Người đăng: tiennhan9512
Khi Coòng dắt tay mẹ ra tới cửa, một chiếc xe đã đỗ ngay phía trước.
“Chú Kiện!” Coòng mừng rỡ gọi. Kiện từ trong xe chui ra, bắt lấy thẳng nhóc và
mẹ cậu vào trong bằng cánh tay lành lặn duy nhất của anh. Ông ngoại cũng vội
vã chui vào. Lúc này đây, cuộc chiến đã dần ảnh hưởng tới vùng trung tâm, chỉ
chốc lát nữa là nơi đây sẽ bị phá hủy.
“Chuyện…chuyện gì xảy ra?” Mẹ cậu dứt người khỏi anh Kiện khiến anh thoáng
tiếc nuối nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. “Không kịp giải thích đâu, chạy cái
đã!”
Vừa nói anh vừa nhấn ga, chiếc xe rú lên một tiếng mãnh liệt và lao đi ra
ngoài đúng lúc một toán những cái “bóng đen” ập tới. Coòng nhìn kĩ và nhận ra
đó là một đám những kẻ mặc áo trùm đen kít mít, cặp mắt ngược lại trông rõ
ràng, trong đêm đen như phát ra huỳnh quang. Từ trong ống tay áo nhỏ tong tong
thứ nước gì đó mà rõ ràng có mùi máu. Không cần nói, đó là kẻ địch.
Bọn chúng đuổi theo.
“Chết tiệt! Chú không thể đi nhanh hơn à?” Coòng gào lên khi thấy đám bọn
chúng tiếp cận gần mình và chạy còn nhanh hơn xe!
“Im đi, không như người, xe cần thời gian tăng tốc!” “Mà con mẹ nó chúng có
phải người đâu cơ chứ?”
Chiếc xe lăn bánh qua cái tháp canh đúng lúc nó đổ oặt xuống, lửa đã bén lên
và thiêu cháy nó như một hỏa nhân khổng lồ.
“Ầm ầm!”
Những mảnh vụn, những tia lửa như sao băng bắn tới tấp vào kính sau, cả bọn
phải cúi thấp đầu vì sợ rằng một trong số chúng sẽ xuyên qua mà đập trúng đầu.
Coòng ngoái cổ nhòm xem những kẻ đuổi theo đã chết chưa nhưng ngay lập tức
trợn mắt nhận ra chúng không những không chết, ngược lại cứ thế đâm vào ngọn
lửa rồi xuyên qua chúng, áo rách tơi tả để lộ ra thân thể đầy lông!
“Cúi xuống! Thằng đần này!”
Một tên trong số chúng nhặt lên que củi đang cháy phi thẳng tới trực tiếp
xuyên vào làm ghế bắt lửa, mảnh kính vỡ bay tán loạn khiến cái mùi chết chóc
tràn vào khoang xe. May mắn, ông ngoại kịp ấn đầu nó xuống.
“Cái quái gì thế? Con người có thể làm như thế à?”
“Nhìn cho kĩ chúng có phải loài người không?”
“Hình như…không phải?”
“Cúi đầu xuống!”
Coòng nghe thấy tiếng va chạm chát chúa ngay trên đầu, thứ gì đó như tảng đá
giộng lên nóc xe làm nó lõm xuống. Kiện bẻ tay lái hất văng nó và lao đi như
tên bắn.
“Chú đi đâu thế?”
“Ra khỏi nơi này.” Kiện cắn răng.
“Không được! Phía trong còn có một người...” Coòng nhấp nha nhấp nhổm đứng
lên, không biết tại sao, tuy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cậu lại cảm thấy
“người kia” vô cùng quan trọng với mình. Cậu có một loại cảm giác, nếu như
không cứu nàng bây giờ thì sẽ hối hận cả đời!
“Là bạn nhóc sao? Xin lỗi, không kịp nữa rồi.”
Ngoài cửa sổ, một đôi phụ tử điên cuồng chạy trốn. Coòng rõ ràng nhận ra đó là
ai, cái thằng nhóc kia chính là kẻ cầm đầu những người thường hay bắt nạt cậu.
Bọn họ bị một “bóng đen” đè ngã xuống, bàn tay to lớn chụp xuống đầu hai người
tạo ra tiếng gì đó như là đập dưa hấu.
“Ọe…” Coòng nôn khan. Cảm giác phẫn nộ khiến cậu giộng mạnh nắm đấm vào cửa
sổ, mắt đỏ lừ nhìn tràng cảnh hãi hùng ấy. Coòng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày
mình sẽ tức giận vì cái chết của nó, nhưng hiện tại cậu có một loại xúc động
nhảy xuống xe liều mạng với con quái vật. Cậu ngạc nhiên nhìn mẹ mình. Trông
bà vẫn bình tĩnh, bình tĩnh, tựa hồ chút sóng gió ấy chẳng đáng bà để vào
trong mắt.
“Mẹ?” Coòng rụt rè hỏi.
“Lựa chọn đi con trai. Bất kể là gì mẹ đều sẽ ủng hộ con.” Bà từ ái xoa đầu
cậu, ông ngoại cũng vuốt chòm râu không phản đối. Chỉ có anh Kiên là hét: “Các
người điên rồi!”
“Lựa chọn đi con.”
“Chúng ta tôn trọng quyết định của con.”
Coòng ngây ngẩn nhìn hai người thân duy nhất của mình. Họ không hề sợ hãi,
cũng không ngăn cản. Một luồng cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cậu bé. Ngay
tại bây giờ, cậu đang có một ý niệm, một quyết định có thể dập tắt hi vọng
sống mỏng manh duy nhất của họ và của chính cậu. Nhưng họ không trách cứ cậu.
Họ để cậu lựa chọn. Cậu phải làm gì bây giờ? Không cần nói, ngồi yên trong này
tỉ lệ sống của cậu cao hơn rất nhiều. Chú Kiện, ông ngoại và mẹ sẽ liều mạng
bảo vệ cậu. Nhưng phần đời còn lại cậu sẽ sống trong rụt rè và ám ảnh, có thể
cậu sẽ chẳng bao giờ đi ra khỏi bóng tối ngày hôm nay.
Ngay lập tức, cậu làm ra quyết định.
“Chú Kiện, thả cháu xuống. Cháu sẽ tự tay đón bạn ấy về.”
“Không được!”
“Yên tâm, cháu có chuẩn bị.” Cậu bé xốc ra từ trong túi ra một khẩu súng chẳng
biết có từ lúc nào.
“Súng của mẹ?”
“Ừm.” Ban nãy nhờ vào khả năng xuyên thấu, cậu nhận ra một ngăn bí mật trong
nhà, dĩ nhiên trong lúc chạy trốn cậu đã cầm theo nó.
“Có một con ngựa ở đằng kia, cùng với súng, nếu đủ may mắn con có thể làm
được.”
Mẹ và ông ngoại nhìn cậu bằng ánh mắt nửa tự hào, nửa bi ai. Nhưng lại cùng
lúc gật đầu với cậu. Anh lính cắn răng như tóe lửa, nhanh chóng dừng xe rút ra
giấy và bút mà bắt đầu viết ngoáy.
“Ở chỗ này, nếu như có thể hãy đến nơi này. Đó là nhà của ta, ở đó ta có thể
chăm sóc hai đứa. Xin lỗi, nếu như chỉ có một mình ta có thể cùng cháu…”
“Biết rồi. Chú là một người đàn ông chân chính mà.” Coòng cười khổ sở, giựt
lấy mẩu giấy, cố nán lại nhìn người thân một cái chớp mắt. Không có nức nở,
không có ôm ấp, chỉ có ánh mắt ủng hộ. “Con sẽ trở lại!” Hít một hơi thật sâu,
cậu đẩy cửa và lao ra ngoài.
Nhìn thấy cậu bé nhanh chóng dắt được chú ngựa đang hí dài hoảng loạn, anh
lính không khỏi than thở với hai người: “Như vậy được sao?”
Mẹ cậu không trả lời, chỉ nhắm mắt, một giọt nước trong suốt như lưu li chảy
xuôi theo gò má.
“Phải vậy. Một người đàn ông không thể bảo vệ người mình yêu thương thì không
cần phải sống làm gì.”
Coòng phi thân lên mình con ngựa, khá chật vật vì lúc này nó đang sợ hãi.
“Đi!”
“Từ đây đến doanh trại khoảng hai kilomet, tầm năm phút là có thể đến. Nhưng
không thể đi theo đường thẳng được.” Cậu cố nhớ lại những gì mình quan sát ban
nãy, gắng tìm ra con đường an toàn nhất. Không hiểu sao trong giây phút ấy,
cậu cảm thấy mình trở nên thông minh hơn, một cảm giác tựa như thần phụ thể
khiến cậu lựa chọn phương án điên cuồng!
Con ngựa lao qua cột lửa ban nãy, tiếng xé gió vù vù bên tai mang theo hơi ấm.
Cậu bé nhìn thấy một trong số những kẻ kia, không nói hai lời giương súng nã
tới tấp.
“Đoàng!” Con quái vật lui bước về sau một bước.
“Đoàng!” Nó lui về sau ba bước nhưng vẫn đứng vững.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Con quái vật triệt để ngã gục.
Cậu bé nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng cở bỏ bộ áo chúng đang mặc. Cậu sợ
điếng hồn khi nhìn thấy khuôn mặt thật của chúng.
“Quả nhiên không phải con người.”
Ngay sau đó, cậu lại leo lên ngựa và phóng đi.
Kế hoạch của cậu có hiệu quả. Trong đêm tối hỗn loạn thế này dường như bọn
chúng chẳng để ý đến cậu. Hoặc giả chẳng ai trong số chúng nghĩ ra được có kẻ
có khả năng giết một tên và cướp đi đồng phục mà trà trộn vào.
Một vài nơi lửa cháy ngùn ngụt, nhưng hầu hết quãng đường chìm trong bóng tối
yên lặng. Người chết như rạ, kể cả khi cậu nhìn thấy người sống thì ngay lập
tức kẻ đó cũng chết. Không có cơ hội để cứu.
Coòng cảm thấy mất mát to lớn. Cái ngôi làng mà cậu căm ghét quả thực sắp hoàn
toàn bị hủy diệt. Cái ngôi làng mà cậu luôn nguyền rủa những tệ đoan của nó
đang dần biến mất. Những con người mà cậu luôn khịt mũi khinh thường vì “bảo
thủ”, “ngu ngốc” lần lượt ngã xuống. Trong đó rất nhiều người là cậu quen
biết, thậm chí cậu còn nhìn thấy một cô gái vươn tay với cậu xin cầu cứu khi
một con quái vật tiến sát. “Xin lỗi!” Cậu chỉ có thể thả lại những lời ấy và
lấy tay sụp mũ chạy đi.
Hiện tại cậu chỉ còn có thể tập trung vào một mục đích duy nhất may ra có hi
vọng thành công. Cậu không thể phân tâm.
Một người một ngựa phi thân đến trước cửa doanh trại. Nơi này chống cự mãnh
liệt nhất nhưng cũng có kẻ địch nhiều nhất. Chém giết đang tiếp diễn, phòng
ngự của doanh trại dần co rút về một điểm.
Cậu nhận ra một người vừa ngã xuống, lập tức hàng phòng thủ bị mở ra một lỗ.
“Cơ hội!”
Cậu nhảy xuống lưng ngựa, để nó lại đó và lao vào trong. Tại lỗ thủng phòng
ngự từng đợt quái vật xông lên. Coòng cảm giác được một viên đạn lạc vừa vượt
qua mặt mình. Nhưng cậu không hét lên. Trong tình huống này, so với đạn lạc
còn nguy hiểm hơn chính là kẻ địch ngay bên cạnh.
Đạn không thể né, quái không thể chống. Chỉ có thể dựa vào may mắn.
Tựa hồ hướng di chuyển của cậu hơi lệch ra phía ngoài trung tâm vòng chiến
đấu, nên cậu không bị thương gì. Có thể nói là kì tích. Dựa theo trí nhớ, cậu
mò đến một căn lều nằm ở vị trí trống trải. Nơi đây giống như cách li với toàn
thể doanh trại, có thể trước đây vô cùng quan trọng nhưng hiện tại lại không
ai để ý tới nó.
“Ở đây! Ở đây!”
Tiến đến trước, cậu nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ nôn nóng. Vạch căn lều ra cậu
đi vào trong. Ở nơi này tối om om, mắt cậu mất một lúc mới quen thuộc được với
nó.
Chẳng có ai cả.
Coòng hoảng hốt. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ mình liều mạng đến nơi này
chỉ vì một thứ không tồn tại? Không, không thể nào.
“Này, cậu đang ở đâu?”
“Tiến về trước, mình đang ở phía trước!”
Coòng tiến lên theo lời nói, cho đến khi chân chạm một chiếc hòm. Đứng ở vị
trí này, cậu mới nhận ra nó là một chiếc lồng giam. Cậu ngồi xuống, gõ gõ nó.
“Cậu ở bên trong?”
“Ừ.”
Coòng nhíu mày.
“Làm sao để đưa cậu ra?”
“Không biết?”
Sặc! Coòng thử bê cái hòm lên, nhưng cậu chỉ hơi nâng nó lên cách mặt đất được
một khoảng. Nặng quá. Cậu có thể dùng súng phá khóa, nhưng có thể gây nên sự
chú ý.
Liều mạng! Không có sự lựa chọn. Cậu không thể thoát đi với một chiếc hòm như
vậy được. Đúng lúc cậu muốn dùng súng phá ổ khóa, ánh sáng từ bên ngoài đột
nhiên chiếu vào. Chết rồi!
Coòng quay người lại. Một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào cậu. Coòng có thể
nghe thấy hô hấp nó trở nên dồn dập khi nhìn vào cái hòm.
“Kẻ phản bội.”
Trái tim Coòng trầm xuống. Đã chẳng còn bao nhiêu đạn nữa. Cậu không thể dùng
cách như lúc trước để giết nó và phá ổ khóa. Dường như cậu thực sự bị dồn đến
chân tường.
“Vậy ra mục tiêu của mày là cô ấy?” Coòng chỉa súng về trước hăm dọa. Nhưng
con quái vật vẫn cứ tiến tới.
“Mày sẽ không có cơ hội đâu!”
Lúc này Coòng đã không chỉ dùng súng, mà còn rút ra từ trong eo ra con dao.
Con quái vật cười chế nhạo cậu. Mồ hôi Coòng túa ra. Dường như con quái vật
cho là cậu hết đạn rồi, nếu không tất nhiên sẽ chẳng dùng phương pháp mười
mươi thất bại như thế.
“Chết đi!”
Cậu vung dao lên nhắm thẳng tới. Quái vật hơi kinh ngạc. Cậu so với những
người lính còn nhanh hơn một chút. Coòng đã cảm thấy điều này từ lúc ngồi trên
xe, mỗi giây mỗi phút trôi qua, không biết bằng cách nào cậu đang trở nên mạnh
hơn.
“Xoẹt!” Lưỡi dao lướt qua, quái vật ung dung né tránh. Bàn tay với vuốt sắc
bén vỗ xuống. Coòng xoay người trong gang tấc thoát được.
“Hộc, hộc!” Mồ hôi túa ra nơi lòng bàn tay, run bần bật. Cậu lại vung dao đến,
khi quái vật như đùa giỡn tránh qua thì một tay khác của cậu bóp cò. Đoàng!
Quái vật hét lên đau đớn, Coòng lật người vung dao đâm xuống lướt qua cái mõm
của nó tạo nên một vết thương nhẹ. Đoàng! Đoàng! Con quái vật lảo đảo lui lại,
cảnh giác nhìn súng trong tay cậu, có chút kiêng kị. Nó ngửa cổ muốn gọi đồng
bạn.
Coòng hoảng sợ, lí do mà cậu có thể chèo chống đến giờ là vì nó chỉ có một.
Nếu đến thêm một nữa cậu tuyệt đối phải chết. Cắn răng, cậu ném súng sang một
bên. Quái vật ngạc nhiên nhìn hành động kì lạ ấy, nhưng thấy cậu bé vào tư thế
với con dao găm trong tay thì hiểu ra, cười khùng khục.
Lần này quái vật tới trước. Không như con đầu, quái vật này không bị bắn vào
chỗ hiểm nên không ảnh hưởng mấy đến sức chiến đấu. Thương thế có phần nhẹ.
Ánh mắt chớp lóe, chân đạp mạnh xuống đất lấy đà lao đến. Nó đã không muốn đùa
giỡn nữa và dùng toàn lực.
“Oành!”
Coòng bị đè ngã xuống đất. Cổ bị siết chặt. Tay quái vật vung lên cao muốn vỗ
xuống. Cậu bé đã nhắm mắt lại như nhận mệnh.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang lên. Quái vật mắt trợn trừng như không thể tin được.
“Đoàng! Đoàng!” Quái vật triệt để ngã lăn xuống. Coòng thở dốc, đẩy xác nó
sang một bên.
“May mắn, có người để sẵn súng ở phía sau hòm.”
Mới vừa rồi cậu thực sự nghĩ mình phải chết, nhưng trong phút nguy nan ấy cô
bé lập tức nói cho cậu biết có một khẩu súng đặt phía sau. Cậu vươn tay lấy nó
và bắn thẳng vào cổ họng quái vật.
“Đoàng! Đoàng!” Cậu bắn vào chốt mở, phải dùng hết đạn trong súng thì nó mới
hoàn toàn bị phá hủy. Nắp hòm từ từ được đẩy lên. Mắt Coòng ngưng lại nhìn
theo.
Đó là một giây phút kì diệu. Khi người con gái ấy hiện ra trước mặt Coòng, cậu
đã biết mình sống vì cái gì, chờ đợi cái gì.
Coòng không thể nhớ rõ được giai đoạn phía sau. Hình như là một cô gái xinh
xắn trần truồng mang theo cậu chạy đi. Rồi sau đó dựa vào hướng dẫn của cậu,
bắt lấy ngựa và chạy thẳng vào rừng. Hai người bị truy đuổi sít sao, nhưng
cuối cùng vẫn may mắn trốn thoát. Đáng tiếc chiếc áo trùm cậu mang hư mất và
mảnh giấy chú Kiện đưa cho cậu đã rơi đi.
Suốt nhiều năm sau đó, cậu mang theo cô bé đi nhiều nơi, làm nhiều nghề, dấn
thân vào kinh doanh rồi may mắn thành công rực rỡ. Dĩ nhiên ẩn sau thành công
ấy là một lực lượng phi nhân loại nhúng tay vào giúp đỡ cậu.
Và giờ thì cậu đổi tên thành Cầm.
Chính là người đứng trước mặt An Nhiên hiện tại.