Người đăng:
Ngay khi Tịch Thu Thủy đắc ý dạt dào híp mắt nhìn sắc trời, một gã du côn thét
chói tai hoảng hốt vọt lại.
Chờ tên du côn này tới gần Tịch Thu Thủy mới chú ý tới mũi tên này bị người
đánh không nhẹ, sưng húp lên. Hắn còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy rất nhiều tên du
côn hắn mang tới đều từ bốn phương tám hướng lảo đảo kêu cha gọi mẹ xông tới.
Trong đó không ít người đều bị đánh sưng như đầu heo.
Sắc mặt Tịch Thu Thủy khẽ biến, lớn tiếng hỏi:
Các ngươi bị làm sao vậy?
Đám ác ôn các ngươi, còn không nhanh cút đi. Nếu còn dám đến phường thị
quấy rối, lần sau sẽ không thoải mái như vậy.
Một tiếng hét lớn từ cách đó không xa truyền đến, là Trưởng hộ vệ Hạ Cách Tang
mang theo đám hộ vệ Hạ gia.
Ánh mắt Tịch Thu Thủy nhìn chằm chằm, hắc hắc cười:
Hạ Cách Tang là Trưởng hộ vệ phường thị khu Bắc của Hạ gia, Tịch Thu Thủy cũng
biết Hạ Cách Tang. Ngày hôm qua Hạ Cách Tang ngăn cản đám du côn quấy rối bị
cao thủ bên cạnh Tịch Thu Thủy một thương đánh bò lăn bò càng, mặt xám như đất
rất dọa người. Nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, có thể là đã bị
thương.
Hạ Cách Tang nghe vậy hồn nhiên không thèm để ý, ha ha cười nói:
Khi Hạ Cách Tang nói chuyện với Tịch Thu Thủy, bốn phía đã sớm có rất nhiều
thương gia phường thị cùng khách nhân vây xem. Trong phường thị khu Bắc đại
khái có một nửa cửa hàng của Hạ gia buôn bán, còn có một nửa là một ít thương
nhân thuê của thành Ngọc Thủy. Các cửa hàng trọng yếu trong phường thị đều bị
Hạ gia chiếm cứ, như là tiệm vũ khí, tiệm thuốc.
Tịch Thu Thủy âm trầm cười, trong ánh mắt lóe lên sát khí.
Một gã thương nhân thở dài, lo lắng nói.
Đúng vậy. Hạ gia vì sao không phái một trưởng lão đến đuổi Tịch Thu Thủy
kia đi?
Tịch Thu Thủy này rất đáng giận!
Hạ Cách Tang ha ha cười, tự tin nói.
Trưởng tuần tra Hạ Ngôn có thể thi triển bí tịch Nhân cấp, muốn đánh bại cao
thủ cầm thương bên cạnh Tịch Thu Thủy chỉ sợ cũng không phải việc khó khăn gì.
Tịch Thu Thủy hơi sửng sốt, chợt cười hỏi. Hắn sớm đoán trước Hạ gia nhất định
sẽ bởi vì chuyện hôm qua mà có biện pháp xử lý, quả nhiên hôm nay Trưởng tuần
tra đã tới.
Lúc này, từ trong một cửa hàng bé nhỏ một nam một nữ đi ra, đúng là Hạ Ngôn
cùng Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân tươi đẹp không dính bụi trần, Hạ Ngôn tuấn tú ôn
hòa. Hai ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất trong con cháu trẻ tuổi của Hạ gia.
Đương nhiên trước cuộc tuyển chọn con cháu ưu tú của Hạ gia, Hạ Ngôn chỉ là
một trò cười của Hạ gia. Chênh lệch trước sau thật sự rất lớn!
Người này là ai?
Không biết. Chưa từng gặp. Hắn là Trưởng tuần tra phường thị chúng ta sao?
Trong đám người truyền ra tiếng bàn luận khe khẽ.
Tịch Thu Thủy cũng không nghĩ tới Trưởng tuần tra phường thị khu Bắc của Hạ
gia lại là một người trẻ tuổi. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Ngôn từ trong
cửa hàng đi ra, sau đó khóe miệng khẽ co giật, thầm nghĩ: "Tộc trưởng và đám
trưởng lão Hạ gia đầu óc bị lừa đá hay sao, không ngờ lại phái một người trẻ
tuổi như vậy đến ngăn cản ta! Bọn họ không biết bên cạnh ta có người giúp đỡ
sao?"
Lắc đầu, ánh mắt Tịch Thu Thủy xoay chuyển nhìn lên người Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân
xinh đẹp không dính bụi trần như thiên tiên, Tịch Thu Thủy sớm từ lần đầu nhìn
thấy nàng đã nhớ kỹ. Giờ phút này lại thấy Hạ Tử Hân, trong lòng lập tức ngứa
ngáy.
Ánh mắt Tịch Thu Thủy đảo chuyển, cười dâm nói.
Hạ Tử Hân nghiến chặt hàm răng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chuôi kiếm muốn
rút trường kiếm chém chết tên khốn ở đối diện.
Hạ Ngôn ngăn Hạ Tử Hân lại, mặt mang tươi cười nhìn về phía Tịch Thu Thủy,
chậm rãi nói:
Giọng nói Hạ Ngôn không nhanh không chậm, không có bất kỳ khí thế gì. Thật
giống như là bằng hữu nói giỡn với nhau.
Tuy nhiên những lời này của hắn liền khiến một đám người nói xôn xao.
Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều nghe qua danh tiếng của Hạ Ngôn, nhưng
người biết hắn cũng không nhiều.
Một người từng gặp Hạ Ngôn, thốt lên.
Hạ Ngôn nào?
Còn Hạ Ngôn nào nữa, chính là Hạ Ngôn rác rưởi nhất của Hạ gia đó!
Một gã thương nhân mặt xám như tro nói.
Không phải chứ? Hạ gia làm sao lại phái hắn đến làm Trưởng tuần tra phường
thị khu Bắc?
Xong rồi, xong rồi. Phường thị khu Bắc xong rồi!
Hiển nhiên rất nhiều người cũng không biết đến biểu hiện của Hạ Ngôn ở ngày
tuyển chọn con cháu ưu tú gia tộc. Tuy nhiên cho dù bọn họ biết cũng không cho
rằng Hạ Ngôn có thể đuổi đám người Tịch Thu Thủy đi.
Sắc mặt Tịch Thu Thủy đột nhiên âm u, trừng mắt hung tợn hỏi Hạ Ngôn.
Hắn cũng không biết Hạ Ngôn, Hạ Ngôn ở Hạ gia gần như không ra khỏi cửa, hắn
đương nhiên khó có cơ hội nhìn thấy Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ gật gật đầu, ý cười không dứt:
Thời gian của ngươi hiện tại còn thừa không nhiều!
Hạ Ngôn?
Tịch Thu Thủy nhướng mày:
Tịch Thu Thủy nhìn về phía Hạ Tử Hân, miệng không chút kiêng kị, châm chọc
nói.
Hạ Tử Hân lập tức giận đến run cả người, răng cắn chặt, mặt đẹp tràn đầy lạnh
lẽo hận không thể lấy thanh kiếm trong tay đâm mười mấy lỗ thủng trên người
tên khốn này. Nàng là con gái của tộc trưởng Hạ gia, bình thường làm sao có
người dám nói như vậy? Cho nên tuy rằng nàng thông minh lanh lợi nhưng lập tức
cũng không biết phản bác Tịch Thu Thủy thế nào.
Một người của Tịch gia bên cạnh Tịch Thu Thủy lông mày khẽ giật, thấp giọng
nhắc nhở một câu bên tai Tịch Thu Thủy.
Sắc mặt Tịch Thu Thủy khẽ biến, hắn cũng nghe phụ thân nói qua một lần, tuy
nhiên lúc ấy cũng không để ý, hiện tại thật sự là đã quên.
Hạ Ngôn vẫn chưa tức giận, tươi cười trên mặt hắn vẫn không biến mất. Hắn chỉ
khẽ thở dài một tiếng, nói: