Tàng Kinh Các


Người đăng:

Sau khi xác định mình đã ngâm trong thùng vượt qua hai canh giờ, Hạ Ngôn mới
"rầm" một tiếng từ trong thùng bước ra, đau đớn trên thân thể lúc này hoàn
toàn biến mất, một chút phát hiện cũng không thấy, thật giống như hoàn toàn
chưa từng có đợt đau đớn vừa rồi vậy.


  • Ồ?

Hạ Ngôn trong lúc vô ý quét ánh mắt về phía thân hình của mình, không khỏi
phát ra một tiếng ngạc nhiên.

Bởi vì lúc này, toàn bộ trên dưới người hắn, không ngờ trắng noãn như ngọc,
những vết thương vết sẹo do tu luyện trước kia, không ngờ tất cả đều biến mất
không thấy. Nơi những vết sẹo đó lưu lại, chỉ là chút da thịt mới sinh mềm mại
ửng đỏ.

Ngón tay lướt qua da thịt, khóe miệng Hạ Ngôn giật giật, thầm nghĩ, làn da này
so với những tiểu thư khuê các cũng chẳng thua gì. Tròng mắt xoay chuyển, lắc
đầu, chẳng lẽ bởi vì ngâm dược phẩm một lần?

"Dược phẩm phối chế mà thành này, thật đúng là lợi hại vô cùng, lão nhân Thánh
Hoàng quả nhiên không bình thường!"

Ánh mắt Hạ Ngôn lóe sáng, khóe miệng hiện ra một nụ cười, đưa mắt nhìn về phía
quần áo của mình, trong lòng liên tục cảm thán.

Vừa rồi ở trong thùng thuốc trải qua thống khổ cực lớn, cũng không phải vô
ích, từ làn da sáng trắng rực rỡ hẳn lên mà nói, làm sao biết được Hạ Ngôn
hiện tại có biến hóa lớn đến mức nào. Mà biến hóa trực tiếp không thể thấy,
thật ra rất nhiều, lại càng kinh người.

Vận chuyển tâm pháp, nội lực trong cơ thể Hạ Ngôn chậm rãi lưu chuyển, mỗi một
kinh mạch đều hiện rõ trong cảm nhận của Hạ Ngôn. Nội lực ở trong những kinh
mạch đó chậm rãi di chuyển, so với trước kia ổn định trôi chảy hơn nhiều.


  • Ha ha.

Đột nhiên, Hạ Ngôn cười phá lên, trên mặt một tình cảm hưng phấn đương nhiên
hiện ra.

"Năng lực khống chế nội lực của ta không ngờ đã đạt tới loại tình trạng này
sao? Nội lực từ trong kinh mạch tràn trề đi ra, không ngờ ta có thể khống chế
chính xác nội lực phát ra bao nhiêu! Chuyện này nếu là trước kia, ngay cả muốn
ta cũng không dám nghĩ tới. Không chỉ có ta, ta nghĩ cho dù là Tộc trưởng Hạ
Phi Long, cũng không thể khống chế chính xác lực lượng của mình như thế được?"

Hạ Ngôn lúc này, quả thật hưng phấn đến mức khó có thể nói nên lời. Phải biết
rằng, không chế nội lực chính xác như thế, thì càng có thể khống chế phát huy
võ kỹ bản thân. Mà võ kỹ càng tinh diệu, năng lực khống chế nội lực cũng yêu
cầu càng nhiều. Điểm này, bất cứ người tu luyện nào cũng biết rõ, nhưng muốn
tu luyện lực khống chế nội lực của mình, lại rất khó khăn! Có thể nói, khống
chế nội lực càng tinh xảo, như vậy thực lực phát ra cũng có thể càng mạnh,
thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh.

Một đêm không ngủ, Hạ Ngôn ngồi xếp bằng trên chiếc giường rộng rãi, một lần
nữa cẩn thận củng cố những nơi bản thân tiến bộ một chút.

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, lúc mặt trời đã lên cao, Hạ Ngôn mới từ trên
giường đứng dậy chỉnh trang y phục, cả người thần thanh khí sảng, hai mắt có
thần lấp lánh, sáng ngời.

Mở cửa phòng ra, Hạ Ngôn liền nhìn thấy Hạ Tử Hân không ngờ đang đứng trong
viện nói chuyện phiếm cùng Tiểu Thanh, hai cô gái đều đang đùa nghịch gì đó
các bông hoa trong sân.


  • Hạ Ngôn! Huynh ngủ ngon chứ?

Hạ Tử Hân thấy Hạ Ngôn đi ra, vội đi tới, mỉm cười rất đẹp, dịu dàng lên tiếng
chào hỏi. Hiển nhiên, nàng đã đến nơi này lâu rồi, vẫn luôn chờ Hạ Ngôn ngủ
dậy.

Hạ Ngôn hơi hơi ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng cười nói:


  • Cô tìm ta có việc gì không?

Hạ Tử Hân cố ý sẵng giọng nói:


  • Thế nào? Không có việc gì thì không thể tới tìm huynh sao? Lúc chúng ta còn
    nhỏ, ta không phải từng quấy rầy huynh cùng nô đùa với ta sao?

Lúc này, ánh mắt Hạ Tử Hân lại ngẩn ngơ, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn gương mặt
của Hạ Ngôn. Vốn Hạ Ngôn rất tuấn tú rồi, hiện tại cả người lại tản mát ra một
khí chất kỳ lạ, một loại khí chất khiến các thiếu nữ vô cùng mê muội.

Ngay cả Hạ Tử Hân cũng lập tức bị loại khí chất này hấp dẫn, không ngờ không
thể tự chủ được.


  • Ha ha! Đương nhiên không phải, cô tới chỗ ta, ta đương nhiên cao hứng rồi.

Hạ Ngôn cười cười, thấy vẻ mặt Hạ Tử Hân đột nhiên có chút dại ra, trong lòng
không khỏi buồn bực, ngoài miệng lại nói như thế.

Mà Tiểu Thanh ở cách đó không xa, lúc này cũng đưa ánh mắt nhìn trộm về phía
Hạ Ngôn, chợt trở nên ngây dại, chiếc miệng nhỏ xinh hơi hơi hé ra, trông cực
kỳ mê người. Dáng người duyên dáng thậm chí vẫn duy trì động tác vừa rồi, biểu
tình rất si ngốc.

Hạ Tử Hân liền tỉnh lại, sắc mặt hơi hơi ửng đỏ, nàng chỉ cảm thấy hai má nóng
lên, đôi mắt vội quay nhìn sang hướng khác, không dám nhìn Hạ Ngôn nữa, trong
lòng liên tục thầm nói: "Thật mắc cỡ chết mất! Tại sao có thể như vậy? Hắn là
ca ca ta, không ngờ. "


  • Hạ Ngôn! Thật ra ta tới tìm huynh để đi Kinh Các. Còn chưa đến thời gian
    một tháng nữa là tới ngày ba đại gia tộc tranh đoạt danh ngạch kiểm tra nhập
    học Học Viện Tử Diệp, phụ thân nói chúng ta cần xem nhiều bí tịch khác một
    chút, như vậy hiểu biết đối với võ kỹ có thể càng sâu hơn.

Hạ Tử Hân nhăn mặt nhăn mày, chuyển đề tài, nói lên mục đích tìm Hạ Ngôn.

Trưởng lão hội tán thành cho Hạ Ngôn và bốn con cháu trẻ được phép tiến vào
Kinh Các, cơ hội này Hạ Ngôn tất nhiên sẽ không lãng phí. Trong Kinh Các Hạ
gia có cất giữ không ít điển tịch võ kỹ, hơn nữa trong đó còn có bí điển Nhân
cấp. Đêm qua, Hạ Ngôn rõ ràng cảm giác được thời điểm mình sử dụng tâm pháp
Linh La Bí Điển luyện võ kỹ tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Hạ Ngôn nhẹ nhàng cười nói:


  • Tốt! Chúng ta hiện tại đi thôi, ta cũng muốn xem rất nhiều bí tịch võ kỹ.

Nhìn ánh nắng trên đầu một chút, lúc này cách chính ngọ đại khái còn một canh
giờ nữa.


  • Thiếu gia! Ngài không ăn cơm sao?

Tiểu Thanh nghe thấy Hạ Ngôn hiện tại cùng Hạ Tử Hân tiểu thư đi ra ngoài,
không khỏi lên tiếng hỏi.

Nàng hiện tại phụ trách hầu hạ ăn uống cùng sinh hoạt hàng ngày của Hạ Ngôn,
tự nhiên phải vì thiếu gia của mình mà suy nghĩ. Nếu không phải bởi vì Hạ Ngôn
không cho nàng tiến vào phòng mình, nàng còn có trách nhiệm phải sửa sang lại
phòng ở của Hạ Ngôn một chút.


  • Không cần đâu! Tiểu Thanh! Ngươi cứ ăn đi.

Hạ Ngôn khoát tay cười nói với Tiểu Thanh.


  • Hộ các đại nhân! Chúng ta đã được trưởng lão hội cho phép, có thể tiến vào
    Kinh Các đọc điển tịch.

Ở phía ngoài Kinh Các, Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân bị hai lão già chặn lại, hai lão
già này đều từng đảm nhiệm trưởng lão Hạ gia, hiện tại phụ trách trông coi
trọng địa Kinh Các. Trông coi Kinh Các có tất cả bốn người, chia làm hai tổ,
nghiêm giữ mỗi ngày mười hai canh giờ, không được trưởng lão hội cùng tộc
trưởng cho phép, bất cứ người nào cũng không được tiến vào Kinh Các.


  • Các ngươi tên gọi là gì?

Hai lão già vẻ mặt trầm xuống liếc mắt nhìn Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân, ánh mắt
vừa chuyển, vuốt vuốt chòm râu dài xám trắng, trầm giọng hỏi.


  • Ta gọi là Hạ Tử Hân, đây là ca ca Hạ Ngôn!

Hạ Tử Hân cúi đầu cung kính nói.

Hộ các là những người từng đảm nhiệm trưởng lão gia tộc, tuy rằng hiện tại đã
lui ẩn không hề quản lý gia tộc, nhưng địa vị của họ vẫn phi thường cao, tiếng
nói tại trong gia tộc cũng rất có phân lượng. Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân đều là
vãn bối, trước mặt bọn họ tất nhiên phải cung kính.


  • Ồ! Thì ra các ngươi chính là Hạ Tử Hân cùng Hạ Ngôn. Phải! Tộc trưởng đã
    nói với chúng ta, hai tiểu tử các ngươi có thể đi vào! Ha ha! Các ngươi chính
    là hy vọng của Hạ gia chúng ta, nhất định phải cố gắng tu luyện đó!

Một lão già gật gật đầu cười cười, vuốt vuốt chòm râu nói.

Mà một lão già khác lại hừ lạnh một tiếng, tròng mắt đục ngầu liếc nhìn Hạ
Ngôn một cái nói:


  • Ngươi chính là Hạ Ngôn? Nghe nói trước khi lựa chọn con cháu ưu tú ngươi
    còn chưa đả thông một kinh mạch nào, nhưng trong cuộc tuyển chọn con cháu ưu
    tú lại bỗng nhiên nổi tiếng. Hạ Ngôn! Ngươi che dấu thật sự vô cùng sâu nha!

Lão già này quan hệ thân cận với Hạ Lai, bởi vì từng nghe Hạ Lai nói về Hạ
Ngôn mấy lần, hơn nữa lời nói cũng vô cùng tiêu cực, cho nên đối với Hạ Ngôn
vẫn có một chút không hài lòng. Hiện tại lão nói như vậy, hiển nhiên là muốn
nói Hạ Ngôn tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thâm trầm.

Hạ Ngôn hơi hơi khom người, nói:


  • Trước cuộc tuyển chọn con cháu ưu tú Hạ Ngôn luôn luôn khắc khổ tu luyện,
    tuy nhiên các trưởng bối trong gia tộc cùng các huynh đệ đều không quan tâm
    tới ta, Hạ Ngôn cũng không muốn khoe khoang trước mặt người khác, cho nên bọn
    họ vẫn cho rằng ta một kinh mạch cũng chưa đả thông.

Hạ Ngôn không muốn giải thích nhiều, nếu lão nhân này nhận định mình cố ý che
dấu, vậy cứ thuận theo cũng được.


  • Ha ha! Hai ngươi mau vào đi thôi, nhớ chăm chỉ học tập, cố gắng tu luyện!
    Lấy vinh dự về cho Hạ gia.

Lão già lúc đầu tiếp tục cười ha ha nói, nháy mắt ra hiệu với Hạ Ngôn cùng Hạ
Tử Hân.

Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân đưa mắt nhìn nhau, vội vàng nhấc chân bước vào.


Linh La Giới - Chương #32