Người đăng: thanhtung.dang1804@
“Aaaaaaa!!!!!!!”
Đào Kỳ hét lớn khi thấy Nàng Quỳnh rũ xuống trong vòng tay em mình. Chàng giơ
cao đinh ba chỉ vào Đặng Hồng, chân thúc mạnh hông khiến con Thông Linh cũng
lồng lên hung ác phi như tên bắn về phía tên Hán tướng đã ra tay bắn lén.
Trong tiếng la giết rầm trời của hai cánh Hán quân đang ép lại, Đào Tam Lang
như con thuyền rẽ sóng tiến tới, bất kỳ kẻ nào chắn đường đều bị một kích đập
tan.
Đặng Hồng khinh thường nhìn tên chiến tướng nước Nam đang đến gần, y đương
nhiên biết Đào Hầu thiện chiến, song y có gì phải sợ. Y khóa chặt Đào Kỳ, tay
thuần thục giương cung, cài tên nhắm thẳng chàng, cây cung ba thạch bị kéo mở
như trăng rằm. Đợi Đào Kỳ vừa vặn tiến vào tầm bắn hữu hiệu, mũi tên trên cung
y liền như sấm sét, trong chớp mắt liền bay đến trước mặt chàng Việt tướng.
Đào Kỳ vốn đã chăm chú quan sát đương nhiên nhìn rõ mũi tên này xoắn tới liền
dùng thiết xoa đánh bay nó, không ngờ mũi tên này vừa lạc đi mất thì một mũi
tên khác cũng đã ở ngay sau nó, vượt qua cây đinh ba tiếp tục bay tới ngực
chàng. Rõ ràng mũi liên châu tiễn này của Đặng Hồng hoàn toàn khiến chàng bất
ngờ, lúc này có rút đinh ba trở về cũng đã chậm.
“Đào Tam Lang!”
“Nguy quá, Đào Hầu!!!”
Tưởng như mũi độc tiễn đã phải lập công thì Đào Kỳ liền trừng mắt, thân thể
hơi ngã ra sau, tay đang giữ cương bằng tốc độ khó có thể tin vung lên kịp
thời bắt lấy mũi tên gây nên tiếng bặc thật vang trong tiếng trầm trồ của mọi
người.
“Mạng thật lớn…” Đặng Hồng bất mãn rủa nhỏ,lập tức y rút ngay hai mũi tên tiếp
tục làm lại lần nữa.
Đào Kỳ đương nhiên sẽ không để y trò cũ trọng thi. “Bắn tên ta không giỏi, ném
tên ta tuyệt chẳng thua ai!” nghĩ sao làm vậy, chàng vận lực, tay vung thật
nhanh mũi tên bắn ngược về phía Đặng Hồng. Mũi tên lúc bay về còn nhanh hơn
lúc tới một bậc làm tên giáo úy đành phải từ bỏ giương cung nghiêng người mà
tránh. Mũi tên xé nát hộ vai hắn, bất ngờ đâm thẳng vào tên Hán binh phía sau,
kéo hắn bay đi một đoạn xa trong ánh mắt đầy kiêng kị của mấy tên xung quanh.
Lợi dụng quân giặc xôn xao, Đào Kỳ lại tiếp tục thúc ngựa chém bay mấy kẻ cản
đường, đinh ba đã xoay mạnh đâm về phía kẻ đánh lén. Đặng Hồng thấy vậy lâm
nguy bất loạn vung cây cung lên như kiếm chặn đánh đường đâm. Thế nhưng lực
đâm của Đào Tam Lang vốn không nhỏ lại được chiến mã góp sức dễ dàng đâm gãy
thân cung nặng, khí tức lạnh như băng của kim loại như muốn xuyên thấu tim y;
để rồi trong ánh mắt khó tin của Đào Kỳ, một lưỡi trường sóc bỗng dưng xuất
hiện chặn ngang đầu đinh ba gây nên tiếng vang chát chúa điếc cả tai.
“Lực lượng thật mạnh!” Vương Quảng rung nhẹ cánh tay để giải tỏa bớt chấn động
đang từng cơn truyền tới từ đầu ngọn sóc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đào Kỳ
cười chào:
“ Đào Kỳ, để Vương Quảng ta đến tiếp đãi ngươi một chút, làm sao?”
“Mạnh miệng!”
Đào Kỳ nhìn hắn gắt, đinh ba trên tay lại không dám thả lỏng một chút nào. Lực
phản chấn vừa rồi theo thân xoa truyền tới tay cũng khiến chàng giật mình nhận
ra người tới hoàn toàn không đơn giản. Mắt nhìn quân giặc đã vây kín mình vào
giữa Đào Tam Lang biết mình đã mất đi cơ hội đánh nhanh thắng nhanh giết chết
Đặng Hồng, nhất là khi tên Vương Quảng xuất hiện. Không nói thêm lời nào chàng
xuất xoa vờ đánh tới tên chiến tướng, buộc hắn rút sóc về thủ rồi bất ngờ thúc
hông khiến Thông Linh xoay người rút đi.
“Hắn là của ta, Duyên Bình huynh chớ xen vào.”
Vương Quảng trước khi dùng sóc đập mông con chiến mã đuổi theo vẫn không quên
buông lời cản lấy tên Đặng Hồng đang định tiếp tục giương cung bắn lén. Tên
Đặng Duyên Bình biết tính tình Vương Quảng thuộc hàng cố chấp, lại có tài võ
công hơn người nên đành lắc đầu cười khổ thu cung. Y vẫn nhìn theo hai bóng
người vừa cưỡi ngựa song song vừa không ngừng múa vũ khí va chạm tóe lửa với
nhau một hồi mới xoay người lên con ngựa được tên thân binh dắt tới. Tay giơ
cao cây thiết thương y hô vang:
“Tấn công!” rồi dẫn binh sĩ xông lên cùng với Hoàng Trung Lang.
Cánh quân của y gia nhập chiến trường cũng không thể khiến tình cảnh quân Lĩnh
Nam tệ hơn thêm bao nhiêu. Do phải quan tâm chiếu cố hơn ngàn dân thường còn
xót lại cũng như cố gắng thu thập di hài người thân, trận hình của quân Việt
trở nên chậm chạp ù lì hơn hẳn. Nếu không phải có Thánh Thiên chỉ huy hợp lý
cùng hai bên Mai An, Mai Trí liều mình chống cự, quân Hán đã có thể cắt đứt họ
ra làm nhiều khúc từ lâu.
“Hừ!” Mai Trí vừa dùng cây đoản kích lột bỏ đầu lâu một tên giặc liền phải
dùng khiên chắn lấy mấy cây kích đâm tới, chàng giơ chân đạp bay một tên đang
lao đến chém mình, oằn người đỡ lấy một kích khác. Dùng khiên đẩy tên giặc đã
bị quân Nam bên cạnh chàng giết chết, Tứ Lang ra lệnh: “Thu lại, thuẫn binh
đẩy, nỏ thủ sẵn sàng.”
Theo lời của chàng, mấy tên thuẫn binh hò lên “Hô!” một cái thật to lấy nhịp
rồi cùng lao lên trước dùng khiên dùng thuẫn đẩy mạnh, nhờ đó khoảng cách giữa
hai quân tách ra được một khoảng. Chỉ chờ có thế, Mai Trí liền hô to: “Bắn!!”.
Lập tức hàng thuẫn binh liền ngồi xụp xuống, để lộ ra mấy trăm tên nõ binh đã
lên lẫy nhắm kĩ từ lâu làm bọn giặc kinh hồn tuyệt vọng, tiếp theo là một
chuỗi tên bay tán loạn cướp đi sinh mạng của chúng trong tiếng la thảm thiết.
Tuy nhiên quân Hán lại cử hết lớp này đến lớp khác không màn sống chết lao
đến, dù Mai Trí có dùng cường nỏ bắn chụm vẫn không sao dọa lui chúng được chỉ
đành từng bước một lui về sau.
“Cố gắng trụ vững vào!” Bên hướng kia Mai Tam Lang cũng một cảnh tương tự. Mồ
hôi nhỏ từng giọt nhễ nhại trên gương mặt đầy bụi đất, chàng thúc giục cánh
quân cố gắng chống cự từng đám từng đám giặc như thác cuốn lao vào hàng ngũ
quân mình. Quân Hán nhiều như kiến dễ dàng chọc thủng nhiều lỗ trên tuyến
phòng thủ của Việt quân buộc chàng phải nhiều lần lao lên tham gia đánh chặn.
“Má, chúng đông quá!” Chàng quỳ gối dùng tấm đằng thuẫn hất tung tên Hán binh
đang bổ đao xuống, dựa vào thuẫn dày che chở ngọn thương như rắn mổ thoăn
thoắt đục lấy hai lỗ to trên cổ hai tên khác rồi mới quay lại đâm thật sâu vào
bụng tên vừa té ngã. Ấn mạnh vài cái kết liễu tên giặc, Mai An dùng chân dẫm
mạnh lên thi thể hắn để tạo đà né đi mấy cây thương đâm tới, chàng vừa múa
thương chiến đấu vừa liếc mắt lo âu nhìn về đằng sau nơi chàng đang cố sức bảo
vệ.
Thánh Thiên cầm trên tay đôi cửu tiết giản dính đầy máu tươi, mái tóc vốn chải
chuốt cẩn thận cũng đã hơi toán loạn. Đôi giản chín khúc nhẹ nhàng gạt bay cây
kích đánh tới, tiện tay nàng đảo thế đập vào ót hai tên giặc hai bên. Thân là
chủ tướng, Thánh Thiên vẫn phải tự thân lao lên trước chiến đấu mới có thể cổ
vũ tinh thần cho mọi người trước sức tấn công như bão nổi của giặc. Nàng nhíu
mày nhìn quanh thu hết chiến cục vào mắt, quay sang mấy ả thân vệ đánh ý giữ
vững vị trí rồi từ từ lui vào trong quân trận. Chân đạp vội trên đống đá sỏi
của nền đất ven sông vốn ẩm ướt nay bị dẫm đạp đến xốp cả lên, nàng chạy đến
bên một đám người khác đang loay hoay bận rộn với đầy mùi lá thuốc. Tìm kiếm
một lúc nàng đến bên một cô gái thân mặc bộ áo váy lụa đen trắng mà hỏi:
“Phu nhân, tình hình nàng thế nào?”
Diệu Tiên phu nhân thu hồi dụng cụ, gạt bỏ mấy loại ngải thuốc đã hết bốc khói
rồi mới lau mồ hôi trên trán nói:
“Chị đã xem qua, nàng không sao, chỉ bị chấn động mạnh ở đầu cùng ưu thương
quá mức mà ngất đi thôi…” đưa bộ đồ nghề cho cô học trò bên cạnh nàng nói:
“Chỉ cần quay về nghỉ ngơi chăm sóc vài ngày sẽ khỏi…”
Thánh Thiên nghe nàng nói mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thoáng nhìn về phía
chiếc cán có cô nữ tướng đang nằm ngủ say với mũi tên trên ngực bằng ánh mắt
chua xót rồi mới hỏi: “Thế dân chúng đã có thể di chuyển chưa?”
Lần này đến lượt nàng Tía bước lên nói: “Đã xong xuôi thưa chị.”
“Tốt! Truyền lệnh, vừa đánh vừa lui!”
Uuuuuuu!!!!!!!!
Nghe tiếng kèn sừng trâu vang lên, hai bên cánh anh em nhà họ Mai liền thở
phào nhẹ nhỏm, vừa từ từ lui về sau vừa hò hét cổ vũ mọi người cố giữ vững.
Quân Nam tuy bị quân Hán ép cho không ngóc đầu lên được vẫn đau khổ chịu đựng.
Bọn họ đều biết phía sau mình không chỉ có đồng đội mà còn có nhiều người dân
thường đang được bảo vệ, thu nạp di hài. Vì hơn ba ngàn người dân, quân Nam đã
bỏ ra số thương vong nhiều hơn vẫn không hề có một lời oan thán. Chính nhờ
tinh thần lăng xả này mà bọn họ mới có thể đính trụ được thời gian dài như
vậy.
“Ha ha ha! Không ngờ có thứ tướng lãnh ngu si như vậy! Đây chẳng phải là muốn
chúng ta theo chúng đạp bằng doanh trại sao?”
Hoàng Do cười lớn dùng roi chỉ về phía quân Nam đang dần co rút lại hào hứng
nói. Theo y thấy cách làm này chính là tự sát, cũng chính là đưa đến cho y một
phần quân công to lớn. Quà đưa đến tất nhiên phải nhận, y phất tay lệnh cho
toàn quân đè lên trước, ý đồ ép quân Nam về trại, làm cho họ hoảng loạn dẫm
đạp lên nhau. Bản thân y càng thúc ngựa dẫn theo đám thân binh tiến về trước
để gia tăng áp lực.
“Hoàng tướng quân…”Giả Tông thấy y làm vậy thì cấp tốc thúc ngựa đuổi theo
khuyên:
“Hoàng tướng quân, quân ta tuy đang thắng thế nhưng cũng không đến nỗi buộc
phản tặc phải chạy về trại như vậy. Hơn nữa theo ý Tông ta nên đợi cánh kỵ
binh của Vương Giáo úy cắt đứt chúng ra trước hãy cường công thì tốt hơn… Hiện
giờ giặc vội vã rút lui, Tông e sợ chúng còn có gian kế.”
Hoàng Do cười khan lắc đầu: “Trưng Trắc có gian ngoan đến thế nào cũng không
thể bằng đại soái được. Ta xem mục đích của chúng chẳng có gì khác ngoài dẫn
dụ tiền quân ta cách xa soái xa để tiện cho kỳ binh đánh úp mà thôi.”
Giả Tông nghe vậy ngạc nhiên nhìn hắn, lát sau y liền cười khổ cúi đầu chịu
thua. Xem ra gia gia cùng phụ thân y dặn dò quả không sai: không thể xem
thường bất kỳ ai có thể giành được quyền lãnh quân ngoài ngàn dặm được, nếu
không chắc chắn sẽ gặp phải trái đắng. Ngay cả Hoàng Do là một tên tướng lãnh
nhìn như đơn giản thuần hậu cũng có thể nghĩ được đến như vậy, chắc chắn mấy
lão già thành tinh Mã Phục Ba cùng Lưu Hầu gia cũng đã sớm đoán được ý đồ của
phản tặc mà có bố trí sắp xếp. Vậy mà có lúc hắn đã có cảm giác xuất thân thế
gia của mình so với họ vượt trội hơn hẳn, quả thật buồn cười. Giả Tông nghĩ
thông liền vòng tay cúi đầu thưa:
“Tông đã hiểu, Hoàng tướng quân quả nhiên thông hiểu binh thư, mưu tính sâu
xa, Tông quả thật hổ thẹn không bằng.”
“Giả công tử khiêm tốn rồi. Công tử chỉ cần lâu năm tại binh nghiệp là sẽ hiểu
rõ những thứ cỏn con này thôi, thật không đáng để khen, không đang để
khen…”Hoàng Do vui vẻ nhìn tên giáo úy trẻ trước mặt nói. Việc hợp tác với một
trong những thiên tài trẻ Đại Hán là điều hết sức quan trọng cho sự nghiệp của
y, vì thế việc Giả Tông khiêm tốn như thế càng làm y vui sướng, y chỉ về phía
tay phải nói:
“Bên đó vốn gần với khe Bầu, nơi đó có trại phản quân với mấy ngàn binh mã,
lại gần với trại ngoài của ả Lê Thị Hoa, nguyên soái làm sao có thể lơ là.
Hướng này đã có Phù Nhạc Hương Hầu dẫn năm ngàn tinh binh đón lấy, chỉ đợi
phản tặc xuất hiện là sẽ chặn lại, bao vây diệt hết!”
Đón lấy ánh mắt rực sáng của Giả Tông, y khẽ hất tấm áo choàng đỏ như máu, tay
lại đưa về phía trái bàn:
“Hướng này vốn gần với sông Hoài; dòng sông nhiều chỗ chảy xiết không thể vượt
qua. Duy có mấy chỗ nước tương đối cạn đều đã có Cao trung lang dẫn quân đóng
giữ. Hơn nữa bên kia sông là rừng rậm dày đặc, để giấu quân nhỏ thì dễ, để di
chuyển cánh quân to thì rất bất lợi khó khăn, dễ bị phát hiện. Ta thật sự
không cần lo lắng chúng sẽ đánh vào hướng ấy.”
Giả Tông nghe hắn phân tích chợt bừng tỉnh vội cúi đầu lễ phép: “Tông thụ
giáo.”
Tên Trung lang tướng vui vẻ nhìn hắn gật đầu khen: “Tuy nhiên hiền chất nói
cũng không sai. Phận làm tướng nên chú ý không thể lơi là, đánh giá thấp đối
thủ mà gây nên sai lầm tai hại. Vậy bây giờ hiền chất hãy lãnh hai ngàn binh
mã, cộng thêm bản bộ của mình đóng giữ ở đây phòng trường hợp bất trắc.”
Giả Tông nghe vậy chắp tay thưa: “Tông quyết không làm nhục mệnh!”.
Hoàng Do hài lòng gật đầu, đoạn y nhìn về phía mũi tên đầy khói bụi do hơn
ngàn kỵ binh tạo thành đang bẻ vòng cung bắn về phía cánh phải phản tặc mà gật
gù:
“Chỉ cần kỵ binh của chúng ta thành công nhập trận, mạng sống của Trưng Trắc
liền sẽ tận!”
“Chỉ cần kỵ binh ta nhập trận, phản tặc, các ngươi sẽ tan tác! Mãnh Hổ bái
vĩ!” Vương Quảng vung thanh trường sóc thành vòng cung tạo lực nhắm vào đầu
Đào Kỳ, lực đạo mười phần mạnh mẽ, đường quạt đã hiện rõ khí thế bạt sơn hà.
“Vậy sao!” Choanggggg. Đào Kỳ dùng tam giác xoa hoành dọc đỡ lấy đường quạt,
hai vai thầm run nhẹ giải phóng lực đạo kinh khủng truyền tới mắng trả: “Vậy
lao vào được hãy nói! Xem chiêu: Giao Long xuống nước!” Đinh ba từ dựng đứng
chuyển đập, ba đầu lưỡi xoa như ba chiếc móng vuốt giao long sắc bén cào thẳng
vào đầu Vương Quảng, hung ác dị thường.
“Tới hảo!” Ánh mắt Vương Quảng ngập trong chiến ý, như ánh dao cạo đối chọi
với sát khí mãnh liệt của Đào Kỳ, y vung sóc từ dưới lên, hai thanh vũ khí như
rồng như hổ giao nhau giữa không trung tạo nên vô số ánh lửa chói mắt, tiếng
kim loại va chạm đùng đùng làm cho bọn Hán quân gần đấy sợ đến ngã ra đất.
Cây tam đầu xoa (đinh ba) trên tay Đào Kỳ tỏa ra khí thế khiến chúng lầm tưởng
mình đang nhìn thấy một con Giao long đang há miệng vùng vẫy. Mỗi lần ra chiêu
là ác giao bất ngờ vùng lên từ mặt nước biếc, nhanh chuẩn đến khó tin. Răng nó
cắn con mồi thật chặt, toàn thân xoáy mạnh muốn đem bữa ăn xé nát trước khi
kéo nó xuống lòng sông sâu thẳm, mỗi lần con giao quay đuôi quẫy sóng đều tạo
nên từng luồng ánh bạc liên miên không dứt công kích lấy đối thủ.
Còn cây kim sóc lại được Vương Quảng xuất sử thành thạo tỏa ra khí thế của một
đầu hổ lớn, con hổ dùng ánh mắt vàng óng đầy hung quang khắt khao khóa chặt
con mồi. Cứ mỗi lần y ra chiêu là con hổ lại cong người vồ ra, hàm răng nó sắc
bén, khí thế mãnh liệt muốn một phát cắn đứt thân kẻ thù. Mỗi lần nó dùng tay
chồm lên đều làm cho kẻ địch khốn đốn, mỗi cú xoay người rút lui đều dùng hổ
vĩ như roi bất ngờ đánh lén kẻ truy đuổi.
Hai người một giao một hổ quấy cho đội hình Hán binh long trời lở đất, vì vậy
phần nào giúp giải tỏa bớt một phần áp lực chi quân Lĩnh Nam. Vương Quảng
đương nhiên sẽ không chịu để Đào Kỳ lộng hành giữa hàng ngũ quân mình được.
Thế nhưng chiêu thức của Đào Tam Lang quá tinh diệu khiến hắn phải xuất toàn
lực đối phó, không thể nào lo phân tâm để ý quá nhiều.
Choang!!!!!!
“Hây aaaaaa.”
Sau cú va chạm mãnh liệt, hai người cùng khóa vũ khí vào nhau, cả hai đều dùng
hết sức lực muốn tước vũ khí đối thủ. Gân xanh nổi bần bật cùng mồ hôi tràn
đầy trên mặt khiến cả hai người hung ác cực kỳ. Mặt đất đường chạy bị hai
thanh vũ khí cày nát thành từng luồng đá mịn khiến binh sĩ hai bên há mồm mà
nhìn.
Hai con ngựa chiến bị chủ kích thích cũng trở nên cực kỳ nóng tính. Con Hắc
Nha dưới háng Vương Quảng là một con ngựa quý thuộc dòng Đại Uyển, nó vừa hung
dữ lại to lớn hơn con Thông Linh cả một cái đầu nên luôn tìm cách lấn thân
sang chèn ép. Thế nhưng con Thông Linh tuy nhỏ bé hơn lại vững như bàn thạch,
dưới mấy cú tông như trời giáng của đối thủ nó vẫn lườm mắt thách thức, tốc độ
vẫn duy trì không hề mảy may bị ảnh hưởng. Đợi con Hắc Nha hết lực lùi về, nó
vươn cổ sang hung ác cắn lấy vai đối thủ khiến con ngựa của tên Hán tướng đau
đớn lồng lên.
“Ăn của ta một đấm này!” Vương Quảng thấy con ngựa quý chiu thiệt thì sầm mặt
hét lớn. Y mặc kệ cây sóc còn đang giằng co, tay nắm thành quyền thật chặt
ngắm thẳng sống mũi Đào Tam Lang phóng tới.
Đào Kỳ lách thân né lấy, tay khẽ giựt khiến hay cây vũ khí sai thân mà ra,
chàng chống tay trên lưng ngựa xoay người quét chân hô to: “Có qua có lại mới
toại lòng nhau, ăn của ta một cước!”
Ánh mắt Vương Quảng lóe lên dùng tay trái co lại như đeo khiên đỡ lấy cú đá
trời giáng của Đào Kỳ. Mặc cho bắp tay có chút ê ẩm hắn kẹp chặt thân ngựa, cơ
thể hơi ngã ra sau, trường sóc như mãnh hổ hạ sơn đâm mạnh về phía eo Đào Kỳ:
“Chết đi!” hắn hét lên.
“Sau ngươi thôi!” Đào Kỳ đương nhiên không đơn giản, chân đá theo lực quét qua
làm đà cho đinh ba xoay vòng chém mạnh vài thân sóc nhẹ nhàng phá bỏ thế đâm.
Hai người đánh đến cơ bắp lồ lộ, áo giáp nhiều chỗ rách tung tóe, mồ hôi nhễ
nhại vẫn không ai thương tổn được ai thì sảng khoái cười to. Tiếng cười vang
xa bay khắp cả chiến trường.
“Hai tên điên!” Vân Huyền nhìn theo hai bóng người đang chẻ ngang chẻ dọc giữa
chiến trường, đâu đâu cũng thấy thân ảnh họ giao tranh thì lắc đầu ngao ngán.
“Tên Cung Vĩ đầu óc bị sao thế, toàn ở trong quân trận chúng ta mà chiến loạn
lên!”
“Đó là vì tên kia mạnh hơn hắn!” Mã Viện lạnh lùng đáp lời. Ánh mắt lão nguyên
soái Đại Hán không hề chú ý hai thân ảnh ấy một chút nào. Ánh mắt ấy như keo
dán vào một luồng khói đang cấp tốc cắm vào cánh trái chiến trường; nơi đó
đang nắm giữ một trong những nhánh quân tinh nhuệ nhất của lão : “Mã gia tinh
kỵ!” lão thì thầm.