Người đăng: thanhtung.dang1804@
“Sát!!!!!!!!”
Mã Phòng thấy chiến cơ tới liền múa thương vùng lên, cùng với Phùng Chí tạo
thành hai mũi tiến công, lao thẳng về phía trung tâm phản quân đang bị rối
loạn tơi bời sau trận mưa tên kinh khủng. Chúng đi đến đâu, quân Nam bị bẻ dạt
ra đến đó. Sau lưng chúng, Ban Siêu nhìn thấy thế cục rốt cuộc cũng đã xoay
vần theo ý mình mới nhẹ nhàng thở dài, bàn tay trắng nõn vốn đang nắm thật
chặt nhẹ nhàng buông lỏng, để lộ ra từng dấu móng hằn sâu vào da thịt.
“May mà giám quân chuẩn bị chu đáo, kéo đến kịp thời, không thì hỏng mất bao
nhiêu kế hoạch của đại soái.” Sau lưng y, hai tên võ tướng trầm giọng nói.
Ban Siêu nghe vậy lắc đầu cười bảo:
“Đổng, Mã hai vị đô úy quá đề cao Siêu, Siêu chỉ làm theo những gì đại soái
chỉ dẫn. Với lại dù không có Siêu, đại soái vẫn sẽ có những bước chuẩn bị
khác.”
Đồng Hân liền lắc đầu nói:
“Giám quân không cần khiêm tốn quá, không nhờ ngài thì chúng ta không để ý tới
địa hình này, nếu để chúng nghỉ ngơi chỉnh đốn, kịp thời xây dựng công sự vững
chắc thì chúng ta khó lòng nhanh chóng tấn công chúng được nữa...”
“Vị trí này của chúng quả thật hiểm trở, dễ thủ khó công, lúc nãy mà vội vàng
công lấy cũng khó lòng tránh khỏi tổn thất nặng nề.” Mã Y thở dài bổ sung.
Hai tên vừa nói vừa nhìn thiếu niên ở trước mặt. Bọn chúng tuy thân chỉ mang
tước đô úy, nhưng lại trực thuộc thân vệ của Mã Viện, ngày ngày bên cạnh y như
chân với tay, hết sức có tiếng nói trong quân. Ngay cả đám Mã Phòng, Vương
Quảng, Lý Bá gặp chúng cũng phải kính cẩn xưng hô một tiếng “ tướng quân”,
không dám có chút nào cậy mặt làm càn. Do đó việc hai tên này đi theo Ban Siêu
có ý nghĩa không hề tầm thường, nó thể hiện sự tán dương của Mã Viện dành cho
tên giám quân trẻ tuổi.
Lâu năm chinh chiến bên cạnh vị tướng soái bậc nhất Đại Hán, tầm mắt cùng kinh
nghiệm của hai tên đô úy: Đổng Hân, Mã Y đã không phải thứ lính mới như Mã
Phòng, Lưu An có thể so sánh. Sau đó Mã đô úy lại nhìn Ban Siêu hỏi:
“Giám quân, vì sao lúc nãy chúng ta không mặc kệ chúng, trực tiếp tiến thẳng
đến cổng trại phản quân, dựng chướng ngại, cắt đứt đường lui như kế hoạch ban
đầu?”
Ban Siêu lắc đầu chỉ con đường phía trước nói:
“Hai vị, địa hình nơi đây dường như không đơn giản. Đường núi gập ghềnh khó
lòng hành quân dàn trải, chỉ có duy nhất con đường phản quân đang thủ trước
mặt chúng ta thích hợp cho đại quân bôn tẩu.”
Y nói tiếp:
“Con đường kia lại uốn cong gấp khúc khó dò. Siêu e rằng nó cất giấu huyền cơ,
không dễ dàng bằng phẳng như hồi trước khi tấn công mà chúng ta nhìn thấy.”
Dương Mân nghe thế liền giật mình thốt lên:
“Giám quân quả nhiên tính toán như thần! Quả thật đó là một hiểm đạo. Nó đi
được hơn hai dặm sẽ đột nhiên biến đổi, ôm sát vào ngọn đồi phía trước. Một
bên dốc đứng, một bên đồi, hết sức khó đi lại nằm ngay dưới tầm mắt của phản
quân. E rằng quân ta chưa đi bao lâu đã phải chịu mai phục từ chúng.”
Hít!
Hai tên đô úy nghe gã hàng tướng nói mà sống lưng lạnh toát, trong lòng không
khỏi run sợ. Bọn chúng không cần nghĩ cũng hiểu số phận quân mình sẽ ra sao
nếu bị phản tặc mai phục như vậy. Chúng nhìn nhau, vừa cảm thấy bất ngờ, vừa
khâm phục tên giám quân trẻ tuổi có ánh mắt chu đáo.
“Ta có cảm giác... đây mới thực sự là lý do ả kia chọn nơi này làm chỗ đóng
quân. Quả nhiên có cạm bẫy. May mà nhờ giám quân đưa ra kế sách giả viện binh,
qua đó vừa gây bất ngờ cho tặc, vừa hạn chế thấp nhất tổn thất quân ta phải
chịu.” Mã Y nhìn Ban Siêu không ngừng tán thưởng.
Ban Siêu nghe hắn khen, vội chắp tay cúi đầu, khiêm tốn nói:
“Chỉ là kế mọn thôi, may mà giờ thành công một phần, cũng là do mọi người đồng
lòng giúp sức rất nhiều.”
Sau đó, y chăm chú nhìn vào tình hình chiến trận trước mặt để nhằm làm ra điều
chỉnh kịp thời.
Ở trên tuyến đầu, Mã Phòng vừa vung thương, vừa nhớ lại lúc tên nhóc con giám
quân vừa dõng dạc nói, vừa móc tấm hổ phù đại diện cho phụ thân hắn ra điều
động chính bản thân mình, mặt mũi hắn không khỏi có chút ấm ức. Ban Siêu tuy
dùng lời lẽ hết sức uyển chuyển để kêu gọi, nhưng lại dùng hành động quyết
liệt ép các tướng tham gia vào kế hoạch điên rồ của mình, bất kỳ ai nhìn hắn
đưa tấm lệnh phù ra đều hiểu, trái lệnh hắn, chính là tử tội. Quyết tâm, lá
gan cùng tài năng của tên giám quân đã không phải ai cũng có thể bì kịp.
“Đại Hán ta lại có một tướng soái tài năng ra đời.”
Đổng Hân nhìn theo bóng lưng tên giám quân trẻ tuổi đang ngưỡng cổ nhìn chiến
trường, không tiếc lời khen tặng.
Bên cạnh hắn, Mã Y khẽ gật đầu xác nhận:
“Tuổi còn trẻ lại chu đáo, cẩn thận nhưng không thiếu khuyết gan dạ, dũng cảm.
Dám ra kế hiểm, lại biết lo trước sau. Hắn quả thực chính là tương lai của Đại
Hán ta.” nói đến đây, lông mày y khẽ nhăn lại bảo: “Chỉ là hắn vẫn còn có chút
non nớt, lại từ gia đình nho học, không biết có ảnh hưởng tính cách hắn
không!”
“Ha ha, đó chẳng phải lý do chủ công lưu chúng ta bên hắn sao?” Đổng Hân cười
to bác bỏ, đoạn y liếc mắt nhìn mấy chục chiếc sàn nỏ to lớn giấu giữa quân
trận Đại Hán. Ánh mắt y đảo qua những mũi tên bén nhọn đang được lên dây, cười
bảo:
“Ta lại thấy hắn đủ quả quyết, đủ tàn nhẫn đấy chứ. Hắn quả thật xứng đáng làm
đệ tử đắc ý nhất của chủ công!”
“Đúng vậy!” Mã Y suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
…
Cheng! Kang! Binh
“Anh em, theo tôi chắn chúng lại!”
Bên kia, quân Hán lợi dụng lúc quân Nam lúng túng đã đẩy lên rất mạnh, nhiều
lúc tưởng chừng có thể phá tan khe cửa hẹp hòi, lao vào vùng đất trống rộng
rãi phía sau. Quân Nam dưới sự chỉ huy của Mai Đạt cũng liều mình chống trả,
vất vả lắm mới thành công đẩy lui quân địch ra.
Thế nhưng các chiến sĩ Lĩnh Nam tuy ý chí vẫn sắt đá như cũ, lại đã chiến đấu
mấy tiếng liền không kịp nghỉ ngơi, sức cùng lực kiệt không sao ngăn nổi xu
thế suy tàn. Bọn họ dùng đủ mọi cách ngăn giặc ùa lên nhưng lại đau đớn phát
hiện càng chiến đấu cơ thể càng nặng trĩu, nhấc tay vung chân cũng ngày càng
khó khăn. Thậm chí đã có người vì kiệt lực mà không thể nào cầm nổi vũ khí, té
nhào ra đất trông đến thảm thương.
“Nhị Lang, con cũng lên đi.”
Lê Thị Hoa nhìn thấy cảnh này, vẫn giọng trầm tỉnh ra lệnh. Bà đương nhiên
biết Hán quân không phải dạng vừa, thế nhưng bà vẫn không mấy ái ngại. Quân
Hán có kế của chúng, quả thật bà rất bất ngờ, xong quanh năm chinh chiến với
kẻ thù cũ, bà đã sớm chuẩn bị ổn thỏa. Mai Thõa nghe bà nói, trong lòng thở
dài, thầm nghĩ đến kế hoạch của mẹ, ngũ vị tạp trần khôn thôi. Chàng không vội
sách thương ra trận mà trịnh trọng quay lại, quỳ mọp xuống, đầu đập thật mạnh
xuống đất tạo thành ba tiếng vang trầm muộn. Tiếng đập đầu không vang vọng
giữa chiến trường, nhưng hành động mạnh mẽ lại bắt lấy biết bao ánh mắt bất
ngờ từ quân lính kề bên. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ Mai Nhị Lang vì sao phải
làm vậy, trong lòng buồn bã không thôi. Lê Thị Hoa là chủ nhân Nga Sơn, bà gặp
nạn chính là nỗi nhục, nỗi khó chịu của họ, bọn họ nắm chặt gươm giáo, im lặng
lắng nghe.
“Mẹ, thứ lỗi cho con trai bất hiếu, không thể chăm sóc mẹ, nếu có kiếp sau con
lại được làm người. Mẹ, xin mẹ hãy cho con lại được làm con mẹ.”
Lê Thị Hoa nghe con trai nói, mắt bà lệ nhòa, hai tay nắm gươm báu không sao
kiềm giữ được bình tĩnh run rẩy liên hồi. Trong số bốn người con, bà hiểu Mai
Thõa là người thương bà nhất, cũng là đứa tình cảm, thông minh nhất. Chàng
đương nhiên nhìn rõ, hiểu rõ tình trạng hiện tại của quân Nam, đương nhiên
giác ngộ được số phận sắp tới của mình. Chết, Mai Thõa không sợ, nhưng phải
rời xa mẹ mình, chàng không đành lòng.
Bà nhìn trán con ứa máu tươi, nhìn mắt con đẫm nước mắt, thanh niên trai
tráng, gan góc bằng trời vẫn như một đứa trẻ thơ trước mặt mẹ khiến bà không
sao kìm nổi lòng mình. Làm gì có người mẹ nào không thương con? Làm gì có nỗi
đau nào bằng nỗi đau xé da xé thịt, bằng nỗi đau tiễn người thân, của mẹ mất
con? Vậy mà hôm nay chính bản thân bà phải tận mắt chứng kiến không chỉ một,
mà tới ba đứa con trai yêu quý bà dứt ruột đẻ ra đều phải xa lìa mình. Bao
nhiêu kỷ niệm từ khi con mình cất tiếng khóc chào đời, bi bô bập bẹ được bà
đìu gánh trên lưng, cho bú, tập đi, dạy võ, từng chút từng chút hiện rõ không
cách nào che lấp, không sao kìm hãm được khiến bản thân bà run rẩy không
ngừng. Thậm chí bỗng dưng trong lòng bà sinh ra một cỗ cảm giác chống cự, một
tia không đành lòng, do dự khó quyết. Bà thậm chí đã suy nghĩ đến việc thay
đổi kế hoạch, để con mình có thêm đường lui.
Nơi xa, Dương Mân vừa lên tham gia chém giết nhưng vẫn luôn chú ý tới bà, thấy
tâm trạng bà chập chờn qua khuôn mặt thì nảy sinh sáng kiến. Y lách người né
đi đường thương đâm tới, gạt khiên lui về sau rồi vận khí hét vang:
“Lê Thị Hoa, đừng cố chống cự vô ích, hi sinh binh sĩ vô dụng nữa. Các ngươi
có cố thế nào cũng không thể cứu vãn số phận Lĩnh Nam đâu. Các ngươi càng
chống cự chỉ khiến số phận tộc Việt ta càng thêm bi thảm. Mau mau đầu hàng đi,
chẳng lẽ ngươi không thương tiếc cho sinh mạng bao nhiêu chiến binh nơi đây?
Chẳng lẽ ngươi không thương tiếc cho mạng sống những đứa con của mình?”
Lê Thị Hoa nghe hắn nói, thân thể chấn động. Bà nhắm chặt mắt, trong lòng rỉ
máu, nhưng gương mặt lại ngập tràn ý kiên định.
“Lê Thị Hoa, còn chần chờ gì nữa, mạng sống các con của bà nằm trong tay bà,
mau…”
“KHỐN KHIẾP!”
Mai Thõa gặp Dương Mân tiếp tục mở giọng chiêu hàng, lại nhìn mẹ mình thương
xót, đau đớn thì lửa giận cháy lên, vùng dậy hét lớn:
“Tên chó chết hàng giặc phản bạn, hèn hạ vô sỉ sao dám buông lời nhục nhã mẹ
ta?”
“Mẹ ta trước giờ một lòng vì nước vì dân, có tổ tiên chứng giám. Nào phải hạng
ham sống sợ chết, không hiểu đại nghĩa?”
“Mai Thõa, đừng hồ ngôn loạn ngữ uổng phí tâm tư của mẹ mình!” Dương Mân thấy
sự có vẻ sắp thành lại bị phá thì giận dữ chỉ tay quát.
“Hoang tưởng, hàm hồ!” Mai Thõa không chịu yếu thế, mắng lại:
“Từ ngày mẹ ta mặc giáp ra trận, giết giặc giữ nước đến đây, có khó khăn nào
mà mẹ chưa trải qua, có kẻ thù nào mà mẹ chưa gặp. Tâm tư của bà nào đâu phải
thứ nửa vời hèn hạ như mày có thể hiểu được?” Vừa nói, chàng vừa nhìn mẹ:
“Mai Thõa tao tuy ngu si dốt nát, mẹ dạy mãi vẫn chả khôn ra được, nhưng tao
vẫn nhớ. Mẹ dạy cha ông ta từ bao đời qua vẫn mơ ước có ngày tự do, được thoát
gông xiềng, rời kiếp nô lệ. Đó là ước mơ của những người thân cởi trần, chân
đi không, ngày ngày đội nắng, tối tối nằm sương, không mảnh vải che thân,
không mái nhà che đầu. Đó là những gì đơn giản mà kẻ bị ép lên rừng vật nhau
với thú dữ, người bị đạp xuống biển đua nhau với thủy quái, máu tươi đổ mỗi
ngày vì đòn roi, vợ con nheo nhóc chết lả vì đói hằng mong ước. Họ mong ước có
ngày họ làm chủ bản thân mình, không bị ai áp bức, đánh đập. Họ mong ước có
ngày mình có được ấm no, được danh dự mà mỗi người dân tộc Việt phải tự hào có
được.” lắc đầu, chàng nói.
“Mày sẽ không thể hiểu được vì sao những người thấp cổ bé họng như vậy dám
đứng lên vung gậy múa gươm chống giặc, tao cũng không hiểu, cho đến ngày hôm
nay. Cho đến lúc này, tao mới hiểu. Họ, cũng như mẹ tao. Họ, vùng lên không
phải để biến ước mơ đó thành sự thật, mà để cố gắng xây dựng cơ sở, để con
cháu họ có thể sống trong tương lai huy hoàng đó, vì con cháu mình, họ có từ
bỏ tất cả, có chết cũng cam lòng, đó là lý tưởng, đó là thứ mà mỗi người chiến
binh đất Nam này đều nung nấu. Chúng tao không cần bất kỳ ai thương tiếc,
không cần bất kỳ kẻ nào bố thí, mà tự tay chúng tao sẽ giành lấy tương lai
này. Đó vì sao mà những kẻ a dua nịnh hót, thèm muốn hào hoa trang nhã, giàu
sang quyền quý, hèn hạ bỉ ổi như mày sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Là thứ mà đám
cõng giặc làm cha, núp bóng quân thù không bao giờ có.”
Mai Thõa chít khăn trắng lên đầu, ánh mắt dành cho từng người lính đang vật
lộn với sống, chết nơi chiến trường đẫm máu những cái nhìn kính trọng, chàng
cất cao giọng nói:
“Vì tự do, dân tao vùng lên, vì tương lai, dân tao tranh đấu. Vì có thể tự lực
tự cường, dân tao sẵn sàng đánh đổi hết thẩy, bất kỳ đau đớn nào cũng có thể
vượt qua. Dù cho có bị băm thây ngàn đoạn, dù có bị chém đứt nửa người, dù cho
có phải chui lủi, sinh sống ở nơi rừng thiêng nước độc, bệnh tật quấn thân, dù
cho có chết thê thảm nhất, mỗi người đều sẵn sàng chấp nhận.”
Nghe chàng nói, từng người lính đất Nam không khỏi cay xè hai mắt, cả chiến
trường đầy máu lửa như tĩnh lại. Bọn họ nhìn theo Mai Thõa, trai gái không một
ai không bị lay động, họ cắn chặt răng, tay gồng cứng cất chứa cảm xúc mãnh
liệt như muốn bùng nổ, như đập nước mùa lũ không tài nào giữ nổi. Trong người
họ, mệt mỏi xua hết, ngay cả những người lính chỉ cách đây ít lâu còn khủng
hoảng trước mưa tên chết chóc của quân thù cũng xua đi sạch nỗi sợ hãi. Không
ai bảo ai bọn họ thầm cắn răng thật mạnh, nỗi niềm trong lòng trào dâng thành
một cỗ sức lực vô tận chèo chống bản thân mình. Ngay cả những tên phản binh
tộc Việt hoặc lính Dương Việt, Mân Việt trong quân Hán cũng âm thầm run rẩy,
xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Trên cao, Mai Thõa quay sang bà Nga Sơn công chúa đang cắn chặt răng ngà bật
khóc, trong lòng chàng chua xót. Nắm chặt thương chàng chắp tay chào mẹ lần
cuối, miệng dõng dạc:
“Hàng? Chúng tao không hàng! Dù có chết đến người cuối cùng cũng không hàng!
Có xẻ đôi Sông Hồng, có đập nát núi Tản Viên cũng phải giành lấy tự do cho dân
tộc, đó là lời thề mà mỗi người lính đất Nam đều giữ, thề vì thế hệ mai sau
chưa sinh, thề vì những người đi trước đã ngã xuống. Trong tim chúng tao, Lĩnh
Nam trường tồn!”
“LĨNH NAM TRƯỜNG TỒN!”
“LĨNH NAM TRƯỜNG TỒN!”
Mai Đạt nghe em nói từ nãy giờ, trên gương mặt lạnh lùng không giấu nổi niềm
tự hào, chàng vung người phi lên một gốc cây chặt cụt, mũi thương chĩa vào
quân thù, hai mắt sọc lên, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế quyết tử quyết
chiến, chỉ chết không lùi, chàng quát mà tưởng như tiếng sấm trong lòng mỗi
người:
“Đêm nay chúng tao chỉ có người lính Lĩnh Nam chết, không có kẻ hèn hạ tham
sống sợ chết đầu hàng. Bọn tao dùng máu và thân xác này, kéo bọn mày nửa bước
không lùi. Anh em, chị em, chúng ta giết một là đủ, giết hai là lời, xông
lên!” Dứt lời, chàng đạp mạnh thân cây, lao về phía quân Hán đông nhất.
“XÔNG LÊN!”
Mai Thõa là người tiếp theo, gương mặt chàng vặn vẹo dữ dội, quăng người lao
đến tên giặc gần nhất, không cần thương mà nắm thẳng cổ hắn bẻ gãy.
“QUYẾT TỬ!”
“LIỀU MẠNG! LÊN!”
Xung quanh quân Nam đều như uống nhầm thuốc, lăng xả đến quên mình lao lên, họ
mặc kệ thương tích, mặc cho đau khổ, ai nấy hai mắt phiếm hồng như dã thú hăm
he xé xác con mồi. Dưới sức bùng cháy của họ, quân Hán chẳng mấy chốc bị đẩy
lùi ra sau hơn mấy chục bước.