Người đăng: thanhtung.dang1804@
“Bành.. Bành Trung Lang! Mạt tướng xem khí thế phản tặc có vẻ lạ lạ…” bọn Hán
tướng vừa nãy còn đang hí hửng tâng bốc lẫn nhau, nay chợt nhận ra toàn doanh
Việt quân dường như đang thay màu cờ. Dòng lụa trắng đang phấp phới bay đầy
tường trại không những không làm giảm nổi uy thế quân Nam, trái lại, nó như
mang theo một cỗ chiến ý vô tận, quyết tiến không lùi, quyết đi không về.
“Hừ! Ta tự thấy được!” Bành Sâm liếc nhìn hắn. Tên trung lang tướng hung hăng
nhìn tòa doanh trại:
“Châu chấu đá xe mà thôi!”
Tuy rủa như thế, Bành Sâm vẫn phất tay ra hiệu cho quân sĩ lui về. Cả tòa
doanh trại phản quân đều đã trùm lên một cỗ sĩ khí đau thương. Ai binh tất
thắng, hắn chẳng ngu gì lấy binh lính dưới trướng mình đi nghiệm chứng câu nói
này.
Đám Hán tướng tự nhiên cũng nhìn thấy những gương mặt đang vặn vẹo như quỷ dữ
dưới tấm lụa trắng nên chỉ đành than vắn thở dài và chặc lưỡi đáng tiếc. Không
ai tiếp tục đứng ra chế giễu Việt quân, cũng không ai trẻ trâu mạnh miệng đứng
ra xung phong công trại nữa.
Trong đám Hán tướng, có lẽ chỉ có mỗi Phùng Chí là mang trong lòng một nỗi
niềm khao khát. Hắn nhìn lên tường trại ngập bóng trắng, thầm than thở. Phản
ứng ngoài dự liệu của Lê Thị Hoa thật sự khiến hắn kinh ngạc quá đỗi. Từ xưa
đến nay con người sinh ra đã có quý, bần, tiện; có giai thứ rõ ràng, làm sao
có thể cho rằng tính mệnh một tên dân đen vẫn sang quý như một tên Lạc tướng
được? Sai, hoàn toàn sai, nhưng lại khiến trong lòng hắn rạo rực khó hiểu. Vừa
hay mấy tên thân binh vội vã chạy lại, điệu bộ hớn hở khiến hắn kịp lúc lui ra
khỏi những suy nghĩ miên man bất tận này.
“Phùng tướng quân, đã chuẩn bị xong xuôi.” tên lính cà lăm hô. Tuy nói là bẩm
báo cho Phùng Chí nhưng giọng y bô bô rõ to, khiến cho không chỉ cấp trên trực
tiếp của y nghe rõ, mà ngay cả cấp trên của cấp trên cũng nghe thấu nốt. Bành
Sâm vui vẻ quay sang giả lơ hỏi:
“Tử Phương? Kế hoạch đã có thể thực hiện?”
“Vâng, Bành Trung Lang.”Phùng Chí cũng không có ý định che dấu liền cười khổ
chắp tay báo. Nhìn vẻ mặt hớn hở ý mau mau tiến hành của tên trung lang tướng,
lời nói xin phái thêm quân hỗ trợ vừa đến họng lại bị Phùng Chí ngạnh nuốt trở
về.
“Làm đi!” Phùng Chí quay sang mấy tên binh sĩ đang đợi, gặp bọn chúng hấp tấp
cúi lạy chạy đi hắn mới đưa mắt nhìn lại thật kỹ xung quanh, thầm nghĩ:
“Mặt dốc đã được dọn dẹp…Hướng gió cũng thuận…” Vừa nghĩ, y vừa giơ cao cờ
lệnh phất mạnh. Lập tức hàng loạt khối đá to tròn được phủ lên vô số rơm rạ,
được bọn lính hì hục đẩy lên. Đợi đến gần con dốc, Phùng Chí lại cho binh lính
thi nhau đốt chúng bùng lên thành từng hòn đá lửa bốc cháy dữ dội.
“Hai… ba…” lửa vừa cháy đủ vượn, bọn lính liền hò hét dùng gậy gỗ đẩy chúng
lăn về phía tường trại.
Bởi vì mặt dốc phía đầu đã được chặt bỏ những cây to nên bọn chúng chỉ lăn vài
vòng đã đạt đến tốc độ dữ dội. Chúng tạo nên những tiếng ầm ầm kinh khủng,
răng rắc nghiền nát những bụi cỏ, nhánh cây nhỏ trên đường đổ ập về phía
tường. Càng về gần chân tường chúng càng lăn nhanh, càng thêm đồ sộ. Ngay cả
quân lính Nam đứng trên trại cũng cảm nhận được mặt đất vì chúng mà rung lắc
dữ dội.
“Chết tiệt! Mọi người mau tìm chỗ bấu chặt vào!” Mai Đạt vừa được mở trói đã
phải hô quát lên. Binh lính Lĩnh Nam quả thật cũng bị những quả cầu lửa đồ sộ
này làm cho phát hoảng. Dưới động đất ngày càng dữ dội bọn họ đứng còn khó
vững, nghiêng ngã lăn lộn vội báu níu vào tường.
“Mọi người cẩn thận!”
ẦM! ẦM!
Phạm Võ vừa lấy tay quấn chặt một đoạn dây thừng liền bị va chạm khủng khiếp
hất văng lên trời. Đầu óc quay cuồng cậu thấy rõ ràng rất nhiều Việt binh mồm
há rộng đang bị quăng cao như mình. Chưa kịp tiêu hóa quang cảnh “tráng lệ”
này, cậu đã cảm thấy toàn thân như bị ngàn con voi rừng giày xéo, va chạm dữ
dội khiến khắp cơ thể không chỗ nào không đau. Chấn động quá mạnh khiến bàn
tay mỏi lừ của Phạm Võ không sao giữ nổi dây nữa liền buông ra. Trong ánh mắt
tuyệt vọng của mình cậu nhận thấy rõ đầu đang chúi thẳng vào một hòn đá lửa to
đùng dưới nền đất.
“Cẩn thận!” Ngay lúc tử thần ghé thăm, chợt có một bàn tay lực lưỡng tóm lấy
bắp chân cậu. Ở trên tường cao, Mai Đạt cùng mấy tên lính Nam phải cố hết sức
để kéo Phạm Võ lên.
“Cảm... cảm ơn anh, Nhất Lang…” Phạm Võ ôm lấy cái trán đầy máu và bụi bặm khò
khè trả lời. Vừa rồi cậu bị quăng xuống tuy không quá thấp nhưng vẫn bị khói
lửa hun cho đỏ mắt.
“Không có sao…” Mai Đạt gật đầu vỗ vai cậu. Vốn chàng định tìm Phạm Võ để nói
lời xin lỗi cho hành động lỗ mãng lúc nãy, nhờ đó mà kịp thời có mặt cứu cậu
một mạng. Chàng đưa ánh mắt nhìn về tường trại quân Lĩnh Nam bị cầu lửa húc
cho ngã đông ngã tây thất điên bát đảo. Nhiều chiến binh không may mắn như
Phạm Võ thậm chí bị quăng chết ngoài bờ trại, kẻ không chết thì bị lửa đốt,
chân gãy chẳng thể lăn lộn mà sờ sờ bị nướng chín kêu thảm thiết không thôi.
Trước cảnh này, Mai Đạt đành ngậm xuống lời xin lỗi. Quăng cho Phạm Võ một cây
đao, chàng xoay xoay tay cầm thương, liếm mép nói:
“Chuẩn bị… Bọn chúng tới rồi!”
“Sát! Sát!”
“Sát! Sát!”
Quả nhiên, tường trại quân Nam bị hỏa công thành công đã cổ vũ khá mạnh tinh
thần quân Hán. Phùng Chí không hề bỏ qua cơ hội này. Ngay từ lúc quả cầu đầu
tiên đánh ầm đâm sâu vào trại quân Nam tạo nên một tràn bụi gỗ cùng đất cát
dày đặc, hắn đã nâng thương lao lên gào to:
“Theo ta, Giết! Đại Hán Uy Vũ!”
“Đại Hán Uy Vũ! Đại Hán Uy Vũ!”
Binh sĩ dưới trướng hắn cũng cảm nhận rõ ràng sĩ khí phản quân đã bị chao đảo
liền gan góc lên hẳn. Chúng ùa nhau hô vang khẩu hiệu, chen lấn như dòng nước
ào ạt lao đến bờ tường xiên vẹo chỗ đổ chỗ lành, chỗ cháy chỗ không.
“Mau! Chúng ta cũng lên! Sát!”
Mã Phòng là kẻ thứ hai ngửi thấy chiến cơ đến gần. Chẳng đợi Phùng Chí lao lên
quá xa hắn đã thúc ngựa dẫn quân đuổi theo. Tiếp theo đó, Bành Sâm cũng không
chịu thua kém lập tức cho nổi trống trận đùng đùng khiến sĩ khí Hán quân bỗng
chốc đạt đến cực thịnh. Dòng nước Hán quân nhanh chóng khuếch trương thành
dòng sông, rồi bỗng chốc trở thành cơn lũ tràn đê ầm ầm ập tới.
Trên tường, Mai Thỏa cố gắng hò hét kêu gọi mọi người bắn tên chống trả. Thế
nhưng quân Hán cố tình trộn thật nhiều nguyên liệu dễ cháy hoặc bốc khói cay
vào lớp rơm bọc bên ngoài những hòn đá. Và dưới sự trợ giúp của gió đêm, sức
nóng dữ dội của lửa cùng khói cay đến khó thở hun cho thủ quân Lĩnh Nam gần
như đui mù. Bọn họ tay bịt miệng, bịt mũi ho cả ra nước mắt chẳng thể nào bận
tâm phòng thủ nổi.
“Sát!” một tên Hán quân leo lên tường, hắn dùng đao múa loạn chém lấy ba bốn
người lính Việt đang cúi người ho lấy ho để. Vừa đạp ngã một người nữa hắn
liền khinh bỉ cười ha hả. Sau lưng hắn đã có năm tên đồng bạn nhanh chóng gia
nhập chiến trường.
“Cút xuống!” Mai Đạt cắn răng ráng chịu khói hun đến ứa nước mắt, đâm thương
đẩy rớt một tên giặc. Thuận tiện chàng dùng xác tên lính như quả tạ quăng vào
mấy tên đằng sau mới đánh đổ một chỗ leo thang của quân thù. Bên cạnh chàng
Phạm Võ dùng khiên đồng bang bang đỡ lấy một mũi tên đột ngột bay tới qua lớp
khói dày. Mũi tên bất ngờ khiến da đầu cậu tê rần chẳng dám buông nó xuống
trong khi tay vẫn đang chặt vào eo một tên thù.
Chỉ chốc lát mà tiếng chém giết ầm trời cùng tiếng binh khí đã vang vọng khắp
bờ tường quân Nam. Ở đoạn nào cùng có thể thấy giặc đang cài răng lược chém
giết dữ dội với thủ quân. Đã vậy chúng lại ngày càng nhiều, cứ như châu chấu
không tài nào giết hết nổi. Ngay cả Lê Thị Hoa cùng Mai Thoả vốn chỉ huy ở nơi
cao nhất của bờ tường cũng đã phải đích thân cầm vũ khí tham chiến.
Nữ tướng Lê Thị Hoa cắn chặt hàm răng ngà, giương mắt bất lực nhìn quân Hán
thi nhau trèo lên tường. Thế nhưng nếu có ai tinh ý quan sát kĩ sẽ thấy ánh
mắt bà luôn lóe lên những tia sáng lạ khi nhìn thấy những hòn đá vẫn còn đang
bốc cháy nghi ngút dưới tường. Chẳng bao lâu sau, bà đành giơ gươm lên truyền
lệnh:
“Lệnh! Toàn bộ lui về tuyến sau. Vứt bỏ tường trại!”
“Hoan hô!”
“Hoan hô!”
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
Đó là tiếng hò hét ngập trời của hán binh khi họ tận mắt nhìn thấy quân Nam
lúi cúi như chó nhà có tang cụp đuôi chạy khỏi bờ tường. Nhiều tên còn khinh
khỉnh cười tỏ ý thách thức khi bắt gặp những ánh mắt thù hằn xâu xé đến từ
phản tặc. Tường trại đã mất, tòa doanh trại này chẳng bao lâu sẽ bị chúng đè
bẹp. Lúc này, Bành Sâm cũng nhẹ nhàng đạp chân lên tường trại. Đưa ánh mắt vui
vẻ nhìn hàng ngũ lộn xộn đầy nam nữ lẫn lộn của Việt binh, y rất hợp thời
khích lệ:
“Truyền, sau khi phá trại, thả cho quân lính gian dâm phản binh thế nào cũng
được, mặc kệ chức vụ!”
“Ha ha, tướng quân quá hiểu bọn ta!”
“Hú hú!”
“Sát sát!”
“Được rồi, tôi biết rồi, anh lui xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Trưng Châu bím
môi nói.
Mai An vốn định mở miệng giục nàng lại nhận thấy hai bên thái dương vị Vua Bà
trẻ tuổi đã có mấy con giun xanh không ngừng giãy dụa đành thở dài lui ra.
Chàng biết Vua nói cũng không sai, quả thật lúc này mình cần nghỉ một chút mới
có đủ lực theo quân về cứu mẹ bà các anh em.
“Chú Út, ráng cầm cự…”Mai An thầm nhủ, đoạn, chàng vén tấm rèm cửa chui ra
ngoài tìm kiếm đám Rắn Lục. Nói thật chàng cũng hơi lo lắng cho họ, dân lùm cỏ
vốn không hợp quân doanh, thật sự không biết hiện giờ họ như thế nào.
Vừa đi ra không xa Mai An liền nghe vô số tiếng hò hét ồn ào. Trái tim chàng
lập tức như rơi vào hầm băng vội vã gia tốc phóng tới. “Nguy, chẳng nhẽ mới
đây mà hai bên đã có xích mích hay sao?”
Nơi xa, một đám đông do hơn trăm tên binh sĩ đang châu đầu ghé vai hò hét um
sùm. Nhiều tên kích động đến độ la lên “Hay, hay không dứt!”. Bên ngoài, càng
lúc càng có nhiều quân lính đang rảnh rỗi chen chân chạy đến, ánh mắt không hề
che giấu niềm vui thích. Mai An để ý thấy nhiều tên trong đó đang cầm cung
cứng, vẻ mặt đầy sùng bái.
Đợi chàng chen lấn được vào trong đám đông mới khẽ thở phào ra một hơi. Hóa ra
quân sĩ đang so tài cung tiễn. Thế nhưng chưa nhẹ nhõm bao lâu chàng đã thấy
Rắn Lục tay trái cầm cung, ngửa mặt cười ha hả trong ánh mắt tức tối của mấy
tên tiễn thủ xung quanh. Nhìn thái độ hả hê cùng cử chỉ ngạo nghễ của đám lùm
cỏ đang hò reo cổ vũ gần đó, Mai An đã sầm mặt lại, chẳng cần ai giải thích
chàng cũng hiểu đám người này, quả nhiên lại làm loạn.
Nơi xa, tên Hoẵng đang ngồi nhâm nhi ngọn cỏ non thấy thái độ của bọn hắn đã
tính mặc kệ. Thế nhưng Âu Lan bên cạnh thì thật sự không ưa người khác huênh
hoang. Nàng ngồi thọc eo Hoẵng nói khẽ:
“Sư huynh? Anh không ra cho bọn chúng một bài học nho nhỏ sao?”
Hoẵng cúi đầu nghe nàng xoắn nhẹ hai chữ nho nhỏ, bàn tay cũng thật ngứa ngáy.
Ngay lúc hắn vừa định bật dậy thì phát giác mấy bóng người đang đến đành lắc
đầu ngồi xuống bảo:
“Không cần, đêm nay xem ra có việc lớn, chúng ta mau chuẩn bị đi thôi.”
Âu Mạn cùng tên Phương Nghĩa ngồi ăn thịt nướng bên cạnh dõi theo bóng người
cụt tay vừa liếc nhìn quang cảnh vừa tách đám đông ra, không tự chủ gật đầu.
Đào Nhất thì vội vàng nuốt vội miếng thịt đến mém nghẹn, vừa dùng tay qua loa
chùi mép miệng đầy mỡ, vừa ba chân bốn cẳng chạy đi, người còn chưa mất dạng
mà giọng đã oang oang:
“Nhài Hương, mau mau lại đây, mau.”
“Rắn Lục?” Sáng bất ngờ đứng sau lưng tên lùm cỏ, miệng hỏi bằng giọng lạnh
căm. Tên thanh niên vừa nghe có người không tiếng động áp sát mình thì lạnh cả
gáy, theo bản năng hắn đạp nhẹ mũi chân, thân thể bật lên xoay người quất mạnh
thân cung ra sau. Xong, nửa đường hắn lập tức nhớ ra nơi đây là doanh trại
quân Lĩnh Nam, không phải giữa chốn quân thù liền hấp tấp thu lực. Thế nhưng
chiêu thức vẫn như cũ xé gió rít gào phang vào mặt Sáng.
Lĩnh Nam quân súy mặt không đổi sắc nhẹ nhàng vung tay dùng thân gươm chắn
ngang đường cung. Đợi cung hơi chạm chàng khẽ thu lực rồi bật ngược, tinh xảo
dùng một thức đẩy tay phá vỡ chiêu thức của Rắn Lục khiến mắt tên kia sáng
rực. Lực đẩy của Sáng kết hợp cùng lực bật người của bản thân khiến hắn văng
đi một đoạn. Đợi vừa tiếp đất hắn đã thấy Sáng đã lần nữa áp sát mình, vẫn
giọng lạnh như cũ hỏi:
“Ngươi tên là Rắn Lục?”
“Thật lợi hại,” Rắn Lục thu lại tâm khinh thị, cẩn thận đáp:
“Vâng, đó là tôi.” Đến lúc này hắn mới nhận rõ người vừa cùng mình giao thủ là
ai. Chỉ nhìn thấy cánh tay cụt đến vai của Sáng mắt hắn đã sáng rực, vội bật
dậy xum xuê:
“Anh lớn, anh là anh Sáng đúng không?” rồi chẳng đợi Sáng đáp lời hắn quay
người hét vang:
“Tụi bây, mau mau ra chào anh Sáng.”
“Thục Nương, xem ra Mã Viện vẫn tinh ranh hơn chúng ta nghĩ. Thật không ngờ
toán thủy quân chỉ là con mồi, hắn giương đông kích tây trại cô Hoa mới là mục
tiêu thật sự” Trưng Vương dùng tay vô lực chống mặt bàn, trong giọng nói không
khỏi mang đậm nỗi mệt mỏi. Vũ Thị Thục nghe nàng nói cũng thở dài, ánh mắt
chuyên chú không rời khỏi tấm bản đồ: “Quả nhiên như Khải Minh nói, nơi an
toàn nhất có khi lại là nơi nguy hiểm nhất. Chúng ta đều bị chúng lừa…”
“Cũng còn tốt lần này chúng ta có thể hoàn thành thanh trừng hết nội gián
trong quân...” Phương Dung thầm than.
“Theo em thấy… điều đó còn hãy còn chưa chắc chắn…”Trưng Trinh lo lắng cắt
ngang lời nàng. Nhị Vương nhìn vẻ mặt đồng ý của chị mình, nàng chỉ trên bản
đồ, nhẹ giọng giải thích:
“Theo như Mai Tam Lang báo lại: hai anh em bọn họ bị phục chặn trên đường báo
tin từ trại Nga Sơn công chúa đến đây. Đoạn đường dài mười mấy dặm lại bị
chúng rãi hơn ngàn quân che chắn chặt chẽ, tin tức không cho lọt. Điều này
chứng tỏ đây là một cánh quân khác với đạo của giặc ở khe Bầu. Có như thế
chúng mới thần không hay quỷ chẳng biết vươn tới đây.
“Như vậy, tức là trong số những người ở đây có kẻ tư thông với địch, phái binh
lính dưới trướng chặn đường?” Bát Nạn tướng quân ánh mắt như dao đăm chiêu
liếc quanh trướng bồng. Gặp nàng như thế, Trưng Vương cười khẽ lắc đầu:
“Không phải những người ở đây. Mọi người là tay trái tay phải, tâm phúc của
tôi. Nếu như có người làm phản, đầu chị em tôi đã treo cao trên cổng đền sông
Hát từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?”
“Vương…”
“Chị Châu…”
Nghe nàng nói, không khí trong lều vốn hơi lạnh lùng mới ấm cúng trở lại.
Thánh Thiên hơi chau mày tiếp lời:
“Đêm nay có năm vị Lạc Hầu, Lạc tướng có quân lính không ở trong trại mà tản
mát ra bên ngoài làm nhiệm vụ… Tuy chúng ta không thể nghi oan cho ai, nhưng
mà…”
“Tôi thật sự không muốn nghi ngờ ai.” Trưng Vương xác định: “Chuyện gấp rút
bây giờ chính là phải tìm cách nhanh chóng rút quân về cứu lấy cô Hoa. Đồng
thời phải ngăn chặn được truy binh của giặc. May mà chúng ta đã có chuẩn bị từ
sớm… chỉ mong chúng ta không quá chậm…”
Lấy hơn ngàn quân chặn vạn quân địch, để quân ta rút về thành công ắt cũng
phải mất thêm hai canh giờ nữa. Mọi người trong lòng nặng trĩu, biết lại chẳng
thể nói gì…
“Trước khi đi, chúng ta còn phải xác định một việc.” Đúng lúc này Đào Kỳ nghe
bên ngoài trại có tiếng bước chân đến gần liền nói. Tuy nhiên chỉ lát sau tất
cả mọi người đều ngạc nhiên chau mày khó hiểu. Rõ ràng trong tiếng bước chân
huỳnh huỵch vững chãi lại xen vào vô số tiếng nói chuyện huyên thuyên rôm rả
như một đoàn chợ gánh ghé qua.
Lát sau, màn trướng liền được vén lên. Sáng mang đầy vẻ mặt bất đắc dĩ dẫn
theo khoảng mười bốn tên thanh niên ăn vận lôi thôi, xâm mình đầy người bước
vào, thậm chí có tên còn có một chiếc đầu trọc lóc với hai lỗ tay đeo đầy
khuyên đồng. Có vẻ đã được biết bên trong trướng đều là nhân vật lợi hại, hoặc
giống như khí tức sát phạt từ các tướng vốn mạnh mẽ, đoàn người vừa bước vào
liền trở nên cực kỳ khúm núm.
“Lĩnh Nam quân súy, Nguyễn Sáng, báo cáo Vua, các vị, đã dẫn bọn họ tới.” Sáng
dõng dạc đập tay lên ngực hô. Thấy hắn làm vậy, đám người phía sau từ tên
thanh niên đi đầu cho đến tên đầu trọc lo lớn ngây ngô phía sau đều không một
lời phàn nàn lập tức học theo. Tiếng thùm thụp đập ngực vang vọng cùng quân lễ
chỉnh tề lập tức được rập khuôn y chang trong ánh mắt trợn tròng của mọi
người. Đào Nhất Lang vốn còn định chất vấn việc ồn ào vừa rồi đành cười khổ
lui về. Trưng Vương cũng hiếm có nở nụ cười nói:
“Các vị anh hùng xin miễn lễ, đừng quá câu nệ. Nếu như không có các vị ra tay
cứu giúp, e là vận nước đã nguy rồi.”
“Vua quá khen.” Rắn Lục vốn lanh tay lẹ mắt đương nhiên biết người có quyền
xưng hô ở đây phải là ai. Trong lòng hắn vui sướng quả nhiên là có lời to, chỉ
làm nhiệm vụ hộ tống đơn giản đã được gặp vua. Chỉ thấy hắn đang tủm tỉm cười
thì có một cô gái xinh đẹp như tranh vẽ, dung mạo cùng vua có tới tám phần
tương tự bước ra dịu dàng hỏi:
“Các vị, xin lỗi cho Trinh không phải, không biết vì sao các vị biết đường mà
tìm tới giúp quân ta?”
“Ư?” Rắn Lục tuy đã đoán được phần nào vẫn giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi
ngài đây là?”
“Đây là em gái ta, cũng là Nhị Vương Lĩnh Nam.” Trưng Trắc trả lời.
“Lạc dân gặp qua Nhị Vương.” Rắn Lục vội chẳng dám giấu diếm đáp:
“Thưa Nhị Vương, Lạc dân theo lời chỉ bảo của anh lớn, theo từ phía nam chạy
tới góp sức cho chủ nhân.”
“Anh lớn là ai, chủ nhân lại là thế nào?” Thánh Thiên nheo mắt hỏi.
“Dạ, Anh lớn bọn con họ Âu tên Ruộng, cách đây không lâu đã dạy chúng con nhất
định phải về Cấm Khê phụ trợ Lạc quân, nhất định phải một dạ một lòng không
được thay đổi.”