng sống tên đô úy.
“Nguy hiểm quá, Hiển Sư, mau tới giúp Đổng Đô úy.”
“Giám quân chớ lo.” Mã Phòng quan sát thật kỹ chiến cục rồi nói:
“Ả kia tuy võ nghệ cao cường nhưng đã sớm riệu rã, theo ta dò chừng, chỉ qua
vài chục chiêu nữa sẽ phải nhận lấy cái chết.”
“Ai!” Ban Siêu thở dài.
“Thế nhưng, giám quân… Vì sao không được giết ả mà phải bắt sống?” Dương Mân
đến bên thắc mắc.
“Là, cái này phải để hắn nói rõ.”
Phùng Chí cũng tới gần, theo sau lưng hắn là tên Hán quân đã bị thương lúc
nãy. Hiện giờ hắn đã được cầm máu tạm thời, nom sắc mặt cũng đỡ hơn, hắn gặp
các tướng nhìn mình thì có chút câu nệ chắp tay thưa:
“Các vị tướng quân, giám quân…”
“Đừng khẩn trương. Mau kể chi tiết mọi chuyện.” Phùng Chí động viên
“Dạ. Lúc nãy theo mệnh lệnh của Ban giám quân, Mã tướng quân dẫn theo họn tiểu
nhân chạy gấp về cửa trại. Ai dè… ai dè vừa đến nơi đã thấy non mấy trăm phản
binh đang xây dựng công sự, đào hào vây chặt lối ra.”
“Cái gì?”
“Thật như thế?”
Thấy đám Hán tướng giật mình, đầu tên kia liền gật lấy gật để xác nhận. Hắn
tiếp:
“Khi đó quân số bên ta vốn đông hơn giặc, lại nhìn bọn chúng đa số là tàn quân
rải rác. Có vẻ như do chúng ta truy đuổi quá gấp mà rơi rớt lại phía sau. Vì
thế Mã tướng quân quyết định âm thầm áp sát, tìm cách đột kích bất ngờ man tặc
để mở đường cho quân ta. Nào ngờ...” Nói đến đây, tên lính đã xanh mét mặt
mũi. Mã Phòng gặp hắn ấp ửng như thế liền bực bội hô:
“Có chuyện gì mau nói, Mã thúc thúc làm sao?”
Mặt tên lính đã xanh nghe hét thì càng sợ hãi hơn, hắn cúi đầu bàng hoàng kể:
“Nào ngờ chưa áp sát bao nhiêu thì quân ta bị mai phục. Một tốp man binh chưa
đến hai trăm người canh lúc quân ta mải tập trung quan sát cửa trại thì bất
ngờ tấn công từ hai bên hông…” Hắn tiếp:
“Bọn chúng dùng cung tên, thật nhanh, thật hiểm, hàng ngoài cùng chưa kịp phản
ứng đã trúng tên ngã xuống. Kẻ bị trúng chỗ hiểm thì chết ngay, người bị tên
sượt qua cũng chỉ giãy giụa vài phát là liệm đi hẳn, không một ai trốn thoát
được.”
Tên độc. Trong đầu mấy tên Hán tướng lập tức xuất hiện ra hai chữ này, đây
chính là thủ đoạn quá sức quen thuộc của tộc Việt.
“Mã đô úy thế nào? Ngài ấy chắc chắn không thể bị hạ bằng tên nỏ ám muội đơn
giản vậy được.”
“Dạ…dạ.. tiểu nhân có thể nhớ loáng thoáng. Lúc đó có ả nữ tướng từ trên thân
cây phi xuống, một chiêu hạ mấy tên đội trưởng bên cạnh, hai chiêu bắt xuống
Mã đô úy.”
“Hoang ngôn!” Mã Phòng vừa nghe đã giận dữ hét lên.
“Mã tướng quân tuy hàm đô úy nhưng theo phụ thân ta từ lâu, võ công đã sớm cận
kề nhất lưu, đâu phải thứ man nữ bỗng dưng xuất hiện có thể nói hạ là hạ
được!”
Tên kia nghe quát hoảng sợ quỳ mọp xuống, đầu dọng xuống đất liên hồi thưa:
“Quả thật tiểu nhân thấy như vậy.”
“Ngươi chắc chứ? Nếu có nửa lời nói dối, ắt ngươi tự hiểu hậu quả?” Ban Siêu
chặn lấy Mã Phòng, dùng ánh mắt sắc bén hỏi tên lính.
“Vâng… vâng, tiểu nhân có trăm cái mạng cũng không dám nói bừa.”
“Hừ!” Mã Phòng hừ lạnh không thèm chấp hắn nữa, quay người tiếp tục nhìn Đổng
Hân chiến với Lê Thị Hoa, chỉ thấy cả hai vẫn đang chiến đấu hăng say, khó
phân thắng bại. Tuy nhiên ả man tướng do thương tích chồng chất mà liên tiếp
bị Đổng Hân áp sát.
“Ngươi nói tiếp đi.” Ban Siêu nâng tên lính lên hỏi tiếp.
“Dạ, giám quân… Lúc đó mọi người hốt hoảng bỏ chạy tứ tán, tiểu nhân chỉ có
thể thấy ả ta nâng gươm sát hại Mã đại nhân, đã vậy còn giục man binh truy sát
mọi người gắt gao không rời. Tình thế quá nguy cấp, tiểu nhân phải giả chết
mới có thể về đây bẩm lại.”
“To gan như thế!” Dương Mân rít lên.
“Chư vị, chúng ta phải bắt sống ả. Chỉ có như thế mới có thể để quân ta an
toàn rút lui củng cố lực lượng. Bằng không khi viện binh giặc ép tới chúng ta
sẽ bị vây kín nơi đây đến chết, mà khe Bầu vất vả chiếm lấy cũng không có quân
thủ, chắc chắn sẽ vừa có lại mất. Từ đó kế hoạch của đại soái sẽ tan rã.” Ban
Siêu đợi mọi người nghe xong chuyện, trầm giọng nói.
“Hừ! Hai vị Đổng và Mã thúc thúc vốn tình cảm như tay chân, Mã thúc tử trận,
Đổng thúc dễ gì chịu bỏ qua.” Mã Phòng giận dữ đáp. Từ ánh mắt của hắn, có thể
nhìn ra hắn cũng rất muốn Lê Thị Hoa bị phanh thây bởi Đổng Hân.
Khác với hai tên đồng bạn, Phùng Chí im lặng quan sát Lê Thị Hoa quần chiến
hồi lâu thì kinh hãi hét lên:
“Không đúng, mau mau tới cứu người, không Đổng tướng quân nguy mất.”
“Cái gì, không thể nào.” Mã Phòng khó tin la lên. Thế nhưng chỉ tích tắc, hắn
đã được tận mắt chứng kiến dự đoán của tên hàng tướng.
Lê Thị Hoa càng đánh càng thấy mình mệt mỏi, càng cảm giác bản thân chậm chạp.
Từng luồng nội công được nàng dìu dắt lan tỏa khắp cơ thể để cố sức chống cự
cứ từng chút, từng chút vơi dần. Trong lòng bà thầm thở dài: nếu không bị
thương, bà nào phải vất vả như vậy khi đối chiến với thứ chiến tướng hạng hai,
xấp xỉ hạng nhất trước mặt.
“Dù sao ta cũng không sống nổi, thôi thì liều một phen.”
Bà thầm cắn răng quyết định. Lập tức trong mắt tên Đổng Hân, Lê Thị Hoa chợt
bước lui thừa nửa bước, vừa vặn trúng vào tầm chiến lực mạnh nhất của hắn. Tên
Hán quân đô úy không cần dài dòng suy tư lập tức vung tay đấm, khóa chặt
chuyển động của kẻ thù, sau đó đòn đánh liền lập tức nước chảy mây trôi xuất
ra liên tiếp, từ từ giành thế chủ động. Theo hắn quan sát, ả nữ tướng cũng đã
sớm phát giác mình lỡ chân nhưng đã muộn, càng lúc bà càng bị dồn vào thế kẹt,
hết đường chống đỡ.
“Ha ha ha, tàn binh bại tướng mà dám so với ta, đi chết đi.” Đổng Hân hét lớn,
hắn dồn hết sức lực toàn thân vào lưỡi đao, vung đeo chéo góc trảm thẳng vào
bờ vai ả nữ tướng. Lê Thị Hoa gặp hiểm chiêu vẫn cắn răng không lùi, gươm ngắn
hoành dọc muốn chắn lấy đường đao.
Keng… véo…. Phập.
Thế nhưng lưỡi gươm nhỏ nhoi làm sao chắn đước sức đao trảm toàn lực. Chỉ thấy
lưỡi gươm lập tức bị chẻ đôi, tay bà đang giơ lên cũng bị đánh gập xuống, lưỡi
đao lập tức theo sau bổ vào vai bà đang không chút che chắn. Trường đao dồn
sức kéo xuống, sâu đến tận nách, chỉ chút nữa là chẻ đôi ngực bà.
“Chết đi! Ha ha.” Đổng Hân vui sướng cười lớn khi thấy từng búng máu tươi tràn
ra dọc theo lưỡi đao.
“Đúng… ngươi… chết đi.”
Lê Thị Hoa thiều thào nói, bàn tay bị tên bắn nát từ tốn, chậm rãi đặt lên
ngực tên đô úy trong ánh mắt khinh thường của gã. Rồi bất chợt, một luồng kình
lực mạnh không thể tả nổi theo lòng bàn tay đã nát tươm bộc phát ra, như lốc
xoáy cuốn thủng ngực hắn. Tên đô úy bất ngờ rú lên, hai mắt trợn tròng ngã vật
ra đất không động tĩnh nữa. Nhìn từ bên ngoài hắn vẫn nguyên vẹn, thế nhưng
tim hắn đã nát vụn.
“Mai gia công pháp…” trong đầu Lê Thị Hoa hiện lên bốn chữ này, rồi mắt bà
nhắm lại, có thể cũng nghiêng theo sụp xuống.
“Mai An, Thiều Hoa, thù của cha mẹ và các anh, đành nhờ các con…” bà liệm hẳn
đi trong ý nghĩ.
Phốc phốc phốc.
Toàn bộ quân Nam theo chân bà, chẳng ai sợ hãi đều quay gươm tự sát, để lại
đám Hán quân rợn người nhìn theo khung cảnh quỷ dị này.
Tháng ba, năm Lĩnh Nam thứ ba, nữ tướng Lê Thị Hoa cùng ba người con trai tuẫn
tiết vì nước. Cả Mai gia thôn Nga Sơn khóc theo cùng.