Người đăng: tiennhan9512
An Nhiên đã rơi vào tình trạng u uất suốt mấy ngày liền kể từ khi cậu nghe
điều đó từ Thu Hương. Cậu đã gặng hỏi mãi nhưng cô bé không chịu trả lời, chỉ
mỗi khi có Kim Phượng bên cạnh cậu mới thoáng quên đi những kí ức đau đớn ấy
trong chốc lát, nhưng hiện tại cô bé không ở đây và cậu lại thẫn thờ vì nút
thắt trong lòng.
Kiếm trong tay cậu thoáng buông lỏng từ cú vung mạnh và lao đi như một viên
đạn rồi đột ngột dừng lại khi bị một bàn tay to lớn nắm lấy. Định thần lại cậu
nhận ra ông nội đã ở đó từ khi nào.
“Ta thấy cháu có vẻ mất tập trung đấy.” Ông nói trong khi mỉm cười, vung vẩy
thanh kiếm gỗ ông chỉ thẳng mũi nhọn về phía mặt cậu.
“Đến cả kiếm cũng không thể giữ chắc được, ta thấy con cần phải được chỉnh đốn
lại.”
“Ông…con…” An Nhiên không thể nói thẳng ra là cậu chẳng muốn làm bất kì điều
gì bây giờ, suốt buổi luyện tập cậu chỉ làm theo quán tính cho đến khi số lần
vung đã vượt qua giới hạn chịu đựng cơ thể và tự động tuột khỏi tay cậu nhóc.
“Hử, như thế nào? Đây là mệnh lệnh!” Ông không khách khí quơ nó tới trước
người cậu, kiếm trong tay ông nhẹ nhàng mà sắc bén vạch ra một vệt sáng trong
không khí và làm ngực áo của cậu rách ra một đường.
“Cầm kiếm lên và chiến đấu. Nếu như ngay cả dũng khí đứng lên còn không làm
được, vậy thì đừng nói gì đến đối mặt!” Ông tiếp tục tấn công tới tấp, dĩ
nhiên là chẳng có chút sát khí nào trong đó nếu không cậu bé đã chẳng chịu nổi
đến chiêu thứ ba, nhưng nó gần như đã đến cực hạn mà cậu có thể tránh né,
chẳng mấy chốc cậu đã bị dồn đến ngã ngồi xuống đất.
Mũi kiếm thẳng tắp chĩa vào giữa trán cậu. Giả như đây là một trận đấu sinh tử
cậu đã chết, mặc dù nếu vậy cậu đã phải chết từ mấy chục giây trước.
Đôi mắt cậu ngơ ngác nhìn ông nội, tâm tình nặng nề chẳng những không khá lên
tí nào ngược lại càng mệt mỏi. Chưa bao giờ cậu muốn buông tha tất cả như lúc
này. Ngẫu nhiên hình ảnh Kim Phượng hiện lên khiến cậu có thêm chút sức sống.
“Vũ An Nhiên! Trả lời ta! Điều con muốn làm nhất bây giờ là gì?” Ông Hiên nổi
giận dậm chân hỏi làm cậu bé sợ xanh mặt.
“Là…là… trở thành một võ thần.” Cậu yếu ớt trả lời.
“Tại sao ngươi muốn trở thành một võ thần?” Ông đề cao giọng hơn và một chút
gì đó trong lồng ngực cậu bé được khơi dậy. Cậu mạch lạc trả lời: “Con muốn
bảo vệ những người quan trọng nhất.”
“Những người đó là ai?” Ông cúi sát đối diện khuôn mặt cậu và hỏi, có một chút
gì là lạ từ những câu nói của ông. An Nhiên biết nó là một dạng như thôi miên
nhưng cậu không chống cự, mặc cho những lời nói ấy khơi dậy xúc động trong
mình.
“Là ông, cô Châu, Thu Hương, Kim Phượng…” Cậu bắt đầu liệt kê những người đặt
dấu ấn vào tâm trí cậu trong suốt mười năm ngắn ngủi của cuộc đời, số lượng
rất ít, nhưng đó là những sinh mệnh mà cậu có trách nhiệm với họ, ít nhất cậu
tự cho là ràng buộc, là ý nghĩa sống của cậu, và cậu trịnh trọng nói bởi vì
cậu hiểu ý nghĩa của sự mất mát và biệt li.
Cậu bé đứng dậy vung quyền đánh trả, mặc cho nắm đấm của cậu gây ra những vụ
nổ nhỏ nhưng chẳng thể chạm tới tà áo của ông mảy may.
“Tốt, tốt! Tới đi, cho ta thấy quyết tâm của con!”
An Nhiên hét lên một tiếng phẫn nộ, nhưng cho dù ý chí sôi sục cậu vẫn bị đánh
cho bầm dập tối tăm mặt mũi. Có thể cậu sẽ làm tốt hơn nếu có kiếm, nhưng
trong trường hợp đó kết quả của cậu cũng chẳng thể khá hơn vì ông Hiên chỉ cần
nặng tay thêm một chút. Cứ như vậy khi mặt mũi cậu sưng phù, tím ngắt.
“Quá kém, quá kém! Đây là tất cả những gì con có sao? Để ta nói cho con biết
bây giờ con có gì! Ta không cần con bảo vệ, hai năm trước con chẳng thể bảo vệ
ai, và bây giờ thì con càng không thể! Con còn chẳng thể mở to mắt ra được nữa
kia kìa!”-Lại một kiếm quất lên mặt, An Nhiên vẫn lầm lì đứng lên từ dưới đất
và không muốn sống lao về ông Hiên. Quyền của cậu dần dần thay đổi, trong cái
bộc phát mãnh liệt dường như có một chút sự ngưng tụ khiến ông Hiên không khỏi
ngạc nhiên.
“Ngu xuẩn! Hãy nhớ lại ta đã dạy ngươi cái gì! Không phải là kiểu tấn công của
lũ mãng phu chỉ biết dùng lực!” Mạnh mẽ đâm vào bụng cậu khiến An Nhiên hộc ra
một búng nước, ông mắng lớn.
Lúc này đây, andrenalin trong óc cậu tụt dần, những chỗ bị đánh trúng đã bắt
đầu trở đau, đôi mắt mờ dần đến khi ông Hiên chỉ còn lại một cái bóng mờ.
Nhưng cậu bé vẫn không ngã xuống. Cảm giác đau đớn này…
Giống như lần trước…
Cậu đã từng bị đánh như vậy một lần, vết sẹo trên cơ thể cậu cũng từ đó mà ra.
Cậu đã thua.
Cậu đã không thể ngăn trở nàng. Kể cả khi cậu tập luyện ngày đêm cậu cũng
không thể ngăn được nàng.
Nỗi tuyệt vọng ấy như trở lại một lần nữa, tràn vào nào hải, xốc lên con tim
của cậu.
Mắt không thể nhìn, cơ thể đau đến mức chỉ muốn ngã khụy.
Nhưng cậu chẳng cần mắt để quan sát. Và cơn đau không thể kéo cậu xuống.
“Ta đã dạy con cái gì?”
Là kiếm thuật. Nhưng trong tay không có kiếm.
Vậy hãy dùng tay làm kiếm!
“Xoẹt!”
Trong khoảnh khắc đó, cậu né qua đường kiếm gần như tất trúng của ông nội, nắm
đấm của cậu có phần khác lạ, không chỉ cứng rắn hơn trước mà còn mang theo một
tia…sắc bén!
“Crắc!” Ông Hiên vội vã thu tay và dùng thân kiếm chặn lại.
Cú đấm vẫn lướt đi cứ như tước qua sống kiếm. Và khi mà cậu có cảm giác nó đã
có thể chạm lên người đối phương, thì ông Hiên gầm lên: “Còn non lắm! Nhóc!”
Thân kiếm rung động mạnh đẩy cậu lui về sau. Và tiếp đó thì cậu nằm thẳng cẳng
trên mặt đất, không cựa quậy thêm nữa.
Nhìn cơ thể non nớt bầm dập đã thôi không phản ứng kia, ông Hiên thở hắt ra
một hơi.
“Thật là một thằng nhóc khiến người hao tâm tổn trí.”
Vác cậu bé lên vai, đi vào trong nhà và đưa cậu lên giường, ông bắt đầu chăm
sóc thương thế cho cậu bé.
Trong giấc mơ, An Nhiên nhìn thấy một cô gái.
Đó là một người cậu chưa từng gặp, nhưng khiến cậu cảm thấy một loại quen
thuộc kì diệu. Một loại cảm giác tựa như đứng trước đấng sinh thành, có thể
dựa dẫm.
Cô gái đó chắc chỉ ngang tầm tuổi cậu, một mái tóc vàng tương tự Kim Phượng
nhưng không cột thành hai bím mà là để nó chảy xuôi theo sống lưng. Đôi mắt cô
đỏ au như thứ đá mỹ lệ nhất trong vũ trụ, hờ hững mà lãnh đạm, cũng hồn nhiên
mà tràn đầy hấp lực.
Những chi tiết khác quá tinh xảo, dường như không bất kì một người con gái nào
hay một sự ảo tưởng nào có thể đạt tới, giống với. Hai tai kiểu tinh linh và
răng nanh chìa ra ngoài. Cô ấy không phải loài người. An Nhiên nhận định.
“Đừng nhìn ta như thế chứ chủ nhân!” Cô gái bất mãn ôm lấy đùi cậu, trong khi
cậu chưa kịp thốt lên ngạc nhiên thì nàng ta đã cựa cái khuôn mặt lên từng tấc
trên người cậu bé. Tựa hồ muốn đem cả cơ thể này ấn vào trong người nàng, An
Nhiên thậm chí còn cảm thấy cái gì đó mềm mềm nhọn nhọn áp lên cơ thể.
“Này…khoan…cậu…cậu làm cái gì thế hả?” An Nhiên muốn đẩy nàng ra nhưng cậu
phát hiện mình chẳng thể vận dụng được chút sức mạnh nào trong thế giới này.
“Chủ nhân! Người không thể đối xử lạnh lùng với ta như thế được! Đã gần mười
năm rồi người ta mới có thể ôm chủ nhân lại một lần nữa.” Cô bé hờn dỗi nói.
“Và người đừng nhìn ta như là…mẹ người như thế! Mặc dù người ta đã cho chủ
nhân uống…sữa - cô nàng hơi ngập ngừng khi nói đến đoạn này- người cũng không
thể! Bởi vì ta nhất định sẽ là vợ của chủ nhân đó!”
An Nhiên chỉ nghe trong đầu nổ oanh một cái thật to. Và bốc khói từ cổ lên
mặt.
“Cô nói cái quái gì thế hả? Ai…ai…ai uống…CÁI GÌ CỦA CÔ CƠ CHỨ?”
Lần này thì An Nhiên thành công tách ra khỏi cô gái.
“Xì, người lại cố chối bỏ mối quan hệ trên cả thân mật của chúng ta sao?” Cô
nàng đưa ngón tay chỉ điểm lên trán cậu, An Nhiên định né ra nhưng cậu phát
hiện dường như ngón tay kia là một ngọn núi đang ép lên người! Không thể tránh
né, cậu trơ mắt nhìn cô gái tuổi xêm xêm đang chống nạnh tùy ý làm cái điều mà
cậu tưởng như bất khả thi ấy.
“Nhớ lại đi chủ nhân. Nhớ lại lúc chúng ta đã gặp nhau.”