Người đăng: tiennhan9512
Rốt cục thì những người lính cũng trở về. Có điều trông họ không còn sức sống
như trước nữa. Mỗi một người đều phủ lên mặt một bầu trời u ám sợ sệt. Số
lượng đã vơi đi một nửa. Người lính cậu thường nói chuyện đã mất đi một cánh
tay, và rất nhiều người khác phải nằm trên cáng. Cậu nghe nói có vài người sẽ
không thể qua khỏi đêm nay.
Coòng có một loại xúc động muốn vực dậy tất cả bọn họ.
“Các anh làm sao thế? Những người lính dũng cảm đâu rồi? Những người đàn ông
chân chính đâu rồi? Tại sao trông các anh cứ như…cứ như…lũ gà rù như thế?”
Một người trong số họ, tay lính thường hay nói tục và làm cậu bé lác mắt với
tài lia dao ấy đùng đùng tiến về trước cậu bé. Một cánh tay lực lưỡng nắm lấy
cổ áo cậu, dựng người Coòng bổng lên không trung.
“A!?”
“Nhóc! Ngươi thì biết gì chứ? Không phải chúng tao không dũng cảm! Chiến tranh
thì hi sinh là chuyện bình thường! Nhưng…nhưng” Khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo.
“Nhưng địt mẹ nó thứ chiến đấu với chúng tao đéo phải con người! Lũ cấp trên
muốn chúng tao đi chết! Chúng không nói cho bọn tao biết đó là thứ gì! Nếu đéo
phải lúc ấy anh em liều mạng mở đường máu, tất cả đều chết mất xác rồi! Và
nhóc, mày có biết bọn họ chết kiểu gì không? Là cả cơ thể bị xẻ làm hai, đầu
bị đập vỡ, óc be bét trộn với mắt, mũi, răng, đầu lưỡi! Bọn nó thậm chí còn
không thốt lên được câu trăng trối! Địt mẹ nó…”
“Thôi nào Jus, thả thằng nhóc ra. Cậu mất bình tĩnh quá rồi.” Tay đội trưởng
vỗ vỗ bả vai anh, kéo trở lại. Coòng ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Nhóc, hãy xóa tất cả những gì vừa nghe được khỏi đầu ngay. Và chúng ta…đã
không còn là những người đàn ông chân chính nhóc biết lúc trước nữa rồi.”
Người lính tên Kiện ấy ảm đạm nhìn cậu, rồi theo chân đồng đội tiến vào doanh
trại.
Coòng ủ rũ suốt tối hôm đó, lúc ấy mẹ cậu theo tới và làm căng lên với những
người lính. Cậu thậm chí còn nghe mẹ vả một người trong số họ một cú đau
điếng. Rồi sau đó bà giận đùng đùng kéo cậu trở về nhà.
“Đội trưởng. Chúng ta thật đáng xấu hổ.” Kiện nhếch mép nói với tay đội trưởng
đang rít điếu xì gà.
“Ừ. Luôn mồm nói về đấng nam nhi và cuối cùng thì bị một thằng nhóc và một ả
đàn bà dạy dỗ.” Anh gật gù đồng ý.
“Nhục như con cá nục.” Jus đùa tếu.
“Ha ha ha ha…” Mọi người tếu như mếu.
Đúng lúc đó, một vị quân y chạy vào la lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
“Báo cáo, Nhị sắp không chịu được nữa rồi!”
Rồi theo đó, như một đám ong vò vẽ kích động, bọn họ lao ra lều chạy vội về
hướng một cái lều khác lớn hơn, có dấu thập đỏ giắt phía trên. Chẳng mấy chốc,
cả bọn đã vây quanh một chiếc giường. Nơi đó, một anh lính trẻ đầu gối lên
chăn, đang cố gắng quơ lấy thứ gì đó trong không khí.
“Nhị…” Đội trưởng mở lời trước nhất.
“Anh…đến rồi đó à…khục!” Nhị họ khan uể oải, phía dưới bụng quấn đầy băng ngăn
cho máu không chảy ra, nhưng dường như chỉ là một cố gắng vô ích. Vết thương
quá lớn, anh đã cầm chắc cái chết.
“Nằm yên!”
Nhị gạt tay đội trưởng ra, đôi mắt anh mở to. Trong con ngươi ảm đạm ấy phản
chiếu đầy đủ khuôn mặt các đồng đội anh.
“Không… cần đâu. Em…biết mà…”
“Nhị! Chú không thể buông tha được! Vẫn còn hi vọng! Anh đã nhìn thấy người
còn thương nặng hơn chú mà không chết…” Một người khác lên tiếng, nhưng Nhị
lắc đầu.
“Được rồi… được…rồi. Tất cả… mọi người. Em không phải Morris Goodman. Hãy để
em nói.”
“Mọi người…phải mau trốn đi.”
“Bọn chúng…muốn ta chết hết.”
“Phải trốn…”
Nhị nói xong những lời ấy thì tắt thở. Mọi người nhìn nhau không nói nên lời.
Một vài người rống, rủa, đấm vào vách, chạy ra ngoài, nhưng chẳng ai khóc.
Chờ đến nửa tiếng sau, khi tất cả anh em bình tĩnh lại quây quần vào một chỗ.
“Nghe đây. Nhị nói đúng. Chúng ta phải trốn.” Đội trưởng lên tiếng.
“Trốn như thế nào? Tại sao phải trốn? Chúng ta chỉ việc ở lại liều mạng…”
“Jus!”
“Chúng ta không đánh lại họ. Mọi người người rõ ràng. Một tên cũng không thể.”
Anh nhắm mắt khe khẽ nói, tựa hồ những lời ấy tạc thẳng vào điều mà mọi người
đều né tránh.
“Bây giờ là kế hoạch.”
“Tản ra. Chúng ta cứ lựa đại mỗi người một phương hướng. Bỏ hết vũ khí lại,
một người mang theo súng chẳng có nổi lấy tác dụng gì, bị bắt được là chết.
Hãy trưng dụng ngựa trong làng. Xe cũng có thể dùng, nhưng tối đa hai người,
và nếu dùng thì xác định trở thành bia ngắm.”
“Còn dân làng?” Kiện lo sợ hỏi.
Đội trưởng nhìn anh âm trầm.
“Chỉ có thể hi vọng bọn chúng không quá vô nhân tính.”
“Không quá vô nhân tính? Anh đùa sao? Nhớ lại những gì ta đã trải qua đi,
chúng không cùng một loài với ta! Chúng giết ta như kiểu ta giết một con gà,
một con lợn vậy!” Anh gào thét nhưng chẳng ai đáp lại lời anh nói. Rồi chợt
nhận ra cảm xúc tránh né của mọi người, anh chỉ có thể nghiến răng ra hai chữ:
“Chết tiệt!”
“Cậu nếu muốn có thể dùng xe. Mang theo cô nàng bạo lực và thằng nhóc rời đi.”
Anh hít sâu một hơi: “Tôi sẽ làm thế.”
“Tốt lắm. Kế hoạch đã vạch ra. Cứ theo như đó mà chấp hành.”
“Tuân lệnh!” Mười người cùng đồng thanh, chợt Jus lên tiếng.
“Khoan đã! Còn “thứ” kia?”
Mọi người không khỏi rùng cả mình khi Jus nhắc đến “cái đó”. Chỉ vì cái thứ
ấy, trung đội của họ cơ hồ đã bị đuổi theo đến chân trời góc bể. May mắn, nhóm
của họ là mạnh mẽ nhất, đoàn kết nhất nên mới trốn thoát được.
“Bỏ nó lại. Nếu muốn một tia hi vọng sống, hãy bỏ nó lại.”
Coòng một lần nữa nhận ra bản thân nổi lơ lửng trên không trung, y hệt trước
đó là sau khi cậu ngủ. Cảm giác bồng bềnh này không khiến cậu hưng phấn nữa mà
chỉ đem cho cậu cảm giác bất an. Có điều cậu cũng không quay về cơ thể ngay.
Bay xuyên qua tấm ván gỗ thông tới phòng khác, bên cạnh là nơi mẹ ngủ. Bà vẫn
còn tỉnh, đang ngắm những bức ảnh cũ kĩ dưới bấc đèn dầu. Trông bà say mê niết
khuôn mặt một người thanh niên trong ảnh, thỉnh thoảng bật cười hay rơi vào
trầm lặng. Người thanh niên ấy trông không đẹp trai lắm, nhưng đem lại cảm
giác mạnh mẽ, vũ dũng. Đôi lông mày rậm thẳng tắp y hệt cậu, và cả dáng người.
“Vậy ra đó là cha mình?” Coòng tò mò bay lại gần, cố nhìn kĩ người thanh niên
ấy. Bất chợt, mẹ cậu như cảm ứng được gì đó vội đứng bật dậy, ngó chừng xung
quanh. Khi lắc lắc đầu tự cho bản thân đã nhầm lẫn, Còong đã bay đến phòng
khác.
“Ông ngoại ngủ rồi. Dáng thật xấu.”
Bỏ lại những lời ấy, cậu lượn lên đỉnh, xuyên qua nóc. Lúc ấy đúng đêm rằm.
Mặt Trăng như một chiếc đĩa bạc sáng long lanh treo phía trên bầu trời. Cậu
cảm thấy nó có một loại ma lực nào đó yếu ớt theo ánh sáng truyền xuống nhân
gian.
“Húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Một tiếng sói tru to, cao vút làm đầu cậu ông ông suýt chút nữa rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra?”
Định thần lại cậu bé nhìn chung quanh. Từ bốn phương tám hướng những cái bóng
đen vụt ẩn vụt hiện dưới ánh lửa. Xuyên qua những hàng rào, chướng ngại, tiến
vào nhà dân dấy lên nhưng tiếng hét thảm thiết và đổ vỡ. Đặc biệt phía Bắc
ngôi làng, nơi có trại lính đóng quân, tiếng súng nổ đì đoàng thậm chí là lựu
đạn tạo ra những vụ hỏa hoạn không ngừng.
“Chuyện gì xảy ra?” Coòng hoảng sợ, đương muốn chui xuống thì một giọng nói
quen thuộc chui vào tai cậu.
“Đừng…đừng bỏ em lại…làm ơn hãy mang theo em…”
Coòng hơi thất thần, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Giọng điệu tỏ rõ không
có ác ý, và dường như cô ta biết gì đó.
“Xin hỏi cô là ai? Cô biết chuyện gì xảy ra ư?” Cảm giác chỉ cho cậu làm thế
nào.
Chủ nhân giọng nói dường như hơi phân vân nhưng rốt cục cũng đáp lại.
“Em…em là Werewoft. Nơi này sắp bị hủy diệt. Phản bội.”
Coòng đứng tim, nếu như là lúc bình thường cậu tuyệt nhiên sẽ không nghe cô
gái nói. Nhưng tình hình lúc này chứng tỏ điều đó. Ngôi làng…đang đứng trước
nguy cơ hủy diệt.
“Có cách nào không? Mà tại sao cô lại chọn tôi?”
“Chỉ có chạy trốn… Vì anh là người em yêu…”
Yêu? Cô ta vừa nói yêu? Chết tiệt, cái quỷ gì đang diễn ra cơ chứ? Gì cũng
được, nếu như không thể cứu vãn thì trước tiên chạy trốn cái đã. Không còn
thời gian nữa rồi.
“Cô đang ở đâu?” Coòng vội hỏi và được cô chỉ phương hướng, cậu liếc mắt nhìn
về doanh trại. Nơi nó chiến hỏa lan tràn nhưng nhất thời vẫn có thể duy trì
được.
“Tốt! Ta sẽ mang theo cô.”
“Coòng! Coòng! Đừng làm mẹ sợ! Tỉnh dậy đi con!”
Mẹ cậu day day cơ thể cậu nhưng Coòng chưa tỉnh dậy ngay. Mất một lúc sau đó
mắt cậu mới đột ngột mở.
“Mẹ! Chạy trốn!”
Không có lời dư thừa, cậu bật dậy như con lật đật hăm hở kéo mẹ đi trong vẻ
kinh ngạc của bà.