Qua Nhà


Người đăng: tiennhan9512

“Này, anh đừng lảng tránh nữa. Em biết đó là anh, cho dù anh trốn đi nơi nào
thì cái mùi của anh cũng nói với em rằng đó chính là anh và anh đang ở đó. Cho
dù em không bắt kịp được anh đi chăng nữa thì anh cũng phải quay về lớp học,
trừ phi anh định bỏ qua “cô chủ nhỏ” của anh.”

Tôi đang nấp trong một góc khuất nhìn ra được khoảng sân có một cô gái hướng
về chỗ tôi đang đứng. Mặc dù tôi chắc rằng cô ta không nhìn thấy mình.

Đó là cô gái tôi gặp hôm ấy.

Em gái của Đăng Lan.

Em gái của bạn gái cũ.

Thật là một phiền phức. Mặc dù tôi đã hứa sẽ đưa cô bé rời đi nhưng không ngờ
là trong tình huống như thế này, tôi đã quên mất rằng người sói có cái mũi rất
thính.

“Có lẽ, về sau nên tìm một phương pháp khử mùi, mình nhớ trong cuốn catalouge
của ông về những dụng cụ giành cho người siêu phàm có thứ ấy.” Tuy vậy, điều
đó đã có phần trễ, vì chính xác như những gì nhỏ nói, nhỏ biết tôi là ai và
tôi đang ở chỗ nào.

“Thôi được, em thắng.”

Tôi xuất hiện trước mặt nhỏ. Tầm mười tuổi, mặc đồng phục nữ tu, dĩ nhiên, bởi
vì đây là đồng phục giành cho cả nữ lẫn nam, mặc dù trường này là giành cho
nữ, và chúng tôi thì đang trong khuôn viên trường. Nhỏ mỉm cười đắc thắng,
dương dương đứng chống nạnh.

“Chuyện này thú vị đây, một cậu trai giả gái lẻn vào trường nữ chỉ vì muốn ở
bên người yêu. Nó sẽ là một scandal nóng hổi! Và xơ Thủy Liên dạy môn thần học
sẽ rất vui khi biết được cô học trò đáng ghét quá mức hoàn hảo có một điểm yếu
như thế.”

Tôi biết là cô ấy đúng, nhớ lại tuần đầu tiên đi học tôi đã khiến bà ta phải
bẽ mặt khi lật tẩy trò gian của ba con nhãi kia, và mặc dù bà ta đã cố gắng đì
tôi bằng cách bới lông tìm vết trong những bài kiểm tra hay khi tôi không chú
ý trong lớp, nhưng đều thất bại, thì tôi chắc bà ta lại cho rằng tôi đang sỉ
nhục bà lần nữa.

Đối với người như vậy tôi cũng không thèm để ý, đó chỉ là một nhân vật nhỏ mà
tôi có thể dễ dàng dùng quyền lực để đá ra khỏi trường khi cần thiết, nhưng cô
gái đứng trước mặt tôi thì khác. Cô ta sẽ không bị đá ra khỏi trường bằng bất
cứ phương pháp nào ngoại trừ bạo lực, dĩ nhiên tôi sẽ không làm thế, vì đây là
trường của cha nhỏ xây dựng; lương giáo viên, chi phí hoạt động và đủ thứ linh
tinh khác đều là của cha nhỏ. Cự long không áp nổi địa đầu xà chính là như
thế. Nên tôi không có cách nào ngoài trừ thoái nhượng.

“Được rồi, em nói đi, em muốn tôi phải làm gì.” Tôi biết là nhỏ có mục đích gì
đó mới sẵn sàng bỏ qua tiết toán để đuổi theo tôi. Và đúng như tôi dự đoán,
nhỏ cười lém lỉnh và đáp:

“Trong vòng một ngày, anh là của em.”

Với đủ loại uy bức lợi dụ, tôi đã chấp nhận điều kiện của nhỏ. Mặc dù nhỏ đã
nói sẽ không yêu cầu gì quá đáng nhưng tôi không thể không đề cao cảnh giác,
và bất cứ dấu hiệu nào cho thấy trinh ti…à không, nhân phẩm của tôi bị đe dọa,
tôi sẽ rời đi ngay lập tức, trong trường hợp nhỏ quá phiền phức và bám riết,
tôi có thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ tạo áp lực lên gia đình nhỏ. Một yêu cầu
như “đừng làm phiền tôi” chắc không quá đáng tới mức một doanh nhân khôn ngoan
không đáp ứng.

“Ồ, hôm nay trông cháu thật bảnh đấy, nhưng ta không nghe Kim Phượng nói nó sẽ
đi cùng cháu hôm nay?” Cô Châu tò mò hỏi khi tôi săm soi mình trong gương.

“Cô ấy sẽ không nói với cô về chuyện đó, và nếu như cô có cách nào đó để biết
rằng Kim Phượng sẽ đi đâu hoặc đang ở đâu trong một ngày, cô nên dừng ngay
lại, điều đó rất vi phạm đời tư cá nhân. Hơn nữa cháu cũng không nói là sẽ
cùng cô ấy trong ngày hôm nay.” Tôi lập tức nhận ra vấn đề ẩn sau câu nói của
cô làm cô Châu rất bất mãn, nhưng cô lập tức nghiêm nghị lại:

“Ta đã hi vọng cháu sẽ không giống ông mình trong tính cách quá trăng hoa,
nhưng có vẻ như cháu cho rằng mình đặc biệt tới mức một nửa trái tim là quá đủ
cho một cô gái? Hay là cháu cảm thấy mình thật cao thượng khi bố thí tình cảm
như vậy?” Tôi liếc xéo cô Châu, mặc dù cô đang bất bình vì con gái nuôi của
mình, tôi đoán đó là một lí do chính đáng, nhưng tôi không thể nào thấy dễ
chịu vì điều đó. Sửa sang lại cổ áo một chút, tôi xoay sang và nói:

“Đàn ông mặc đẹp không nhất định là vì phụ nữ, đàn ông đi gặp phụ nữ không
nhất định là vì tình yêu. Và đừng có xếp chung cháu và ông ấy cùng một chỗ,
điều đó thật thô lỗ.” Tôi không ngần ngại đem ông mình tượng trưng cho sự thô
lỗ, mặc dù từ đó không đúng cho lắm.

“Dĩ nhiên, nhưng đừng nói với cô là bó hoa kia cháu định tặng cho một người
đàn ông đấy?”

Lần này thì cô Châu đúng, tôi không định đem thứ lãng mạn như vậy tặng cho một
gã đàn ông, thậm chí khi ý nghĩ ấy lướt qua đầu trong chớp mắt thôi tôi đã
rùng mình lên một cái. Cô Châu nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm như thể tôi không
còn gì để biện hộ. Bó hoa hồng đỏ gồm bốn đóa, đóa nào đóa ấy nở rộ rực rỡ, ý
tứ tượng trưng không nói cũng biết. Bình thường tôi sẽ mặc kệ cô ấy nghĩ gì,
nhưng chỉ sợ về nhà cô ấy lại nói với Kim Phượng. Nghĩ về hậu quả, tôi cũng
thấp thỏm lên.

“Được rồi, chuyện này là...” Tôi kể cho cô chuyện Thu Hương, dĩ nhiên là dấu
giếm đi khá nhiều, càng kể mắt cô càng sáng lên, đến cuối cùng nở một nụ cười
quỷ dị làm tôi nổi hết cả da gà.

“Vậy là cháu bị một cô gái phát hiện thân phận, và sau đó cô ta bắt cháu phải
thật lịch sự đến nhà chơi?”

“Chính xác.”

“Và cháu tin rằng sau tất cả chỉ là một trò đùa?”

“Cháu biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô ấy mới biết cháu là con trai chưa đến nửa
ngày, không đời nào lại có tình cảm gì đặc biệt được.”

“Hừ, nhưng ai biết cháu có che giấu gì không chứ?”-Tôi hơi chột dạ, chuyện
chúng tôi quen nhau ở ngôi mộ tôi không nói với cô-“Hơn nữa ta nói rồi, cháu
và ông cháu rất giống nhau, và ta đã…bị thu hút trong mười phút đầu tiên.” Cô
Châu hơi đỏ mặt khi nhắc đến chuyện cũ, có lẽ cảm thấy bị cưa đổ trong khoảng
thời gian ngắn như vậy là một sự thất bại to lớn, nhưng tôi cũng chẳng ngạc
nhiên nếu đó là ông tôi.

“Khụ, được rồi. Cơ bản đây là chuyện bất đắc dĩ, cô đừng nói gì hết với Kim
Phượng đấy.”

Nói xong, tôi chạy biến ra ngoài, để lại cô Châu tức tối gọi với phía sau.

“Hừ, lại dám nhăng nhít sao? Làm gì dễ thế? Hừm, để xem nào, được rồi coi như
đánh cháu dọa ông vây.” Nếu như tôi nán lại một chút để nghe xem cô Châu định
làm gì thì chắc chắn ngày ấy tôi đã chẳng đến đó rồi. Còn ông Hiên nãy giờ vẫn
còn loay hoay với bữa sáng đã hắt xì ba cái chột dạ làm món mì xào gần hoàn
thành của ông phải đổ đi.

Dẹp bỏ đi trong lòng sự bất an, tôi nhấn chuông cửa. Không cách nào nghe được
tiếng chuông vì khoảng cách từ cổng đến nhà chính phải trải qua một cái sân
rộng tới ba mươi mét. Cánh cổng lớn như thiên môn cao gấp mấy lần chiều cao
tôi, bao quanh là bức tường kín mít, xa xa đối diện là căn biệt thự tráng lệ
khoa trương án ngữ thể hiện sự giàu có của chủ nhân, rất không phù hợp với cái
vùng quê hẻo lánh mà nghèo nàn này. May mắn không có người gác cổng, không
biết là do người b ên trong quá tự tin về hệ thống bảo an hay là muốn thể hiện
sự hiếu khách. Một con đường thẳng tắp xẻ đôi khoảng sân rộng như đường băng
máy bay chính giữa được trang trí hai bên bằng đủ thứ hoa, hoa cẩm tú, hoa
hướng dương, hoa lan, hoa hồng…bảo đảm rằng suốt bốn mùa đều sẽ có màu sắc phù
hợp. Người thợ làm vườn từ trong những luống hoa ấy nhấp nhổm cái lưng còng
lên xuống như con rùa trồi sụt trên mặt nước, một cô hầu gái lẽo đẽo sau lưng
người đàn ông vội vã đi tới. Khi lại gần tôi mới nhận ra đó là một người đàn
ông trung niên mặc com lê, thắt nơ cẩn thận, một bộ ria mép được tỉa tăm tới
từng sợi, mái tóc cũng được vuốt keo rất chuẩn mực. Trông như một quý ông lịch
lãm đi ra từ những trang sách về câu chuyện quý tộc thời xưa.

“Xin chào, tôi là quản gia của gia tộc Phạm, ngài hẳn là An Nhiên?”Tôi hơi cảm
thấy kinh ngạc vì được biến đến. Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, ông ta
cười mỉm, dang một cánh tay theo tư thế “mời”. Nhìn thấy phong cách lịch sự
của ông, tôi hơi chột dạ, không biết mình ăn mặc có lố quá hay không. Và còn
bó hoa này nữa, chỉ vì cái ý tưởng điên rồ của nhỏ làm cho cô hầu gái đứng
phía sau nhìn tôi cười khúc khích. Tôi ngờ rằng cả nụ cười ấy đều là kế hoạch
để chọc quê tôi của nhỏ, một đứa con gái gian xảo.

“Ừ, tôi đến vì được mời.”

“Ngài có thể đi vào, cô chủ đã đợi ngài được một lúc rồi.”Dưới sự dẫn đường
của vị quản gia, tôi đi trên con đường “sân bay”, liếc mắt nhìn những hoa cỏ
trong sân cảm giác thật rất tự nhiên. Khi ngang qua chỗ người làm vườn, tôi
cảm thấy một tia kì quái, đưa mắt nhìn lại không hiểu sao ông ta có điểm gì đó
rất quen thuộc. Đó là một người đàn ông xấu xí, dáng người cong lùn, cái đầu
nửa hói, da mặt nhăn nheo và một cặp mắt trong mà tang thương. Mặc một bộ lao
động sờn vải, cúi người thật thấp như để tránh gây chú ý, nhưng lại dõi theo
bước chân của từng người đi ngang như muốn tìm kiếm gì đó. Đặc biệt khi nhìn
thấy tôi ông có chút tránh né. Dù vậy tôi cũng chỉ hơi nhấc lên điểm chú ý,
sau đó thì quăng ra khỏi đầu, người như vậy chắc chắn tôi chưa gặp qua bao
giờ.

Chưa vào đến nhà tôi đã nhác thấy Thu Hương chạy tới. Cô mặc một bộ váy hồng
và phủ lên một chiếc áo len mỏng màu tím, vớ cao trắng tinh, đôi bàn chân được
nhét trong dép lông có gấu con làm trang trí. Mái tóc còn hơi ẩm, có vẻ như
vừa tắm xong, Thu Hương bước đi như người đi bộ nhanh và khi đến gần tôi thì
chậm lại.

“Hừ hừ rốt cục tới”-Thu Hương lầu bầu, trên dưới đánh giá một hồi-“trông cũng
không tệ lắm, thế nào? Anh còn đứng đực ra đấy, bộ hoa anh mua chỉ để cầm thôi
sao?”

Tôi khịt mũi bĩu môi, rất không thích thú gì đẩy hoa đến trước mặt nhỏ.

“Đây.”

Thu Hương há mồm tức tối: “Anh bị ngốc sao? Làm thế nào mà anh có thể tặng hoa
cho một cô gái như thế? “Đây” là cái gì? Anh muốn khoe hoa với em à?” Mặc dù
tôi nghĩ nhỏ đúng, nhưng đây chỉ là cách mà tôi phản kháng với việc trở thành
đồ của ai đó mà thôi. Cho dù chỉ là một ngày, nhưng tôi chợt thấy như vậy thì
trẻ con quá, cảm giác bị khinh thường cũng không tốt. Hơn nữa tặng hoa cho em
gái của bạn gái cũ khiến tôi cảm thấy bản thân giống một tên Sở Khanh.

Thôi được, cũng nên lịch sự một chút vậy.

Tôi nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể, như cách mà ông tôi vẫn thường cười
với các quý bà, khả năng điều khiển cơ mặt xuất thần nhập hóa giúp tôi dễ dàng
hóa ra một nụ cười thiện ý như thế.

“Tặng em.”

Chết! Lỡ đóng vai quá lố! “Em” cái quái gì chứ? Tôi tự khinh bỉ mình không
thôi. Mà hiệu quả đem tới cũng rõ ràng, khuôn mặt Thu Hương hơi đổi đỏ, sau
khi phát hiện mình bị thất thần nhỏ vội giật lấy bó hoa trên tay tôi, xoay
người đi vào trong, không quên bỏ thêm một câu cà khịa: “Anh chắc chắn là loại
Sở Khanh một chân đạp mấy thuyền, đáng thương cho Kim Phượng. Hừ hừ.”

Gân xanh trên trán hơi hiện, nhưng khi thấy biểu hiện kì dị của ông quản gia
và cô hầu gái tôi cảm thấy xấu hổ cực độ, bỏ qua hai người họ tôi vội vã đi
theo Thu Hương vào trong nhà.

Nâng lên ý tứ tham quan, tôi nhìn chung quanh phòng khách, mà tôi nghĩ giống
như một nơi để tổ chức những buổi tiệc lớn nơi mà các lady and genlement nắm
eo và cho nhau những cái nhìn nóng bỏng đi điệu Valse.


Linh hồn sói - Chương #16