Người đăng: thanhtung.dang1804@
“Anh Kỳ, anh Kỳ.”
Phương Nghĩa vừa nhảy tọt xuống chiến hào chỉ huy trên đỉnh đồi đã la hét ầm
lên, mãi đến khi bị Đào Kỳ tóm áo kéo lại mới hề hề nhoẻn miệng cười:
“Anh Kỳ, em đã làm xong việc rồi.”
“Suỵt!!!! Be bé cái mồm chút.”
Đào Kỳ lấy tay làm dấu im lặng trước khi khẽ xoay người liếc qua góc chiến
hào, nơi Đông Châu công chúa Phương Dung đang thiêu mi ngủ.
Phương Nghĩa, cái tên em vợ này chuyện gì cũng tốt, duy có cái giọng oang oang
là khó mà kiềm chế được. Khi khác thì cũng thôi, xong lúc này lại khác. Hôm
qua nàng vừa chinh chiến suốt từ phía đại doanh kéo tận đến đây đã phải quản
lý quân sĩ nhanh chóng dựa theo lớp chiến hào ngoài cùng để dựng lên mấy lớp
rào nhằm biến quả đồi thành một cái doanh trại đơn giản hòng có cơ sở đối chọi
với giặc, trăm công ngàn việc mệt mỏi đủ điều. Vì thế một giấc ngủ hiện giờ
đối với nàng là quá sức quan trọng. Tên Nghĩa đương nhiên cũng hiểu việc này
nên nhanh chóng gật đầu hối lỗi lia lịa.
“Đi, ra ngoài hẵng nói.”
Đào Kỳ ngoắc tay, đợi đến khi ra khỏi chiến hào, chàng mới ngẩng đầu nhìn ánh
mặt trời chói chang. Đào Tam Lang chìm đắm vào trong đó tựa như thứ ánh sáng
rực rỡ này cũng chính là tương lai huy hoàng mà Chấn Bắc tướng muốn thấy ở dân
tộc mình. Môi chàng hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng, Đào Kỳ vẫn quay lưng
về phía Phương Nghĩa hỏi:
“Đâu, mày nói anh nghe xem đã nhìn thấy những gì?”
“Đúng.” Phương Nghĩa gật gù chạy lên sát bên đáp:
“Anh, em nhìn thấy rõ ràng. Đúng như chị em dự đoán chúng nó không thèm tấn
công ta nữa mà cũng dựng trại xây lều vây xung quanh đây rồi.”
“Tính vây chết ta? Há, nghĩ thật đẹp.” Đào Kỳ rên khẽ:
“Chúng vây mấy mặt?”
“Ba.” Phương Nghĩa xòe ba ngón tay ra hô:
“Mạn Bắc, Đông, Nam. Trong đó mặn Bắc là đông cờ xí nhất, mặt nam gần quan ải
thì tương đối ít chút chỉ có tầm năm tháp canh.” Nói đến đây Phương Nghĩa hơi
chần chờ: “Ngoài ra…”
“Có cái rắm thì phóng, lề mề gì thế?” Đào Kỳ thấy Phương Nghĩa bắt đầu học
chiêu ấp ấp mở mở liền giơ tay dọa đánh cười mắng.
“Úi dạ em nói, để em nói.” Phương Nghĩa che đầu bảo:
“Ban sáng lúc chúng vừa rút, thằng Cu nó nói thấy hình như giặc chia làm hai,
một chạy về hướng bắc thì phải, không rõ ràng lắm.”
“Làm sao nó biết?” Đào Kỳ thắc mắc.
“Cu là dân từ Kẻ Khí ra, nó vốn nhạy bén với việc quan sát chiến trường. Nó
bảo tuy giặc cố che dấu thật tốt xong khói bụi cùng tiếng vó ngựa nện trên nền
đất thì không tài nào lẩn đi đâu được. Nó nằm nghe rõ ràng phải có hơn ngàn
chiến mã chạy lên phía trên rồi.” Vừa nói Phương Nghĩa vừa chỉ tay về hướng
đại doanh của Lĩnh Nam.
“Hừmmmm, chúng tính làm gì đây?” Đào Kỳ xoa xoa cằm bước đi vòng quanh suy
ngẫm. Rồi sực nhớ điều gì chàng quay bắn người lại hỏi dồn:
“Đúng rồi, cái thứ anh nhờ mày tìm sao rồi, có thấy không?”
“Đúng, em quên béng.” Phương Nghĩa cũng giật mình nhớ ra, đoạn hắn liếc nhìn
Đào Kỳ với ánh mắt hơi là lạ nói:
“Nói không tin chứ, quả có thứ hao hao anh tả. Anh rể, vì sao anh đoán được
như vậy? Không lẽ anh đã…”
“Đã thế nào?” Đào Kỳ chống nạnh, hàm răng đen nháy cười toét ra nhìn tên trai
trẻ bảo:
“Xem ra mấy tháng nay lo công lo việc, anh quên cả dạy dỗ mày. Giờ mày lớn gan
rồi dám giở trò với anh.”
“Dạ không, em trót dại.” Phương Nghĩa vội lui ra xa một đoạn cho đến khi bản
thân cảm thấy đủ an toàn mới hô:
“Thế giờ mình tính sao anh?”
“Còn sao nữa?” Đào Kỳ cười tươi:
“Đã chúng dám coi thường Tam Lang tao đến mức như vậy thì tất nhiên tao phải
cho chúng một vố mới hả. Truyền lệnh anh em nghỉ ngơi thật tốt, nửa canh giờ
sau theo tao đạp bằng trại chúng.”
Tên Nghĩa nghe thế, hai mắt sáng rực toan chạy đi truyền lệnh thì bị một giọng
nói chặn đứng lại:
“Không được.”
“Chị?” Phương Nghĩa giật mình hỏi.
“Mình? Sao không ngủ thêm chút đi.” Đào Kỳ cũng bất ngờ hỏi han.
Phương Dung đánh cái ngáp dài nói:
“May mà tôi dậy đúng lúc, không thì mình liều lĩnh làm hỏng cả. Bây giờ mình
cứ theo ý tôi, cho anh em đi nghỉ ngơi thật khỏe, dành sức coi chừng hôm nay
lại có đánh lớn.”
“Ý mình là?” Đào Kỳ hơi suy ngẫm chút liền giựt mình hô:
“Không lẽ mình cho là chúng định… cậu ta?”
“Chúng nhất định có ý như vậy mới vừa chia quân vừa vây ta.” Phương Dung gật
đầu đơn giản đáp:
“Mà trong cục diện hiện tại người duy nhất thích hợp lúc này cũng chỉ còn mỗi
mình cậu ấy.”
“Quá nguy hiểm!” Đào Kỳ nói:
“Như vậy không phải ta càng nên nhanh chóng phá vây sao?”
“Chàng đó, không tin tưởng cậu ấy sao? Chàng đừng quên bây giờ xung quanh cậu
ta còn có lắm túi khôn hơn số chàng sở hữu nhiều lắm đấy.” Phương Dung bật
cười như chuông ngân bảo:
“Hơn nữa tôi cho rằng Khải Minh chắc cũng có chuẩn bị trước phần nào rồi. Giờ
chỉ cần chúng ta dưỡng sức nghỉ ngơi là ổn. Tin cậu ấy đi.”
…..
“H….HẮT XÌ HƠI!!!!!!!”
Buổi sáng trời đang đẹp, không nắng gắt không gió lạ, ấy vậy mà Khải Minh lại
hắt xì một phát rõ to khiến mấy con sóc gần đó hoảng quá lủi mất. Hắn lấy tay
xoa mũi, trong đầu không khỏi chẳng biết vì sao. Có lẽ vừa rồi phải có người
nhắc tới tên mình, nhắc một cách đặc biệt quan tâm mới khiến Khải Minh hắt xì
một cái to đến như vậy. Có điều đang lúc nghiêm túc như vầy… Khải Minh có chút
xấu hổ, rốt cuộc ai nhắc tên mình nhỉ.
“Quân sư, không sao chứ?”
Nội ngoảnh đầu lại khó hiểu hỏi thăm. Lúc này với chức vụ thống lĩnh của Lĩnh
Nam quân, Nội tất nhiên là nai nịt giáp trụ gọn gàng, anh thư sáng ngời đốc
cánh tinh binh này ra trại để hỗ trợ Đào Kỳ đang rất có khả năng bị quân Hán
vây kín phía dưới. Nàng hơi đăm chiêu, nhìn tên kia sụt sịt mũi rồi nói:
“Nơi này vẫn chưa cách đại doanh quá xa, nếu anh cảm thấy không ổn thì nên
quay lại nghỉ ngơi.”
“Không bận lòng, không có gì, thật.” Khải Minh vội xua tay. Đoạn để cho cô
thống soái này lại hỏi han, hắn lập tức hướng đến người đàn ông đang đi bộ bên
cạnh hỏi:
“Một Nắm, ông vừa nói rằng cậu chủ của ông đã phải liều mình mới cứu được tha…
Chấn Bắc tướng quân?”
“Dạ bẩm cậu, đúng như vậy ạ.” Tên Một Nắm vốn chỉ có thân phận người hầu nên
đâu dám nhìn thẳng mặt Khải Minh, mắt hắn đảo một vòng quan sát những vị cừ
súy đang cưỡi ngựa một bên chờ đợi câu trả lời của mình rồi mới nhuần nhuyễn
kể:
“Sau khi chúng tôi mon men sau lưng giặc một buổi thì phát hiện ở phía trước
liền vang lên tiếng chém giết dữ dội. Hóa ra là quân giặc nhân lúc Chấn Bắc
tướng quân công phá quan ải mà tập kích phía sau. Chấn Bắc tướng bị đánh bất
ngờ có vẻ không chịu nổi đành bỏ việc công ải quay sang giao chiến với chúng.
Được lúc, ngay cả Đông Châu cũng xuất hiện, bị chúng vây vào trong vòng.”
“A!!! Cả chị Dung cũng bị vây? Như vậy chẳng phải họ gặp nguy hiểm cực kỳ?”
Nội lấy bàn tay nhỏ nhắn che miệng thốt lên.
“Dạ vâng, quả thực tình huống của họ chính là cái gì… đúng rồi cửu tử nhất
sinh a, cậu chủ thường nói như vậy. Mấy người bên họ lớp thì bị vây cắt, lớp
thì bị giết. Xác họ kéo dài rải rác tận mấy trăm bước... rất, rất thảm... Vợ
chồng Chấn Bắc ba phen bốn bận liều mình phá vây nhưng không thành, ngược lại
chúng còn xiết chặt hơn.”
Nghe đến đây Nàng Quỳnh bỗng nhíu mày chất vấn:
“Lạng Sơn quân có tới hai ngàn người vẫn bị giặc vây kín, thế chúng mày chỉ
hơn trăm làm sao cứu nguy?”
“Dạ, đấy chính là công của cậu chủ ạ.” Tên Một Nắm như bắt được vàng, ánh mắt
tít lại dương dương đắc chí kể lể:
“Cậu chủ thấy tình thế nguy cấp quá liền nhân lúc chúng nó mải mê chém giết
thì xua quân lao thẳng vào chỗ xe quân nhu, đốt phá tứ tung khiến chúng phải
vội vàng quay lại. Rồi lại nhân lúc chúng lúng túng cứu xe mà đánh xóc vào chỗ
chỉ huy của chúng. Các vị không biết, chỗ ấy vốn là một ngọn đồi thấp, địa
hình hẹp hòi khó có thể dàn đông quân nên chúng tôi vừa liều mạng là chúng nó
hoảng ngay tắp lự. Chấn Bắc tướng cũng nhân cơ hội này phá vây thoát khốn...”
“Sau đó thế nào?” Nội lại hỏi.
“Sau đó đương nhiên chúng tôi cũng thoát thân, cùng với Chấn Bắc hợp làm một
định tránh lui. Dè đâu chúng nó lại vây kín không tha, tựa như quyết tâm giết
chết vợ chồng Chấn Bắc hay sao ấy. Chúng chia quân làm ba, bốn nhóm luân phiên
tấn công tìm cách chặn chúng tôi lại, bám riết không buông. Không còn cách nào
khác Chấn Bắc đành phải đưa quân tiến vào một cánh rừng thưa gần sông để cầm
cự. Giặc thấy vậy cũng đuổi theo vây kín rừng, chúng cử quân tấn công suốt,
còn dọa hét nếu các ngài ấy không ra sẽ đốt rừng nữa.”
“Vậy các ông thoát thân bằng cách nào để về báo?” Hai mắt Khải Minh lóe lên
vặn hỏi.
Tên kia dường như sớm đoán được sẽ có người hỏi như vậy liền nhoẻn miệng cười
ngây ngô:
“Là do lúc rút lui cậu chủ bảo chúng tôi leo cây trốn, đợi giặc vừa qua thì
nhảy xuống chạy về đây.”
Mọi người nghe đến đây đều thoáng trầm tư. Nội cũng khẽ phất tay đuổi tên kia
ra xa yên lặng ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ.
Mới được vài hơi thở, Sáng, người vốn chưa hề mở miệng từ nãy giờ bỗng dưng
cất tiếng:
“Lời nói thì rành rọt, câu chữ thì đầy vẻ khẩn thiết nhưng cử chỉ, thái độ lại
hết sức ngông nghênh. Đánh một trận từ sáng tới đêm, lại đánh từ đêm đến sáng
mới chạy về mà chưa hề thấy hắn có vẻ hụt hơi. Tên này chắc chắn có gian.”
“Ừ…” Mọi người đều không khỏi đồng thanh.
“Hừ, khéo quá hóa vụng, bọn hắn cố tình chuẩn bị thật kỹ, để rồi lộ ra toàn là
sơ hở. Chẳng lẽ hắn khinh ta còn nhỏ sao?” Nội giận dữ ưỡn ngực quát.
“Cũng không nhỏ lắm đâu…” Khải Minh vừa thầm liếc qua chỗ nào đấy, nhớ lại cái
gì ấy rồi nghĩ, đoạn hắn nhanh chóng lắc đầu thoát đi luồng suy tư này mà phân
tích:
“Hắn cố tình thêm thắt nhiều thứ, kể rất tỉ mỉ quân Lạng Sơn gặp hiểm cảnh
nhưng lại hời hợt việc chúng giải vây… Tôi có cảm giác dường như hắn muốn
chúng ta gấp rút tiếp viện cho thầy Kỳ hay sao ấy.”
“Bản ý của chúng chắc chắn là như vậy.” Nàng Quỳnh đang nhìn hai cánh chim bay
ngang trên trời rồi gật đầu nhẹ tiếp:
“Buồn cười chúng không hề hay biết trong Lạng Sơn quân còn có cả Lĩnh Nam
quân. Cũng không hề biết chúng ta vốn đã nhắc Phương Dung từ sớm. Bị bất ngờ
đến nỗi vây kín khó thoát? Trốn lên rừng? Quá vụng về rồi.”
“Đúng vậy, tôi còn nhắc anh Nghĩa phải đào hào trên đồi mới dễ thủ kia mà.”
Khải Minh lắc đầu, ánh mắt lại ngẩn ngơ nhìn làn mây trắng trôi qua trên đầu
mình. Bóng mây nhanh chóng phủ kín mặt hắn, che khuất đi ánh sáng trong giây
lát, rồi lại bị một cơn gió nhẹ xua đi để lộ ra từng tia nắng trưa hè oi ả,
nóng bỏng khó chịu và chói chang tựa như sự thật vậy, không cách nào bị kẻ
khác thêu dệt, tô điểm che giấu mãi được.
“Sự tình ra như vậy… cũng tức là hắn chính là kẻ mà chúng ta đang tìm bấy
lâu.” Khải Minh thở dài, trong lòng có chút cảm giác nhẹ nhõm. Đừng tưởng mấy
tháng nay sống giữa chiến trường căng thẳng cùng thắng lợi dồn dập làm Khải
Minh quên đi mục tiêu chính của mình, chưa bao giờ. Lúc nào cậu cũng cố gắng
tìm ra kẻ chủ mưu, tên đầu sỏ đứng sau lưng đám nội gián đang không ngừng đâm
dao sau lưng quân Nam. Mà lần này rốt cuộc Khải Minh đã biết hắn là ai.
“Là hắn, Tạ Hàn Vũ…” Nội gằn giọng: “Hoặc ít nhất hắn cũng phải là kẻ có móc
nối quan trọng trong số bọn chó đó.”
“Thật không ngờ hắn ẩn thân kỹ đến vậy, làm việc thì kín kẽ, chuẩn bị lại thấu
đáo. Ban đầu tôi còn cho rằng hắn chỉ là một kẻ a dua theo tên Đô Kiên đâu...
Nếu không phải lần này trùng hợp dẫm phải bố trí của Lạc quân, e rằng chúng ta
chẳng tài nào đoán ra được con chó đó. Nhớ lại ngày đó ở Cổ Loa hắn cũng có
mặt, lúc đó nếu hai chúng tôi biết được...” Quỳnh vừa nghĩ đến cô em vắng số,
hai mắt đã sớm phiếm hồng.
Ánh mắt của nàng Quỳnh quả thực phần nào bộc lộ cảm xúc bùng nổ của các cừ súy
Lĩnh Nam quân lúc này. Thiều Hoa yên tĩnh nắm chặt một miếng lụa trắng trong
tay, Nội im lặng vuốt ve lọn tóc như nhớ tới việc gì đấy thân thương, Quỳnh
thì không khỏi cúi đầu nhìn hai cây thương dài treo hai bên hông ngựa, Sáng
lại cảm thấy bờ vai đã khô héo của mình như đau nhói lại... bọn họ trầm mặt,
im lặng một lúc. Bởi trong số họ có không ít người hoặc trực tiếp, hoặc gián
tiếp là nạn nhân của đám nội gián. Họ bị chúng bán đứng, bị chúng gài bẫy,
thậm chí còn bị chúng nô đùa giết chết mất người thân, mất bạn bè. Thậm chí họ
còn gánh vác mối hận của biết bao nhiêu anh hùng đất Nam vốn không chết bởi
thương đao kẻ địch, mà bị ngã xuống bởi miệng lưỡi người nhà. Có thể nói, quân
Việt hận nội gián nào có hề ít ỏi hơn là mấy so với mối thù quân xâm lăng đâu?
Cũng đã đạt đến mức độ không đội trời chung rồi.
“Hừ,” Nàng Quỳnh lại lần nữa phá bỏ không khí trầm lặng, nàng rít lên: “Lần
này hắn lộ đuôi cáo rồi, tất nhiên không thể để hắn thoát. Thiều Hoa, lúc nãy
em quan sát thấy đám chó kia đi đứng ra sao? Ở đâu?”
“Chị Quỳnh, đừng vội.” Nội vội khuyên can, lúc này đã sớm hành động e rằng
không tốt.
“Chị biết, không sao, chị chỉ muốn dòm chúng thật chặt thôi.” Quỳnh hé môi
nói.
“Chúng đang tụ tập ở đoạn giữa với nhau, đi gần mấy cái xe bò.” Thiều Hoa lên
tiếng.
“Rõ ràng có quỷ, thế nhưng bọn chúng định làm trò gì?…” Nội nói nhỏ.
“Chắc chắn chúng định giở trò với chúng ta nên mới cất công dụ ta ra đây. Hừ,
trò mèo thôi.” Quỳnh hờ hững đáp. Nói thật không phải là do nàng quá mức tự
tin, nếu như lần này nàng dẫn bất kỳ đạo quân nào khác ra trận, cho dù là Nội
Vệ, Quỳnh cũng sẽ phải lo lắng ít nhiều. Xong nếu đi cùng Lĩnh Nam quân lại
khác, nàng phó quân súy hiểu quá rõ bố trí của cánh quân này khác với những
đạo quân khác ở đâu, càng hiểu rất rõ mấy trò xoàng xĩnh hoàn toàn rất khó
phát huy tác dụng với họ.
Ngược lại, Sáng lại thận trọng hơn hẳn, chàng lắc đầu nhè nhẹ nói:
“Tự tin là tốt, xong không thể chủ quan được. Biết giặc biết ta trăm trận
không bại, nếu chúng ta hiểu được phần nào sắp xếp của chúng thì tổn thất sẽ
nhỏ đi không ít.”
“Trên đường từ đây đến ải chẳng lẽ có chỗ nào địa hình hung hiểm hay sao?”
Khải Minh nhíu mày hỏi. Lĩnh Nam quân tinh nhuệ có tiếng, qua trận đánh vừa
rồi lại càng khắc sâu vào tâm trí của cả quân Nam lẫn quân Hán, quân số hiện
tại lại không thiếu tận hơn bốn ngàn người. Muốn đánh bại họ, còn muốn nuốt
họ, ngoài mai phục không còn phương pháp nào khác.
“Dạ, có tới mấy chỗ lận. Bẩm Lạc quân, tôi cùng Rắn Lục trước khi đi đã nhờ Kẻ
Khí vẽ sơ ra một cái bản đồ.” Hoẵng từ nãy đến giờ vẫn rất kiệm lời liền nhanh
chóng lên tiếng. Hắn thúc ngựa lên, tay lục từ cái túi để sau mông ngựa lấy ra
một cuộn da dê rõ ràng còn rất mới đưa sang nói:
“Vốn dĩ là để phòng hờ thôi, vì tôi cho rằng đã có người chỉ đường nên chắc
chẳng bao giờ cần. Nào ngờ lúc này lại được việc.”
“Làm rất tốt (Anh Hoẵng quả thật chu đáo).” Mọi người không khỏi giật mình
khen ngợi. Đoạn mọi người giục ngựa lại gần cùng quan sát con đường, vừa nhìn
họ vừa thầm trao đổi.
Bản vẽ tuy có chút vội vàng, không mấy rõ ràng nhưng cũng phần nào thể hiện
được khó khăn phía trước. Quả thực đường đi từ đại doanh đến ải không hề đơn
giản, không chỉ có chút ngoằn nghèo mà còn phải chạy qua hai, ba chỗ có địa
hình hẹp hòi hết sức thích hợp cho việc mai phục. Nếu như bọn họ cắm đầu chạy
một mạch e rằng không chỉ mất sức mà còn bị kéo giãn đội hình dẫn tới khi gặp
chuyện tất phải trở tay không kịp.
“Đúng là nếu chúng ta không biết thêm được một chút thì không thể vội vàng
tiến lên được…” Nội lẩm bẩm, đoạn nàng nhìn tới cô gái nhỏ đang nằm trên chiếc
xe bò phía sau mà nói:
“Minh, cái Na đưa cho anh tờ giấy đó, anh có nghiên cứu rõ chưa? Là do ai bảo
em ấy đưa?”
Khải Minh nghe vậy chau mày lắc đầu nói:
“Tờ giấy ấy chỉ có mấy chữ: sau lưng có giặc, cẩn thận vải đỏ lụa đen. Ngoài
ra không còn gì khác, cũng không có đề tên người gửi.”
“Vải đỏ, lụa đen?” Thiều Hoa bỗng dưng buộc miệng. Đoạn nàng giật thót người
lên dùng tay che miệng hướng Khải Minh báo lại:
“Thưa Lạc quân, nhắc mới nhớ. Lúc nãy quan sát đám kia tôi có thấy trong bọn
chúng có một tên nhóc con mặt mũi lấm lem, trên tay hắn có một mảnh vải đỏ tựa
như một món trang sức vậy, hết sức bắt mắt.”
“Vải đỏ lụa đen?” Mọi người nghe thế thoáng nhìn nhau, ai cũng có cảm giác có
lẽ người này có thể biết được việc gì đó.
“Chàng, Chạ, hai con ngay lập tức đi gọi hai cô bé ấy lại đây xem.” Quỳnh lập
tức hướng hai cô đệ tử gọi.
“Dạ, thưa thầy.” Hai chị em Ả Chàng, Ả Chạ cùng lễ phép đáp.