Tứ Nhĩ Lan Hoa


Người đăng:

Bên trong phòng bán đấu giá trang trí hết sức hoa lệ. Nơi trung tâm là phòng
đấu giá dùng để tổ chức hội đấu giá long trọng mỗi tháng một lần. Lúc này, bên
trong hình tròn kia đã hoàn toàn đóng kín, chỉ lúc cử hành hội đấu giá mới mở
ra.

Ở bốn phía phòng đấu giá hình tròn kia, là những gian phòng đơn độc. Những
gian phòng này được dùng để bán một ít thứ quý giá hiếm lạ, như là quần áo
trang sức quý tộc xa hoa, dược liệu tương đối quý hiếm, khoáng thạch chế tạo
lợi khí.

Hạ Ngôn đi dọc theo con đường rộng, khoảng chừng qua năm phút, mới nhìn đến
một cửa hàng gắn biển dược liệu. Người còn chưa đến, đã có thể ngửi được một
mùi thuốc nồng đặc.

Ở bên trong tiệm bán thuốc, có hai nhân viên đang công tác. Một nam nhân
khoảng chừng năm mươi tuổi để râu dài, một người khác lại là một thiếu nữ chỉ
mới mười bảy mười tám tuổi. Thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt
thanh tú, môi đỏ mọng giống như một trăng non cong cong, trên người mặc trang
phục màu xanh lục nhạt, đang chỉnh sửa một loạt hàng hóa dược liệu, ngón tay
mảnh khảnh linh hoạt không ngừng chạy trên hàng hóa.

Hạ Ngôn đi vào cửa hàng, ánh mắt nhìn lướt qua dải hàng hóa. Các dược liệu hắn
có thể nhận mặt gọi tên, cũng không có mấy loại. Hạ Ngôn muốn tìm chính là gốc
Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm đặt ở trong một ngăn tủ trong suốt bịt kín. Lần trước
lúc hắn tới đây, là nhìn thấy Tứ Nhĩ Lan Hoa ở trong ngăn tủ đó.


  • Ngài cần chọn thứ gì sao?

Thiếu nữ kia thấy có người đi vào, vội vàng ngừng động tác trên tay, xoay
người lại cười tươi xinh xắn nhìn Hạ Ngôn, đôi mắt giống như biết nói.

Gã hơn năm mươi tuổi ở trên quầy hàng, cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hạ
Ngôn, thấy trên mặt Hạ Ngôn đeo mặt nạ, sắc mặt thoáng cứng ngắc một chút, lại
cúi đầu không biết viết gì.

Hạ Ngôn thấy ngăn tủ trong suốt kia còn đó, chẳng qua gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm
năm kia đã không thấy nữa.

Hạ Ngôn nhướng mày, trong lòng âm thầm lo lắng, vươn tay chỉ ngăn tủ trong
suốt kia, nhìn thiếu nữ hỏi:


  • Ta nhớ trước kia nơi này có một gốc cây Tứ Nhĩ Lan Hoa, chẳng lẽ đã bán đi
    rồi?

Thiếu nữ nghe vậy, ánh mắt liền biến đổi. Gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa kia giá trị hơn
năm trăm kim tệ, tuy rằng đặt ở trong cửa hàng một thời gian rất lâu, thế
nhưng lại không có bao nhiêu người hỏi thăm. Dược tề sư ở thành Ngọc Thủy vốn
là động vật quý hiếm, phần lớn đều là dược sư bình thường, mà người mua gốc Tứ
Nhĩ Lan Hoa trăm năm lại càng thiếu.

Thiếu nữ còn chưa nói gì, người lớn tuổi ở trên quầy hàng đã đứng lên, vốn
gương mặt không có biểu tình gì lúc này lại tràn ngập tươi cười. Biến hóa
trước sau quá nhanh này, làm Hạ Ngôn cũng có chút trở tay không kịp.


  • Vị tiên sinh này! Ngài muốn mua gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm kia sao? Ha ha!
    Ta gọi Mạc Khải. Không biết là ngài dự định luyện chế loại dược phẩm nào?

Người lớn tuổi này là Mạc Khải, phụ trách quản lý tiệm bán thuốc này. Tuy rằng
Tứ Nhĩ Lan Hoa chỉ là dược liệu sơ cấp, cũng chỉ có thể luyện chế đan dược bậc
một bậc hai bậc ba, thế nhưng đan dược dùngTứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm luyện chế,
hiệu quả lại đặc biệt kinh người.

Hạ Ngôn hơi sững sờ, liếc nhìn Mạc Khải trầm ngâm chốc lát nói:


  • Ta chỉ là muốn phối chế một loại dược phẩm!

Mạc Khải nghe vậy, trong lòng càng cả kinh. Phối chế dược phẩm mà cần sử dụng
đến Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm? Sau khi khiếp sợ, trong lòng càng kết luận người
mang mặt nạ này càng không bình thường. Người có thể mua dược liệu quý giá như
vậy, tất nhiên không phải bình thường.

Phối chế dược phẩm cũng không phải nhất định cần có tư chất Dược tề sư. Giống
như một ít dược sư bình thường, cũng có thể phối chế dược phẩm. Thế nhưng,
người sử dụng Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm phối chế dược phẩm, mấy chục năm qua Mạc
Khải còn chưa từng thấy qua, thậm chí căn bản không nghe nói đến.


  • Ha ha! Ngài chớ vội! Tứ Nhĩ Lan Hoa kia vẫn chưa bán, chẳng qua lúc này
    không có ở đây.

Mạc Khải vuốt chòm râu, cười nói.

Hạ Ngôn lại chuyển mắt, hỏi:


  • Vậy lúc này Tứ Nhĩ Lan Hoa kia ở nơi nào?

Chỉ cần còn chưa bị bán đi, vậy thì đơn giản rồi. Dù là cần thêm một ít kim
tệ, cũng phải nhanh chóng mua lại Tứ Nhĩ Lan Hoa. Kim tệ đối với Hạ Ngôn mà
nói cũng không quan trọng bằng nâng cao thực lực. Huống hồ sau khi thực lực
mạnh lên, bao nhiêu tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm được!


  • Một tháng trước, có một tiệm thuốc ở trong phường thị Tịch gia thành Ngọc
    Thủy bỏ tiền thuê Tứ Nhĩ Lan Hoa. Ngài có cần gấp hay không? Ta lập tức phái
    người đi thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa kia về.

Mạc Khải khom người mỉm cười.


  • Được! Không biết cần bao nhiêu kim tệ?

Hạ Ngôn hỏi.


  • Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm cực kỳ hiếm thấy, giá cả cũng tương đối đắt. Nếu
    như ngài cần, vậy năm trăm năm mươi kim tệ đi!

Mạc Khải ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nói với Hạ Ngôn.

Một năm trước giá còn là năm trăm kim tệ, thời gian mới một năm liền tăng năm
mươi kim tệ. Chẳng qua hiện tại ta cần gấp Tứ Nhĩ Lan Hoa này, dùng thêm năm
mươi kim tệ cũng không coi là gì.

Thoáng chần chờ một chút, Hạ Ngôn cười hắc hắc nói:


  • Vậy năm trăm năm mươi kim tệ. Không biết cần bao lâu mới có thể thu hồi Tứ
    Nhĩ Lan Hoa kia về?

Trong lúc Hạ Ngôn đối thoại cùng Mạc Khải, thiếu nữ áo xanh bên cạnh vẫn an
tĩnh đứng nghe, đôi mắt linh động thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Ngôn, lúc này
mở miệng nói:


  • Ta lập tức đi lấy, có lẽ khoản hai canh giờ sẽ trở về.

Mạc Khải gật đầu, phất tay phân phó nói với thiếu nữ kia:


  • Đi nhanh về nhanh!


  • Biết rồi!


  • Ngài xem còn cần dược liệu khác hay không?


Chờ thiếu nữ áo xanh rời đi, vẻ mặt Mạc Khải liền tươi cười hỏi Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn khẽ cau mày, thầm nghĩ: "Mạc Khải này nếu có thể quản lý kinh doanh
tiệm bán thuốc bên trong phòng bán đấu giá, có lẽ hiểu biết sâu rộng đối với
dược liệu. Ta mua dược liệu phối chế dược phẩm, không có khả năng chỉ riêng
lúc này, không ngại giao lưu với hắn trước. Sau này cần phải mua dược liệu gì
thì trực tiếp tới tìm hắn, như vậy cũng bớt nhiều thời gian, còn có thể phòng
ngừa bị người khác phát hiện".

Lập tức, Hạ Ngôn đi một vòng quầy hàng, làm như đang xem các loại dược liệu
bày bán này. Những dược liệu được bày bán đơn giản trên quầy tự nhiên cũng
không phải thứ quá quý hiếm.

Thấy Hạ Ngôn quan sát những dược liệu trên quầy hàng, Mạc Khải cũng không quấy
rối, chỉ là mặt treo tươi cười hơi khom người nhìn Hạ Ngôn, trong lòng không
ngừng phỏng đoán thân phận Hạ Ngôn.

Một lát sau. Hạ Ngôn mới xoay người lại nói:


  • Lúc này đây ta chỉ cần một gốc cây Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm. Tuy nhiên sau
    này khẳng định còn cần một ít dược liệu, tỷ như nói Lục Diệp Quả năm mươi năm,
    Tử Lãnh Thảo. Ha ha, nếu như sau này ta mua các dược liệu này ở chỗ của ngài,
    giá cả cũng có thể thương lượng chứ?

Tuy rằng Hạ Ngôn cũng không quá để ý kim tệ, thế nhưng sau này khó bảo đảm còn
có chỗ dùng tiền nào khác, Hạ Ngôn cảm thấy vẫn nên tiết kiệm thì tốt hơn.

Nghe vậy, khuôn mặt Mạc Khải biến đổi, lập tức vội vàng tỏ thái độ nói:


  • Nếu như lần sau tiên sinh còn mua dược liệu ở chỗ ta, tự nhiên ta sẽ lấy
    chín phần giá bán những dược liệu này cho tiên sinh, thế nào?

Mạc Khải cực kỳ thông minh, hắn nói là lần sau, cũng không bao hàm lúc này.
Hắn cũng không biết lần sau Hạ Ngôn có tới hay không, nhưng nếu tới, vậy thì
bán dược liệu với chín phần giá này đối với hắn cũng cực kỳ có lợi.

Dược liệu Hạ Ngôn muốn mua, không cái nào không có giá hơn mấy chục đến trăm
kim tệ, lợi nhuận trong đó cực lớn.

Hạ Ngôn nghe ra tiểu kỹ xảo trong lời Mạc Khải nói, cũng không thèm để ý, chỉ
là cười cười.

"Cũng không biết ta sử dụng dược phẩm do nhiều dược liệu quý giá như vậy phối
chế ra, thân thể sẽ có biến hóa như thế nào. Hiện tại ta hy vọng nhất là có
thể hoàn toàn tinh luyện dung hợp võ kỹ ghi nhớ trong đầu. Trên trận tỷ thí
tam đại gia tộc một tháng sau, ta cũng càng thêm nắm chắc vài phần." Ánh mắt
Hạ Ngôn trở nên thâm thúy, trong lòng suy nghĩ.


Linh La Giới - Chương #28