Hồi Ức


Người đăng: tiennhan9512

An Nhiên cũng nhận ra mình không thể cứ mãi như thế này. Gần đây Kim Phượng
dường như bám lấy cậu sít sao hơn, trực giác phụ nữ quả thực rất mạnh mẽ.

“Sao anh không thử đến nhà em? Biết đâu lại tìm thấy gì đó?”

Cậu quyết định nghe theo lời khuyên của Thu Hương. Thành thật mà nói, mặc dù
đã đến đó một lần nhưng cậu không thích nơi ấy chút nào cả. Tòa nhà quá lớn
cho từng ấy người, có lẽ là vì ba thành viên trong gia đình chủ nhân đã biến
mất theo những cách khác nhau khiến cho nó âm u mùi tử khí.

Người làm vườn kì dị vẫn còn đó. An Nhiên cảm thấy ánh mắt ông ta hướng về
phía mình nhưng cậu thầm buồn cười và gạt đi ý nghĩ ấy. Những người làm khác
vẫn đi đi lại lại như những con rối, dường như sự biến mất của cô chủ nhỏ
chẳng hề ảnh hưởng tới cuộc sống của họ mảy may.

Đến đây An Nhiên cũng cảm thấy được điểm không bình thường.

Cậu đi vào một phía khác của tòa nhà mà chẳng kinh động đến ai. Đây là nơi mà
lần trước cậu chưa kịp đến thì đã bị bỏ thuốc mê. Chẳng cần hỏi cũng biết
quanh đây là nơi ở của nàng. Hành lang rộng đủ để bốn người cùng đi, hai bên
có những bức tranh về tôn giáo và cây cảnh làm vật trang trí.

Tiền sảnh…

An Nhiên bây giờ mới chú ý tới. Không rõ bây giờ nó mới được treo lên hay vốn
dĩ đã tồn tại trước đó rồi. Bức họa khổ lớn về một người phụ nữ trong trang
phục áo dài truyền thống, cô ta có mái tóc dài yêu dị đang ngồi bên thác nước,
một nụ cười khó hiểu giữ trên khuôn mặt khiến cô trông có vẻ hơi lạnh lùng pha
lẫn quyến rũ, cao ngạo. Chung quanh là những đôi mắt xanh lập lòe mà nếu nhìn
kĩ mới có thể thấy đó là lũ sói. Bọn chúng đang nằm phủ phục xung quanh.

Khung cảnh chiều muộn, tối tăm khiến cô gái trong tà áo dài ấy nổi bật hẳn lên
tựa như…một nữ hoàng.

An Nhiên chấn động! Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tóc gáy cậu
dựng lên.

“Cháu cảm thấy thế nào?”

An Nhiên quay phắt lại nhìn người đàn ông không biết từ lúc nào xuất hiện ở
chỗ này. Ông mặc một bộ vét chỉn chu, caravat màu xám xịt, kể từ lần gặp nhau
trước đó ông trông già đi vài tuổi.

Không ai khác, chính là ông Cầm.

Ông dựa tay vào cây mộc côn ngước lên bức tranh và hỏi. Tiêu cự không dán trên
người cậu bé nhưng dĩ nhiên là đang hỏi cậu.

“Cô ấy rất đẹp.” An Nhiên hơi đắn đo mất một lúc, khi nhận ra ông không có ác
ý rồi mới trả lời. Đôi mắt ông không hề chớp động, vẫn cứ nhìn bức tranh như
muốn khắc sâu vào trong trí óc.

“Đó là vợ ta.”

Mặc dù đã nằm trong ý liệu, nhưng câu trả lời ấy vẫn khiến cậu hồi hộp. Không
vì lí do nào khác, bởi trong bức tranh có…sói.

Rất nhiều sói.

“Là mẹ của Đăng Lan?”

“Ồ?”

An Nhiên chợt nhận ra mình đã vô tình nói ra điều gì đó không theo logic.
Nhưng đã trễ để cậu có thể sửa chữa.

Lúc này ông Cầm mới nhìn thẳng cậu.

“Chàng trai trẻ, có muốn lắng nghe câu chuyện của lão già này không?”

*

* *

Việc những người lính rời đi chẳng khiến Coòng ngoan ngoãn thêm được chút nào.
Ngược lại, khi trước ít nhất thì mẹ cậu cũng biết được cậu bé có thể ở đâu và
xách tai cậu trở lại. Nhưng lần này thì đến cả Coòng cũng chẳng biết mình đi
đâu nữa. Ngày hôm nay cậu có một buổi sáng tồi tệ. Lũ trẻ trong làng dường như
có ác ý hơn mọi khi, hình như khi trước cậu bé hay qua lại với đám lính lác đã
khiến bọn chúng có chút kiêng nể.

“Đồ con hoang!”

“Cút đi! Ha ha, anh em, lên đánh nó!”

“Thằng ô nhục này. Sao mày không đi chết?”

Nhớ lại những chuyện tồi tệ đó, Coòng cứ cúi gằm mặt mà đi. “Hừ, nếu không vì
mẹ ta đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.” Nắm tay cậu bé cứ siết chặt, bước chân
không dừng lại, chẳng mấy chốc đã tiến vào bìa rừng.

Rừng taiga vào buổi chiều vẫn có sương và tối tăm, trông nó rùng rợn như đi
dưới chân một lũ người khổng lồ, hơi sơ sẩy một chút sẽ bị đạp chết. Người lớn
cứ nhắc nhở lũ trẻ đừng vào rừng làm gì nếu không cần thiết, ở đây có những
loài thú lớn như gấu, linh miêu, chó sói. Đã có không ít lần cậu nhìn thấy họ
khiêng về một xác gấu lớn, thường thường ông ngoại vẫn sẽ được người dân trong
tộc đem biếu tặng. Kì lạ là mặc dù thỉnh thoảng có tiếng sói tru lẩn quất đánh
thức giấc ngủ của cậu, nhưng những người khác chẳng ai nghe thấy và cậu cũng
tuyệt nhiên chưa bao giờ ăn thịt sói bao giờ.

“Vị thần của rừng nằm trong lốt sói. Con có thể nghe thấy tiếng của ngài ư?”
Ông ngoại đã từng hỏi cậu như vậy và cậu đoán rằng việc tộc nhân kiêng thịt
sói là vì tín ngưỡng. “Một đám mê tín, cứ đợi để bị sói xé xác đi.”

Khi mà cậu đã không phân biệt được đường về nhà nữa, Coòng có chút hối hận
ngồi dựa bên gốc vân sam to lớn nghỉ ngơi. Tốt nhất là chờ đến sáng, khi mà có
thể dựa vào hướng Mặt Trời mọc để định hướng mà quay về. “Hẳn là mẹ lo lắng
lắm. Kiểu gì ngày mai cũng ăn đòn tét đít.” Nghĩ đến điều đó cậu bé sợ hãi
không thôi.

Dù sao cũng là một thành viên của tộc nhân hoang dã, kĩ năng sống trong rừng
của cậu vẫn không tồi. Mặc dù không thể tìm được thức ăn, nhưng cậu vẫn có thể
nhóm lên đống lửa, nhờ đó có thể dọa lui một số sinh vật. Chỗ cậu bé nằm được
dọn sạch sẽ tránh cho lũ côn trùng nửa đêm gây ngứa ngáy. Và con dao cậu dắt
sau lưng, tùy thời có thể đứng lên liều mạng với lũ động vật ăn thịt.

Coòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mộng mị.

Đêm khuya lạnh lẽo, tiếng cú rúc như hồn ma lang thang không chốn về.

Giấc mơ thật lạ lùng. Coòng nhìn thấy mình đang ngủ phía dưới còn bản thân ý
thức trôi nổi phía trên. Cậu hứng thú với cảm giác mới này và khám phá nó. Cậu
bay xung quanh và nhận ra bản thân không thể đi ra khỏi một giới hạn nhất
định, khoảng năm mươi mét với cơ thể thật của mình đằng kia.

Cậu có thể đi xuyên qua lòng đất, cũng như linh sam, vân sam hay thông. Có
điều hơi khó khăn.

“Điều này nghĩa là gì? Nếu như có thể nắm giữ năng lực này…chẳng phải có thể
nhòm trộm lũ con gái sao?” Coòng sung sướng hô hoán.

“Con người, con người…ngươi có lắng nghe ta chăng?”

Đột nhiên một tiếng gọi truyền đến, Coòng sợ hãi giật bắn mình. Cậu nhìn xung
quanh nhưng chẳng thấy ai.

Sợ hãi và không biết bủa vây lấy, Coòng vội vã trở lại thân mình, muốn tỉnh
dậy để bỏ chạy.

“Đừng…hãy trở về đi… Mang theo ta cùng chạy trốn…thế giới này…chỉ còn ngươi là
ta có thể tin tưởng.”

Coòng bừng tỉnh dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Mặc dù mới ngủ nhưng cậu cảm thấy
tinh thần uể oải khủng khiếp, cậu muốn nằm lăn ra ngủ tiếp. Nhưng vì lo lắng
cái tiếng nói quỷ dị đánh thẳng vào linh hồn ấy, Coòng vung mình và chạy bạt
mạng bất kể phương hướng.

Sương rét nhập thể khiến cậu cảm lạnh, nhưng có thể do may mắn hay tổ tiên
chiếu cố, Coòng thật sự ra khỏi rừng và trở về làng vào lúc tảng sáng mà không
gặp trắc trở gì.

Rụt rè lại gần ngôi nhà sàn quen thuộc trung tâm làng. Đó là ngôi nhà to nhất,
đẹp nhất, chỉ có người quyền lực nhất tộc mới có thể trú ngụ. Buổi sớm tinh
sương, khi mà Mặt Trời còn chưa ló dạng, trông nó có một vẻ khác với hằng
ngày.

“Nếu mình leo qua cửa sổ và trốn vào giường, đến sáng có thể nói với mẹ mình
vốn ở nhà sẵn rồi.” Nghĩ như thế, bước chân cậu bé bớt dè dặt và khi tiến vào
tầm nhìn của mặt tiền ngôi nhà, Coòng tăng tốc lao về phía cửa sổ.

“Thành công!”

Cậu bé chắc chắn chung quanh chẳng có ai, vào giờ này tất cả còn đang ngủ. Cái
cửa sổ này cậu vốn thiết kế phòng những trường hợp thế này bằng cách cột sợi
chỉ vào cái chốt cửa, nhờ nó không ít lần cậu thực sự thoát tội. Chỉ có điều
cậu cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu như lũ trẻ trong tộc biết cậu đã tiến vào rừng
sâu đến mức nào, chắc chắn sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.

“Nhưng còn đỡ hơn bị đánh. Mình nhớ đường rồi, lần sau chỉ cần trở lại nữa
thôi, và kéo bọn chúng đi theo.” Nghĩ vui vẻ, cậu nhặt lấy một cái vỏ sò giấu
trong bụi cỏ phía dưới cửa sổ. Men theo đó cậu có thể sờ đến sợi dây dẫn lên
phía trên. “Giật!” Một tiếng “cạch” từ phía trong, cửa sổ bật mở. Không chờ
cho bụi trên người phủi đi cậu nhảy phắt vào trong.

“Ngon…”

Coòng há hốc mồm nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới ánh đèn leo lét. Trông cô
mệt mỏi, hai mắt đã đỏ lừ, tựa người vào bức tường phía sau, ngơ ngác trông
lên trần nhà. Khi Coòng tiến vào, ngay lập tức cô đứng dậy. Cậu bé rối rít
tiến về phía sau.

“Khoan đã…mẹ…cho con giải thích…”

Nhưng tay mẹ cậu đã vung lên, Coòng nhắm tịt mắt lại chờ đợi cái tát giáng lên
má mình. Rồi sau đó…cậu cảm thấy cả cơ thể được một vòng tay ôm lấy.

“Cảm ơn trời…”

Sáng hôm sau Coòng vẫn không thoát được trận đòn. Ông ngoại kể với cậu mẹ đã
khóc lóc van xin những người trong làng như thế nào, mặc dù tất cả bọn họ đều
cho rằng cậu chỉ loanh quanh đâu đó, dù sao mới chỉ nửa ngày trôi qua, chắc
cậu sẽ sớm trở lại. Và sự thật là như thế. Có điều trông dáng vẻ yếu đuối của
cô tương phản với sự dữ dội hằng ngày như thế nào, chẳng ai là không cảm thấy
mềm lòng cho được. Rốt cục thì họ cũng lăn xả đi tìm, còn phân ra vài nhóm
tiến vào rừng. Một vài người khi trở về thông báo thấy đốm lửa nhỏ mà Coòng
tạo nên và lo lắng cậu bé bị lạc, có điều khi thấy Coòng núp sau lưng ông
trưởng thôn thì cười khùng khục bắt tay nhau ra về.

Ngược lại thì không phải tất cả đều xấu, sự tích cậu bé đi vào rừng rồi tự trở
về đã truyền vào tai lũ trẻ trong làng khiến chúng đổi mới cái nhìn về cậu bé.
Ông ngoại thậm chí còn hồ nghi đó là nguyên nhân khiến cậu bỏ đi (đúng một
nửa), vuốt chòm râu gật gật đầu: “Nó đã trưởng thành hơn rồi.”

Coòng hớn hở kể về cuộc hành trình đi tìm bản thân của cậu, nhưng tuyệt nhiên
không đả động đến giấc mơ và giọng nói kì lạ kia mà chỉ ấp ủ trong lòng. Cậu
bé hiểu nếu mình kể ra chắc mọi người đều sẽ cho mình điên.

“Chán thật, phải chi có mấy anh lính ở đây. Mình có thể kể cho họ nghe.”

Coòng có sự sùng bái lớn lao đối với văn minh ngoài kia, qua lời kể của họ,
cậu bé tin rằng chẳng có gì mà những người đó không thể giải thích được. Bằng
chứng là chưa câu hỏi nào của cậu mà họ không biết cả.


Linh hồn sói - Chương #30