Mộng


Người đăng: tiennhan9512

Những tác phẩm văn học nổi tiếng thường có một cái kết đã được định sẵn ngay
từ khi mở đầu. Khởi điểm ở đâu thì trở về chỗ đó - đấy dường như là một quy
tắc được ứng dụng rộng rãi. Nếu như đó là tiêu chí duy nhất để đánh giá tính
logic truyền thống, vậy thì mối tình đầu của tôi đã đáp ứng nó.

Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ định mệnh ấy. Tôi đã kể cho các bạn.

Và nó cũng kết thúc y hệt như vậy.

“A a a…hộc hộc hộc…”

Tôi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ nông, mồ hôi ướt đẫm lưng áo giúp cái lạnh
nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể. Đêm qua vì bồi Thu Hương ngắm bình minh, tôi
đã không ngủ tới sáng, và trưa nay thì chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy sau cơn
ác mộng. Rất lâu rồi tôi mới lại mơ, một giấc mộng khơi lại quá khứ.

Nàng…

Trí nhớ đảo lại cái ngày hôm ấy, khi mà chúng tôi lại ở nơi đó một lần nữa.

Nàng đã tuột khỏi tay tôi.

Mặc dù tôi đã giữ được nàng, nhưng nàng vẫn rớt xuống.

Tôi không thể nói rõ được lúc đó là vì vượt qua sức chịu đựng của cơ thể hay
một lí do nào khác, nhưng hiển nhiên tôi đã không thể cứu nàng.

“An Nhiên?” Kim Phượng lo lắng nhìn sắc mặt tôi và hỏi.

Tôi chớp mắt và cố gắng định hình cái khuôn mặt tinh xảo như một con búp bê
ấy, khi bàn tay của nhỏ lướt qua trán, dường như một chút tình cảm hỗn loạn
trong tôi được hồi trở lại.

“Đã bao lâu rồi?” Tôi hỏi.

“Mới…mười phút.”

Kim Phượng đỏ mặt trả lời, cô gái này mặc dù đã thừa nhận mối quan hệ của cả
hai, nhưng vẫn không nhịn được xấu hổ khi tôi đòi gối lên đùi nàng ngủ. Nhỏ
còn chưa biết lần trước ở nhà Thu Hương tôi đã biết rồi. Vì biết nên tôi mới
mặt dày yêu cầu mà không quan tâm đến việc nhỏ phản kháng.

“Mười phút…cảm giác như đã mấy tiếng rồi vậy.”

Người siêu phàm cho dù ngủ vẫn cảm giác được thời gian trôi qua khá tốt, vì họ
không thường mơ.

Cái giấc mộng làm tỉnh lại kí ức ấy không phải tự nhiên mà đến. Đêm hôm qua,
Thu Hương đã khiến tôi tỉnh ra một vài thứ. Và giấc mơ trưa này cũng khiến tôi
cảm thấy có điều gì đó không đúng, có điều tôi không rõ là ở chỗ nào. Cảm giác
như ăn một miếng táo trong khi bịt mắt và ngửi mùi một quả lê, trông có vẻ hợp
lí nhưng khi rà lại từ đầu thì cảm thấy bất hợp lí.

Bài toán lỗi logic quen thuộc: “ba người mang theo ba mươi đồng đi mua quả dưa
hấu hai mươi lăm đồng, ông chủ thối lại mỗi người một đồng và còn dư lại hai
đồng, vậy là mỗi người mất chín đồng, chín nhân ba cộng hai bằng hai chín, một
đồng nữa đi đâu?” có thể giải thích chính xác cảm giác của tôi lúc này.

Rốt cục là ở đâu?

Thật khó chịu, khó chịu, khó chịu…

Tôi ôm chầm lấy Kim Phượng bên cạnh để giải tỏa sự bực tức khó hiểu ấy làm nhỏ
hét lên sợ hãi nhưng nhanh chóng tự bịt miệng mình lại và ngó chừng chung
quanh.

“Cậu…cậu…cậu làm cái gì thế?” Kim Phượng rối rít hỏi nhưng tôi càng siết chặt
cô bé hơn. Khi cảm thấy không thể cựa quậy được nữa nhỏ rốt cục buông tha và
mặc kệ khiến chúng tôi lâm vào giây phút ôn nhu ngắn ngủi. Có lẽ nàng cũng cảm
nhận được sự bất an trong lòng tôi, bàn tay phía sau liên tục vuốt tấm lưng
khiến nhịp tim tôi nhanh chóng bình ổn trở lại.

Một chút ấm áp trào dâng…

“Không cho cậu rời đi.” Tôi lẩm nhẩm.

“Ư…ừ…ừm…”

Cơn gió khẽ luồn qua mái tóc vàng khiến chúng xô lại với nhau, dụi vào mắt
nàng, nhưng dường như điểm khó chịu ấy chẳng thể kéo chúng tôi tách ra lúc
này.

Thu Hương ngước nhìn lên giếng trời, sắc mặt không khỏi sa sầm lại.

“Vì cái gì, vì cái gì chị lại nhường anh ấy cho người khác cơ chứ? Nếu như là
em…em sẽ giết hết những kẻ cản trở trên thế giới này.”

Trong đôi mắt của cô bé, sự lạnh lẽo ấy dường như đã không thuộc về con người
nữa rồi.

*

* *

Từ bây giờ trở đi, câu chuyện xin tiến vào một giai đoạn mới.

Đột nhiên nhắc đến vấn đề này chắc hẳn sẽ khiến nhiều người bất ngờ. Thậm chí
khi cụm từ “mười năm sau” xuất hiện, cũng chưa hề đả động tới việc này. Vậy mà
vào một thời điểm chẳng có giả chết, chẳng có xuyên không, chẳng có đột phá,
một giai đoạn mới lại bắt đầu.

Nhưng tôi xin cam đoan với bạn rằng, thời điểm này là nhất thích hợp, là nhất
then chốt, giống như khi người ta chuyển đổi từ món tráng miệng sang món
chính, hay từ đại học đến đi làm, câu chuyện thực sự chuyển sang một trạng
thái mới.

Mọi thứ luôn có sự thay đổi, khi mà tất cả những thứ này kết thúc tôi đã tự
vấn mình mấu chốt là ở đâu, cái sự kiện gì mới là nguyên nhân của tất cả sự
thay đổi đó, nó có thể là ngay từ trước khi tôi sinh ra, khi tôi mới lọt lòng,
hay hoặc là khi mới chỉ là một sinh linh nhỏ bé yếu ớt mơ hồ với cuộc đời.

Hmmm, mặc dù nó quan trọng, nhưng tất cả chúng không đủ lớn lao.

Có rất nhiều vị tướng tài trên thế giới này, hơn một người trong số họ có thể
đánh trận Waterloo tốt hơn Napoléon, có những trận đánh khiến đời sau phải ngả
mũ khâm phục trí tuệ các bậc tiền nhân, thế nhưng khi nhắc đến những vị tướng
tài ba nhất, người ta cũng chỉ nói về những người từng ảnh hưởng đến cả thế
giới.

Hay một ví dụ khác tương tự như tứ đại mỹ nhân Trung Hoa.

Quy mô là yếu tố quyết định.

Vậy thì sự chuyển đổi nào ở đây có ảnh hưởng lớn lao đến thế?

Xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh.

Bởi vì nó quá khổng lồ, và vì vậy chúng ta cần phải cẩn thận. Nếu như có bất
kì sự thiếu ý thức nào ở đây, có thể dẫn đến sự hủy diệt của cả thế giới.

“Ta đa! Xin chào tất cả mọi người! Đối với tất cả những ai bỏ qua ba chương
đầu mà nhảy thẳng đến đoạn này hay những kẻ đã quên mất sự tồn tại của ta, rửa
tai mà lắng nghe cái tên đầy cao quý như một sự vinh dự đi rác rưởi! Công chúa
của công chúa, mỹ lệ của mỹ lệ, trí tuệ trong những bậc thầy, ta – Blood
Princess Lilith đã quay trở lại, run sợ đi, ka ka ka ka!”

Màn trình diễn hoành tráng này chỉ vì một con nhóc thôi ư?

Sự phô trương ấy quả thực rất phù hợp với tính cách của nàng.

Hãy bỏ qua sự vô lễ vậy, dù sao nàng ta chính là một bán thần. Cao cao tại
thượng bán thần. Tồn tại có thể hủy diệt cả một hành tinh như đập một quả
trứng gà.

Thôi vậy, dẹp màn trình diễn này và tiếp tục câu chuyện đi.

*

* *


Linh hồn sói - Chương #26