Người đăng: tiennhan9512
Người chịu thua trước hoàn cảnh này không phải An Nhiên, lẽ logic là nếu không
phải cậu thì là cô bé.
“Tớ biết lỗi rồi. Này, đừng làm mặt lạnh với tớ nữa.” Đăng Lan khẩn khoản, lời
nói chân thành tới mức ai cũng phải thương thay cho cô bé. An Nhiên không hề
keo kiệt ậm ừ gật đầu, hôm đó là cuối tuần, cậu bé lại xuống bếp làm thức ăn
tới. Bọn chúng đã ngồi với nhau thật lâu, nói chuyện vui vẻ về mấy cái băng
đĩa của cậu và cả sở thích riêng của nàng.
Cuộc sống đi vào giai đoạn tuần hoàn, chúng dần thích ứng với nơi ở mới. Cũng
không khác lắm so với ngôi nhà hoa giấy ấy.
Một lần nọ, hai đứa quyết định thử một trải nghiệm khác. Buổi tối chúng không
tách riêng làm hai nữa mà ở chung một phòng. Từ mấy hôm trước đó đã cùng nhau
xem anime và nghe nhạc, lần này là bộ “Người sói” mà cậu vô cùng đam mê.
Xem đến khuya, An Nhiên lăn ra ngủ.
*
* *
“Nội dung của bộ phim như thế nào?” Ông Cầm ngắt lời hỏi. “Hẳn là sau đó nó tự
vẫn chứ?”
“Không, cậu ấy biến mất trước. Mấy hôm sau đột nhiên quay trở lại, đánh với
tôi một trận. Rồi lao xuống vực.” An Nhiên đáp. Cậu xoa nắn chiếc cốc trong
tay, từ lúc bắt đầu kể tới giờ cậu chưa dùng một hớp nào, chỉ nhìn vào mặt
nước ấy, không biết tìm kiếm điều gì.
“Ta có thể nói cậu chẳng cần đến đây để tìm câu trả lời.” Ông cười nhạt nhẽo,
tựa lưng lên thành ghế. “Cái cậu cần là đối diện thôi, hoặc là một người mà
cậu không thể nói dối. Giống như cách mà cậu tự lừa dối chính mình.”
An Nhiên lẳng lặng nhìn ông - một “cậu” khác sau khi đã lựa chọn. Một kẻ già
nua, mệt mỏi, hiện thân của sự tù đọng, bế tắc. Cậu tự hỏi tại sao ông lại lựa
chọn như vậy, điều gì đã dẫn dắt ông tự mình làm khổ mình. Ông có bao giờ muốn
quay lại con người đầy nhiệt huyết, dũng cảm của mình trước kia không? Nghĩ
lại, Đăng Lan sau khi biến hóa vẫn yêu quí ông, vẫn coi ông như người cha chân
chính của mình. Vợ ông có lẽ cũng thế, có thể bà chưa bao giờ để nhân loại vào
trong mắt, bà chỉ cố diễn cho ông thấy và giấu diếm đi bản chất thật của mình.
Điều đó khiến cho cuộc sống của họ hạnh phúc suốt nhiều năm liền, và có lẽ sẽ
là vĩnh viễn nếu như không có chuyện gì đó xảy ra khiến điều mà bà đã ẩn núp
đó không bị lộ ra ngoài.
“Ta biết cậu muốn hỏi gì. Vợ ta…” - Ông Cầm không tìm được cách xưng hô nào
khác. Bởi vì đó là người vợ chân chính của ông, khác với Đăng Lan hay Thu
Hương có thể duy trì nhân tính mười năm đầu đời bởi vì có một nửa huyết mạch
nhân loại, bà là một người sói thuần túy, bởi vậy ngay từ đầu bà chính là bà-
người mà ông yêu. Đây là điều Lilith nói cho cậu biết. “đã nói điều đó với
chính ta.”
“Không thể nào! Vợ ngài đã giấu diếm điều đó rất lâu! Bà ấy chẳng lẽ không
nghĩ đến hậu quả…”
An Nhiên rút lại lời mình định nói. Cổ họng có chút xót xa. Người phụ nữ ấy
chắc chắn yêu ông Cầm rất nhiều, cũng như hai đứa con gái. Nhưng chính tay bà
đã đẩy đổ tất cả. Vì cái gì? Bà ấy đã che giấu con người thật của mình hàng
chục năm, và ngay khi hạnh phúc nhất bà lại đem nó lộ ra?
“Chàng trai trẻ. Cậu vẫn không chịu đối diện sự thật. Bản thân cậu không đến
đây để tìm hiểu lí do con bé tự vẫn, hay ít nhất cậu tự cho là thế…” Lời ông
nói đầy dụng ý.
“Làm sao ông…”
“Ha ha! Đừng hỏi. Ta không biết giải thích thế nào, có lẽ mười năm, hay hai
mươi năm sau cậu sẽ hiểu điều này. Nhưng bây giờ không phải lúc. Ngược lại bây
giờ cậu phải đối diện. Nhìn thẳng đi! Mục đích thật sự của cậu.” Ông Cầm quát
lên. Tâm hồn An Nhiên bị trùng kích, trong đầu dâng lên sóng to gió lớn. Cậu
thực sự vẫn đang né tránh con người thật sự của mình sao?
“Nhớ lại đi. Con người trước đây của cậu là gì?” Ông Cầm nhắc nhở.
An Nhiên hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại. Tâm tình đang chập trùng nhanh
chóng bình ổn trở lại. Ban đầu, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng tối, sau đó,
dường như được cái gì dẫn dắt, ý thức cậu cứ trôi đi…
Cậu nhìn thấy một đứa trẻ, đứa trẻ ấy mới quen thuộc làm sao.
Thằng nhóc đang nằm dài trước hiên nhà, mắt nhìn trời, tâm hồn như đang lẩn
vào trong tầng mây. Ở nơi đó thằng nhóc dường như hóa thân thành mọi thứ, có
thể là một chiếc kiệu kiểu tám người khiêng của Trung Quốc, có thể là tấm vải
phủ lên mặt đất của người Âu trong những buổi trà chiều, có thể là một chiếc
dù nhựa trong suốt của người Nhật… Bất kể là thế nào, gương mặt của thắng bé
trông thật thanh thoát, thoải mái… Mắt nó lim dim, mái tóc đen dài, cái mũi
thẳng cao, miệng thì cứ treo một nụ cười.
“Tỉnh dậy! An Nhiên! Đến giờ tập luyện rồi!” Người đàn ông từ trong nhà bước
ra, chọc vào người cậu, khiến thằng nhóc bị đẩy khỏi cơn mơ mộng.
“Khoan đã ông…Chỉ chút xíu nữa thôi là con xây xong tòa lâu đài trên không cho
riêng mình rồi.” Cậu bé nài nỉ nói, rõ ràng là đang bị sự lười nhác chiếm hữu.
“Không được. Thay vào võ phục và ra ngoài sân. Đừng để cơ bắp sau khi phục hồi
được nghỉ ngơi. Đời người là có hạn, nếu còn muốn trở thành võ thần thì đứng
dậy!”
“Con biết rồi…” Thằng nhóc uể oải trả lời, nhưng cũng không dám chậm trễ. Nó
lao vào trong nhà và một lúc sau quay trở lại thì đã chỉn chu trong bộ võ
phục.
Thế rồi thằng nhóc lao vào tập luyện dưới sự chỉ đạo của ông nội. Tuy không
dám nói là hăng hái, nhiệt huyết nhưng nghiêm túc, kính cẩn đến mức người lớn
cũng phải cảm thấy xấu hổ không thôi.
Rồi sau nữa thì ngâm mình trong dung dịch phục hồi, cảm thụ cơ thể giãn ra sau
một ngày vận động mệt mỏi.
Dù sao thì vẫn còn rất nhỏ, nó không chịu được luyện tập quá hà khắc.
Thời gian rỗi rảnh trong ngày nó lại bắt chước ông đọc báo, thấy chán thì lại
xem truyện tranh, nghe nhạc…cuộc sống thư thích vô buồn vô lo.
Đây thực sự là mình sao? An Nhiên sững sờ tự hỏi. So sánh với mình hiện tại,
một kẻ kiêu ngạo, tự cô lập, yếu đuối và hay trốn tránh, đứa trẻ trong hình
ảnh đầy mơ mộng, tinh nghịch và dũng cảm. Theo đúng như kí ức, nó bắt đầu giả
dạng làm anh hùng, rồi sói, rồi gặp nàng… Mỗi bước đi đều dẫn nó tiến lên,
trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng biến cố đến, triệt để biến thành bản thân nó bây giờ.
“Hộc!” An Nhiên phun ra một bụm khí. Kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn người đàn
ông trước mặt. Bởi ông ta quá hiểu cậu rồi!
“Điều cậu muốn làm là trở về với con người thật của chính mình. Vượt qua nỗi
ám ảnh trong quá khứ.” Ông Cầm nói. “Cậu không cần thiết phải lựa chọn giống
như ta, tốt hơn là không nên như vậy. Ta đã từng sống không ích kỉ, cậu biết
đấy. Ta yêu mọi thứ trong cuộc đời này, cũng như cách mà ta yêu vợ ta và hai
con gái vậy.”
“Rồi một ngày ta nhận ra người yêu nhất không hề yêu những thứ khác của ta
giống mình. Ta cảm thấy bị phản bội. Tất nhiên là ta có thể ích kỉ chứ, cô ấy
yêu ta mà, ta có thể độc hữu nàng. Nhiều gã trên đời này đố kị với điều ấy.”
Ông Cầm hơi dừng một lát rồi nói tiếp. “Nhưng ta làm không được. Ta chỉ có thể
để nàng đi. Thế giới nàng sống không phù hợp với nàng. Nàng phải quay trở lại
với cộng đồng của mình, nơi mà bản thân nàng có thể yêu và được yêu.” Ông nhấp
một ngụm trà.
Lòng An Nhiên dậy lên kinh đào lãng hải. Người đàn ông này không hề đáng
trách, ngược lại còn vô cùng vĩ đại! An Nhiên hiểu ra, có thể ngay từ đầu ông
Cầm đã hiểu mặt vô nhân tính đó ở vợ mình, một người mà có thể hiểu sâu sắc
bản thân cậu như vậy chắc chắn không thể bị che mắt bởi vở diễn hàng chục năm.
Nhưng ông không nói. Ông để bà lựa chọn. Và ông tôn trọng quyết định ấy, như
cách mà mẹ ông, ông của ông tôn trọng ông.
Và ông đuổi Đăng Lan và Thu Hương đi, đơn giản vì ông không muốn hai người họ
phải sống giả tạo như mẹ của mình. Ông để họ tự đi tìm con đường của bản thân,
trong khi ánh mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi họ. Ông là một người chồng vĩ
đại, một người cha vĩ đại!
“Thế nào? Cậu có lựa chọn rồi chứ?” Ông hỏi.
An Nhiên nhấp nhổm, cảm thấy xấu hổ vì nghĩ xấu về ông. Đáng ra cậu phải tôn
trọng ông hơn.
“Không cần nhìn ta như thế. Ta nợ cậu và ông nội cậu nhiều lắm. Rốt cục thì
hai người đã thay ta trở thành mái nhà cho chúng nó.”
“Cháu xin lỗi. Ngài…” An Nhiên gằm mặt nói không ra lời.
“Lựa chọn của cậu?”
“Cháu đã có rồi.” Lời nói của cậu kiên định mà mạnh mẽ, như bước ra một bước
nào đó, thể hồ quán đỉnh. Trong chốc lát tinh thần cậu mạnh mẽ ào ạt tuôn ra,
nhanh chóng đạt tới cấp độ võ thần.
Mọi thứ đơn giản như thế, chẳng cần trăm ngày khổ luyện, chỉ một phút giây
minh ngộ, một vị võ thần mới đã ra đời.
Ông Cầm lẳng lặng nhìn cậu, nở nụ cười.