Hoa Lửa.


Người đăng: thanhtung.dang1804@

Lưu Long chắp hai tay sau lưng, dáng đứng hiên ngang vừa nhìn kỵ binh Lĩnh Nam
đang quanh đi quẩn lại giữa muôn trùng bộ quân Đại Hán, mãi vẫn không thể nào
thoát ra. Trong suy nghĩ của lão, trận đánh này đã không còn bao nhiêu ý nghĩa
nữa. Tất cả những gì còn lại chỉ là đợi xem sau trận này quân Hán còn có thể
thu lại bao nhiêu đầu chiến mã thôi. Lại bởi vì Lưu Long đã sớm ra quân lệnh
yêu cầu binh sĩ tránh thương tổn chiến mã nên y cho rằng con số này ắt hẳn
phải không tệ. Ngàn đầu thì không thể, tám trăm cũng có chút khó, dù sao trong
lúc man quân vùng vẫy, quân lính vẫn không thể tránh khỏi ra tay nặng một
chút. Năm trăm, sáu trăm xem ra vẫn đủ. Vẫn còn đủ sức tạo thành nửa đội kỵ
quân.

Lại nói, thực ra lúc này trong lòng tên Phù Nhạc Hương Hầu vẫn cảm thấy không
khỏi có chút cảm thán. Không phải vì số ngựa hay kỵ quân giặc, mà bởi tên
Phùng Chí. Không phải vì hắn quá lợi hại hay giỏi giang, mà là những gì hắn
thể hiện lại khiến y hụt hẫng đi nhiều.

"Cứ nghĩ hắn sẽ mang đến cho ta một trận ác chiến? Đáng tiếc, cũng đáng mừng,
hắn hãy còn trẻ người non dạ lắm…" Lưu Long nghĩ thầm. Thế rồi y hơi liếc mắt
nhìn đám tướng trẻ sau lưng, so đo một chút y gật đầu nhè nhẹ. Tính ra tuổi
tác của Phùng Chí cũng hao hao đám này. Hắn có sai lầm, mấy tên này chả lẽ lại
không? Nếu lần này không phải là lão phu chống trận, liệu bọn chúng có khá hơn
kẻ dưới kia là bao sao? Nghĩ như vậy, y cảm thấy mình có lẽ nên dạy dỗ chúng
một chút. Dù sao mục tiêu lần Nam chinh này cũng có một phần là vì muốn rèn
luyện chúng. Chốt hạ suy nghĩ, y đứng nâng một tay lên chỉ vào tên chiến tướng
đang bị vây bên dưới, giọng bất ngờ truyền lực đủ sức gây nên chú ý của mọi
người bảo:

"Các ngươi nên nhớ, thân là chiến tướng, nhận hoàng lệnh, đốc chư quân. Đây
chính là chuyện quốc quân đại sự vậy, chớ có lơ là bồng bột. Như tên phản
tướng kia; hắn chính là tấm gương sáng. Nếu các ngươi không chú ý thì tương
lai không xa cũng sẽ lâm vào tình trạng như vậy."

Lúc này Đặng Hồng đã sớm ở đây sau khi thành công đánh trọng thương Trưng
Vương. Lưu An hoàn tất mai phục phá vỡ thế xông pha của kỵ binh thì cũng lùi
về đợi lệnh. Lại thêm Mã Phòng vốn ở đây từ trước, cộng thêm một số người
khác, có thể nói là gần như toàn bộ thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi của Đại Hán đều
có mặt. Trong đám người này không phải ai cũng có cơ duyên như Ban Siêu được
đích thân Mã Viện chỉ dạy, vì thế Lưu Long bất ngờ lên tiếng đối với họ chính
là một việc cực kỳ quý giá. Tri thức như vàng, kinh nghiệm lại càng là ngọc
ngà châu báu vô giá. Bọn chúng đương nhiên không dám chậm trễ vội cúi đầu chắp
tay hô:

"Chúng mạt tướng tất nhiên nghe theo lời Hầu gia dạy dỗ."

"Ừm…" Lưu Long khẽ vuốt râu, đôi mắt im lìm quan sát chiến trận mà không có
bất kỳ lời nói nào tiếp thêm sau. Hắn hoàn toàn lộ ra một bộ vừa nãy ta chỉ
nói cho vui, không mấy quan trọng lắm làm đám tướng trẻ cúi đầu đợi mãi vẫn
chả thấy gì thì sốt sắng hẳn. Bọn chúng len lén nhìn nhau, sau một lúc Mã
Phòng đứng ra chắp tay đĩnh đạc hỏi:

"Hồi Hầu gia, thứ cho mạt tướng ngu dốt. Như thế nào mới có thể giúp chúng mạt
tướng bớt bồng bột, vội vàng?"

"Ha ha…" Lưu Long cười nhẹ. Đám ngựa non này không chịu nổi dụ hoặc mới cử
người ra trận, hắn đã sớm đoán được. Thậm chí Mã Phòng bị cử ra làm đại diện,
lấy thân phận con trai của Mã Viện, vừa vặn đủ lễ tiết để đứng ra hỏi, Lưu
Long cũng đoán đúng. Vì thế hắn ung dung vuốt râu, giọng trầm ngâm:

"Tôn tử viết: Tri khả dĩ chiến dữ bất khả dĩ chiến giả, thắng."

"A…"

"Là như thế sao?"

《Tri khả dĩ chiến dữ bất khả dĩ chiến giả, thắng.》 Tôn tử binh pháp – Mưu
công; là một câu hết sức quen thuộc đối với con cháu tướng gia. Thế nhưng ngay
lúc này được Lưu Long nói ra, phối hợp cùng hoàng cảnh càng thêm có trọng
lượng vạn phần. Kẻ biết lúc nào nên đánh, lúc nào không nên, là kẻ chiến
thắng. Không phải rất hợp với cục diện này sao?

Lưu Long nhìn chúng trầm tư thì hài lòng gật đầu bảo:

"Nhìn! Tên Phùng Chí có kỵ quân gần ngàn, binh lính không quá ưu tú xong cũng
có thể gọi là thành binh thành hình. Đây chính là điểm mạnh hiếm hoi mà không
phải lúc nào phản tặc cũng có thể nắm giữ được. Đáng lẽ lúc này hắn nên cố
gắng dùng ưu thế của kỵ quân để gây đảo loạn chiến trường, tạo cơ hội cứu lấy
man quân. Dù cho số quân có thể cứu được có phần ít ỏi, xong có phần nào tốt
phần ấy, lại có thể giữ được ưu thế về mặt kỵ binh; như thế mới là biết nên
đánh chỗ nào, nên tránh chỗ nào." Nói đến đây Lưu Long lắc đầu tặc lưỡi:

"Nào có giống bây giờ? Biết bản tướng bày trận kiên cố, biết uy danh bản tướng
không nhẹ. Thế mà ngựa non háu đá vẫn ráng đâm đầu vào chịu thiệt. Vừa mất
quân, vừa mất ngựa. Đấy chẳng phải là hành động xuẩn ngốc nhất sao?"

"Ngựa non háu đá?" Đặng Hồng âm trầm. Bốn chữ này không phải đang ám chỉ hắn
tham công liều lĩnh, mấy lần phạm sai lầm sao?

"Ngựa non háu đá? Biết lúc nên đánh, lúc nên tránh?" Lý Bá lẩm bẩm. Tuy hắn
không phải hoàn toàn là Hán tướng, xong lần này lại có cơ hội nghe giảng quả
thực là thu hoạch không ngờ. Thân phận hắn khá đặc biệt, trong đầu càng có
không ít kinh nghiệm trận mạc nên lập tức ý thức được những gì mình đã làm
đúng sai ra sao. Còn đám tướng lĩnh khác nghe tên Lưu Hầu dạy cũng sớm có đúc
kết cho riêng mình.

Rầm!!!! Changggg!!!!

Đang lúc bọn tướng trẻ đang mải miết suy tư thì tiếng đao thương vốn ở khoảng
cách tương đối xa bỗng dưng kéo rập phủ tới. Chúng giật mình nhìn lại liền
không khỏi bất ngờ. Không biết từ bao giờ Phùng Chí đã bộc lộ võ dũng, tuy chỉ
một mình một ngựa lại đột phá đến ngay trước mắt rồi.

Tên tướng Việt dường như cũng đã sớm nghe thấy lời Lưu Long nói. Hoặc dĩ tên
Hán quân Phó Nguyên soái cũng không hề để tâm đến việc điều chỉnh giọng nói,
cố tình để lời của mình lọt vào tai tên man tướng. Thế nên Phùng Chí vừa nâng
thương xoay vòng hất bay hai tên lính Hán vừa cười khẩy bảo:

"Đa tạ Lưu Hầu có lòng dạy bảo. Bài giảng này, Chí xin nhận lấy... còn về học
phí, thứ lỗi, ta không có rồi."

"Ha ha ha. Việc đó có khó gì đâu?" Lưu Long vẫn khoanh tay đáp lời:

"Dùng cái đầu trên cổ ngươi dâng lên chẳng phải là vừa đẹp?"

"Giết!!!"

"Giết!!!!"

Y vừa dứt lời lập tức có hai tên tướng trẻ sách đao nâng khiên chạy ra chặn
giết. Bọn chúng tuy hùng hổ hét to, xong lại là phường tinh ranh không vội
tiếp xúc trực diện với Phùng Chí mà len lỏi giữa hàng thương trận, âm thầm chờ
cơ hội.

Phùng Chí thấy vậy cười to nói:

"Lưu Nguyên Bá, ngươi xem đám này quả nhiên học một hiểu mười, đúng là nhân
tài có thể đào tạo. Ha ha ha."

"Hỗn láo!" Một tên nghe thế giận dữ dẫn theo bộ hạ xông lên. Trường đao trong
tay lợi dụng vài tên thân vệ che chắn nhắm ngay chân ngựa chém tới.

"Hừ, đừng mơ tưởng."

Roẹt!!! Bốp!!!! Choangggg…

Phùng Chí thấy vậy cười gằn, thương bén như chim công xòe đuôi quất thẳng vào
mặt một tên thân vệ Hán quân khiến tên kia vỡ cả mũ giáp, chết ngay tức thì.
Lưỡi thương sau đó cũng không dừng lại mà tiếp tục lôi cái xác như khiên chặn
lấy đường đao, hóa giải thế công. Đợi qua cơn nguy hiểm hắn mới tiếp tục nói
với Lưu Long:

"Lưu Hầu, Tôn Tử cũng viết: Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý 《Đánh chỗ địch không
phòng bị, đánh chỗ địch không ngờ tới》"

"Hả?"

"Ý gì?" Hai tên Hán tướng vốn định tiếp tục vây công nghe thế chợt khựng lại
đề phòng, e dè cẩn trọng sợ Phùng Chí bất ngờ xuất độc chiêu đánh lén.

"Ừm?"

Riêng phần Lưu Long thì lại nhíu mày. Phùng Chí cố tình dẫn Tôn Tử binh pháp
như vậy; tất nhiên phải phù hợp với câu trước của hắn. Một là chỉ tướng đang
đánh trận, hai là chỉ thế cục hiện giờ. Như vậy có ý nghĩa gì đây? Nghĩ đến
đây, y chợt ngờ ngợ nhìn về phía tên man tướng. Lúc này Phùng Chí cũng không
vội vung thương chém giết mà chỉ cẩn trọng đề phòng, lại hời hợt đưa tay chỉ
về phía sau lưng mình.

Chỉ thấy theo hướng hắn chỉ, cách chiến trường không xa là nơi đoàn cung kỵ
binh dưới quyền Phùng Hạ đang đứng. Tên này từ lúc bắn đợt tên phủ đầu nãy đến
giờ vẫn một mực im hơi lặng tiếng khiến không ai chú ý. Lúc này lại không ngờ
thúc ngựa hý lên, nâng thương rống to:

"Các anh em, bắn tênnnnn!!!!!!"

Véo véo véo!!!!!

Vù vù vù!!!"

Hai trăm kỵ cung bên ngoài lần lượt nghe theo mệnh lệnh. Trăm người như một
đồng loạt cài tên vẽ nên hàng trăm đường cánh cung ào ào bay tới trận hình
giặc trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Khó hiểu, là vì tên bắn chả hề tập trung mà lại rời rạc, độ bao phủ quá rộng,
nơi đây vài mũi, chỗ kia một chút. Bắn như vậy làm sao gây sát thương?

Khó hiểu, là vì những nơi ấy vốn cũng đã sớm có kỵ binh Lĩnh Nam đan xen. Bắn
như vậy không sợ ngộ sát đồng đội sao?

Khó hiểu, là chỉ hai trăm tay cung thì làm được gì?

Để rồi, đợi đến khi mũi tên hoàn tất phần lượn vòng lên cao để đi vào quãng
đường rớt xuống, lòng Lưu Long mới đánh thột giật mình khi chú ý: mỗi mũi tên
đều có quấn vải, đều châm lửa. Trong buổi tối khuya tuy có đền đuốc thắp sáng
chúng vẫn chả khác gì một cơn mưa sao băng xà xuống quân trận của mình.

Mưa sao băng, mang theo vận rủi.

Mưa tên lửa, tất nhiên cũng không có đi kèm bất kỳ thứ gì may mắn dễ chịu.

ẦM!!! BÙNG!!!!!!!

"AAAAAA. CHÁY CHÁY CHÁY!!!!"

"Cứu tôi với, cháy cháy!!!!"

Chớp mắt khắp vùng quân trận Đại Hán liền nổ ra vô số ngọn lửa. Chúng vừa xuất
hiện liền bộc lộ bản chất hung tợn lấy tốc độ chóng mặt lan tràn khắp nơi, gọn
gàng nuốt lấy vô số tính mạng.

Quân Hán nào đâu đoán được tình huống đột biến thế này? Chúng hoảng hốt cực
độ, chẳng biết phải làm sao. Muốn tránh? Quân trận đang nghiêm chỉnh làm sao
mà tránh? Tránh đi đâu? Mà không tránh đi thì thế lửa bất ngờ lan tỏa tứ tung
sẽ sớm ôm trọn chúng mất.

"Aaaaaa, cứu mạng!!!"

"Giữ đội hình, giữ đội hình…."

"Không, tránh ra, tránh!!!"

Chính giây phút bối rối ấy của chúng đã khiến cho chiến quả của đám cháy dữ
dội này càng thêm huy hoàng. Chỉ vài hơi thở trôi qua, thế lửa đã biến cả quân
trận Đại Hán thành một vùng biển đỏ lòm, nóng hừng hực.

Khung cảnh, đã hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của mọi người.

Những ụ lửa nở như những nụ hoa đang bung những cái cánh đỏ rực, đầy sức dụ
hoặc lẫn choáng ngợp nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ không gian.

Thế cục, đã hoàn toàn chẳng còn nằm trong bài bố của bất kỳ ai.

Hoặc dĩ, chẳng có ai ngờ được thế cục có thể diễn ra đến mức độ này.

"Là hỏa công? Vô lý, chỉ là mấy mũi hỏa tiễn làm sao đủ sức tạo nên trận lửa
lớn thế này?" Tình huống này cũng khiến Lưu Long há hốc mồm, trợn tròn hai
mắt. Việc đầu tiên mà hắn suy đoán chính là bản thân mình đã sớm rơi vào cạm
bẫy man quân sắp xếp từ trước. Xong ngay lập tức hắn gạt bỏ mạch suy nghĩ này.
Địa điểm tập kích, thế trận, thời gian đều do quân Hán nắm thế chủ động, man
quân làm sao biết mà sắp xếp đây?

Trừ khi, trừ khi có nội gián báo trước. Dù sao đã có thể có kẻ như Phùng Chí
phản Hán hàng man, liệu ai dám cam đoan không có kẻ thứ hai? Thế nhưng trận
lửa này tuy dữ dội, xong hiệu quả lại không phải quá mức lợi hại. Lưu Long đã
sớm nhận ra: thế lửa này tất nhiên có thể ngăn quân Hán lại một quãng thời
gian không ít lại chẳng thể nào ảnh hưởng nổi đại cục. Lửa tan, tất nhiên phần
thắng lại nghiêng về Đại Hán, Mã Viện vẫn có thể tiếp tục Nam hạ. Thả một ngọn
lửa như thế chẳng bằng gian tế đốt luôn đại doanh Đại Hán hay hủy luôn cầu
thuyền cho rồi.

Như vậy ngọn lửa này tất nhiên là được chuẩn bị cách đây không lâu, mục tiêu
cũng chính là cầm chân hắn mà thôi. Và kẻ tạo lửa chẳng ai khác ngoài tên phản
tướng kia: Phùng Chí.

Vấn đề là, hắn làm sao tạo được hỏa công mạnh cỡ này? Lưu Long vừa suy nghĩ,
vừa không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Chí.

Tên Việt tướng dường như đã sớm nắm bắt trọn vẹn suy nghĩ của Lưu Long. Hắn
cười tươi nâng tay như đang hành lễ trong khi vẻ mặt lại giữ nguyên một bộ
dạng đủng đỉnh mỉa mai bảo:

"Lưu Hầu, muốn xem ta tạo lửa không?" Nói đoạn, hắn lấy bên hông ra một cái
túi tròn, đem nó quay tròn ném vút bay tới ngay thân vệ của Lưu Long.

"Cẩn thận." Một tên thân vệ thấy vậy hô to, theo phản ứng rút kiếm ra chém bộp
làm túi da rách toát ra. Lập tức, một mớ hỗn hợp cay mũi từ trong túi da tỏa
ra thấm ướt người hắn.

"Cái gì thế này? Đây là gì?..." Hắn gắt lên, thế nhưng chưa nói đủ câu mặt hắn
đã tái mét, chân run lẩy bẩy.

Một tên ở bên cạnh cũng sợ hãi lui ra sau hét to:

"Đây… đây là...Nh… nhựa cây, mỡ lợn…???"

"Ha ha ha ha." Phùng Chí cười to:

"Lưu Hầu gia học thức chất đầy năm xe, không biết có từng nghe đến tích Hỏa
Ngưu Trận bao giờ chưa?"

"Điền Đan Hỏa Ngưu trận?" Lưu Long lập tức ý thức được điều gì đó. Da đầu hắn
tê rần.

Nãy giờ ngọn lửa bất chợt xuất hiện khiến hắn như quên hẳn nơi đây còn có
không ít kẻ thù. Không, không chỉ hắn mà tất cả quân tướng nhà Hán đều quên sự
tồn tại của Giao Phong kỵ. Bây giờ nhìn lại, da đầu Lưu Long không khỏi tê
dại, ánh mắt đỏ lòm đầy căm giận nhìn theo từng bóng kỵ sĩ, những tên không hề
lợi dụng hỏa công để chạy trốn, mà như điên như dại liên tục quăng đi những
túi da nho nhỏ đi khắp nơi. Thậm chí Lưu Nguyên Bá còn chính mắt trông thấy
mấy tên kỵ binh đã sớm bị lửa to quấn thân vẫn tiếp tục lao đầu chạy loạn. Hắn
hoảng sợ hét lên:

"Phùng Chí, ngươi điên rồi, các ngươi không muốn sống!!!!"

"Ha ha ha ha." Phùng Chí sảng khoái khêu thương nhặt lên một đầu thương đang
cháy, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn lửa bảo:

"Xưa kia có Điền Đan Hỏa Ngưu Trận, bây giờ Phùng Chí ta xin được múa rìu qua
mắt Lỗ Ban, trình diễn một màn Tử Sĩ Hỏa Mã Trận. Ha ha ha ha." Dứt lời, hắn
liền cầm đầu thương bị cháy ném mạnh vào tên thân vệ dính đầy dầu.

Tên đó liền cố sức tránh né, nhưng vô ích...

BỪNG!!!!!!

Ngọn lửa bùng lên.

"AAAAAAA, AAAAAAAA!!!!!"

"Đừng loạn, đừng loạn!!!!"

"Cứu tao, mau cứu tao. Hầu gia, cứu thuộc hạ vớiiiiii….."

"Đừng chạy qua đây, đừng chạy qua đây…"

"Tránh xa chúng tao ra, mày tránh ra!!!!!"

Tên thân vệ ngay lập tức bị lửa nóng nuốt trọn, hắn hoảng sợ la hét, chạy loạn
tứ tung, vô tình khiến ngọn lửa dính cả vào những tên đồng đội khác làm chúng
hoảng sợ né tránh, hỗn loạn cả đội hình.

Réooooo!!!!! Roạt!!!!!! Ầm

"Xuất kỳ bất ý? Là ta bất ý sao???" Lưu Long mở trừng trừng hai mắt nhìn cái
xác cháy khét mà mình vừa tự tay chém ngã, trong lòng không khỏi tự chất vấn.

Ngược lại, Phùng Chí như kẻ điên cười đến sung đến sướng, chân hắn mạnh mẽ
thúc mạnh hai chân, lợi dụng lúc quân trận giặc đang hỗn loạn giục ngựa nhảy
chồm lên xông thẳng về phía trung quân Đại Hán.


Lĩnh Nam Ký - Chương #132