Phương Pháp Tập Luyện Mới


Người đăng: tiennhan9512

An Nhiên ngốc ngốc ngây ngây tiếp nhận, một cảm giác mới mẻ tràn vào óc cậu
bé. Cảm giác như có cái gì đó khơi thông dòng chảy, càng lúc càng lớn, cuối
cùng như Hồng Hà vỡ đê ào ạt mở ra. Lượng kí ức quá lớn làm cậu nhất thời
không thể tiếp thụ được, trong số những kí ức ấy cậu nhìn thấy một đứa bé.

Đứa bé mới sinh ra trở thành thành viên thứ tư của một gia đình hai thế hệ,
ngoài cha và mẹ, cậu còn có một người chị phía trên. Tuy còn rất nhỏ nhưng cậu
vô cùng thông minh, chẳng mấy khi thì biết đi biết nói biết quậy phá. Cậu yêu
gia đình của mình và họ cũng coi cậu như báu vật. Cậu thích ngậm ti của mẹ,
cõng trên lưng cha và chơi đủ trò chơi với chị gái.

Cuộc sống vô buồn vô lo.

Cho đến khi một người đàn ông và một cô gái xuất hiện.

Cướp đi hết thảy, hủy diệt hết thảy. Đem sự đau khổ đầu tiên đến cho cậu bé.

Trong sự tuyệt vọng, không biết, sợ hãi, những cảm giác mà cậu không hiểu ấy,
ai đó đã giúp cậu kết thúc nó.

Là nàng.

“Li…lith?” Cậu vuốt thái dương đang trương đau lẩm nhẩm.

“Đúng, đúng thế. Chính là em!” Lilith vui vẻ đáp lại, đôi má ửng hồng như bị
kích thích.

“Đây là tôi khi còn nhỏ?” An Nhiên tâm tình không sảng khoái hỏi.

“Còn ai ngoài chủ nhân lại có thể đáng yêu như thế nữa!” Lilith sung sướng kêu
gào, trông cô như đang trong cơn say thuốc.

An Nhiên không nhìn vẻ mặt ấy của cô, trong lòng cậu tràn ngập những tư vị khó
hiểu. Những người bị giết trong kí ức của cậu bé rõ ràng là gia đình của cậu,
là cha, mẹ, chị những ruột thịt duy nhất.

Cậu đã quên mất họ, mặc dù đã từng hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này, họ
quan trọng với cậu. Kể cả Đăng Lan hay Kim Phượng cũng đều không thể so sánh.

Dĩ nhiên trong khi cậu quên, cậu chẳng có bất cứ cảm nhận nào về họ hết. Nhưng
hiện tại khi nhớ lại, cậu cảm thấy mình yêu họ như bất cứ người nào cậu từng
yêu.

Và cậu đã để họ mất đi.

Nước mắt chảy xuôi trên má cậu, tựa như quay trở về đối mặt với ngày hôm ấy
một lần nữa. Cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt dạ dày cậu, bùng nổ trái tim cậu,
khiến cậu thở dốc và muốn ngã.

“An Nhiên, quay lại đây chơi với chị.”

“Đợi mẹ một lúc nhé con yêu.”

“Nhóc!”



Cậu chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt vì không có cha mẹ, mặc dù cậu có nghĩ về
điều đó.

Ông nội là gia đình của mình. Cậu từng nghĩ như thế.

Chợt nhớ lại những gì cô Châu từng nói, về những thứ cậu không có. Cậu đã
chẳng để những lời ấy trong lòng.

Tuy vậy, giờ đây cậu phẫn nộ vì họ đã đi rồi.

“Là ai? LÀ AI ĐÃ GIẾT HỌ?” An Nhiên hét lên với cô gái - người mà nếu như đứng
ở góc độ tuổi tác hay cấp độ sinh mệnh, sức mạnh cậu đều phải tôn trọng. Trong
tình huống bình thường nếu cậu biết được điều ấy cậu sẽ như thế. Nhưng hiện
tại tất cả những thứ này quá đột nhiên và cậu không thể khống chế được cảm
xúc.

Lilith cong môi theo kiểu “buồn”.

“Chủ nhân, đó chỉ là mấy tên phàm nhân mà thôi.” Cô rất không tình nguyện trả
lời.

An Nhiên chẳng có sự phân biệt gì giữa phàm nhân với thần linh hết, cậu chỉ
biết đó là gia đình của cậu. Cậu nôn nóng muốn chết.

“NÓI CHO TA!”

“Rồi rồi, chủ nhân thấy rõ rồi đó. Cả hai tên đó người đều đã nhìn thấy. Mặc
dù em đoán phía sau chúng còn có kẻ khác, cơ mà cũng như chủ nhân em chẳng
biết gì hơn. Về hai đứa đó thì đã bị em giết mất rồi. Người chẳng cần lo lắng
gì thêm nữa.”

Lilith thành thật kể, ít nhất thì vẻ mặt của cô trông rất thật. Dù sao một bán
thần làm điều gì đó tựa như lừa dối một phàm nhân, hẳn là chẳng thể thất bại
được.

An Nhiên thẫn thờ tại chỗ. Cậu chẳng biết nói gì, hét gì. Cậu cứ trầm mặc như
thế thật lâu.

“Chủ nhân?” Lilith lo lắng vuốt ve khuôn mặt cậu. An Nhiên gạt tay cô ra. Đôi
mắt vô hồn của cậu hướng về cô.

“Ngươi nói ta không cần lo lắng gì thêm sao?” Cậu hỏi.

“Đúng vậy đó chủ nhân à. Dù đó là đấng sinh thành của người, nhưng chủ nhân
không cần nghĩ nữa, khi mà chủ nhân đạt đến bán thần như em, người sẽ thấy
phàm nhân cũng giống như thai nhi chưa ra đời mà thôi. Tuy có buồn thật, nhưng
tất cả những gì có thể làm em đều thay người làm hết rồi.” Lilith dè dặt
khuyên, trông cô quả thật chẳng có điểm đồng cảm nào cả. Dường như cái gọi là
phàm nhân ấy, trong mắt cô bé chẳng bằng cọng rơm. Có thể là vừa sinh ra đã là
bán thần khiến cô bé có cái nhìn khác, giống như khi ta sinh ra là con người,
đối với những sinh vật hạ đẳng thì ngoại trừ tội nghiệp ra cũng không có mấy
tình thương.

“Nãy giờ cô cứ nói về thần và phàm nhân… Vậy tại sao cô quan tâm tới ta như
thế? Chẳng phải ta cũng chỉ là một phàm nhân trong mắt cô sao?” Phía sau mái
tóc mái đen dài, đôi mắt cậu dần hằn học lên.

“Là vì cái gọi là khế ước sao?”

Lilith không trả lời. Cô không biết, đúng hơn là cô không rõ. Khi ký kết khế
ước, cô chỉ cho đó là một biện pháp tạm thời. Dù cho người ta cứ đồn đãi về
nó, nhưng cô đã thấy khế ước của Du hành giả bao giờ đâu? Tộc ma cà rồng của
cô bé có một vị Chân thần! Cô không tin bằng vào thủ đoạn của tổ tiên, một cái
khế ước nho nhỏ có thể trói buộc cô.

Địa vị của Lilith ở trong tộc rất không đơn giản, khi chiến đấu với Zoroa, cô
chẳng hề lo lắng chút nào vì sự uy hiếp đến tánh mạng. Thế nên mới có trò đồng
quy vu tận. Cho đến khi lời cầu cứu đến tổ tiên trong suốt mười năm qua của cô
không có kết quả, Lilith mới thực sự cảm nhận được mình có lẽ bị ràng buộc với
đứa trẻ này vĩnh viễn rồi.

Cậu bé ấy cứ lớn dần lớn dần. Có lẽ xuất phát từ lần gặp gỡ ấy, ngay từ đầu cô
đã có một hành động khác lạ đối với một đứa trẻ loài người. Dẫu cho đó là một
kế hoạch, cũng không cần thiết cô đến chăm sóc cậu như thế. Dường như trong
tối tăm vận mệnh, đã chú định cô phải gắn kết với cậu. Qua thời gian, cô càng
cảm thấy mình yêu thích đứa trẻ này hơn.

Là do ảnh hưởng của khế ước? Hay tự nhiên mà thành? Hay là một sự sắp đặt?

Cô không biết, cô không rõ.

“Nếu vậy tôi sẽ để cô đi.”

“KHÔNG ĐƯỢC!” Lilith vội la lên.

“Em biết lỗi rồi mà chủ nhân… Người đừng giận em nữa…”

Lilith năn nỉ trông đáng thương như chú chó con, kể cả một An Nhiên đang buồn
bực cũng phải phì cười nhưng nhanh chóng lấy lại thái độ. Dù sao, cậu vừa nhớ
lại cuộc thảm sát gia đình.

“Em biết rồi, chủ nhân! Em có thể giúp chủ nhân mạnh lên!”

“Hử?”

“Người thấy không gian này chứ?” Lilith chỉ chỉ. An Nhiên ngó xung quanh. Đây
là một thế giới màu trắng. Không có trên dưới, không có trái phải, không có
hạn định.

“Đây là thế giới tinh thần của người.”

“Ở nơi này thời gian đứng yên.”

“Cái gì?” An Nhiên kinh ngạc không ngớt. Từ thế giới tinh thần cho đến thời
gian đứng yên, những điều này cậu có biết. Đó là một loại năng lực khi mà
người ta tiến vào cảnh giới tông sư có thể đạt được. An Nhiên có tiềm năng đó,
cậu cũng tìm hiểu qua. Khi đạt đến tông sư, một vài khả năng tiềm ẩn của não
bộ có thể được mở, thí dụ như trí nhớ tuyệt đối, vô niệm giới hay đơn giản
nhất là nhớ lại quá khứ như những gì ban nãy cậu mới trải qua. Có điều khi nãy
vì bị ảnh hưởng bởi kí ức nên cậu không nghĩ về nó.

Bán thần lợi hại như vậy?

Lúc này An Nhiên mới có cái nhìn khác về cô bé trước mặt mình. Nhấc tay trong
lúc đó dễ dàng mở ra một khả năng cho cậu.

Dĩ nhiên, có một vài trường hợp có sẵn những khả năng này từ khi sinh ra,
nhưng nó giống như “bệnh” hơn là kĩ năng.

Lilith nói tiếp: “Chủ nhân có thể tập luyện trong này. Người sẽ tiến bộ nhanh
hơn.”

“Chẳng lẽ ta cứ luyện mãi cho đến khi đạt đến tông sư à?” An Nhiên há hốc mồm
hỏi.

Lilith cười khì, cô bé nhìn cậu như một đứa ngốc. An Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ
dưới cái nhìn ấy.

“Tất nhiên là không, khi nào tinh thần lực của người hao hết, chủ nhân thực sự
sẽ lâm vào ngủ say. Cơ mà ta khuyên ngài không nên tập đến cực hạn như thế, sẽ
không tốt cho sự phục hồi, khi nào đến điểm “đỏ” ta sẽ nhắc nhở người nghỉ
ngơi.”

“Áng chừng với ngài bây giờ, ở trong này tối đa là mười ngày. Cứ ba ngày hẳn
là có thể tiến vào một lần.”

An Nhiên lâm vào suy nghĩ, như thế chẳng khác nào là tập gấp ba lần so với
người khác?

“Chủ nhân! Chủ nhân! Người có thấy Lilith rất tốt không?”

Rõ ràng là một bà lão chẳng biết bao nhiêu tuổi nhưng cô nàng đang tạo dáng
kiểu “cô bé nhí nhảnh”. Nhưng kết hợp với cái cơ thể đó, quả thực là khiến cậu
có chút rung động. Trông giống Kim Phượng…kiểu mình thích!

Khịt khịt mũi, húng hắng một hồi, An Nhiên thừa nhận: “Cũng được.”

“Cái gì mà cũng được chứ? Rõ ràng là thích thấy mồ!”

Cậu bé xấu hổ, nhưng lại lấy lại mặt lạnh ngay lập tức. Cậu cảm thấy mình
không thể bỏ phí thời gian thêm chút nào nữa. Cậu không muốn thất bại lần thứ
ba. Quá khứ đã chứng minh rằng, mỗi khi cậu thất bại, sẽ có người mất đi.

“Ta phải làm thế nào?”

“Làm thế nào là thế nào?”

“Ý ta là tập luyện.”

“Ngay bây giờ?”

“Ừ.”

“Người không muốn hỏi thêm gì sao? Thí như bán thần là gì, thế giới của chúng
em, cách quay lại thế giới cũ…”

An Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt cô bé.

“Nhưng thứ đó, ta quá yếu để biết phải không?”

“À?” Tuy hơi sửng sốt nhưng cô bé lại mỉm cười: “Không phải tất cả, một vài
thứ người có thể biết. Nhưng mà trong khi tập luyện, em sẽ nói cho ngài.”

“Bây giờ ngài có thể tập với em, chủ nhân.”

“Với cô?”

“Một kiến thức đầu tiên: Bất kì điều gì phàm nhân có thế làm, bán thần trở lên
đều có thể làm hoàn mỹ.” Lilith nở nụ cười ẩn ý, kèm theo đó một chùm ánh sáng
hội tụ trong tay cô bé, giống như một đám đom đóm trắng, dần dần trở nên có
màu sắc và cuối cùng thì hóa thành một thanh kiếm. An Nhiên chẳng cần hỏi, cậu
chỉ cố tưởng tượng một chút, trong tay đã xuất hiện hai thanh đao quân dụng.

“Bắt đầu đi!”


Linh hồn sói - Chương #28