Giận Dỗi


Người đăng: tiennhan9512

Bây giờ An Nhiên đang ngồi ở phòng trà lần trước, ông Cầm đã nói suốt nửa giờ.
Cậu không thể phủ nhận sự hấp dẫn của cả câu chuyện, nhưng càng lắng nghe cậu
càng hiểu được nhiều điều, cũng càng nhiều hơn nghi vấn.

“Cậu uống trà chứ?”

“Sao ngài không tự lấy cho mình trước đi?”

“Hmmm, ta tưởng người trẻ tuổi không thích lắng nghe.”

Ông Cầm rót trà vào cả hai cốc, hương trà bốc lên có tác dụng thư giãn đầu óc
dường như khiến những nếp nhăn trên trán ông giãn ra đôi chút. Những nếp nhăn
chứa đựng sự u uất của một đời người, mái tóc hoa râm nghèo nàn thiếu sinh
khí. Thật khó để liên hệ người đàn ông ấy với chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết
trong câu chuyện, nhưng An Nhiên hiển nhiên hiểu cả hai là một người, và vì
vậy phải có một mối liên hệ nhân quả trong mấy chục năm đó.

“Ta biết hai đứa con của ta ở chỗ cậu.”

An Nhiên run lên một chốc rồi bình tĩnh lại.

“Không cần lo lắng. Ta đã để chúng đi. Đó vốn dĩ là trách nhiệm của ta, ta
phải cảm ơn cậu mới đúng.”

“Ngài đã đuổi cậu ấy đi.” An Nhiên gằn từng chữ.

Ông Cầm ngước mắt lên một cái rồi lại rụp xuống. Có lẽ ông đang ngắm hình ảnh
bản thân phản chiếu trên mặt nước xanh vắt trong cốc. Khóe miệng ông ngọ
nguậy, có chút sững sờ, có chút tự giễu, rồi trở nên lạnh lùng.

“Những kẻ đó đã hủy diệt quê hương ta, cướp đi gia đình của ta.”

“Biện hộ! Hơn ai hết ngài hiểu đó không phải lỗi của họ!” An Nhiên siết chặt
bàn tay, đôi mắt cậu bốc hỏa, trông cậu như ngọn núi lửa chỉ chực chờ một đầu
kim châm xuống sẽ bộc phát ngay lập tức.

“Chàng trai trẻ, cậu định nghĩa một con người như thế nào?”

An Nhiên không hiểu ngay câu hỏi của ông.

“Là hình dáng bên ngoài, tính cách, trải nghiệm hay một thứ gì đó nằm ngoài
tầm hiểu biết của chúng ta? Hay đơn giản hơn là cách tương tác giữa cá thể với
phần còn lại của thế giới?”

“Bỗng một ngày cậu chợt nhận ra người sống cùng cậu suốt mấy chục năm, chung
chăn gối lại chẳng giống những gì cậu tưởng? Hay trở thành một kẻ hoàn toàn
khác, không thể nắm bắt, không thể lí giải? Liệu cậu còn có thể coi người đó
là người cậu từng biết không?”

“Ý của ngài là gì?” An Nhiên vẫn dùng giọng lễ phép tối thiểu để tiếp chuyện.

“Ha ha ha…Khặc!” Ông Cầm cười thảm hại.

“Cậu rõ ý của ta mà. Khi hóa thành thứ quái vật ấy, “nó” đã không còn nhân tâm
nữa rồi. “Nó” đã trở thành một thứ hoàn toàn khác. “Nó” đã không còn thuộc về
ta nữa, ta không có trách nhiệm gì với thứ đó cả.” Ông Cầm nở nụ cười thê
lương. Cốc trà trong tay ông đã sớm đặt xuống, nếu không đã vỡ tan trong mỗi
lần ông rít lên.

Như ông nói, An Nhiên hiểu được ông. Thấm thía nó như đang nhìn chính bản thân
mình.

“Lựa chọn của cậu là gì? Chàng trai trẻ?”

Nắm tay siết chặt của cậu đã buông lỏng từ lúc nào. Cậu không trách cứ ông
Cầm, đây không phải vấn đề đúng hay sai, và đạo đức cũng không ràng buộc nó.
Yêu một thứ gì không có tình cảm nhân loại, hay ghét bỏ nó, giống như trong
những bộ phim khoa học viễn tưởng, cả thế giới đều nói “Ồ, chẳng sao cả, nó
chỉ là robot thôi mà”, và nhân vật chính đứng lên chống lại điều đó.

“Tôi không biết.”

An Nhiên thực sự không biết, bởi vì cậu đã không còn yêu Sói nữa. Thay vào đó,
trái tim cậu đã nhường chỗ cho một cô gái loài người, 100% là loài người.

Ông Cầm đánh giá câu trả lời của cậu. Xét trên mặt này, hai người đã không còn
giống nhau.

“Mặc dù ta mừng cho cậu, nhưng cũng thật tiếc khi đã đánh mất một người có thể
hiểu mình. Ta đoán cậu đến đây để tìm câu trả lời. Nhưng nói ta nghe, câu hỏi
của cậu là gì?”

Đúng vậy, đến bây giờ mặc dù An Nhiên đã đi tìm câu trả lời trong vô vọng,
nhưng cậu không nhận ra mình lạc lối vì điều gì. Giống như một người từ quốc
gia đang phát triển bỗng nhiên ngã vào thành phố Tokyo đông đúc, cảm thấy lạc
lõng – cô độc, bản năng cho anh ta biết mình cẩn phải tìm kiếm một cái gì đó,
thứ có thể thay đổi được cuộc sống của anh ta.

Nhưng đó là cái gì?

“Cháu muốn biết, lí do vì sao Đăng Lan tự vẫn.”

An Nhiên đã biết câu trả lời. Nó vẫn luôn bên cạnh cậu, trong máu và bóng tối
của cậu. Ẩn núp như một con rắn độc tùy thời lao ra và cắn vào trái tim cậu.
Giờ đây cậu không định thay đổi điều gì, cậu chỉ muốn biết.

*

* *

“Hi hi…Hi hi ha ha…”

Đăng Lan không thể nhịn cười được (theo cách của sói) trong khi lăn qua lăn
lại và nghĩ về những gì mới trải qua. Cảm giác này thật kì diệu! Nó như cơn
mưa xuân giữa mùa hạ, mang đến thứ cảm giác tràn đầy sức sống vào lúc người ta
khao khát nhất, mơn trớn những vết khô nẻ trên mặt đất, thấm ướt chúng bằng
dòng nước trong lành ngon ngọt. Hay như một thứ gì đó trộn lẫn từ đêm trước
ngày sinh nhật, nhắm mắt nằm trên giường chờ đợi trinh tiết bị mất và thành
công gắp được con thú bông sau rất nhiều lần thất bại.

Có lẽ…đây mới là tư vị của tình yêu đi.

Lần đầu tiên yêu và được yêu, Đăng Lan hành xử thật giống một chú mèo đuổi
theo cỏ đuôi gà. Cô bé thực sự không biết làm thế nào để trở lại mình như
trước kia. Ít nhất theo vẻ ngoài, vì cô sợ mình quá kì lạ thì cậu ấy không
thích mình nữa.

Nhưng cô bé thực sự không nhịn được.

“Cộc! Cộc! Đăng Lan…cậu có trong đó không?”

Đăng Lan giật bắn mình, đến mức vì nhổng đầu quá nhanh và cụng đầu vào trần
nhà (hay là đáy cầu thang) khiến cả bức tường run lên nhè nhẹ. An Nhiên từ
tiếng động đó ngay lập tức đoán được sự tình gì, vội vã đẩy cửa tiến vào
trong.

“Này, cậu có sao không hả?”

“Khoan, khoan đã!”

Nếu trong hình dáng con người, có lẽ cô bé sẽ hét lên thảm thiết khi bị bắt
gặp bản thân trong hình dạng cởi trần, hai tay vuốt ve cơ thể một cách tự đắc,
để rồi sau đó liều chết đánh bay cậu bạn ra ngoài.

Nhưng cô bé không thể làm thế. Thay vì một cô bé mười tuổi sinh xắn đáng yêu,
trông cô bé dữ tợn dưới lốt sói trắng.

Chẳng có gì để phải che giấu cả, trừ bộ phận sinh dục phía dưới được cô bé
dùng đuôi che lấy.

“Đồ đần, ai bảo cậu tiến vào chứ hả?” Đăng Lan cắn môi, đây là một thói quen
hình thành để mỗi lần nói chuyện bằng thần niệm sẽ không vô tình xuất ra tiếng
kì quái gì từ mõm.

Nhưng An Nhiên chẳng để ý chút nào mà xâm nhập vào không gian cá nhân của cô
bé, vươn bàn tay nhỏ nhắn và xoa lên đầu Đăng Lan, tự nhiên tới mức cô bé
không kịp phản ứng.

“Đừng bất cẩn như vậy nữa nhé.”

Cô bé đã quăng sạch trơn cái kiểu bùng phát tự do sau tiếp xúc ấy, có một loại
cảm giác mạnh mẽ phải trở thành “vợ hiền” ngay lập tức, đầu cô bé cứ cúi xuống
và phủ phục trên mặt đất, mặc cho cậu đánh tan đi cảm giác ê ẩm vừa rồi mà
liều mạng trấn áp con tim đang đập thình thịch của mình.

“Tốt rồi, giờ thì đi ra ngoài nào. Trước khi bộ lông của cậu dính đầy mạng
nhện.”

An Nhiên mỉm cười, Đăng Lan cảm thấy ba hồn bảy vía của mình bay biến đi đâu
mất. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười đẹp đến vậy, cô không thể mô tả
được, đứng trước nó cô bé cảm thấy mình thật thấp kém, xấu xí và tự ti. Trong
cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa.

An Nhiên và Đăng Lan theo sau đi qua hành lang, vào phòng khách. Như mọi ngày,
ông Hiên vẫn dọn dẹp mọi thứ vào buổi sáng. Trước, cô bé có thói quen nằm
nướng đến ít nhất là tám giờ, nhưng bây giờ cô bé cảm thấy thật ngu ngốc vì
lãng phí nhiều thời gian đến thế.

Nếu bạn đánh mất buổi sáng, nghĩa là bạn đánh mất cả cuộc sống. Ai đó đã từng
dùng phép ẩn dụ như thế.

Bây giờ cô bé mới có dịp quan sát cuộc sống trong đoạn thời gian này của cậu.
Hăng hái, tràn đầy sức sống và nghiêm túc. Cậu hoạt động như một cái máy để
điều chỉnh tinh thần và cơ thể của mình đến trạng thái tốt nhất.

“Cậu làm gì vậy?” Đăng Lan hỏi khi thấy cậu trồng cây chuối, rồi vặn vẹo cơ
thể theo những cách khi mà còn là con người cô không thể làm được.

“Khởi động. Giúp giảm thiểu khả năng gặp chấn thương, tăng cường sự tập trung,
độ dẻo dai trong suốt quá trình tập. Đừng lạ, cậu sẽ được thử ngay thôi.” An
Nhiên cười huyền bí.

“Thử ngay?”

Cô bé rất nhanh hiểu được “thử ngay” là cái gì. “Không chỉ con người, bất kể
động vật nào đều cần phải luyện tập. Ta đã nghiên cứu thể chất cháu mấy hôm
nay và mô phỏng ra bài luyện tập mới này.”

Đó là lí do tại sao cô bé đang quay mặt vao tường và run run đứng bằng hai
chân sau trông rất ngộ như vậy. Nó như một kiểu đứng tấn của loài chó, cô bé
rất nhanh thể hội sự khủng khiếp ấy. Thực ra Đăng Lan chỉ cần đứng như thế,
quay mặt vào tường chỉ là vì cô bé không đủ sức duy trì cái đuôi của mình
hướng lên trên.

“Bỏ…bỏ cuộc!” Cô bé gào thét nhưng chẳng ai hiểu gì. Ông Hiên vung cây gậy vào
chỗ trùng xuống của cô bé và ép cô giữ nguyên tư thế ấy hơn nửa giờ nữa.

Vào lúc đó, Đăng Lan thực sự hối hận vì tại sao mình không nướng thêm vài giờ
cho khỏe, còn ý nghĩa của buổi sáng-ai quan tâm đến thứ đó cơ chứ.

Có một điều tốt đẹp ở bài tập, đó là cô bé đã lĩnh hội được vị ngon của thứ
thực phẩm tổng hợp, bản thân cái bề ngoài của thứ có-thể-ăn-được đó trông y
hệt cục gạch có màu xi măng, trơn láng như cái đầu của nhà tu khổ hạnh, có lẽ
đó là dụng ý nhắc nhở của nhà sản xuất đến người sử dụng.

May mắn, ông Hiên cho phép hai đứa được tự cấp tự túc thức ăn trong ngày cuối
tuần.

Khoảng thời gian đó, Đăng Lan thực sự cảm thấy bản thân hòa nhập với cuộc sống
ở nơi này.

“Cái chỗ mà ta hứa làm cho cháu đã hoàn thành. Nhưng có vẻ cháu thích ở đây
hơn, ta không ép. Nếu cảm thấy chán có thể dạo qua đó thử một chút tính năng
dụng cụ của nó. Dù sao những nhà thiết kế đã hao tổn không ít chất xám để một
con sói có thể tự vệ sinh trong một căn phòng.”

Đăng Lan lâm vào khó xử, cô bé thực sự thích nơi này nhưng đủ thông minh để
hiểu rằng một ngôi nhà của con người không dành cho cô. Và bên kia thì phù hợp
với cô bé hơn. Nhưng…

“Chúng mình có thể sống chung mà? Và bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại.”

An Nhiên hồn nhiên không để ý mặt dễ gây hiểu lầm trong câu nói của mình. Đăng
Lan lớn hơn cậu hai tuổi và hiểu về chuyện đó nhiều hơn một chút. Mặc dù hiện
tại cũng đang sống chung…

“Hử? Cậu sao thế?” An Nhiên hồ nghi hỏi, gần đây cậu đã nắm bắt được một chút
ngôn ngữ cơ thể loài sói và nhận ra cô bé đang bất thường.

“Im đi! Đồ đần!”

Hét lên và biến mất. An Nhiên chẳng thể hiểu được đã làm một cô bé tổn thương
vì bản thân quá trong sáng. Sự thật là khi một con người quá tốt đẹp, dễ làm
người xung quanh tự ghét chính mình.

Trôi qua thêm một ngày, rốt cuộc cả hai chuyển ra ngoài ở.

Không chỉ Đăng Lan, ngay cả cậu bé cũng phấn khích không ngờ. Chúng đã không
ngủ được cả đêm vì cùng một lí do nhưng theo hai cách khác nhau, mình sắp ở
riêng với cậu ấy và rốt cục cũng có thể sống tự lập rồi.

Thật khó để xác định ai trẻ con hơn. Có lẽ đều đúng cả.

“Cái hang” tiện nghi không ngờ. Mặc dù chỉ có hai phòng nhưng rộng rãi thoải
mái, mỗi phòng đều được thiết kế riêng cho sói và người. Thậm chí còn có một
cái giếng trời thông lên cây cổ thụ ngay phía trên, vào ban đêm có thể nhìn
được bầu trời và soi sáng lúc ban ngày.

An Nhiên mang theo đủ thứ linh tinh nhét vào phòng.

Những thứ mà cậu góp nhặt từ cuộc sống giải trí nghèo nàn của bản thân. Vài
dĩa nghe nhạc, phim truyền hình, sách truyện, ở một vài mặt cậu bé thực sự là
một cậu bé. Đăng Lan khá ngạc nhiên vì điều ấy. Cô bé cũng chê bai gu âm nhạc
của cậu và tuyên bố chỉ có những bản nhạc của Mozard, Bethoveen…những cái tên
huyền thoại đó mới là âm nhạc chân chính, còn cái thứ nhạc anime vui nhộn đó
thật đáng cười. Dù sao thì cô bé thực sự có tài năng ở khoản này, nhưng rất
nhanh đã hối hận vì nói ra những lời đầy kiêu ngạo và ích kỉ như thế.

“A, ý cậu là chỉ có những người ngu ngốc mới xem nó? Tốt thôi, tôi tự nhận
mình không thông minh, cậu thì đứng cao hơn so với người khác rồi.” An Nhiên
xụ mặt nói, đây là lần đầu tiên cậu nặng lời với cô bé như vậy.

“Không…ý tớ không phải thế…” Đăng Lan cố gắng phản bác, chỉ một câu trách móc
của cậu đã khiến cô bé có cảm giác như có một ngọn giáo đâm thủng bụng mình,
đem mớ dạ dày và ruột non của cô bé xoắn lại, hốc mắt ửng đỏ, chới với vớt vát
thứ gì đó.

An Nhiên cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, một phần cũng cảm thấy tội
nghiệp nàng, nhưng cậu chẳng xuống thang ngay mà bỏ lại một câu rồi bỏ đi.

“Tùy cậu, lần tới có cơ hội tôi sẽ thử nghe nó vậy.”

“An Nhiên!”

Ngày hôm đó cậu lao mình vào tập luyện, sự tập trung khiến cậu có thể lái tâm
trí ra khỏi cảm giác buồn bực, mớ băng dĩa của cậu chẳng kịp dọn dẹp mà quẳng
lung tung trên bàn, theo cách mà chủ nhân của chúng cảm thấy. Cậu cũng không
xem lại những thứ đó, An Nhiên không phải kiểu sẽ khiến người khác tổn thương
theo cách cố ý như thế, kể cả khi người tổn thương trước là cậu.

Đăng Lan thì nhốt mình trong phòng, nấc lên từng cục, cảm thấy ăn năn day dứt
không ngừng. Cô bé trước đây cũng chưa bao giờ chỉ trích sở thích của người
khác, nhưng con gái thì có tất nhiên có chỗ yếu đuối, cô muốn thể hiện mặt tốt
đẹp của mình với người yêu. Theo thuyết tiến hóa, nó liên quan đến cách lũ
công xòe đuôi khi tìm bạn tình.

“An Nhiên đáng giận, cậu ta chẳng biết chiều người khác một chút.” Cô bé
chuyển sang giận dỗi, mặc định tất cả là tại cậu.

Từ xưa đến nay, phụ nữ vẫn là biểu tượng cho sự ích kỉ và ghen tị.

Và mặc dù An Nhiên chờ đợi sự hối lỗi từ cô, nhưng nhiều ngày sau đó cô bé lại
giữ mặt lạnh với cậu.

Tâm lí con người, đặc biệt là trẻ con thật kì diệu. Dễ nắm bắt nhưng thất
thường. Đặc biệt khi đó là giống cái, bởi vậy mới có cuốn từ điển “để hiểu phụ
nữ” so bách khoa toàn thư còn dài.

“Cậu ấy thật không biết điều! Mình đã cho cơ hội, đã vậy lại còn như thế nữa.
Tốt thôi, mình cũng sẽ làm y hệt.”

Chiến tranh lạnh nổ ra, không dễ để hàn gắn trở lại. Sống cùng một nhà mà
không trò chuyện, không cười không hỏi thì thật là kinh khủng! Mặc dù cả hai
đều muốn nhích gần đến đối phương thêm một bước, nhưng có bức tường “cái tôi”
ở đó, cảm tưởng như là vạn lý trường thành, dài vô tận và vĩ đại khiến người
ta không thở nổi.


Linh hồn sói - Chương #33