Người đăng: thanhtung.dang1804@
Banngg!!!! Kaaaaannngggg!!!!
"Giữ vững vị trí, chớ có sơ sẩy!"
"Mẹ nó chứ! Coi kìa, tao đã bảo mày đừng có lùi về!!!"
"Đứng vững!! Đứng vững!!!! Cớ gì phải sợ lũ chó này?"
"Đẩy chúng ra!!!! Hô hô hô!!!!"
Tranh thủ lúc đợt tấn công của quân Hán tạm thời lùi lại, Đoạn Vĩ mới đưa cánh
tay đã sớm mỏi nhừ vì hoạt động quá độ của mình lau mồ hôi đang tuôn như tắm
trên mặt. Tay đã mỏi, ấy vậy mà lau mãi mồ hôi vẫn còn ra khiến tên Cừ súy
cũng chẳng thể tiếp tục nổi nữa. Hắn đành vội vàng kéo áo chấm chấm qua loa
lên mắt cho dứt đi mấy giọt to đùng đang kéo xuống che mất tầm nhìn. Tất cả
động tác của hắn đều thật lẹ; bởi vì cũng như bao nhiêu lần trước, Đoạn Vĩ
biết rõ kẻ thù sẽ không dành cho mình bao nhiêu thời gian thở dốc.
Quả nhiên chỉ ít giây lát ngắn ngủi sau, quân Hán lại rục rịch động đậy, chia
làm nhiều toán tiếp tục tiến tới.
"Anh Vĩ, bọn nó đổi mục tiêu."
"Tao thấy rồi." Đoạn Vĩ hừ nhẹ:
"Bảo bọn Khỉ với Mụ dẫn theo anh em lắp thêm hai cánh cho chắc vào. Bọn chúng
nó sắp đánh tới rồi đó!"
"Vâng!!!"
….
"Không được! Không được!!!! Không được!!!!" Cao Hải thiếu điều cảm thấy mình
sắp bị lửa giận trong người đun cho sôi hết máu mà chết mất thôi. Hóa ra tất
cả bọn hắn đều đã lầm, mục tiêu của quân Việt chưa bao giờ là trung quân Đại
Hán, hoặc là tìm cách bỏ trốn. Mục tiêu của bọn chúng chính là tìm cách vây
giết, loại bỏ bớt sức mạnh của quân Hán. Chả phải vì thế mà chúng trăm phương
ngàn kế sắp xếp để có thể tạo thành thế trận này: vây kín một bộ phận quân Hán
vào trong, mài giết bớt.
Cao Hải cắn môi đến chảy máu gào lớn:
"Bọn mày không được lùi lại nữa, đẩy lên cho tao!!!! Cho tao!!!!"
"Cao gia, không phải anh em không cố gắng, mà là chúng nó không sợ chết..."
Mấy tên thân binh khóc không ra nước mắt. Đẩy bằng cách gì bây giờ? Quân Nam
tuy trang bị không phải rất tốt nhưng tinh thần lại kiên cường hơn chúng nghĩ
nhiều. Từ nãy đến giờ không phải quân Cao Hải không tìm được sơ hở của quân
Việt, thậm chí có mấy bận bọn chúng đã đục thủng được bức tường phòng thủ kia,
ấy vậy mà cuối cùng lại vẫn bị đánh bật ra ngoài không thể tiến sâu vào được.
Xét cho cùng bởi vì cách đánh quá ư máu lửa, quá mức liều mạng của chúng. Mặc
dù ở tận tuyến hai, Cao Hải vẫn có thể nhìn thấy từng cặp ánh mắt sắc lạnh như
muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Bọn chúng không sợ bị thương, cũng chẳng hề sợ
chết, dù cho một tên có gục xuống thì lại có hai, ba tên hoặc thậm chí càng
nhiều hơn chen vào ngay.
Quả nhiên lần này cũng vậy. Chỉ qua tầm bốn, năm đợt đôi công, quân Hán đã
phải lần nữa trả giá thê thảm, thất thểu lùi ra sau.
"Rốt cuộc việc này là thế nào? Bọn khốn này làm sao đông dữ vậy?"
Cao Hải không khỏi chán nản thốt lên. Từ góc nhìn của hắn, quân Việt dường như
có vô vàn tiếp viện sẵn sàng lao đầu vào thay thế kẻ bị thương vậy. Cứ như thế
này làm sao hắn đánh nổi. Cao Hải nắm chặt bàn tay đang khẽ run, ánh mắt liếc
qua từng gương mặt phờ phạc kiệt sức của binh sĩ dưới trướng. Hắn không khỏi
cảm thấy bất lực. Giờ cách tốt nhất là chờ viện binh từ trung quân gửi tới,
hoặc là chờ Bàng Hác cùng Hách Du có thể tự mình đánh bại quân địch rồi trở về
giúp mình.
Cái thứ nhất? Cao Hải liếc sơ về phía trung tâm, đầu liền không chút ngần ngại
lắc nhẹ. Quân Nam bày trận mưu mô vô cùng, bây giờ bọn chúng đã sớm bám sát
chủ quân của Ban Siêu, cắn chặt không bỏ, không cho bọn họ có bất kỳ thời gian
cùng khoảng trống nào để chỉnh quân. Phía bên ấy bận rộn như vậy, vừa nhìn đã
thấy ngay cả Ban Siêu e rằng cũng khó có thể nhanh chóng dứt ra khỏi thế đeo
bám đó, làm sao có khả năng phân binh sang phía này đâu…
Về phương án thứ hai? Cao Hải nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể trông mong vào
phương án này. Dù sao trình độ chỉ huy cùng võ nghệ của Bàng Hác không hề tệ,
Hách Du mặc dù danh vọng không lẫy lừng lắm xong chắc cũng không phải thứ quá
mức vô dụng không thể nào sai sử được… Nếu gặp may, không chừng Bàng Hác còn
có thể tìm được sơ hở của man tặc mà lật ngược tình thế ấy chứ. Như vậy, Cao
Hải gật mạnh đầu, như vậy lúc này chỉ còn có cách tin tưởng vào tài năng của
Bàng tướng quân mà thôi. Trong lúc ấy, thứ mà Cao Hải có thể làm cũng chỉ là
tìm cách thu hút phần nào chiến lực của địch, không thể để chúng dốc toàn lực
vây đánh nhánh quân của Bàng Hác được.
Nghĩ thoáng, Cao Hải liền cảm thấy bản thân có thêm mấy phần tự tin. Hắn
nghiến chặt răng, ánh mắt như đánh ra lửa đỏ nhìn từng tên bộ hạ đang rửa mặt
bằng mồ hôi mà gằn giọng:
"Bản tướng mặc kệ, các ngươi phải tiếp tục ép lên cho ta. Lúc này tuyệt đối
không thể để bọn man này rãnh tay được!"
"A…"
Đám bộ hạ thẫn thờ nhìn nhau, Cao Hải đã chém đinh chặt sắt như thế. Bọn chúng
còn biết nói gì nữa. Nhìn nhau chán, chúng chỉ còn cách lủi thủi quay lại, cúi
đầu cắn răng dẫn binh lính như thiêu thân tiếp tục lấn tới.
Cao Hải không mấy quan tâm thái độ của đám bộ hạ. Hắn biết tỏng đám này chỉ tỏ
ra đáng thương như thế thôi nhưng thật sự đều là hạng cáo già lém lĩnh cả đấy.
Nhìn chúng tỏ ra cúi đầu cam chịu như thế, Cao Hải chỉ nhếch mép cười. Hắn
biết rõ đám này chắc chắn chỉ đánh đấm làm bộ làm dạng thế thôi chứ chẳng hề
dốc toàn lực tấn công quân Nam đâu. Xong như thế cũng đủ rồi…
"Ây da, nếu có thể nhìn rõ bên trong đang diễn biến thế nào thì quá tốt rồi…"
Cao Hải giận lắm cứ mắng mãi:
"Cái quái gì thế này? Nãy giờ đánh nhau mấy bận rồi mà sao chúng vẫn còn nhiều
đến vậy…"
Cao Hải nhướn người lên như muốn mở rộng tầm nhìn, xong vẫn không thể nhận rõ
bên trong thế trận có gì diễn ra…
Trái ngược với hắn, Đoạn Vĩ lại có thể nhìn rất rõ diễn biến, cũng hiểu rất
tường tận những gì đang diễn ra.
"Anh Vĩ, tổ số bốn đã lùi về sau an toàn rồi."
Đoạn Vĩ nhẹ nhàng gật gù, miệng thì vẫn oang oang rống to:
"Mẹ nó, tổ số bảy, tiến lên lắp chỗ trống lại ngay! Chúng mày chờ cái gì? Đói
bụng rồi à?!!!"
Nghe tiếng rống này của hắn, ở bên cánh trái liền có một tốp mười mấy người
vội vàng tăng tốc. Chỉ chốc lát bọn họ đã hòa ngay vào trận đánh căng thẳng,
vừa vặn bịt kín một lỗ hổng nho nhỏ do quân Hán tạo nên. Đến lúc này Đoạn Vĩ
mới hừ lạnh phun ra một bãi nước bọt, quay người hỏi tên lính hầu:
"Bọn nó sao rồi? Đi mất mấy người?"
Tên kia nghe hỏi nhoẻn miệng cười đáp:
"Dạ, không đâu ạ. Có mấy thằng đeo khăn trắng ở đấy, đi được thế nào mà đi?
Mấy đứa nặng nhất thì đã được khiên về sau rồi, còn lại cũng chỉ bị rách da
rách thịt tí. Nãy em vừa hỏi xong, độ chốc là chúng nó lại có thể bay nhảy
được ngay ấy."
"Tốt! Thế là tốt! Quá tốt!!" Đoạn Vĩ chặc lưỡi khen không dứt. Nói thật từ khi
cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn mới thấy được kiểu đánh trận thế này. Quân lính
không chỉ hao tổn ít, mà còn có khả năng nhanh chóng gia nhập chiến đấu nữa
cơ.
Trên chiến trường chém giết chả có ai dám nương tay; một nhát chém, mỗi mũi
đâm cho dù nhẹ nhất cũng mang theo sức tàn phá kinh người đủ để cho bất kỳ kẻ
lì lợm nào cũng phải đau đớn ngã xuống. Nặng thì mất mạng lập tức, còn nhẹ lắm
thì cũng phải tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Kẻ bị giết thì thôi, dù sao trên chiến trường cái chết luôn nhẹ tựa lông hồng,
xong những kẻ bị thương kia đa phần cũng không có kết quá tốt đẹp hơn bao
nhiêu. Bọn họ hoặc là sẽ bị kẻ khác bồi thêm một nhát, hoặc sẽ bị bỏ nằm đó
thoi thóp đợi chết. Cũng sẽ có không ít kẻ gắng gượng đứng dậy tiếp tục chiến
đấu. Xong kẻ đang mang thương tích trên người thì làm sao có thể thoải mái
hoạt động được? Hiển nhiên cũng sẽ sớm bị đối thủ chém ngã dưới chân…
Chiến trường vốn là khốc liệt như thế…
Đó là còn chưa kể những tiếng rên rỉ bi thiết, đầy đau đớn của họ còn có tác
động không hề nhẹ đến sĩ khí của đồng bạn bên cạnh...
Ấy vậy mà, ngày hôm nay khung cảnh bi thương ấy lại không thấy xuất hiện ở
phía quân Việt. Bấy giờ, không ít người bỗng có khả năng vượt qua thương tổn,
quay trở về tiếp tục chiến đấu.
Thần kỳ. Quay trở về chiến đấu, năm chữ này tuy nhìn đơn giản như vậy nhưng
đây là thứ trước đây Đoạn Vĩ chả hề dám nghĩ tới.
Mà thứ giúp tạo nên điều kỳ diệu này lại không phải tinh thần bất diệt hay sĩ
khí vượt trội của binh lính. Đó là nhờ những tên binh sĩ đang cột trên cánh
tay một dải băng màu trắng hết sức nổi bật kia. Đúng, theo như quân sư giới
thiệu thì bọn họ được gọi là: quân y. Bọn họ không trực tiếp tham gia chiến
đấu mà tự tạo thành từng tốp năm, tốp ba phân tán khắp cả một quãng chiến
trường rộng hơn dặm. Cứ hễ nơi nào có kẻ ngã xuống là họ liền có mặt, sống
cũng được, chết cũng thế, đều luân phiên nhau khiên người ấy ra sau nhường chỗ
cho kẻ khác lấp vào.
Đối với những người đã tuẫn thân vì nước, quân y sẽ khiên ra một chỗ chung,
còn đối với những người bị thương sẽ được đưa ra chỗ khác, dốc lòng cứu chữa.
Đoạn Vĩ có liếc sơ qua, cứu chữa cũng không có gì ghê gớm phức tạp cho lắm.
Lấy rượu mạnh lau nhanh vết thương, đắp thảo dược cầm máu, vịn vào một lớp
thuốc nam nhầy nhầy rồi lấy vải khô băng quanh vết thương, thế là xong.
Đoạn Vĩ chẳng lạ gì cách cứu chữa này. Ngày trước trong Kẻ hắn hễ có ai bị
thương, các già cũng sẽ làm như thế. Ấy vậy mà phương pháp hết sức bình thường
quen thuộc này lại bộc lộ ra tác dụng hết sức vượt trội, đến độ chả ai có thể
ngờ được.
Ngoài mặt khiến cho binh sĩ có thể nhanh chóng lấy lại sức chiến đấu một cách
nhanh chóng đến thần kỳ, quân y cũng gây nên áp lực tinh thần cực lớn lên phía
đối thủ. Thử nghĩ mà xem, ngươi vừa chém ngã kẻ địch, hắn vừa rú lên ngã vật
ra đất, đau đớn quằn quại là thế. Ấy vậy mà chỉ chừng mấy phút sau hắn lại
xuất hiện trước mặt vung đao chém ngươi túi bụi, cứ như cái nhát chém lúc
trước của ngươi không hề xi nhê gì vậy… Tuy nói như thế có chút thổi phồng quá
mức, với lại không phải ai quân y cũng cứu được, cứu kịp, cũng không phải tên
nào cũng có đủ sức đánh đấm lại ngay, nhưng mà… Cái cảm giác kẻ thù dường như
không hề hấn gì, tựa như bất tử, lại vô cùng vô tận ấy chả khác nào một ngọn
núi khổng lồ đè nén lên đầu quân giặc. Hơn nữa do được cứu chữa khiến những
tiếng rên rỉ đau đớn dường như tan biến mất, càng làm cho khí thế quân Việt
thêm cô đọng, đầy ương ngạnh. Đoạn Vĩ chỉ cần nhìn từng ánh mắt căng thẳng đến
nhợt nhạt đang đối diện với quân Nam là có thể hiểu rõ.
Đó là còn chưa nói đến phương diện trận hình nữa đấy. Có quân y giúp đỡ, trận
hình của quân Nam luôn được dọn dẹp, các vị trí luôn được giữ vững vàng, vô
hình chung khiến cho thế trận vốn phải rất lộn xộn nay lại càng dễ bề điều
chỉnh, dễ dàng quản lý. Đối mặt với một trận hình lúc nào cũng có thể có chỗ
cho người chen vào giữ vị trí như thế. Đối mặt với một trận hình mà dưới chân
lại chả thấy một xác chết nào như vậy… Nhìn lại xung quanh mình bởi vì xác
chết của đồng bọn dẫn đến thế trận khó lòng triển khai sắp xếp mà nói, quả
thực là một trời một vực, khó đánh vô cùng…
Lại thêm quân Nam dũng mãnh, kỷ luật, quân Hán không thể rung chuyển họ nổi
cũng là điều tất nhiên.
"Chậc, ai mà ngờ chỉ có thêm hai trăm người lại khác biệt đến vậy…" Tên thân
binh buộc miệng nói:
"Anh Vĩ, hay là anh xem về sau tộc mình cũng cho mấy đứa bắt chước như thế,
tiện biết bao nhiêu đấy."
"Rách việc, mày còn lãng vãng ở đây làm gì? Mau dẫn đội tiến vào!"
Bốp!!!
Đoạn Vĩ chả thèm trả lời gì xấc, nhấc một chân lên đạp thẳng vào mông tên kia
khiến hắn luống cuống mém bò lăn ra đất. Nhìn hắn nhe hàm răng đen kịt với
những chỗ sún lỗ chỗ vừa cười xòa với mình vừa vội vàng chạy đi, Đoạn Vĩ chỉ
biết lắc đầu ngao ngán.
Quân y? Hừmmm, bắt chước đương nhiên là phải bắt chước, có điều muốn làm một
đội như thế có dễ đâu?
Thằng oắt kia quanh năm chả mấy khi đụng vào việc luyện binh hay quản lý,
đương nhiên không thể nhận ra điểm tinh túy trong nhánh quân này. Đoạn Vĩ thì
khác.
Nghĩ kỹ mà xem, tuy những bài thuốc trị vết thương kia không hề xa lạ gì,
nhưng chúng cũng chả phải là thứ bất kỳ kẻ nào cũng có thể học được. Bài thuốc
đối với một số thầy phù thủy, thầy thuốc, Kẻ trưởng hay già làng… đều hết sức
trân quý. Chúng không chỉ thể hiện sự bí ẩn, địa vị của họ đối với người trong
tộc mà lắm khi còn có tác động không nhỏ đến cả khu vực xung quanh. Thông
thường mỗi vùng tuy có thể có nhiều hơn một thầy thuốc, xong tất nhiên không
phải kẻ nào cũng sở hữu nhiều bài thuốc, nhiều loại phương thuốc như nhau,
cũng không phải thứ thuốc nào cũng đủ tốt, đủ mạnh. Nghĩ mà xem, có thầy thuốc
giỏi, có bài thuốc hay đương nhiên đồng nghĩa với việc gia tăng khả năng sinh
tồn của người trong tộc. Từ đó nó cũng góp phần gia tăng khả năng săn bắt,
khai phá của họ… Bởi thế nên ở mỗi vùng, tay nghề của thầy thuốc chính là một
trong những yếu tố quan trọng góp phần tạo nên vị thế khác biệt giữa các tộc
với nhau. Ở nhiều tộc, số bài thuốc, phương thuốc cũng quý như số võ kỹ gia
truyền vậy đó.
Thế mà hiện giờ trước mắt Đoạn Vĩ là gì đây? Không phải một thầy, hai vị, mà
là hơn hai trăm người quân y, nhiều đến mức dọa hắn phát hoảng. Đoạn Vĩ lại
còn biết rất rõ đây chưa phải là con số cuối cùng, hắn rõ ràng, bên trong Lĩnh
Nam quân có hẳn một đội ngàn người như vậy. Một ngàn thầy thuốc, coi như mỗi
tộc có hai vị, vậy đó là bao nhiêu tộc đây?
Chưa kể tay nghề của những vị này lại chẳng ai kém ai tí tẹo nào, mà hiển
nhiên, tất cả đều rất mát tay, cứ nhìn vào khả năng hồi phục của binh lính thì
rõ. Bọn họ dùng phương thuốc giống nhau, cách chữa trị cũng đồng nhất, trang
bị và đồ nghề, phương thức di chuyển cũng như đúc từ một khuôn đi ra. Điều đó
cho thấy cái gì? Điều đó nói rõ đây không phải là thầy thuốc bình thường, mà
là một đám người được dạy bài bản, được huấn luyện. Giống như cái tên của họ,
họ là quân y, là quân đội.
Như thế thì để có thể huấn luyện ra một đội quân thế này thì cần bao nhiêu
công sức, bao nhiêu vốn liếng, bao nhiêu tâm tư thời gian đây? Đoạn Vĩ vừa
nghĩ đến đã không khỏi nuốt nước miếng: đi tìm bài thuốc, đi chế trang bị, đi
gom thuốc than… Nếu mà chỉ là bắt chước, đúng, chỉ cần một, hai phương thức
chữa trị đơn giản nhất, có lẽ tộc của hắn đủ sức nuôi mười… không, năm người
đi.
Như vậy nếu cả ngàn người thì… phải tổn hao bao nhiêu đây?
Quân sư, làm sao lại nghĩ đến việc này??? Làm sao đủ tài lực, lại lấy ai đến
dạy bảo họ???
Đoạn Vĩ vô ý đưa tay trái lau nhẹ mồ hôi; thật sự không dám nghĩ đến việc tạo
dựng một nhánh quân y nữa. Hắn sợ nghĩ nhiều quá, tấm lòng bao dung không chút
đố kỵ của hắn sẽ hỏng mất.
Có quân y giúp đỡ, quân Nam đã không chỉ đơn giản là như hổ thêm cánh thôi
đâu. Đoạn Vĩ liếc nhìn: trung quân vững vàng, cánh của Phương Nghĩa đã sớm đè
đầu quân Hán mà giết.
Phía còn chịu nhiều chông gai nhất. Chà, lạ lùng thay, lúc này lại là nơi
Hoẵng, Quân phu trưởng của Lĩnh Nam quân đang chiến đấu.
Nhưng có lẽ tình thế cũng sẽ sớm thay đổi thôi...