Tuần Tra Phường Thị


Người đăng:

Lúc này Hạ Nguyên nhớ tới những gì ngày hôm nay nhìn thấy trong kinh các,
không kìm nổi cười ha hả. Tiếng cười to lớn khiến cho gạch ngói chấn động rung
lên "cạch cạch".


  • Sao? Hộ các trưởng lão! Rốt cục vì chuyện gì khiến cho ngài vui vẻ như vậy?

Hạ Phi Long kinh dị nhìn hộ các trưởng lão, trong lòng không khỏi suy đoán,
chẳng lẽ là.


  • Hôm nay đứa nhỏ Hạ Ngôn đến kinh các xem bí điển, ta thấy hắn lại đến xem
    bí tịch Nhân cấp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", liền có chút tức giận với
    hắn. Nghĩ rằng hắn là một đứa nhỏ vì cái lợi trước mắt, không hiểu cơ sở phải
    vững chắc, nên muốn răn dạy hắn một phen. Không nghĩ rằng nó lại bởi vì đắm
    chìm trong đó, tại chỗ diễn luyện ra mười tám thức chưởng pháp "Thiên Cương
    Phích Lịch Chưởng" khiến cho ta vừa mừng vừa sợ!

Hạ Nguyên tán thưởng nói.


  • Cái gì?

Vẻ mặt Hạ Lai lập tức cứng đờ, mắt trợn tròn.


  • Không ngờ có chuyện như vậy? Diễn luyện mười tám thức "Thiên Cương Phích
    Lịch Chưởng"? Chẳng phải là hoàn toàn diễn luyện "Thiên Cương Phích Lịch
    Chưởng" hay sao?

Hạ Phi Long tim đập thật nhanh, không kìm nổi từ trên chỗ ngồi đi xuống, hưng
phấn nói.

Biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Hân rất nghiêm túc, trong lòng lại
rất vui mừng. Nàng âm thầm liếc mắt nhìn Đại trưởng lão Hạ Lai, thầm nghĩ:
"Xem ngươi hiện tại còn không tin hay không". Thấy sắc mặt Hạ Lai lúc này,
thân thể mềm mại của Hạ Tử Hân không khỏi chấn động, cho tới bây giờ nàng chưa
từng thấy Hạ Lai thất thố như vậy.


  • Đúng là như thế. Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, bất kỳ người nào nói
    chưởng pháp đó là đứa nhỏ mười lăm tuổi diễn luyện ra ta cũng sẽ không tin
    tưởng. Nếu chỉ xem chưởng pháp, bất kỳ ai cũng phải nói đây là hỏa hầu phải tu
    luyện hơn mười năm mới có được!

Khuôn mặt già nua của Hạ Nguyên giãn ra, cao hứng nói.

Nếu là người khác nói, có lẽ lời này còn đáng nghi ngờ. Nhưng lời này là từ Hạ
Nguyên nói ra, vậy trên cơ bản là không sai. Hạ Nguyên tu luyện "Thiên Cương
Phích Lịch Chưởng" chừng ba mươi năm, không có khả năng nhìn lầm.


  • Hạ Ngôn này làm thế nào tu luyện thành "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"? Hay
    là sau lưng hắn còn có một cao nhân chỉ điểm?

Hạ Phi Long chần chờ lẩm bẩm, cũng chỉ có một khả năng này.

Nếu nói là tự thân Hạ Ngôn lĩnh ngộ, vậy ai cũng không tin tưởng.


  • Rất có khả năng. Ban ngày lúc ta hỏi hắn, hắn chỉ quanh co không chịu trả
    lời. Chắc là vị cao nhân kia không muốn chúng ta biết đến sự tồn tại của hắn.

Hạ Nguyên gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe.


  • Ha ha! Mặc kệ thế nào, Hạ Ngôn may mắn có được vị cao nhân này chỉ điểm,
    vậy đối với Hạ gia chúng ta cũng cực kỳ có lợi. Nói không chừng, về sau Hạ
    Ngôn cũng có thể trở thành một Linh sư. Như vậy, hắc hắc! Địa vị của Hạ gia
    chúng ta ở thành Ngọc Thủy không ai có thể lay động! Hừ, Vương gia, Tịch gia.

Hạ Phi Long cười hắc hắc, da mặt run lên vài cái.


  • Đúng vậy! Tộc trưởng! Đứa nhỏ Hạ Ngôn này ta thấy phẩm tính cũng không tồi,
    có thể coi như trọng điểm để Hạ gia bồi dưỡng.

Vẻ mặt Hạ Nguyên đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Hạ Phi Long như đã có ý, hai mắt híp lại, khóe miệng mỉm cười khẽ
gật đầu.


  • Tử Hân! Ngày mai con cùng với Hạ Ngôn đi phường thị Bắc, nói mọi chuyện với
    hắn! Hạ Cách Tang, ngươi trở về đi!

Hạ Phi Long trước tiên nói với Hạ Tử Hân rồi sau đó chuyển sang Hạ Cách Tang.

Hạ Cách Tang lên tiếng trả lời, xoay người rời đi.

Vừa rồi đám người trưởng lão, tộc trưởng nói chuyện khiến cho Hạ Cách Tang
toát đầy mồ hôi. Bí tịch "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" hắn tự nhiên cũng
biết, ở trong kinh các hắn cũng từng xem bản bí điển Nhân cấp trân quý này.
Nhưng là công pháp ghi bên trên căn bản hắn xem không hiểu.

Mà Hạ Ngôn kia tuổi còn nhỏ như vậy không ngờ có thể diễn luyện ra tất cả
chưởng pháp của "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", mười tám thức chưởng pháp!
Nếu không phải chính tai nghe lời nói của hộ các đại nhân, hắn cũng không tin
đây là sự thật.

Hạ Lai từ trong biệt viện của tộc trưởng đi ra, thần thái đã sớm khôi phục
bình thường. Một khi Hạ Ngôn đã ưu tú như vậy, đó cũng là chuyện có lợi cho Hạ
gia. Lão thân là Đại trưởng lão Hạ gia, tự nhiên sẽ không bởi vậy mà tức giận,
ngược lại sau khi lão hoàn toàn chấp nhận Hạ Ngôn, trong lòng cũng cảm thấy
vui sướng vạn phần.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, mặt trời lúc ẩn lúc hiện.

Ở trên phường thị Bắc, từ xa có thể nhìn thấy một đám người chậm rãi tiến vào.
Cầm đầu nhóm người này là một gã thiếu niên mặc áo gấm thêu hoa, trên mặt mang
theo một tia nóng nảy khó phát hiện. Hai mắt tuy có tinh quang nhưng ánh mắt
lại có chút âm tà.


  • Hắc hắc! Thu Thủy ca. Phường thị Bắc của Hạ gia trải qua chúng ta quấy rối
    ngày hôm qua, khách nhân ít đi rất nhiều. Nếu là chúng ta quấy rầy liên tiếp
    hơn một tháng, chỉ sợ tất cả khách nhân trước đây đều sẽ chạy đến phường thị
    Nam của chúng ta.

Bên cạnh thiếu niên kia, một thiếu niên Tịch gia khác âm hiểm cười liên tục,
vẻ mặt nịnh bợ nói.


  • Đó là đương nhiên! Chúng ta chính là muốn phá cho phường thị Bắc của Hạ gia
    tan nát, khiến cho người của Hạ gia đều đi uống gió tây bắc! Hắc hắc, Hạ gia.
    Hạ gia sớm muộn sẽ bị Tịch gia chúng ta đuổi ra khỏi thành Ngọc Thủy.

Tịch Thu Thủy cười lạnh nói, ánh mắt đột nhiên biến đổi quay người nói với đám
người phía sau:


  • Các vị. Giống như ngày hôm qua, các ngươi đều tự đi tới các cửa hàng đi!

Nghe Tịch Thu Thủy phân phó, đám người này nhanh chóng tách ra, phân công nhau
tìm kiếm cửa hàng. Bọn họ đều là một số lưu manh du côn, cả ngày chơi bời lêu
lổng, hiện tại được Tịch Thu Thủy tập hợp lại. Vốn bọn họ cũng không dám
giương oai trên địa bàn Hạ gia, bất đắc dĩ Tịch Thu Thủy dùng các loại thủ
đoạn cưỡng bức lợi dụ, bọn họ cũng đành phải kiên trì nghe theo.

Ở bên cạnh Tịch Thu Thủy còn có một người đàn ông, cằm để râu ngắn, bộ dạng
nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi. Đôi mắt lóe sáng, bước chân vững vàng có lực,
nhìn ra là một cao thủ. Người này mặc áo gấm màu xanh hoa văn trắng, trong tay
cầm một thanh trường thương được làm bằng tinh cương màu bạc.

Lúc này, Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân đang ngồi trong một cửa hàng ở bên cạnh, vẫn
nhìn đoàn người Tịch Thu Thủy chậm rãi đi đến. Khóe miệng Hạ Ngôn nhếch lên
một nụ cười thoải mái.


  • Hạ Ngôn! Ngươi chuẩn bị đối phó với những người này như thế nào?

Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt lên
bàn.


  • Trực tiếp đánh bay ra là được, đối với những người này chẳng có gì mà nói
    cả! Có thực lực liền không có vấn đề.

Hạ Ngôn không thèm để ý, cười nói một câu.


  • Đánh bay ra?

Hạ Tử Hân chưa kịp phản ứng lại:


  • Nhưng. Tịch Thu Thủy dù sao cũng là thiếu gia Tịch gia. Nếu là.

Hạ Ngôn khoát tay ngăn Hạ Tử Hân, ánh mắt lóe lên:


  • Tử Hân! Đối phó với những người này, biện pháp tốt nhất chính là dùng nắm
    đấm. Lát nữa ngươi đứng ở bên cạnh xem, để ta đến đuổi bọn họ ra.

Cộp cộp cộp~

Hạ Tử Hân vừa định nói tiếp, từ bên ngoài đi vào một người. Người này đúng là
Trưởng hộ vệ phường thị - Hạ Cách Tang!

Hạ Cách Tang thi lễ với Hạ Ngôn:


  • Trưởng tuần tra đại nhân. Những người đó đã vào cửa hàng các nơi, cũng như
    ngày hôm qua, khắp nơi mắng chửi phường thị Hạ gia chúng ta.


  • Ừ! Ngươi dẫn người dọn sạch đám người đó ra ngoài. Đối với những người
    không hợp tác, không cần khách khí!


Hạ Ngôn khoát tay, mặt sầm xuống nói.

Trong nháy mắt này, Hạ Cách Tang cảm giác dường như đang đứng trước mặt tộc
trưởng vậy. Cái loại khí thế thượng vị giả tự nhiên toát ra trong thần thái,
cử chỉ của Hạ Ngôn khiến cho hô hấp của hắn có chút ngừng lại.

Hạ Cách Tang "vâng" một tiếng liền xoay người nhanh chóng rời đi. Chỉ cần đối
phó với đám lưu manh vậy thì rất đơn giản. Chỉ cần Trưởng tuần tra Hạ Ngôn có
biện pháp ngăn cản Tịch Thu Thủy cùng với cao thủ bên người hắn, vậy mọi
chuyện đều dễ làm.


Linh La Giới - Chương #37