:


Người đăng: tiennhan9512

Ngay tại bên ngoài, vị quản gia đẹp trai đang đứng nói chuyện với tay làm vườn
xấu xí.

“Rốt cục thì vai diễn của ta cũng xong rồi hả?” Gã đứng thẳng người lại, không
còm lưng như lúc trước. Trông ánh mắt của hắn, chẳng giống một người già nua.
Và đặc biệt giọng gã lại là của một phụ nữ!

“Ừm. Cũng là lúc cho hai đứa nó gặp lại nhau.” Tay quản gia gật gù.

“Nói phải. Dù sao con bé cũng hoàn thành việc tập luyện để tự do hóa hình rồi.
Sẽ không vấn đề gì để dung nhập vào thế giới con người.”

“Nói vậy là cô chấp nhận cháu trai ta làm con rể rồi hả?” Quản gia cười nói
làm tên làm vườn nổi đóa.

“Ai đồng ý cơ chứ? Chỉ là con bé chờ đợi quá lâu rồi, ta không thể không giữ
lời hứa được.” Ông (bà) ta cắn nhẹ môi. “Hơn nữa lại có một đứa con gái khác.
Làm sao nói lại với Đăng Lan cơ chứ? Con bé sẽ ghét ta mất. Có lẽ ta nên giết
nó.”

“Uy uy, đừng làm rộn!”

“Biết rồi. Hừ, nghĩ rằng một kẻ bình thường lại có thể tranh đoạt với hoàng
tộc à? Hơn nữa lịch sử đã chứng minh, không ai lắng nghe được tiếng sói lại có
thể trốn thoát khỏi “ma chưởng” của chúng ta cả. Rất nhanh, thằng bé sẽ hiểu
ai mới là vai chính.” Gã làm vườn nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

“Rồi rồi, sao cũng được. Chẳng hơi đâu đi quản chuyện tình cảm của lũ con nít.
Tóm lại thì bà cũng quyết định về với chồng rồi hả? Còn không mau cởi cái bộ
mặt già khú đế ấy rồi nũng nịu lao vào lòng Cầm đi?”

“Này! Ngươi dám nói thế? Ta giết ngươi!”

“Tốt! Tốt lắm… Già rồi còn biết xấu hổ. Đúng là cưa sừng làm nghé mà.”

“Ngươi nói ai già? Ta giết ngươi, đồ không có đạo đức kia! A a a a…!”

Một trận chiến khác diễn ra trong căn biệt thự mà An Nhiên không thể biết.

Ngày hôm đó cậu dạo qua phòng Đăng Lan một chút, nhưng cũng không thấy có điều
gì mới mẻ cả. Chỉ là khúc mắc tuy đã được giải, nhưng dường như vẫn còn điều
gì chưa triệt để hoàn thành. Và cậu rất nhanh biết điều đó là cái gì.

Sherlock Homes đã từng nói điều gì tương tự thế này: “Trên thế giới hiện nay
chẳng có điều gì mới mẻ cả. Bất kì thứ gì đã hoặc đang xảy ra thì trong quá
khứ trước đó đều có một điều tương tự diễn ra rồi.” Đối với ông ta, đó là
những vụ án, những chìa khóa liên quan đến tình tiết hay tâm lí tội phạm, thậm
chí là cuộc sống xung quanh ông.

Thế giới này chẳng có điều gì mới mẻ cả.

Nó như một danh sách hữu hạn những bài hát trong một chiếc thẻ nhớ, một cái
băng cát-sét cũ kĩ. Chúng ta luôn có thể tìm thấy đáp án cho mọi thứ ở trong
đống dữ liệu ấy, thế nhưng con người vẫn luôn đi vào vết xe đổ của chính mình.

Rất dễ giải thích, đơn giản bởi vì chúng ta không có một công cụ tìm kiếm hữu
dụng, hoặc là có nhưng không biết cách áp dụng những dữ liệu đó.

Bỗng một ngày, một kẻ hoàn toàn xa lạ với chúng ta. Anh ta (hay cô ta) xuất
hiện và đồng ý trả lời ba câu hỏi bất kì.

1. Bạn thích màu gì?

2. Khi đi ra đường, bạn nhận ra chiếc ví đầy tiền và giấy tờ của mình bị đánh
mất, trong vòng năm giây hãy trả lời xem bạn nghĩ nó ở nơi nào?

3. Bạn nghĩ trí nhớ của mình tốt hay không?

Ba câu trả lời lần lượt là hồng, ở nhà và khá tốt. Rồi bạn kinh ngạc khi nhận
ra mình thấu hiểu người này, một cảm giác tương tự déja vú hiện lên trong óc.
Bạn chắc chắn anh ấy là người như vậy, không hề nghi ngờ.

Không chỉ vấn đề nằm ở câu trả lời, nó còn từ nét mặt, cảm xúc, những đường
nét, cách ăn vận, những đồ trang trí nhỏ như cái móc khóa. Tất cả chúng như
những tiết điểm của một bức tranh, bạn chỉ việc nối kết chúng lại, nội tâm và
tính cách của người đó đều được bạn nắm bắt chính xác.

“Vậy chắc đó là cách người già hiểu chúng ta nhỉ?”

“Ừ, họ sống đủ lâu và trải nghiệm quá nhiều. Cho dù không cố ý thì việc biết
chúng ta nghĩ gì đều sẽ đến một cách tự nhiên trong đầu.”

“Hmmm…” Kim Phượng nghẹo đầu suy nghĩ, cô bé có thể cảm thấy đúng, nhưng không
tài nào hiểu được nó như thế nào. “Sao tự nhiên hôm nay cậu lại nói về điều
này?”

Biết ngay là cậu ấy sẽ hỏi như vậy mà.

“Mấy hôm trước tớ gặp một người. Và tất cả những gì tớ cảm nhận đều bị ông
nhìn thấu hết. Cảm giác như từ một con chó Nhật biến thành Chihuahua vậy.”

Kim Phượng cười khúc khích trước cái liên tưởng rất đỗi khôi hài ấy của tôi.

“Chắc An Nhiên phải khó chịu lắm nhỉ? Nó giống như kiểu lần trước cậu lật tẩy
ba đứa trong lớp vậy.”

Tôi trợn mắt nhìn cô bé, không nghĩ ra là nàng cũng có khả năng liên tưởng
tuyệt vời. Cái này có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đó.

“Rồi sao nữa, chắc không phải chỉ có thế chứ?” Kim Phượng hỏi làm tôi trố mắt
tập hai. Tôi rút ra hai điều, khi người ta yêu nhau sẽ dần trở nên giống nhau
hơn và với con gái thì sẽ dễ dàng để hiểu người đàn ông của họ.

“Được rồi, không vòng vo nữa. Hôm nay tớ đột nhiên cũng có cái cảm giác ấy.”

“Hở?”

“Cậu muốn đi gặp lão Diên không?

Cái cảm giác ấy của tôi xuất hiện khi đi vào căn phòng của Đăng Lan. Đừng hỏi
tôi, tôi không biết. Điều gì để tôi chợt nhận ra cái điều ấy có lẽ nằm sâu
trong những trải nghiệm gần đây, khi mà tôi đi đối mặt với con người thật của
mình. Nhưng tôi không thể nói rõ được đó là cái nào.

Trong cái thế giới hỗn loạn này, con người ta chiến đấu với nhau, chém giết
lẫn nhau hòng tìm ra một con đường. Có người được nhận sẵn lối đi từ người
trước, có người phải liều mạng bước từng bước. Bất kể thế nào, mục đích của họ
đều giống nhau, đó là trở thành người trên người.

Nó rất tàn khốc.

Chúng ta sợ hãi phải đối mặt nó, dấn thân vào nó. Cảm giác ấy giống như đứng
trước một vòng xoáy điên cuồng, hay là chơi trò nhảy dây đôi.

Một cái sảy chân, tan xương nát thịt, trò chơi kết thúc.

Ấy thế mà người ta vẫn phải tiến vào. Không có bắt đầu, làm sao biết kết thúc
ở đâu?

Lão Diên có lẽ là một người không tệ lắm trước khi tiến đến trước cái vòng
xoáy ấy. Chị hắn rất thương hắn, cha mẹ hắn cũng rất thương hắn. Thế nhưng cái
điều gì đã biến hắn trở thành người tồi tệ như thế?

Khi mà tôi đã nối kết những tiết điểm ấy lại, tôi chợt hiểu ra.

Đó là vì hắn sợ hãi, vì hắn không dám đối mặt.

Hắn sợ hãi cái cuộc đời u tối này, sợ hãi chính cả con người hắn.

Những người có thể vực dậy hắn lần lượt chết đi, để lại một cô bé mà hắn có
khả năng tùy ý chà đạp, tùy ý dựa dẫm. Có lẽ không ít lần hắn đã muốn thay
đổi, ví dụ như buổi sáng hôm ấy hắn đã không say, hắn muốn đi tìm một cô gái,
tìm kiếm điều gì đó mới mẻ, tìm kiếm giá trị đích thực của mình.

Nhưng tôi đã phá hủy nó, phá hủy cái hi vọng nhỏ nhoi đó của hắn. Một lần nữa
lại khiến hắn trốn tránh. Giờ tôi mới hiểu ra tại sao lúc ấy ông nội lại ngăn
cản tôi ra tay, bởi vì ông không muốn cắt đứt con đường thay đổi của bất kì
ai.

Giờ đây khi tất cả chỗ dựa đều biến mất, chỉ còn trách nhiệm đè nặng lên đôi
vai, tôi tự hỏi hắn trở thành người như thế nào.

“Ồ, thằng Diên ấy hả? Bây giờ nó khá lắm, đi làm công cho người ta cũng đủ
sống. Cháu biết đấy, cứ khi nào đến mùa thu hoạch, người ta lại bảo hắn đi hái
cà phê, hái đậu Hà Lan. Nói chung là cũng đủ sống, nó còn mảnh đất ông bà già
để lại, giờ đang học hỏi để tận dụng mảnh đất ấy.”

“A, cháu hỏi Dương hả? Ồ, hóa ra là em họ. Chà, nói sao nhỉ. Hồi trước thằng
nhóc chán lắm, như đứa otaku ấy, bạn bè cứ xa lánh nó, rồi cúp học, sau thì ở
nhà hẳn. Nhưng chẳng biết chuyện gì xảy ra mà nó lại đi học lại, lúc ban đầu
cũng bị dè bỉu, bị ăn hiếp, nhưng nó cũng kiên trì đi học. Rồi thì người ta
thấy nó cũng bình thường như ai vậy, cũng để nó gia nhập. Trông thằng bé sáng
lán hơn hẳn.”

Cuộc sống không đáng sợ hay khó khăn như chúng ta nghĩ. Bản thân nó tuy có
chức năng đào thải, nhưng vẫn luôn có chỗ cho những người ở tầng trung bình.
Nếu không có quá lớn tham vọng thì bạn luôn tìm được chỗ đứng. Tóm lại, cuộc
sống có tốt đẹp hay không thì nằm ở chỗ chúng ta thỏa mãn tới mức nào, dám
đương đầu hay không.

“Này, cậu có muốn quay lại với hắn không? Tớ nghĩ gã bây giờ có thể làm được.”

Tôi và Kim Phượng nhìn gã Diên đang vung từng nhát cuốc dưới ánh Mặt Trời nắng
chang chang, xới lên từng đám giun mù lòa, mồ hôi vã ra thấm ướt tấm lưng gã
không ngừng. Trông hắn mệt mỏi, nhưng trên khuôn mặt lại có thứ gì mới mẻ,
không nói rõ đó là gì. Một nụ cười trên môi cho thấy gã đang hạnh phúc.

Kim Phượng lưỡng lự, có chút muốn nhưng rồi lại buông tha.

“Thôi, tớ sợ mình quay trở về sẽ khiến cậu ấy trở về con người trước kia mất.
Cứ như vậy thì tốt hơn.”

Nghe câu trả lời của nhỏ, tôi hơi hơi thở dài.

“Ừ, thì thôi vậy. Hiện tại như này là tốt lắm rồi. Về nhà thôi, hôm nay cô
Châu cũng qua ăn chung, cổ bảo tớ nhắc cậu đến nhà.”

“A?”

Tôi và Kim Phượng chầm chậm bước trên con đường nhựa mới tinh. Trước đây mấy
năm, chỗ này còn chưa có gì cả, tôi từng cùng với Đăng Lan dạo qua mà chẳng bị
ai nhìn thấy. Hồi đó có nhiều nơi mà chúng tôi có thể cùng xuất hiện, tuy vẫn
phải tránh né nhưng không như bây giờ đi vài bước là gặp người.

Nếu như bây giờ nàng còn ở đây, liệu có chỗ cho nàng cùng tôi không?

Tôi cười tự giễu, chuyện gì đã qua, vậy hãy để cho nó qua. Chỉ cần lưu lại
những gì đẹp nhất trong tâm khảm, biết rằng mình đã có một quãng thời gian
tươi đẹp cùng người xưa, mà không phải là những nước mắt hay đau thương.

Bất chợt, tôi cảm ứng được cái gì đó. Thứ gì rất đỗi quen thuộc, rất thân
thương. “Không thể nào!” Tôi thầm nghĩ, nhưng cảm giác bứt rứt không cho phép
tôi bỏ qua nó được. Hít một hơi thật sâu, tôi xoay sang Kim Phượng và nói:

“Xin lỗi, tớ chợt nhớ ra mình còn chút việc phải làm. Cậu về nhà trước đi.”

Cô bé khá bất ngờ trước yêu cầu đó của tôi.

“Sao vậy? Hôm nay cậu đâu mang theo gì chứ?” Kim Phượng hồ nghi hỏi, ánh mắt
sắc lẻm muốn tìm ra điều gì. Tôi chột dạ, sợ là càng nói nhiều càng lộ ra thứ
gì khác lạ, vội bỏ qua và chạy đi.

“Khoan đã!” Kim Phượng gọi với theo nhưng tôi đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô
bé.

Nắng chiếu qua tán cây mảnh mai. Thứ gì đó vốn từng tồn tại hiện giờ lại biến
mất khiến đỉnh đồi trở nên trống trải. Nhưng không vì thế mà khiến nó trở nên
héo vắng, ngược lại vì sự tồn tại của một cô gái khiến nơi đây trở nên đầy sức
sống. Mặc một chiếc váy trắng, dép xăng đan và dựa lưng vào thân cây. Mái tóc
cô dài màu bạc, cảm tưởng như đang quấn vào không gian, đôi mắt cô hướng lên
nhìn trời đuổi theo từng đám mây nhờ gió mà liên tục tan hợp. Chúng tuyệt đẹp
nhưng không bao giờ cố định trong một hình dạng, cũng không vĩnh viễn là nhất
thể mà cũng không hoàn toàn tách rời. Chúng cùng nằm trong một vòng tuần hoàn
với ánh Mặt Trời là năng lượng, bất kì một giọt nào đều có cơ hội bay cao hay
rơi xuống.

An Nhiên nhìn quanh, không phát hiện tồn tại bản thân mong đợi. Một cô gái có
vẻ như là đàn chị của cậu đứng nơi đó, có vẻ hơi kì lạ nhưng cũng không bất
thường gì ngoại trừ một điều, quá đẹp. Cô hướng ánh mắt về phía cậu, nở nụ
cười.

“Xin chào.”


Linh hồn sói - Chương #35