Người đăng: thanhtung.dang1804@
Trong khi hai quân đang sống mái với nhau hết sức mãnh liệt thì không xa lắm
bên phía dòng sông Hoài, Hán quân Trung lang tướng Cao Lãng đang ngồi bên một
cành cổ thụ. Ánh mắt y nheo lại nhìn về phía chiến trường chướng khí mù mịt,
hắn nhai nát cọng cỏ trong miệng mới phì nhổ xuống đất buông lời thô tục:
“Mẹ kiếp, lão Hoàng Do đúng là một tên giả heo ăn thịt cọp!”
Đám Hán binh đang mở to mắt nhìn về phía cây cầu nổi dưới dòng sông nghe thấy
chủ tướng càm ràm thì vội thụt cả cổ lại. Chúng thầm đánh mắt bảo nhau giữ im
lặng đừng nên tham gia trò chuyện cùng y. Tất nhiên, đàm tiếu về một tên Trung
lang tướng đối với bọn tiểu binh như chúng cũng nguy hiểm chẳng kém đứng cởi
trần đứng đón gió mưa là bao. Và đương nhiên tội coi nhẹ lời nói của thượng
quan, giả câm giả điếc khi cấp trên cần a dua cũng nguy hiểm chẳng kém, Cao
Lãng đợi mãi chả thấy tên nào tham gia cùng y thì mặt hổ giận dữ. Y vớ tay túm
lấy tên binh sĩ đang cầm kèn lệnh gần nhất, mặc cho hắn van xin năn nỉ ý kéo
sát hắn vào người há miệng gằn:
“Làm gì ồn ào? Lão tử ăn ngươi được đâu mà khóc lóc như mấy ả man nữ thế kia?
Nói, lão tử nói đúng đúng không, Hoàng Do là một con cáo già, một kẻ tiểu
nhân.”
Tên lính đâu dám lại làm phật lòng y vội khúm núm vâng vâng dạ dạ cho qua. Cao
Lãng thấy thế càng giận dữ, hắn dùng bàn tay to lớn quất cho tên kia một cái
bạt tai khiến hắn văng ngã ra đất ngất hẳn đi. Đoạn y quay sang một tên khác
đưa tay ngoắc ngoắc bảo hắn lại gần. Tên lính mếu máo lẫn hâm mộ nhìn tên đồng
bọn đang ngất đi mà miệng vẫn mang nụ cười, lần mò cẩn thận từng bước lại gần.
Đúng lúc này lại có một giọng nữ tựa yến oanh vang lên:
“Vì sao hắn lại tiểu nhân cơ?”
Cao Lãng nghe thấy có người hiểu mình quá đỗi thì vui sướng thốt lên: “Còn vì
sao? Hắn ỷ vào dòng họ chiếm lấy chức vụ thống lĩnh tiền quân, bây giờ đang
sung sướng chém giết man tặc lập công. Đã vậy ăn cơm còn đéo chịu nhường cho
lão tử chén canh nào, bắt ta ra đây danh nghĩa mai phục man binh. Chốn rừng rú
toàn sâu với bọ này làm con mẹ gì có man binh lang thang ra đây?” Y vừa thổ lộ
nỗi lòng vừa quay sang tim kiếm tri kỉ của mình. Chỉ thấy một tên tiểu binh
gương mặt thanh tú đang uyển chuyển đạp trên đám lá cây tới gần. Vừa nhìn thấy
hắn ánh mắt Cao Lãng liền lóe lên đưa tay bảo:
“Mau lại đây ta kể ngươi nghe!”
Tên binh lính gật đầu nhẹ nhàng bước lại gần, bất chợt hắn lần vào chuôi gươm
đeo bên hông, chân đạp mạnh lao đến vung thẳng vào cổ tên Hán tướng. Thế nhưng
Cao Lãng tựa như một con viên hầu ngừa người né đi, tay cứng như đá chộp lấy
cổ tay ngọc đang tới, thân thủ mạnh mẽ kéo tên kia sát người. Y dùng tay còn
lại gỡ chiếc mũ tên thích khách xuống để lộ ra một mái tóc dài cùng dung mạo
như hoa lan trong sương sớm đượm khí thanh xuân khiến hắn thất thần mà trông.
Cổ y vội nuốt một ngụm nước bọt đánh ực, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng cười gian
làm lan tỏa ra một cổ mùi khó chịu: “Man nữ sao dám hành thích bản tướng quân,
bản lĩnh như vậy thật sự đáng xấu hổ. Để ta dạy dỗ ngươi một phen để học thêm
mỹ vị trần gian. Kha kha.”
“Vậy sao, đáng tiếc Quân sư không thích ngươi rồi!” lúc này tên binh sĩ bị tát
ngất dưới chân bỗng vùng lên. Tay như ánh chớp đâm thanh dao xuyên qua lớp
khôi đầu, cắm phập thật sâu vào thái dương tên tướng khiến hắn chỉ kịp ú ớ vài
câu đã ngã vật xuống.
Nàng Nội vừa thành công đâm chết tên tướng thì từ khắp nơi vô số bóng đen theo
rừng lao ra, lưỡi gươm ánh kích lóe lên như giông bão cuốn qua đám binh lính
đang há hốc mồm sợ hãi. Chỉ ít phút sau hơn trăm tên Hán binh đang mai phục
gần bờ sông đã ngã rập xuống đất.
Bên kia bờ sông quân giặc thấy tận mắt đồng bọn bị diệt sát cũng hoảng loạn cả
lên. Một tên giáo úy phi thân lên ngựa, dẫn lấy hơn năm mươi tên trinh kỵ liều
mạng phóng như bay về phía chiến trường, y vừa phóng vừa rủa thầm vì sao các
chốt tình báo cùng tháp canh rải rác xung quanh không hề báo động việc man
binh tập kích. Đang cúi rạp người phóng ngựa y nghe thấy bên cạnh có tên Hán
quân hô to:
“Kim giáo úy, phía trước có kỵ binh!” Kim Phù nghe thế vội ngước mắt nhìn thấy
hơn hai trăm người ngựa theo hai đường bủa kín mà tới. Hắn nheo mắt nhìn kỹ
thì thấy đám kỵ binh này cưỡi ngựa được phủ một lớp đằng giáp kỳ dị, hai tên
dẫn đầu bất ngờ lại là hai ả nữ tướng thì giật mình quát to: “Phản tặc man kỵ
tới, mọi người điều chỉnh đội hình theo ta giết ra.”
Hán quân trinh kỵ nghe vậy vội giảm tốc độ, hai chân khép chặt thân ngựa rút
trường thương trường kiếm ra chuẩn bị. Thế nhưng khi đội hình của chúng mới
vừa khép lại, chưa kịp lấy đà xung phong thì hai nhánh kỵ binh kia đã theo gió
mà tới. Kim Phù thấy đối phương lao qua mà chả hề bận tâm đội hình hay thăng
bằng thì trừng mắt há mồm, chưa kịp cho hắn phản ứng hai ả nữ tướng đi đầu đã
lướt qua, theo ánh mắt khó tin của mấy tên Hán kỵ sau lưng ngực của Kim Phù bị
một thanh côn sắt đập lõm ra sau, còn đầu của hắn bị một thanh nguyệt đao lột
bỏ tích tắc. Theo sau đó hai trăm “man kỵ” nhẹ nhàng lướt qua bọn chúng, để
lại tiếng năm mươi tiếng rớt hự bịch vang dồn. Thục Nương lúc này mới ghìm
ngựa cười to: “Phương Dung bà già, lần này là ta thắng, đầu lâu tướng giặc ở
đây!”
“Đừng xàm ngôn ả kia, ta đã đập thủng tim y từ trước, lột đầu một cái xác thì
thắng chỗ nào?” Nữ tướng kia chính là Đông Châu công chúa cưỡi con ngựa tía
tới cãi. Hai nàng vừa đùa giỡn vừa kéo kỵ binh lao vào tàn sát đám Hán binh
còn sót lại gần cầu nổi. Phương Dung nhìn thấy quân Nam cưỡi ngựa như hổ báo
vào bầy dê Hán thì chậc lưỡi than: “Không ngờ chỉ hai miếng gỗ buộc hai bên
thân ngựa lại có thể giúp chúng ta nhanh như vậy luyện thành kỵ binh…”
Bát Nạn đại tướng quân hiếm thấy đồng tình bảo: “Quân sư quả nhiên có bản lĩnh
thông thiên, ngay cả thứ này cũng biết làm.” đoạn nàng đưa mắt nhìn về phía
tháp cao bên kia bờ sông, nơi mà có một cái xác giặc Hán đang nằm vất vưỡng
với một mũi tên xuyên thủng hốc mắt thầm nhủ: “Không hổ là thợ săn được lấy
cung làm tên, tài thiện xạ cũng không hề tầm thường chút nào.”
Đoạn nàng quay sang Phương Dung dặn dò: “Đừng có lúc nào cũng kéo kéo cái bàn
đạp ấy ra, giặc học được thì khổ, giấu đi!” Phương Dung nghe nàng nói thè lưỡi
cãi: “Ta cần ả chỉ sao? Đương nhiên ta biết vật này báu rồi.” nói là thế nhưng
nàng cũng kín đáo đưa chân giấu vào sau những lớp dây mây dày đặc tiệp màu với
mã giáp, tinh tế phủ lên bàn đạp che khuất nó như thể ở đó chả có gì cả. Xong
xuôi hết thảy Đông Châu công chúa cười nói:
“Đối đầu với Lĩnh Nam quân và sói binh mà dám trốn vào rừng chơi mai phục, ta
cũng phải khâm phục độ gan dạ của chúng rồi.”
“Đừng lề mề, mau đi gặp Trinh thôi, Châu cùng mọi người đang đợi chúng ta
đâu!” Thục Nương cười mắng, đoạn hai người chiến ý nhìn nhau, cùng hiểu ý cười
lạnh thúc ngựa bay về phía cầu nổi. Ở bên kia cầu, sáu thớt voi chiến, năm
mươi con sói cùng hơn hai ngàn Lĩnh Nam quân đã dàn trận chờ sẵn. Trên cầu ông
Âu Khanh đang tổ chức dân chúng cứu được nhanh chóng vận lấy từng chiếc xe bò
chở đầy từng miếng đằng giáp khảm đồng nhanh chóng đi qua, nhìn độ lớn của
chúng rõ ràng không phải giáp cho người hoặc ngựa...
“Lữ tướng quân, đã có thể thấy được cánh phải của bọn di!”
“Lữ tướng quân, Hoàng trung lang đánh cờ hiệu!”
“Lão ta nói cái gì?” Lữ Húc nằm rạp trên thân con ngựa nâu to lớn, ánh mắt
chăm chú nhìn vào chiến trường hỗn độn đang dần hiện rõ trước mắt. Tiếng vó
ngựa rần vang hòa cùng tiếng gió phần phật khiến y không thể không hét thật to
mấy lần mới được đáp lại.
“Hoàng Trung lang bảo, hai cánh đã lui về.” tên thân binh bên cạnh nhíu mày
đọc lệnh kỳ, vì đang chạy quá nhanh nên phải mất mấy hơi hắn mơi có thể ưỡn
ngực bẩm báo.
“Tốt! Tất cả nhanh lên cho ta, nhanh hơn nữa.” Lữ Húc nghe vậy sắc mặt rực
sáng quát to, roi trên tay quật liên tục vào mông con chiến mã thúc nó lồng
lên. Sau lưng lão đám kỵ binh cũng liều mạng tăng tốc làm chi đám bụi càng
thêm dày đặc.
Đám kỵ binh lao đi với tốc độ cao như một cơn bão quét tới gần quân Lĩnh Nam.
Mặt đất bị ngàn con chiến mã dẫm đạp rung lắc dữ dội khiến cho rất nhiều người
chưa bao giờ thấy cảnh vạn mã bôn đằng đã sớm một cảnh hoảng loạn. Không nói
đến dân chúng đang hoảng sợ đến tê liệt không đứng nổi té ngã cả ra đất, bọn
Hán binh vốn có nhiều tên xuất thân ở vùng Nam Kinh châu cũng bối rối vô cùng.
Thế nhưng nếu có ai từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy giữa đoàn quân Lĩnh Nam
đang dốc hết sức lực chèo chống này có một cánh quân khá lạ mắt. Cánh quân này
do những cô gái trẻ tạo thành, bọn họ khuân vác những bó to cỏ dong không
ngừng vứt đầy ra mặt đất theo hướng quân Hán vừa rút lui, một nhóm khác không
ngừng tưới nước lên khiến chúng trở nên bóng lưỡng dưới ánh mặt trời chói
chang buổi trưa.
Thân ảnh mảnh mai của Ả Chàng len lỏi giữa đánh chị em để tìm thấy Nàng Chủ
cùng chủ tướng của mình - Nội Thị quân thủ lĩnh, An Bình công chúa Quý Lan.
Nàng dùng tay lau mồ hôi trên trán mệt mỏi thưa:
“Chị Chủ, chị Lan, làn sao bây giờ, không kịp mất, giặc quá gian ngoan chỉ rút
cánh phải đi khi kỵ binh tới gần, cứ thế này em sợ chưa kịp chuẩn bị xong
chúng đã ập tới.”
Thánh Thiên khẽ cắn môi đào suy nghĩ vội nói: “Như vậy để chị cố gắng đưa quân
chống cự bọn chúng một lúc, hai em cố mau chóng hoàn thành cạm bẫy đi nhé.”
Vừa nói nàng vừa leo lên con ngựa, hai tay cầm hai thanh giản chín khúc yêu
kiều quát to:
“Cánh phải mau theo ta cản chúng lại!”
Mai An nghe nàng nói liền biến sắc hô to: “Thánh Thiên như thế rất nguy hiểm.
Nàng là chủ tướng hãy ở lại phía sau, để ta cản chúng là được!”
Nàng Chủ nhìn Tam Lang cướp lấy chỗ nguy hiểm thì thầm lắc đầu cười khổ, nàng
vừa định nói không thì Tía từ bên cạnh chạy vượt qua nói: “Chị Chủ cứ theo lời
tên ngốc đó đi. Nơi này vẫn cần chị, để em đi giúp hắn.”
Vừa lúc này bầu trời bỗng nổi lên từng cơn gió lạnh, làn gió cuốn qua bờ sông,
đè lên những chú chuồn chuồn nâu ép chúng không sao bay cao được đành đậu lên
những ngọn cỏ gà đầy đốm trắng.
“Nàng theo lên đây làm gì?” Mai An giận dữ quát.
“Tôi lên đây làm gì thây kệ tôi. Ở đâu chẳng cần thầy thuốc.” Tía cãi.
Mai Tam Lang hừ lạnh không thèm để ý tới cô bạn thanh mai trúc mã nữa mà quay
sang tổ chức phòng thủ. Theo lệnh của chàng hơn năm ngàn Việt binh cấp tốc
chia làm năm hàng ngang, hàng đầu quỳ gối dựng những thân tre dài làm giáo cản
ngựa, những hàng sau là những tấm thuẫn rộng cùng thương kích đan xen, duy chỉ
có hàng cuối cùng là hơn ngàn tay cung nỏ sẵn sàng nhắm bắn. Nhìn quân giặc
tới gần chàng nâng thương hét to: “Các anh em, thời khắc quyết tử đã
đếnnnnnnn!!!!!!”
“Quyết tử! Quyết tử!!” đối mặt đoàn kỵ binh áp sát quân Lĩnh Nam tuy rất sợ
hãi vẫn cắn răng gào theo.
Giữa đoàn chiến mã ầm ầm như sấm dậy, Lữ Húc nhìn quân Lĩnh Nam đang vội vã
sắp xếp đội hình từ khoảng cách hơn bốn trăm bước, hắn dễ dàng đọc được ý đồ
của Mai An liền cười lạnh:
“Ngây thơ!” đoạn hắn giơ cao trường thương vừa phi vừa hỏi: “Bọn man đó đang
lập trường thương trận. Ta nói cho các ngươi biết, bọn chúng muốn bắt chước
cách thiên binh Đại Hán ta lập trận chống Hồ Lỗ. Các ngươi hiểu không? Chúng
coi thường chúng ta!” dừng một chút lấy hơi hắn gào lên: “Nói cho ta biết,
chúng ta nên làm sao để dạy dỗ chúng!”
Hơn ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí hô to: “Giết! Giết! Giết!” khiến bầu không
khí đang chuyển mát dần càng trở nên lạnh lẽo dị thường. Lữ Húc hài lòng với
sĩ khí quân lính liền ưỡn ngực ngửa đầu, áo choàng đỏ theo gió tung bay chỉ
trường thương ra trước gào:
“Đại Hán uy vũ! Mã gia tinh kỵ uy vũ!”
“Đại Hán uy vũ! Mã gia tinh kỵ uy vũ!” Ngàn kỵ gào theo, khoảng cách hai quân
trong sát na hắn kêu gào rút ngắn còn chưa đủ trăm bước, tốc độ cùng sĩ khí
Hán kỵ đã được đẩy lên cực hạn.
“Cung nỏ, bắn!!!!!!!!!!!!” Mai An nắm chặt trường thương hô to lệnh hơn ngàn
người bắn cung nỏ phát xạ. Do mục tiêu là kỵ binh nên quân Nam dùng bình bắn,
mũi tên như hàng ngàn đường chỉ kẻ vẽ nên những đường trắng bắt mắt giữa không
trung, chúng dán thẳng vào hàng kỵ binh đang lao nhanh tạo nên một mảng huyết
hoa kinh diễm. Hán kỵ bỏ mặc cho mũi tên bay tới, chúng áp sát thân ngựa, đầu
cúi thật thấp theo đà phi, trình độ kỵ thuật của chúng tinh xảo đến nỗi ngàn
mũi tên chỉ có thể gây thương tích cho hơn mấy chục tên xui xẻo đi đầu. Nhiều
tên trong đó vốn bản thân cũng không trúng tên mà do chiến mã bị bắn ngã xuống
còn bản thân thì cũng bị chôn vùi theo dưới gót ngựa dày đặc.
Lữ Húc tung người khỏi con chiến mã bị bắn chi chít là tên, y lấy thương đánh
bay mấy cây tiễn nõ rồi đáp vào con ngựa bên cạnh vốn đã bị mất chủ nhân sau
loạt mưa tên. Quân Nam đương nhiên không thể tiếp tục lại bắn tên với tốc độ
kinh khủng của quân Hán nên y cũng không cúi đầu nữa mà dựng thẳng người la
to: “Sátttttttt!”
Mã gia tinh kỵ không cần giảm tốc chỉnh đội theo tiếng la của y như một mũi
dùi khổng lồ ầm đùng đâm mạnh vào hòn đất dày đặc Việt quân. Tiếng ngựa tông
bay người, tiếng xương cốt gãy, tiếng kêu gào của những tên Hán binh bị mũi
thương thọc ngã bật ra sau rồi im bặt, tiếng gào thét thấu linh hồn của một
người việt binh bị muôn vàn lưỡi đao mũi thương liếm lấy khi đoàn ngựa chạy
xuyên qua. Ngàn vạn tiếng động như ngàn vạn mũi kim đâm thủng lỗ chỗ trên tâm
hồn bất kỳ người nào tại chiến trường. Với quân Hán đó là vũ điệu của sức
mạnh, của thiên uy cuồn cuộn và chiến thắng. Còn đối với Việt binh đó là tiếng
gọi của tử thần, của mất mác và sự sụp đổ.
“Cố gắng trụ vững!” Mai An đứng ở hàng đầu bị vô số kỵ binh lao ngang qua, cậu
không thể đếm được hết tổng cộng bao nhiêu người đã lướt qua cậu, cũng không
thể đếm được lưỡi thương của mình đã đâm xuyên qua biết bao nhiêu người. Hơn
năm tên thân binh đi theo hiện giờ đã chồng chất lên nhau thành một gò xác
trước mặt, nhờ bọn họ mà chàng mới không bị đoàn ngựa chiến tông bay. Chàng
chỉ biết hai tay chàng đã tê dại hẳn ra nhưng bản năng lại không cho phép
chàng hạ chúng xuống.
Bên tai Tam Lang là những tiếng gió như bão cuốn cùng những tiếng ầm ầm khi
ngựa và vũ khí va chạm vào xác thịt, chẳng cần nói cũng biết đó là đồng bào,
là chiến binh, là bằng hữu của chàng đang hi sinh. Sau lưng Mai An, Nàng Tía
hai mắt đỏ ngầu vừa vì sợ hãi lẫn thù hận trước sức mạnh của kỵ binh. Hai chân
nàng níu vào nhau run lên bần bật, hai tay nàng run rẩy túm lấy tấm lưng khổng
lồ đang che chắn phía trước. Mỗi lần có một vệt máu bay bên cạnh nàng lại thấp
thỏm lo âu. “Tam lang…” nàng run rẩy gọi hắn. “Tôi… không sao…” nghe tiếng Mai
An gằn qua kẽ răng, lòng nàng mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Nói ra dài dòng nhưng thực tế chỉ tầm chưa đến năm phút, kỵ binh Hán đã đâm
thủng qua mấy lớp phòng tuyến của Việt binh như mũi kim đâm qua mấy tờ giấy
mỏng mà số tổn thất vẫn chưa đạt đến một phần năm. Vó ngựa vẫn tiếp tục hùng
dũng như cũ trong tiếng gào thét của bọn kỵ binh lao về phía trung tâm quân
Việt.
Sau hơn ngàn kỵ binh bôn đằng qua là mấy chục tên khinh kỵ đi theo thu thập
tàn cuộc. Chúng ung dung vung thương vung đao kết liễu những chiến binh vì
chịu đựng chiến mã băng nhanh mà tê cả tay chân không còn sức chống cự. Năm
ngàn quân anh dũng lập rào chỉ trong khoản khắc để lại chưa tới nửa số người
hồn vía bay mất nhìn vào con đường như địa ngục ở giữa, cũng trơ mắt thất thần
nhìn mấy mươi người sống sót đang bị khinh kỵ thu thập dần.
“Ý, tên này chắc là cừ súy tặc binh.” một tên khinh kỵ vui vẻ đánh ngựa tới
gần Mai An, nhìn thấy trang phục của chàng hắn sung sướng thốt lên khiến mấy
tên khác ghen tức nhìn theo. Tuy nhiên quân luật hết sức sâm nghiêm nên những
tên khác đã đi qua thì không quay lại nữa đành chặc lưỡi tiếc nuối. Lúc này
Mai Tam Lang đã kiệt lực, chàng khó nhọc muốn đưa lưỡi thương đang run rẩy lên
đâm chết tên lính thì phát hiện cây thương như nặng cả ngàn cân. Cố sức làm
sao chàng cũng không thể nâng nó lên được khiến tên kỵ binh cười khẩy dùng
thanh đao đẩy văng ngọn thương ra. Hắn ung dung gác lưỡi đao lạnh băng lên cổ
chàng đùa bỡn:
“Cậu nhóc, đầu ngươi ta nhận rồi, ha ha.” đoạn hắn vung đao thật nhanh. Ọt một
tiếng lưỡi đao khựng lại, tên hán kỵ kinh hồn nhìn một lưỡi thương không biết
vì sao đâm tới xuyên thấu tim mình. Theo từng nhịp thở khò khè hắn nhận thấy
trái tim vốn rất mạnh mẽ đã không còn phản ứng, cố hết sức hắn nhìn về phía
thân thương để thấy một cô gái trẻ toàn thân còn đang run rẩy không ngừng,
gương mặt lê hoa đái vũ đẫm lệ đang cắn răng đen căm phẫn nhìn hắn. Bên cạnh
nàng là con mồi vốn có đang trừng mắt to nhìn ân nhân của mình, lưỡi đao đã
hơi chạm vào cổ tên kia tạo nên một ngấn đỏ dài. “Chó chết…” Tên khinh kỵ đổ
sụp xuống, cùng lúc Mai Tam Lang cũng kiệt quệ ngất vào vòng tay cô bạn trong
tiếng kêu cứu thất thanh của nàng.
Choang! Choang!
“Ta nói rồi, kỵ binh chúng ta sẽ đè nát lũ phản binh chúng bây.” Vương Quảng
sung sướng cười to, ngọn sóc trong tay vẫn như gió to cuốn lấy thân thể của
Đào Hầu gây nên những tiếng vang chát chúa.
Đào Tam Lang đang âm trầm chống trả hắn chợt nhận thấy trên mặt mình bỗng mát
lạnh. Chàng ngạc nhiên dùng xoa đẩy mạnh tách hai người ra rồi nhìn lên bầu
trời đang bất chợt đổ mưa như trút nước xuống chiến trường thê lương. Chàng có
thể thấy cơn mưa trái mùa mang tới sự mát mẻ vô tận, cũng mang tới những tiếng
hò reo vui sướng nhỏ bé giữa cánh quân Lĩnh Nam sau lưng. Miệng nở nụ cười
chàng nghiêng người né một mũi sóc, đinh ba bỗng chốc nhanh hơn vài lần đánh
bay một mảnh giáp vai khiến Vương Quảng hơi bất ngờ. Đào Kỳ hét to sáp ngựa
lại tái chiến, miệng đầy tự tin nói:
“Các ngươi cứ nhào vô!”