Người đăng: thanhtung.dang1804@
Choeng! Roạt! Bịch!
Mai Hổ vẫn ngồi dưới gốc cây, lặng yên nhìn tên lính Hán cuối cùng gục ngã
trước lưỡi gươm của Thiều Hoa. Xung quanh chàng, số quân Lĩnh Nam tụ tập đã
đạt tới con số hơn hai trăm người. Bọn họ không mảy may lao vào vòng chiến nhỏ
nhoi phía trước mà chỉ thả lỏng người đứng đó, nhàn hạ quan sát đồng bạn thi
thố tài năng. Chỉ ít lâu, quân Hán đã bị chưa tới nửa số Việt quân hạ gục. Ấy
vậy mà chẳng có một tên lính Nam nào chịu phải dù một vết thương nhẹ.
“Xử lý cẩn thận!”
Thiều Hoa lấy tay vén mái tóc, dõi mắt khắp bãi chiến trường trước khi ra lệnh
cho mấy tên quân sĩ. Rồi nàng mặc kệ cho đám bộ hạ len lỏi bồi chém giữa đống
xác người bề bộn dưới đất, quay người đi thẳng một mặt tới hướng Mai Hổ, sát
khí trên mặt một mực giữ nguyên không giảm.
Hưu!
“Thiều Hoa chị làm gì vậy?”
“Hạ gươm xuống!”
Binh lính xung quanh thấy lưỡi gươm của nàng đang chĩa thẳng yết hầu của Mai
Hổ liền giật mình kinh hãi. Trong số đó có không ít người là thuộc hạ của Mai
Hổ càng tức giận tuốt cả gươm ra lăm le nàng. Ấy vậy mà Thiều Hoa vẫn một bộ
lạnh nhạt như cũ, đôi mắt trong vắt không tí gợn sóng nhìn thẳng vào Mai Hổ
khiến gã thở dài ngao ngán. Khẽ vung tay an ủi mấy tên thuộc hạ, gã nói:
“Không có việc gì, tụi bây không cần lo lắng.” rồi gã đối mắt với gương mặt
tinh xảo như đóa hoa lan rừng trước mặt mà hỏi:
“Thiều Hoa, ý cô là gì?”
Thiều Hoa đối với hành động của hắn coi nhẹ không quan tâm. Tay nàng vẫn lăm
lăm mũi kiếm, hứ mạnh lạnh như băng yêu kiều hỏi:
“Mai Hổ, vì sao ngươi cố tình dẫn quân giặc rời xa doanh trướng. Ngươi có tính
toán gì? Mau chóng khai ra! Hay ngươi định hàng Hán?”
“Hồ đồ.”
“Thiều Hoa, đừng nói bậy.”
“Thiều Hoa, thật chứ?”
.
.
.
“YÊN NÀO!”
Gặp mọi người lại lần nữa loạn cả lên, Mai Hổ liền hét lớn cắt đứt bọn họ.
Khóe môi gã nhếch hẳn lên vì đau do bản thân cố vận khí khi đang bị thương.
Xuýt xoa một cái, gã cầm một miếng ngọc bội bằng đồng ném cho cô gái đang chĩa
gươm vào cổ mình, bình tĩnh nói:
“Xem đây, cô đã tin chưa?”
Thiều Hoa chụp lấy miếng ngọc, nhìn thấy trên đó có khắc ba chữ 《Mai - Nga
Sơn》liền giật mình kinh ngạc. Đây là ngọc bội của chủ nhân Nga Sơn, cũng có
thể coi như quân lệnh trong Mai gia quân. Nó ở đây chứng tỏ Mai Hổ đang làm
việc theo bố trí của chủ nhân miếng ngọc này: Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa.
“Bỏ gươm xuống được rồi chứ?” Mai Hổ thấy nàng trầm ngâm, nhẹ nhàng dùng ngón
tay gạt đi mũi gươm, chua xót hỏi.
“Được rồi, tôi tạm tin anh.”
Thiều Hoa vẫn không cho gã đội trưởng trước mặt bao nhiêu hảo cảm. Nàng thầm
suy tính một chốc mới vung tay rút gươm về, dùng miếng vải lau đi vết máu nơi
lưỡi gươm rồi mới tiếp:
“Nói đi, mọi việc đầu đuôi là như thế nào?”
….
“Tên man, hãy đỡ!”
Choang!
Mai Đạt nâng khiên đỡ lấy nhát đao trầm trọng như núi đè từ tên Hán quân đô
úy. Lực chém từ đối phương quá mạnh khiến chân chàng phải khụy hẳn xuống, bờ
vai căng cứng oằn người chống lấy sức đè đang không ngừng gia tăng, hàm răng
cắn thật chặt, mồ hôi trên trán nhễ nhại từng giọt rơi xuống khiến mắt chàng
cay lè. Xung quanh binh lính phải ráng sức đâm giáo đến giúp mới khiến tên
Đổng Hân phải buông tha lui ra sau. Mai Đạt cũng không dám chậm trễ vội lăn
người lùi lại, tranh thủ vận động cánh tay trái đã sớm mỏi nhừ.
“Đại Lang, không sao chứ?” Phạm Võ dùng tay kéo áo chàng ra sau, đâm thương
xuyên ngực một tên Hán quân muốn nhân cơ hội vồ lén, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao.”
Mai Đạt thở dốc, cắn răng xác nhận, tuy chàng mạnh miệng là thế nhưng cơ thể
đã sớm cảm giác nặng nề vô cùng. Chiến đấu liên tiếp cùng những vết thương cũ
thương mới nối nhau xuất hiện khiến cho khắp người chàng cừ súy trẻ sớm mất đi
dáng vẻ oai phong thường ngày. Chàng dùng tay lau nhẹ vết máu nơi khóe môi, để
mồ hôi cùng đám tóc tai loạn xạ không vướng mất tầm nhìn trước khi quan sát
chiến trường thảm khốc.
Sau khi nghe hai anh em Mai Thõa, Mai Đạt động viên, tinh thần và sĩ khí quân
Lĩnh Nam đã tăng tiến không nhỏ. Kèm theo đó là việc bà nữ tướng đích thân ra
trận chỉ huy, cho nên quân Việt không những ngăn được xu hướng suy tàn của
mình, mà còn thành công ép Hán quân lui ra khỏi khe cửa hơn mười bước. Thế
nhưng do phải chiến đấu liên tục suốt cả quãng thời gian quá dài, quân Nam đã
như nỏ hết đà, không cách nào tiến thêm được, đành phải co cụm phòng thủ nơi
cửa khe. May mà vùng đất hẹp này chỉ dài chưa tới mấy mươi trượng, nên cùng
một lúc hai quân chỉ có thể có mấy chục người cùng nhau giao đấu. Vì thế mà
quân Nam mới có thể tranh thủ kéo dài thêm thời gian.
Lê Thị Hoa lúc này đã lau khô dòng nước mắt. Ánh mắt bà càng thêm thâm thúy,
càng lộ rõ vẻ tinh anh. Bà đứng nhìn quân giặc đang đánh giết hăng say vẫn
không quên phân ra mấy mươi tên tranh thủ hùa nhau kéo những sàn nỏ to lớn
tới, dùng hết sức kéo căng hai cánh cung nỏ để lắp những mũi tên thô to vào,
trong lòng thầm tính toán. Bà lập tức gọi lấy Phạm Võ, thì thầm to nhỏ vào tai
hắn.
Tên cừ súy trẻ vừa nghe bà dặn, vừa nheo mắt nhìn những cổ lợi khí giết người
trên tay quân thù đằng xa, tay khẽ quệt đi vết bùn đất trên mặt. Đợi bà dặn dò
kỹ lưỡng xong, anh quay qua hét với mười mấy tên bên cạnh:
“Đi, theo tôi đi lấy cát.”
Đám chiến binh vốn cũng được bà dặn dò vội vàng gạt đầu, lúi cúi làm theo. Bọn
họ phân ra cứ hai người một tốp, sách những túi vải bố to, bên trong nhét đầy
đất và cát rồi thi nhau hì hục ném vào hai bên khe, dường như đang cố tình tạo
thành một bức tường tạm bợ.
“Giám quân, bọn chúng đang xây tường đất, chẳng lẽ chúng muốn kéo dài thời
gian?” Dương Mân nhíu mày nhìn quân Nam hì hục đào bới mà hỏi. Đoạn, y liếc
mắt thấy đám nỏ thủ đã chuẩn bị xong tên bắn bèn hớn hở dọng hai nắm tay vào
nhau nói:
“Giám quân, không thể để chúng thành công xây tường chắn quân ta được. Hay là
ta lại bắn thêm một lượt tên, tranh thủ hùa lên giết sạch chúng?”
“Không thể!” Ban Siêu không đợi hắn nói hết ý đã cắt lời ngay. Y khoanh hai
tay trước ngực, trong đầu không khỏi suy đoán ý định của ả nữ tướng bên kia.
Càng nghĩ, y càng cho rằng ả quả thật chỉ muốn kéo dài thời gian, mà cách tốt
nhất để ngăn chặn nó chính là dùng đại nỏ san bằng phản quân. Thế nhưng y vẫn
kiên quyết lắc đầu giải thích:
“Không thể được. Hiện tại hai quân đang giao tranh, trận thế quá hỗn loạn. Vũ
Lâm quân đại nỗ không thể nào bắn chính xác được, sẽ gây thương vong cho quân
ta. Mà hiện nay chúng ta chưa biết viện quân địch bao giờ mới tới, bảo toàn
lực lượng mới là thượng sách… Mã đô úy!”
“Có thuộc hạ!” Mã Y đứng sau lưng Ban Siêu, nghe y nói lập tức dõng dạc chắp
tay nhận lệnh.
“Mã Đô Úy, phiền ngài dẫn đội năm, sáu lên nhập chiến trường, để đội một lui
về. Ta xem bọn chúng đã hết sức rồi, chẳng thể chống cự được thêm bao lâu.”
“Được!” Mã Y chẳng cần suy tư liền gật đầu dắt quân lao vào vòng chiến. Trong
khi Dương Mân vẫn có chút không phục hỏi:
“Giám quân, nếu ta kéo dài, viện binh giặc tới thì sao?”
“Cũng không sao!”
Ban Siêu nở nụ cười tươi bảo:
“Không cần phải như thế, quân ta lúc này vẫn đang nắm thế chủ động, nếu giặc
tới, ta có thể rút về đằng sau. Đừng quên địa thế nơi đây không chỉ gây khó
khăn cho quân ta thâm nhập vào trại địch, mà cũng khiến địch phải dè chừng nếu
muốn kéo quân qua.” nói đến đây, y chỉ vào những vùng đồi cao hai bên con
đường uốn lượn nhỏ bên dưới. Dương Mân vừa nhìn theo tay y chỉ liền hiểu ngay,
cũng gật đầu cười cho qua.
“Thưa mẹ, chúng lại thay phiên rồi.”
Mai Thõa trố mắt nhìn tên Dương Mân kéo theo một tốp quân khác đến, cùng lúc
Mã Phòng lui ra nghỉ ngơi thì bất mãn kêu to. So với quân Việt chỉ mới hơn
ngàn người, quân Hán hoàn toàn áp đảo hơn hẳn. Chàng nhìn đám đồng bạn đang
cắn răng chống trả, nhìn từng người do kiệt lực ngã quỵ xuống, mặc địch giày
xéo mà lòng đau đớn khó nói nên lời. Bên cạnh chàng, Nga Sơn công chúa đã sớm
thấy rõ những điều này, bà đưa mắt nhìn theo Phạm Võ, xem hắn đã chuẩn bị ra
sao. Khi vừa hắn đưa mắt ra hiệu, gật đầu với mình, bà liền vung tay hô to:
“Mọi người, lui lại, theo đường phía sau rút lui.”
“Tốt, ném rọ, lui!”
Mai Đạt, Mai Thõa nghe mẹ nói liền nhanh chóng hò hét, chỉ huy quân Nam tuần
tự đạp chân lùi về sau, để lại quân Hán đang tấn công khí thế cũng có chút bất
ngờ khó hiểu. Lợi dụng quân giặc chần chờ, trong quân Nam vô số chai rọ được
quân sĩ ném ra, bay vù vù về phía địch. Bên trong vô số rắn, ếch, độc vật thi
nhau ùa ra ngay từ khi còn trên không, chúng nhe răng múa kim lao về phía hàng
người ở dưới khiến đội hình quân Hán lập tức rối loạn không ngớt.
“A, cẩn thận!”
“Ghê quá, a, nó cắn tôi!”
“Ư!”
“Chém chết chúng!”
…
“Giám quân cẩn thận!”
Hai gã Mã Y, Đổng Hân thấy nguy hiểm lập tức lao lên che chắn cho Ban Siêu,
thế nhưng thật sự hành động này lại không hề cần thiết. Tuy quân Việt quăng
những thứ này gây rắc rối không nhỏ cho giặc, nhưng trong phe quân Hán không
thiếu những kẻ sớm đã quen cách chiến đấu của Việt quân. Dưới sự chỉ đạo của
Dương Mân và Phùng Chí, chưa đầy nửa khắc trận hình quân Hán đã ổn định trở
lại. Tất nhiên, phía trước bọn họ đã sớm là một vùng đất trống, quân Nam đã
rút chạy từ lâu.
“Giám quân, làm sao đây?” Mã Phòng thấy tình hình có biến vội quay sang hỏi.
Ban Siêu đứng quan sát ít lâu, chưa kịp nói gì thì Dương Mân liền hô hoán:
“Mau tiến quân, tôi nghi rằng ả ta đã sớm có đường lui sau núi, nếu để ả chạy
thoát, hậu hoạn sẽ hết sức đáng gờm.”
“Giám quân, Phòng cũng cho là như vậy.” Mã Phòng nghe lời Dương Mân liền gật
gù tỏ ý đồng tình nói:
“Giám quân, đằng sau chúng ta còn mấy ngàn quân đang tiến tới. Nếu để chúng
kịp thời điều động thêm quân, tất cả công sức chúng ta chuẩn bị sẽ đổ sông đổ
bể hết. Phòng e rằng muốn một lần nữa chiếm lại chỗ này rất không dễ dàng.”
Ban Siêu nghe mọi người phân tích, càng trầm tư thêm vài phần. Hắn không hiểu
vì sao ả Lê Thị Hoa có thể rút lui lại chọn ở lại đây đối cứng với Hán quân
lâu như vậy. Nghĩ mãi chẳng ra, hắn đành dời bước chân đến bên đống bao cát
chất ngổn ngang nơi cửa khe, xem xét trái phải thật kỹ càng, hắn mới thở hắt
ra, lắc đầu bảo:
“Như vậy… cử mấy chục người canh giữ cẩn thận nơi đây, còn lại, mau theo ta
tróc nã phản binh.”
“Dạ!”
“Tuân lệnh!”
Quân Hán vốn đang đánh đấm hăng máu nghe thấy lệnh ấy lập tức hoan hô vang
trời, nhanh chóng thi nhau lao qua khe cửa hẹp, lách mình chen nhau tiến vào
vùng đất rộng rãi. Chúng vội vàng dần trận rồi ba chân bốn cẳng lao thẳng lên
trước, cứ như sợ hãi những thân ảnh quân man ở đằng xa sẽ thoát khỏi tay mình.
Không ai chú ý tới khi bọn chúng vừa đi, ở khu rừng cây đằng sau đã xuất hiện
hơn hai trăm bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tướng bà…”
Thiều Hoa nhìn theo hàng cuối Hán quân biến mất đằng xa, trong lòng trăm mối
ngổn ngang. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Bà vừa liếc nhìn mình trước khi
lui đi, ánh mắt ấy, tràn đầy tử chí cùng quyết tâm. Bình Nam đại tướng quân
vốn rất yêu quý cô gái mồ côi nghèo khổ mình cưu mang từ nhỏ này, bà dốc lòng
nuôi nấng, dạy dỗ. Thậm chí mấy ngón võ bí truyền chỉ dành cho nữ nhân của
dòng họ Lê bà cũng dạy hết cho nàng. Thuề Hoa nghĩ tới cách đây không lâu bà
nữ tướng còn ngồi đăm chiêu bên đống quân tình, chính nàng đã đứng sau lưng
xoa vai, chải tóc cho bà, tình cảnh chẳng khác nào mẹ con ruột thịt mà nước
mắt cứ ứa ra không sao chặn lại được. Vậy mà giờ đây nàng phải trơ mắt nhìn bà
lâm vào chốn nguy hiểm lại không thể ứng cứu, thật chua xót biết bao.
“Thiều Hoa…” Mai Hổ thấy cảm xúc nàng có vẻ không ổn định liền lách mình bò
lên bên cạnh an ủi.
“Tôi không sao. Tôi hiểu mình cần làm gì, bọn khốn đó phải trả giá!” Thiều Hoa
nghiêng người sang bên, lau khóe mắt bảo.
------
“Chết đi!”
Phập! Phập!
“Tốp thứ năm rồi.” Mã Y thu cây đại đao trên tay về, phun bãi nước bọt xuống
đất nói trong khi ánh mắt vẫn hết sức cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Bên dưới
chân y có ba bốn cái xác thân thể khó vẹn toàn, rõ ràng là bị đại đao phanh
thây trong khi còn đang nhảy trên không.
“Bọn man di này thật ấu trĩ. Tưởng rằng phái từng nhóm người chịu chết thì có
thể ngăn chặn được quân ta đuổi theo sao?” Đổng Hân cũng thu hồi đao, nhìn về
đằng trước, mặt đầy sát khí bảo.
“Lên, tiếp tục đuổi.” Dương Mân nhìn thân ảnh đám phản quân cùng bóng dáng ba
mẹ con Lê Thị Hoa đang đoạn hậu dần biến mất sau làn sương sớm, vội vã hối
thúc. Xung quanh mọi người nghe nói cũng gật đầu im lặng ra sức đuổi theo.
Đợi bọn chúng vừa đi, ở đống lá cây khô cách đó không xa, mấy thân ảnh vội
vàng vén lá lao ra ngoài. Tên lính đi đầu cẩn thận nằm sấp xuống đất nghe
ngóng một lúc mới lật đật đứng dậy tâu:
“Anh Võ, chúng đã đi rồi.”
“Tốt.” Phạm Võ dùng ánh mắt sòng sọc chứa đầy căm phẫn hô nhỏ. Chàng nhìn theo
con đường mà hai cánh quân Việt, Hán vừa đi khuất, miệng lẩm bẩm câu gì không
rõ trước khi phất tay quay lưng chạy về chỗ cũ. Sau lưng chàng, hơn ba mươi
tên lính cũng im lặng chạy theo, ngoại trừ tiếng lá đạp đan đát trên lớp cỏ
khô, chẳng một ai nói lời nào, trên mặt mỗi người đều mang một nỗi ủy khuất
uất ức vô hạn. Bởi họ muốn tử chiến bên cạnh chủ nhân của mình lại không được
như ý…
“Chúng ta không thể dùng cách thường để thắng chúng được.” Phạm Võ vừa chạy,
vừa nhớ lại những gì bà Lê Thị Hoa nói trước khi Dương Mân tiến vào.
“Các tướng sĩ đã chiến đấu liên tục nhiều giờ, người không phải bằng sắt bằng
đá, đương nhiên phải kiệt sức.” vừa nói bà vừa đi vòng quanh tấm bản đồ, ngón
tay khẽ gõ lên mặt bàn nói:
“Nếu chúng ta chỉ đơn thuần cố thủ, chỉ dẫn đến thất bại mau chóng. Nay chúng
dám dấn thân đến đây, ắt phải có chỗ mạnh dựa vào, hoặc là mãnh tướng, hoặc là
kỳ mưu, hoặc dĩ là thứ gì đó đủ sức gây bất ngờ cho ta. Ta đánh chúng lâu như
vậy, binh pháp mưu lược của chúng ta còn lạ gì?”
“Thưa bà, vậy chúng ta phải làm sao?” Phạm Võ thấy chủ tướng khí định thần
nhàn, trong lòng thở dài nhẹ nhỏm hỏi.
Khác với thái độ thảnh thơi của tên cừ súy, bà nữ tướng lại mang trong lòng
cảm giác vô cùng nặng nề. Bà chống tay lên bàn thật lâu, nét đăm chiêu hiện
lên trên mặt, đoạn, bà ngẩng đầu nhìn hai người con trai nói:
“Nhất Lang, Nhị Lang, để mưu kế này thành công, xem ra chúng ta phải trả giá
rất đắt!”
-------
“Quá đắt, quá đắt, phải nhanh chóng hoàn thành kế hoạch sớm hơn, mau chóng tìm
cách bổ cứu mới được.”
Phạm Võ vừa chạy gấp vừa kết luận, xung quanh chàng, số lượng Việt binh tụ tập
lại đã sớm vượt qua ba trăm người có hơn. Cứ mỗi toán phục binh, quân Nam lại
âm thầm chia ra mấy mươi người ẩn nấp gần đó, đợi Phạm Võ trở về liền lập tức
sách vũ khí nhập bọn, quay ngược ra sau.
“Tới rồi!” Phạm Võ đạp chân chạy tới gần cửa đồi, nhìn hàng hàng Việt quân
dưới sự chỉ huy của Mai Hổ, Thiều Hoa đang bận rộn gia cố phòng ngự cùng năm
mươi cái xác xấu số của bọn quân xâm lăng đang trợn tròng bên cạnh. Chàng nhìn
trên ngực mỗi tên đều có dấu cung tiễn bắn xuyên, một phát chí mạng mà lòng
không khỏi bội phục. Một cây cờ cao cắm ngay giữa khe, trên cờ rõ ràng bốn chữ
:
《Nga Sơn》- 《Mai Đào 》
Nga Sơn Mai Đào quân.
Đội cung thủ lừng lẫy do chính tay Nga Sơn công chúa dạy bảo, lần đầu tiên
chính thức xuất hiện như một cánh quân độc lập.