Hãy Lắng Nghe Mình Lần Nữa


Người đăng: tiennhan9512

Mặc dù nói chỉ cần đủ cố gắng thì một người bình thường sẽ dễ dàng tìm được
chỗ đứng trong xã hội, sẽ có người chấp nhận hắn, quan tâm hắn. Nhưng đó chỉ
là đối với đại đa số người.

Ấy nhưng mà, vũ trụ này không chỉ đơn thuần quay chung quanh phần đa số.

Thiểu số có tiếng nói của riêng họ, thậm chí trong cái thế giới này có một
nhóm nhỏ người hoàn toàn có thể đem ý chí của mình áp đặt lên phần còn lại của
nhân loại.

Và vì sự tồn tại của họ, có những người đã đem tất cả mọi thứ sở hữu đem ra
đánh đổi cũng không thể tìm thấy một tia hi vọng trong cái đường hầm sinh mệnh
tối tăm này.

Khi nghĩ về điều đó thì tôi đang đứng ở nơi cao nhất của ngôi trường Thiên
Thanh, sân thượng của dãy nhà B đối diện thẳng với đỉnh tháp chuông của nhà
thờ. Thực ra nơi này vốn dĩ sẽ không cho phép học sinh lên tới, họ thậm chí
còn đem cửa đi vào cho khóa lại, dù không có biển cấm vào nhưng ai cũng hiểu ý
nghĩa của việc đó. Tôi đã nghĩ thật đáng tiếc nếu như ba năm cấp ba lại không
thể từ trên sân thượng nhìn xuống tới, dù không thể là nơi để suy nghĩ những
điều vĩ đại thì cũng có thể đánh một giấc mà không bị quấy rầy.

“Ể? An Nhiên? Làm thế nào mà cậu tới được đây?”

Cùng với cánh cửa được mở ra, tiếng sửng sốt của một cô gái vọng tới từ sau
lưng tôi. Đó là một cô bé tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Vẻ ngoài của cô xinh
xắn với mái tóc đen dài có một cái nơ màu xanh lam trên đầu, đôi mắt rất có
hồn tuy hơi to và long lanh, cảm giác đem lại từ việc đeo kính áp tròng. Nhưng
đặc biệt nhất không phải vẻ ngoài hay cách trang điểm rất thời trang ấy mà là
giọng nói. Có một loại ma lực nào đó khiến người ta cảm thấy “bừng tỉnh” mỗi
khi lắng nghe cô bé nói chuyện và dễ liên tưởng tới những ca khúc như proud of
you hay pretty boy.

Đó là một cô gái nổi tiếng. Người mới chiến thắng cuộc thi hát nào đó mà lũ
học sinh trong trường suốt ngày bàn tán tới lui, rồi thì lũ con trai (trừ tôi
ra) thần tượng nhỏ đến phát điên, nghe nói một vụ ẩu đả đã xảy ra chỉ vì có
những quan điểm khác nhau về cuộc thi ấy.

Tên cô bé là Nguyễn Thị Thúy Hằng, tôi thật sự chẳng thể tìm ra được cái ý
nghĩa đặc biệt ẩn sau cái tên, nhưng nếu như cha mẹ nhỏ chọn nó bởi một lão
thầy bói nào đó thì có lẽ họ nên cảm ơn ông ta. Cô gái ấy rất giỏi, mọi người
đều nói về Hằng như thế. Còn tôi thì chỉ nghĩ so với sáu năm trước, cậu ta đã
thay đổi rất nhiều.

Hằng khi lên tiếng thì vẫn còn đứng phía sau khung cửa, chỉ có cánh tay đang
nắm nắm đấm vươn ra ngoài. Có lẽ là vì kinh ngạc mà không kịp phản ứng.

“Leo lên.” Tôi đáp gọn lỏn, chẳng có chút nào cảm xúc trong đó, thậm chí còn
chẳng thèm xoay người lại. Tôi đoán đó là lí do lũ con gái gọi tôi là kẻ vô
cảm.

Hằng có vẻ bị cách cư xử của tôi làm cho bối rối. Tuy vậy, sau khi chần chờ
một chút nhỏ cũng bước ra, rụt rè tới sau lưng tôi rồi cũng bám lên hàng rào
nhìn xuống sân trường y như tôi vậy. Cô bé cười nói:

“An Nhiên lúc nào cũng lạnh lùng như thế nhỉ.”

Tôi không đáp lại, chỉ nhìn những con người nhỏ nhắn như mô hình đồ chơi đang
làm đủ thứ chuyện ở phía dưới. Hoặc là hăng hái vỗ mạnh quả bóng chuyền một
cách điệu nghệ xuống sân đối phương để lấy le với các cô gái, hoặc là thong
thả đọc sách dưới bóng râm cây tùng, chốc chốc lại lia ánh mắt đánh giá đối
với cậu trai vừa thể hiện pha đập bóng ba mét mới rồi.

“Cậu ta chơi giỏi thật!” Hằng xuýt xoa, rồi lại nhìn trộm tôi một cái, có vẻ
cô bé vẫn còn vướng mắc về cách mà tôi tới nơi này. “An Nhiên là lần đầu tới
đây à? Là cô Thiến cho cậu mượn chìa khóa ư?”

“Ừ, là lần đầu tới, nhưng ý sau thì sai rồi. Cậu hay tới chỗ này à? Xem ra
thần giữ cửa cũng rất mê âm nhạc đây.” Lúc này tôi cũng rời ánh mắt của mình
sang bên cạnh. Cậu ta xinh thật, tôi thầm nghĩ.

Hằng phải mất vài giây mới nắm được ý tôi nói, cô bé hơi đỏ mặt. “Ừ, cô ấy bảo
sẽ cho mình chìa khóa sân thượng nếu kí cho cô một cái.”

“Chúc mừng.”

“À?”

Hằng thốt lên một tiếng, rồi như cân nhắc lời định nói, cô bé chần chờ một lát
mới nói tiếp:

“Là nhờ An Nhiên cả. Cảm ơn cậu lần đó.” Cô bé cúi thấp đầu như cách người
Nhật cư xử, nhưng mãi mà không thấy tôi lên tiếng lại ngước đầu lên nhìn. Lúc
ấy tôi đã đi ra đến cửa, khi thấy nhỏ há mồm không biết làm gì cho phải, tôi
đành dừng lại.

“Cậu không phải cảm ơn, là tự bản thân cậu giúp chính mình thôi. Lần đó tôi
phải cảm ơn mới đúng, thành thật mà nói khi đó chưa bao giờ nghe ai hát hay
như vậy cả. Tạm biệt, nếu đây là nơi cậu luyện giọng thì tôi sẽ không chiếm
dụng nó đâu.”

Tôi xua tay và bỏ lại những lời nói, từ từ biến mất phía sau cầu thang.

Khi đã bước xuống chỗ gấp khúc, từ phía trên truyền đến tiếng gọi hớt hải:

“Khoan đã!”

Tiếp theo đó cô bé lật đật chạy tới chỗ có thể nhìn thấy tôi thì vội hỏi:
“Cậu…cậu có thể nghe tôi hát nữa không?”

Cái thời điểm đó, khi cô bé hỏi tôi một điều kì quái như vậy, trong không gian
nhỏ hẹp bởi những bậc cầu thang và bức tường tạo nên, trên và dưới, một cảm
giác kì quái dâng lên trong lòng. Nó đặc biệt tới mức về sau này bất cứ lúc
nào nghe một bài hát hay bước lên cầu thang bộ tôi đều lại nhớ về nhỏ, người
con gái Sơn Ca ấy.

“Không.” Tôi đáp nhanh chóng. “Tôi có bạn gái rồi, cậu ấy sẽ hiểu lầm mất,
phiền phức lắm.”

Hằng một lần nữa á khẩu, có vẻ cực kì cảm thấy tổn thương. Dù sao thì trong
cái trường này, đừng nói là con trai, thậm chí là con gái khi nghe được yêu
cầu như thế đều sẽ không ngần ngại đồng ý. Cho dù không thích đi chăng nữa,
nhưng việc được một người nổi tiếng nhờ làm thính giả tất nhiên sẽ đem lại cho
họ một loại cảm giác hơn người. Còn tôi thì không ngần ngại từ chối.

“Nhưng cậu bảo tôi hát hay mà?” Hằng còn muốn vớt vát một chút, nhưng tôi vẫn
kiên quyết lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Thế là tôi xoay lưng bỏ đi, mặc cho cô bé hận hận nhìn tôi bằng ánh mắt mà nếu
có thể hóa hình tất nhiên là sẽ đem lồng ngực tôi cho xuyên thấu.

Buổi trưa là thời điểm khiến người ta cảm thấy lười nhác, thế nên có giờ nghỉ
trưa. Đám học sinh mỗi người kiếm cho mình một cách khác nhau để thư giãn
trong quãng thời gian này, thế nhưng bằng thính lực của một người siêu phàm,
tôi có thể nghe thấy trong gió truyền đến tiếng hát trong trẻo. Người ta chỉ
nhìn thấy hào quang của một người thành công mà chẳng thể biết về sự cố gắng
phía sau của họ, tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm điều mới mẻ vừa rút ra.

“Cạch!”

Đẩy cửa bước vào lớp, có khoảng mười người đang ở bên trong. Tất cả họ đều
nhìn về phía tôi, có hữu hảo cũng có khó chịu. Nói thế nghĩa là trong lớp có
một bộ phận người ghét tôi đấy.

Tìm về chỗ ngồi của mình, vị trí mà tôi tự lựa chọn cho bản thân suốt sáu năm
qua, lẳng lặng chờ đợi. Tuy là sáu năm trước theo lời cô Châu tôi đã bắt đầu
đi học, nhưng ngoại trừ những mối quan hệ khá đặc thù thì tôi hoàn toàn chẳng
có thêm một người bạn đúng nghĩa nào. Phía góc lớp, ba thằng con trai đang dọa
dẫm một thằng nhỏ con hơn, thời nay học sinh biết cách tống tiền sau khi xưng
tội và Chúa trời thì vẫn che chở chúng. Mấy đứa con gái cũng gom chung một
chỗ, giữ ý tứ nói nhỏ về việc tối qua mất trinh như thế nào.

Thằng bị bắt nạt lúc này vội đi ra cửa sau khi ăn một cái bạt tai, khi đang
định đẩy cửa ra thì cánh cửa lại bật mở trước.

“Ối!”

Nó tẻ ngửa về phía sau, nhưng chẳng có vẻ tức giận nào ngược lại đỏ mặt nhìn
về cô gái đối diện. Ta đẹp ta có quyền, cũng không biết mỹ nhân nào nói ra câu
ấy đầu tiên nhưng rõ ràng là cô gái đang ngạc nhiên ở đây được hưởng phúc lợi
từ vẻ đẹp của mình trong tình huống này. Đó là một cô bé xinh xắn với mái tóc
vàng cột về hai bên, mặc dù ở trong nhà nhưng vẫn đội một chiếc mũ rộng vành
kì quái.

“Xin lỗi!” Cô bé vội nói và vươn tay ra với hắn tỏ ý giúp đỡ. Có lẽ là được
người đẹp khách khí như vậy làm nó cảm thấy vừa vui vừa lo nên trong thoáng
chốc không biết làm gì. Ngay khi định thần lại và muốn đưa tay lại thì nó cảm
thấy sau lưng áo bị xách lên, cả cơ thể theo đó đứng thẳng lại.

“Được rồi, Kim Phượng. Hắn sẽ không cần một cô gái đỡ dậy trong trường hợp
này.” Tôi kéo hắn dậy và nói, cậu bé thoáng sửng sốt một lát, khi nhận ra ai ở
phía sau thì vùng mạnh người rồi bỏ ra ngoài không nói một lời và biến mất
phía cuối hành lang.

“Cậu ta hẳn là rất vội đây.” Kim Phượng ái ngại nói.

“Ai mà biết được, nhưng cậu không cần lo đâu.” Tôi cười nói với cô bé. “Đi, ra
căn tin ăn trưa nào.” Hồ hởi nắm tay Kim Phượng kéo đi, một tay khác cầm lấy
hộp cơm trưa nàng đã chuẩn bị cho cả hai vào sáng sớm.

Đây là chuyện xảy ra mỗi ngày ở lớp 10B trường Thiên Thanh.



  • * *

    Tôi gặp lại Hằng vào một ngày thu điển hình, khi mà những cây bàng đã nhuốm
    màu hoàng hôn và cái lạnh bắt đầu thẩm thấu vào lớp đồng phục xanh da trời y
    như cái tên của ngôi trường. Đối với một cô gái quyết định dấn thân vào nghề
    hát mà nói thì việc học trở thành một thứ ràng buộc, và vì vậy người ta bắt
    đầu ít thấy cô bé hơn. Nghe nói một công ty thu âm tài trợ cho cuộc thi đã kí
    hợp đồng với Hằng.

    Đối với tôi, cố gắng tìm kiếm giọng hát của cô gái đó trong mớ tạp âm của giờ
    giải lao đã trở thành một thói quen, thế nên khi không thể lắng nghe nó nữa
    cũng khiến tôi cảm thấy thiếu vắng một chút.

    “Ồ?”

    “Chuyện gì vậy An Nhiên?” Kim Phượng tò mò hỏi khi thấy tôi đột ngột chuyển
    ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi đang ngồi với nhau giết thời gian trong giờ
    giải lao bằng cách đọc sách, đúng hơn là tôi đọc cho cậu ấy nghe. Dù đã nhiều
    năm nhưng cô bé vẫn rất thích những câu chuyện giống của ông nội từng kể. Tôi
    hơi chần chờ một lát, nhưng rốt cục vẫn đặt cuốn sách trong tay xuống.

    “Mình ra ngoài một lát, cậu cứ ở đây nhé.”

    Tôi đi ra khỏi phòng học, xuyên qua đám đám lũ học sinh đứng tụm năm tụm ba
    trên hành lang, khi đi tới văn phòng đoàn thì đã chẳng còn ai ở đó nữa cả. Văn
    phòng đoàn nằm ngoài cùng sát với cầu thang đi tới sân thượng, vốn dĩ cánh cửa
    lên trên đó đã bị khóa kín nhưng nhìn từ dưới cũng có thể nhận ra có người đã
    mở nó.

    Thông qua khe hở của cánh cửa, loáng thoáng có tiếng hát từ bên ngoài. Tôi đi
    lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy ra.

    Hằng đang hướng lên bầu trời mà hát, hai tay cô bé chắp lại với nhau như cầu
    nguyện. Thực ra đó chỉ là cách mà tôi liên tưởng nhưng thực tế cô bé đang nắm
    hờ micro.

    “Đó là bài gì thế? Nghe buồn quá.”

    “Tên nó là Tạm biệt, em yêu anh.” Hằng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi tôi
    xuất hiện, tôi cũng không hiểu tại sao.

    “Cậu bị ốm rồi.”

    “Giọng đang khàn mà tập sẽ hư mất đấy.”

    Mặc dù không biết vì điều gì mà cô bé làm như thế nhưng tôi vẫn nhắc nhở. Trên
    gương mặt búp bê có phần bình thản của cô bé rốt cục cũng kéo ra một nụ cười.

    “Quả nhiên. An Nhiên vẫn luôn lắng nghe mình hát mà.” Cô vòng tay ra sau xoa
    nắn, tôi có chút xấu hổ khi cậu ấy nói ra như vậy. “Nếu giọng mình không khàn
    chắc An Nhiên sẽ không xuất hiện đâu nhỉ?”

    “Ừ.” Tôi thành thật trả lời. “Cậu nên tạm nghỉ đi.” Tôi khuyên thêm một lần
    nữa, nhưng Hằng không để ý đến.

    “Bên nhà tài trợ nói lần trước tớ thắng cuộc thi chỉ vì phong độ nhất thời, họ
    khá thất vọng với tớ.”

    “Chỉ vì họ không…” Tôi định an ủi Hằng.

    “Họ nói đúng đấy!” Cô bé ngắt lời tôi. “Mình cũng không hiểu tại sao mình
    thắng nữa.”

    “Nhưng cậu vẫn quyết định theo đuổi mà đúng không?” Biết rõ cô bé tự mình hiểu
    lấy, tôi cũng không thêm lời nói dối thiện ý. Đã nghe Hằng hát nhiều lần, cảm
    giác được cậu ấy vẫn còn thiếu một chút gì đó mới xứng đáng với những gì đã
    đạt được. Lời đồn thổi bảo rằng Hằng thắng giải chỉ vì có khuôn mặt xinh xắn
    cũng không phải bắn tên không đích, hiển nhiên tôi cũng không nói thẳng ra.

    Hằng vuốt mái tóc dài của mình, cảm giác như một dòng nước tinh khiết, cô bé
    trông không có vẻ gì là thất vọng ngược lại còn vui vẻ hơn.

    “An Nhiên, cậu biết không. Người ta bảo cậu lạnh lùng nhưng thực ra cậu rất ấm
    áp đấy chứ.” Cô bé cười khúc khích.

    “Cậu…đừng có đồn bậy.” Tôi khịt mũi từ chối lời khen của Hằng trong khi cô bé
    xoắn xuýt hai bàn chân trong đôi dày trắng búp bê mới tinh.

    “Mình nói thật đấy. Ở bên cậu mình cảm giác tự tin hơn nhiều lắm. Mới mấy phút
    trước mình còn đang sợ hãi, không biết con đường mình lựa chọn có đúng hay
    không, mặc dù mình đã cố nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, cố gắng hết sức thì mọi
    chuyện đều có thể, nhưng không thể nào giải tỏa bất an trong lòng. Thế mà chỉ
    nói với cậu mấy câu mình lại cảm thấy bình thản hẳn.”

    “Cậu thật giống như ông Bụt ấy. Mình…mình thực sự rất ghen tị với Kim Phượng.”

    Đối với những lời thổ lộ không khác gì tỏ tình ấy, tôi cũng không biết nên trả
    lời thế nào. Tôi thích Kim Phượng, đối với Hằng thì tôi chỉ coi là một người
    bạn. Đôi khi cảm thấy vui vẻ khi nghĩ rằng mình có một phần công sức trong sự
    thành công của cô bé, cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc
    sẽ yêu Hằng.

    “Nhiều người cũng ghen tị với cậu.”

    Hằng trông có vẻ sửng sốt một chút, nhưng sau vài giây thì biểu hiện như bản
    thân chẳng kinh ngạc gì về điều đó cả. Cô bé cười mà trên má đã chảy xuôi một
    dòng nước nóng hổi, đưa tay lau nó đi và thở ra một hơi thật dài. Có cảm giác
    như Hằng vừa quyết tâm một cái gì đó, mặc dù đau nhưng lại như một chú chim
    sơn ca thoát khỏi cái lồng giam vô hình.

    “Hức…hức… Biết ngay mà. Thế là bị từ chối rồi.”

    “An Nhiên, cậu ác lắm. Cậu biết từ trước rồi mà, rằng tôi thích cậu.” Cô bé
    thút thít trách móc. Những lời trách móc như thuốc đỏ xoa lên vết bầm trong
    trái tim cô bé, trong trái tim tôi. Thế nên tôi chấp nhận lời trách móc ấy.

    “Ừm.”

    “Mình lúc đó chỉ muốn An Nhiên nghe mình hát, chỉ thế thôi là đủ. Rồi mình sẽ
    chôn chặt tình cảm này sâu trong trái tim, vĩnh viễn không bao giờ nói ra. Thế
    mà cậu dám từ chối! Đồ tồi tệ!”

    Cô bé lại mắng, nước mắt chảy cả hai bên má. Đã thôi không lau đi nữa rồi.
    Thành thật mà nói khi đó tôi cũng không hoàn toàn hiểu được điều cô bé nghĩ,
    nhưng tôi từ chối chỉ vì sợ rằng khi điều đó tới bản thân lại bị cột chặt quá,
    sẽ lại đau đớn. Mình lại ích kỉ nữa sao?

    “Ừm.”

    “Cậu không nói được gì hay hơn nữa à?” Hằng giận dữ, giọng cô bé khản đặc. Vốn
    dĩ cô bé là kiểu con gái rất ghét thất bại, bây giờ nếm mùi thất bại thì lại
    mắng chửi để tìm cách giải thoát, thế mà tôi chỉ biết “ừm”. Hẳn là cảm giác
    giống như võ sĩ quyền anh đánh vào mớ bông.

    “Ách. Được rồi. Mình xin lỗi… Mình có bạn gái rồi.”

    “Bốp!” Một bên má tôi nóng rát, sau đó trước ngực liên tục lãnh đòn.

    “Đồ đần! Đồ xấu xa! Đi chết đi!”

    Mỗi quyền tống lên ngực lại khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tôi cứ
    để cô bé giộng thoải mái, đợi đến khi Hằng cảm thấy đuối sức thở hổn hển thì
    lại dựa vào ngực tôi mà thủ thỉ.

    “Hơi ấm này…làm sao không thuộc về mình chứ. Thật đáng ghét.”

    “Không được rồi, mình không thoát ra nổi, An Nhiên.” Hằng níu chặt áo tôi nói.

    “Nhưng…”

    “Đừng. Đừng nói gì nữa. Mình vẫn muốn cố gắng một lần. Một lần thôi.”

    Trái tim tôi bỗng trầm trọng thêm.

    “Cậu có thể lắng nghe mình hát cho tới khi họ chấp nhận không?”


Linh hồn sói - Chương #36