Chết


Người đăng: tiennhan9512

Quay trở lại một giờ trước.

“Gia đình ông bà Sơn Thủy ngụ ở số 4 đường 71 phường A Khởi là một gia đình
văn hóa tiêu biểu”, vị trưởng thôn từng phát biểu như thế vào một dịp họp của
toàn thể nhân dân phường.

Ông Sơn, nghe nói là người đã từng tham gia thế chiến thứ ba, đã tìm được một
nửa đời mình trong bệnh viện, vợ ông là một bác sĩ ưu tú, xinh đẹp, đảm đương
và dễ mến. Sau chiến tranh họ xây cho mình một tổ ấm với công việc làm bánh
tại nhà. Chồng nướng, vợ bán, quả là sự phối hợp tuyệt hảo. Có điều vì vị trí
khá hẻo lánh và khó tìm nên tiệm cũng không phải rất đông khách, mặc dù thế họ
vẫn luôn có những vị khách trung thành hoặc một vài người sành ăn đến tìm.
Theo một cách nào đó tiệm bánh trở nên giống với một truyền thuyết đô thị hay
cao nhân ẩn cư. Nghe nói có tờ báo ẩm thực nào đó muốn đưa thông tin về họ
nhưng sau đó lại ỉm đi mất. Điều kì quái khi người nhà Sơn Thủy luôn cố gắng
tránh bị biết đến càng nhiều càng tốt.

Cho đến đầu tháng hai năm ngoái họ đã có được đứa thứ hai, hàng xóm đã không
ngại bận rộn chạy sang chúc mừng, đứa trẻ là một bé trai kháu khỉnh, được cha
mẹ cho cái tên An Nhiên. Tên nghe hơi nữ tính nhưng mang hàm ý muốn cậu có một
tương lai bình an.

Đứa lớn hơn là một cô bé khả ái luôn luôn cười với tất cả mọi người tên là Bảo
Hân. Cô bé mới sáu tuổi nhưng đã kiếm được khoản tiền đầu tiên với tài vẽ
tranh của mình gần đây. An Nhiên cũng rất không chịu thua chị kém em. “Nó biết
nói khi còn chưa đầy tháng”, “Gần đây nó mới vừa tháo và lắp lại một cái
tivi”, đó là những gì đáng chú ý đầu tiên trong cuộc đời cậu.

Hôm nay tiệm bánh đã chú định sẽ có khách lạ viếng thăm.

“Chết tiệt! Tại sao chúng ta phải làm nhiệm vụ ở cái đất nước nhàm chán này?”
Đâu đó trên nóc nhà của khu dân cư, một cô nhóc (theo vẻ ngoài) đứng chống
nạnh và ngậm trong mồm que mút lắc qua lại bằng đầu lưỡi, làm hai má phơn phớt
hồng trồi trồi sụt sụt. Cô đeo một cặp kiếng mắt chống gió kín đáo, áo quần xì
tai, cọc tay – lộ rốn – lộ đùi. Là một cô bé đáng yêu từ vẻ ngoài nhưng miệng
lưỡi khá thô tục.

Người đi cùng với cô, một đàn ông trung niên trông bình thường đến không thể
bình thường hơn, ông có đôi lông mày rậm, tóc cắt ngắn, mắt một mí và mũi hơi
thô thiển. Tuy vậy hai người họ đi với nhau vẫn dễ dàng làm mọi người nghĩ họ
là cha con.

“Chẳng phải là vì “họ” yêu cầu như vậy sao?” Ông hỏi ngược lại trong khi đút
tay túi quần. Cô gái nhíu mày vì lời lẩm bẩm của ông nhưng rồi quyết định bỏ
qua nó mà tiếp tục than thở:

“Một đất nước ngu ngốc, không bang hội, không mafia, không yakuya, không chém
giết…”

“Chẳng phải hai chúng ta là thỏa mãn chừng đó rồi à?”

“Crắc!”

Tiếng vỡ giòn tan trong miệng cô bé. Đôi mắt hung ác nhìn người đàn ông và
quát to: “Này, tại sao anh cứ phải đứng đối lập với tôi thế hả?” Giọng cô bé
chua ngắt khi giận dỗi, và hai tay chống nạnh theo kiểu sẵn sàng gây hấn với
đồng bạn của mình.

“Nếu cô muốn giết chóc thì đừng ca cẩm thêm nữa.” Không quan tâm đến vẻ mặt
của cô, nhưng trong lời nói kế tiếp của ông đã mang theo ý thoái nhượng. Một
người lớn sẽ không tranh cãi với con trẻ, nhất là khi đó lại là một bé gái.

“Được rồi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phát điên nếu ở lại đất
nước này thêm một giây đồng hồ.”

“Oh, đồng cảm nhận.”

Hai người nhảy qua những nóc nhà như đi trên đất bằng, với tốc độ cực nhanh họ
hướng về nơi được chỉ định, và suốt cả chặng đường không ai nói gì với nhau
nữa cả.

Trong khi đó…

“Mẹ ơi, sữa, cho con sữa…” An Nhiên, bằng giọng nói mạch lạc nũng nịu vươn tay
hướng về bà Thủy, người đang loay hoay với củ cải trắng sẽ xuất hiện trong bữa
tối của gia đình. “Ngoan nào, đợi mẹ một chút, xong ngay đây rồi.” Bà đáp sau
khi cố gắng xoay người trong không gian chật chội của căn bếp mà không vô tình
làm tổn thương tới cậu. Cùng lúc, ông Sơn lù lù xuất hiện ở phía sau, bất chợt
ôm lấy vợ cười. “Đúng vậy, nhóc con, chưa tới lượt mi đâu, xếp hàng đi.”

Lồng tay qua lớp tạp dề của vợ, ông nghiêng đầu nói với An Nhiên đang nước mắt
lưng tròng. Cũng không biết ông ta lấy tư cách gì để nhận tấm bằng văn hóa khi
đọc một cách hùng hồn bài phát biểu về phương pháp nuôi dạy con cái trong buổi
họp với điểm nhấn: “Cha mẹ luôn phải thấu hiểu con cái mọi lúc mọi nơi, và cho
chúng sự chăm sóc tốt nhất”.

“Này, khoan đã…em đang còn nấu ăn…a…ha…ha” Giọng của bà đã lạc đi pha lẫn với
tiếng thở dốc làm kẻ nào đó dựng lều dưới đũng quần càng cao.

“Em nói gì vậy, nó có hiểu gì đâu cơ chứ?”

Khuôn mặt đã đỏ rần vì trò đùa thiếu kiềm chế của chồng, bà đành vô lực buông
tha cho và kéo ông đi vào phòng ngủ. Chẳng mấy chốc tiếng rên rỉ từ trong
phòng truyền qua cánh cửa khép hờ đầy bất cẩn.

Thật là còn hơn cả vợ chồng son!

“Sữa…” Nương theo bóng hình cha mẹ ân ái, An Nhiên ngốc trệ lẩm bẩm đầy ủy
khuất, nửa ngày chẳng biết nên làm gì cho phải.

“Nhiên ngoan, lại đây chơi với chị.” Bảo Hân thương tiếc đứa em bị bỏ rơi của
mình, cũng từ phía sau gọi cậu. An Nhiên xoay lại, nhưng cặp mắt lại lom lom
nhìn vào ngực chưa thành hình của cô bé, sáng ngời. “A, chị có sữa?” Bảo Hân
đỏ mặt, đẩy cái đầu An Nhiên đang lao tới phải lùi lại và cảnh giác che lấy
mình mà hất hàm “Hư, sau này sẽ có. Giờ…chưa được.”

“Ứ…” Hai đứa trẻ quấn lấy nhau, chẳng để ý rằng một người đàn ông tiến tới
tiệm. Ông đi thông qua những tủ kính chứa bánh su kem, rồi bánh nếp dừa, thậm
chí là cả món nổi tiếng nhất là bánh khoai sọ quấn lá dong mà không thèm nhìn
lấy một cái, rất tự nhiên, như thể mọi thứ phải diễn ra như vậy mới hợp lí, đi
thẳng vào trong nhà, tới phòng khách. Nhìn hai chị em đang nô đùa, ông di
chuyển ra sau lưng cả hai.

“Phập!” Nhanh, gọn, lẹ và không hề mất bình tĩnh. Đầu Bảo Hân rơi xuống như
quả mít rụng. Vẫn còn treo trên mặt nụ cười bất đắc dĩ, trong mấy phần giây
tiếp tới cơ thể cô bé vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Máu tuôn xối xả nhưng không bám lên người đàn ông.

“Đáng tiếc không có sau này.” Gã lầm bầm nhạt nhẽo, rõ ràng là đã nghe được
câu chuyện của hai đứa trẻ. Bạn đồng hành của ông ta đột ngột xuất hiện, lãnh
đạm nhìn nhưng lại nở nụ cười thú vị. “Ồ, ngươi lại có thể thẳng thắn dứt
khoát như thế?”

Người đàn ông hỏi ngược lại như thể quan tâm của gã đã không đặt trên cô bé.
“Giải quyết xong?”

“Đã xong. Một nhát xuyên qua hai mục tiêu. Cảm giác tuyệt như tạp chết hai con
ruồi đang mùa giao phối vậy.” Vung vung lưỡi đao dài trong tay, cô gái hưng
phấn nói. Chú ý tới An Nhiên đang dưới chân, cô hỏi: “Ngươi định buông tha đứa
trẻ này?”

“Không.”Người đàn ông nói quả quyết nhưng vẫn chưa ra tay, sự chậm chạp của gã
làm cô gái cau mày và đổi đối tượng đùa giỡn sang cậu bé. “A, thật đủ cứng rắn
đây. Uy, nhóc con, mi có hiểu “chết” là gì không?” Cô gái nói với cậu bằng
giọng giễu cợt, cũng mặc kệ An Nhiên có hiểu hay không.

““Chết”?” An Nhiên tầm mắt còn chưa rời khỏi chị mình, trong vốn hiểu biết hạn
hẹp của cậu chưa có định nghĩa của cái chết. Cơ thể cậu tắm đầy máu của Bảo
Hân, vẫn còn hơi ấm trong dòng máu lỏng đỏ.

“Đúng, đúng, chính là chết, không cử động, không suy nghĩ. Rất nhanh, xác chị
ngươi sẽ được xử lí, sẽ bị đốt đến chỉ còn một đống cặn bã.” Biểu tình trên
mặt cô gái càng trở nên vặn vẹo. Mất một khoảng thời gian xử lí thông tin, An
Nhiên rơi vào rối loạn cực độ. “Chị ơi… chị đã chết? A…không đúng…không…”

Thấy biểu tình bắt đầu hoảng sợ trên khuôn mặt An Nhiên, cô gái có vẻ cảm thấy
thỏa mãn. Cô giơ lên cây đồ đao và muốn vung xuống.

“A a a a a a a……a!”

Cậu bé hét lên, trong khoảnh khắc đó một con dấu giống như đồng hồ vậy xuất
hiện trên mu bàn tay phải của An Nhiên, không gian phía sau cậu trở nên mơ hồ
vặn vẹo. Như trăng trong gương, hoa trong nước, từ phía bên này nhìn vào đó là
một con đường như dải ruy băng mỏng kéo dài vô tận. Nơi đó có một cô gái, hay
nói cách khác là một đống rời rạc của một cô gái.

“Ồ, xem ta có gì nào? Một tự nhiên du hành giả sao. Là nhóc ư? Có muốn ta thay
ngươi giết hai tên này không?” Cái đầu của cô hỏi.

*

* *

An Nhiên đang cố gắng “ráp” lại cơ thể cha mẹ mình. Cơ thể cậu nhỏ yếu và vì
vậy rất khó khăn khi muốn sắp xếp lại các phần. Có vẻ như cô gái ban nãy khá
thích thú xẻ cơ thể họ ra kể cả khi hai người chắc chắc đã chết. Lilith nói
với cậu rằng nếu như có thể giúp cô ghép lại cơ thể thì cô sẽ rất biết ơn, sau
đó thì cậu tìm thấy kim chỉ may của mẹ mình. An Nhiên thử ghép hai phần cơ thể
của Bảo Hân lại với nhau trước. Lilith đã cố gắng giải thích rằng mình là một
vampire, sự khác nhau giữa cô và người thường là như thế nào. Nhưng cậu bé
chẳng để ý tới lời cô nói.

Nữ ma cà rồng quái dị nhìn xem An Nhiên cố gắng khâu cái đó và cái đó lại với
nhau. “Không, bé con, “thứ đó” không “ráp” vào mẹ ngươi được.” Rốt cuộc nhịn
không nổi nữa công chúa máu lên tiếng nhắc nhở.

“Nhưng chẳng phải nó còn cắm vào người mẹ sao?”

“Ồ, phải, nhưng nó là của cha ngươi. Chương trình học nhà trẻ không có thứ này
nên tin tưởng ta đi.”

“Nha.”

Rốt cục An Nhiên cũng thành công trong việc ráp lại gia đình mình.

“Họ vẫn chết.” An Nhiên đã trở nên thành thạo hơn trong việc sử dụng từ mới,
cậu không gặp chút khó khăn nào khi xác định trạng thái của chị mình.

“Tất nhiên bé con, loài người sẽ chết sau khi bị xẻ ra nhiều mảnh.” Lời Lilith
nói mang theo ẩn ý, nhưng An Nhiên chỉ là trẻ một tuổi, và cậu không nhận ra
được mâu thuẫn trong lời của cô. Với kinh nghiệm vừa được tích lũy, cậu suy
diễn ra tình trạng của Lilith hiện tại.

“Chị ơi, chị sắp chết.”

Và như vậy, câu chuyện quay lại thời điểm ban đầu.


Linh hồn sói - Chương #2