Người đăng: Hắc Công Tử
Liễu Duệ Ham nhiu may, trong long hơi thất vọng vi Lý Tieu Nam.
Đam thien chi kieu tử, tien mon trưởng lao nay đều sợ hai rụt re, khi ra tay
với tan tu Van Phi Thien thi hăng hai tich cực, hien ngang lẫm liệt nhưng vừa
đối mặt với quai vật khổng lồ như Ngọc Can Vương Triều lại bo tay bo chan,
chẳng dam he răng.
Cai nay la bắt nạt kẻ yếu, sợ hai kẻ mạnh. Hai người ma minh ton kinh la Quan
Tam Thien, Diệp Ti Loan cũng khong ngoại lệ, khong ngờ ngay cả người minh sung
bai nhất như Lý Tieu Nam cũng la loại người nay.
Luc nay nang lại cảm thấy một luồng chiến ý manh liệt bung len, tản mat ra từ
tren người tan tu Van Phi Thien, khiến cho nang kinh ngạc đến cực điểm.
"Tu sĩ của Ngọc Can Vương Triều thật khong biết xấu hổ, co dũng khi cac ngươi
tự minh đi tim Phong Phi Van, cớ gi lại ra tay hung ac với một tiểu co nương
như vậy." Phong Phi Van cham chọc khieu khich, tren người chiến ý cang cường
thịnh. Thanh Long Chuong ngan vang từng hồi, tiếng chuong ngan vang vọng mấy
trăm dặm.
Ba lao giả của Ngọc Can Vương Triều cung co chut xấu hổ, đồng thời trợn mắt
nhin Phong Phi Van, mang theo ý cảnh cao.
"Đại thuc tan tu..." Đoi mắt dễ thương của Liễu Duệ Ham chớp chớp, nhin đoi
mắt sắc sảo của Phong Phi Van, tự nhien cảm thấy hinh tượng của đại thuc nay
vậy ma lại đang cao lớn hơn. Ngay cả Lý Tieu Nam cũng khong dam chỉ trich
người của Ngọc Can Vương Triều, vậy ma hắn lại dam noi thẳng ra, đối mặt với
ba vị lao giả cường thế như vậy ma vẫn khong sợ hai.
Đại thuc tan tu nay lại la người như vậy.
Hồng Diệp Hoang Tử noi:"Phong Phi Van cướp của bổn hoang tử một kiện cai thế
linh binh, ta bắt muội muội hắn về trao đổi, co gi khong được."
"Nếu Phong Phi Van cướp đi linh binh của ngươi, chỉ co thể chứng minh tu vi
của ngươi khong bằng hắn. Chinh minh khong co bản lĩnh đi đoạt lại vũ khi của
minh lại đi bắt muội muội của người ta, việc nay ro la khong phải chuyện người
binh thường co thể lam được." Phong Phi Van giọng mỉa mai noi.
Hồng Diệp hoang tử biến sắc, tất nhien hiểu được tan tu trước mặt cố tinh
khieu khich, mi mắt co lại, sắc mặt giận dữ, canh tay sang len hao quang vang
rực, lạnh nhạt noi:"Nếu ngươi con dam nhiều lời them một cau, sẽ trở thanh
địch nhan của cả Ngọc Can Vương Triều."
Phong Phi Van khong chut sợ hai, hao quang loe vạn trượng, than thể như tượng
đồng, cười nhạt noi:"Chỉ la một cai vương triều, dọa được người khac, khong
dọa nổi ta."
"Tan tu đại thuc qua đẹp trai rồi, ta ủng hộ thuc." Trong long Liễu Duệ Ham
kich động khac thường, bị nhiễm sự cường thế cung can đảm của Phong Phi Van,
giống như đang hợp thể với y vậy. Nắm đấm hồng nhạt khong ngừng đập đập len
vai Phong Phi Van, hưng phấn như chu chim sẻ, muốn cung Ngọc Can Vương Triều
đanh một trận chiến sinh tử.
Phong Phi Van cau may, nha đầu nay qua to gan, hơn nữa lại khong giống với cac
tu sĩ khac, trong long co sự trượng nghĩa rất mạnh. Phong Phi Van khong muốn
vi minh ma nang bị đắc tội với Ngọc Can Vương Triều.
Phong Phi Van thao đai lưng, đặt nang xuống. Giải trừ phong ấn trong đan điền
của nang, vỗ nhẹ vai nang, noi"Liễu Duệ Ham đung khong, đại thuc nhớ kỹ ngươi
rồi. Ngươi la một nữ hai tử khong sai, nhưng co một vai người ngươi khong đắc
tội được."
"Đại thuc, sao ngươi lại thả ta ra." Liễu Duệ Ham chớp đoi mắt dễ thương, song
gợn menh mang, dang người yeu kiều, thanh am em như tiếng suối reo.
"Chuyện nay vốn khong lien quan tới ngươi." Phong Phi Van noi.
Sau khi buong Liễu Duệ Ham, Phong Phi Van khong con gi cố kỵ nữa, trực tiếp
vung Thanh Long Chuong len, bay về phia Hồng Diệp hoang tử.
"Đăăng!"
Một tiếng chuong vang, Thanh Long Chuong lại hoa cao chin mươi chin met, tựa
như ngọn nui đập xuống Hồng Diệp hoang tử. Hồng Diệp hoang tử triển khai 《
Hoang Kim Thanh Minh Đạo 》, than thể giương cao như một đầu Hoang Kim Thần
Thu, bộc phat ra lực lượng vo cung khủng bố.
Cả man trời đều đang run rẩy, song hao quang cuốn troi tất cả, phật chuong
khong ngừng ngan vang, một một lần rung động đều tạo ra lực pha hoại cực lớn,
khiến cả mảnh đại địa hoan toan bị đanh nat.
Lực lượng của tan tu Van Phi Thien giống như dung mai khong hết, chiến liền
mấy trận vẫn hung manh bưu han như cũ. Áp chế Hồng Diệp hoang tử, cho du hắn
co 《 Hoang Kim Thanh Minh Đạo 》 cũng khong ngăn được phật chuong nặng chin
trăm chin mười chin vạn can, bị đanh bại lui khong ngừng.
"Tan tu đại thuc qua oai hung rồi, ngay cả hoang tử của Ngọc Can Vương Triều
cũng bị đanh bại lui, vừa rồi ta thấy đại thuc đanh một chưởng xe rach cả bả
vai của Hồng Diệp hoang tử, keo ra một mảng mau tươi mau vang." Trong long
Liễu Duệ Ham thập phần hưng phấn, trong long thậm chi con hi vọng đại thuc
khong thả nang ra, như vậy nang co thể kề vai chiến đấu với đại thuc rồi, như
vậy khẳng định sẽ hết sức hả giận.
Đam tu sĩ ở đay đều vo cung giật minh, nhưng khong phải giật minh vi tu vi của
tan tu kia của mạnh bao nhieu ma giật minh vi khong ngờ thực lực của Hồng Diệp
hoang tử lại cường han như vậy, con chưa đạt tới cảnh giới Cự Phach đa co thể
đanh thanh cục diện như vậy với tan tu đa tu luyện hơn ba trăm năm.
"Hồng Diệp hoang tử khong hổ la một trong Ngũ Đại Thần Đồ của Thần Linh Cung,
đa đủ thực lực chống lại Cự Phach rồi."
"Tan tu nay bất qua chỉ ỷ vao thời gian tu luyện nhiều hơn Hồng Diệp hoang tử
mới co thể miễn cưỡng chiến được thượng phong. Trong vong mười năm, Hồng Diệp
hoang tử ắt co thể đanh bại hắn."
Khong ai cảm thấy việc tan tu đẩy lui Hồng Diệp hoang tử co gi đặc biệt hơn
người, du sao hắn cũng đa tu luyện mấy trăm năm ma Hồng Diệp hoang tử mới tu
luyện gần năm mươi năm, thien tư của hai người co sự chenh lệnh như trời biển.
"Rầm."
Cuối cung, Phong Phi Van một cước dẫm nat bả vai của Hồng Diệp hoang tử, đạp y
xuống mặt đất. Hồng Diệp hoang tử vẫn phản khang, tren người bung sang kim
quang, thi triển 《 Hoang Kim Thanh Minh Đạo 》tới cực hạn. Hai tay tựa như
hoang kim chế thanh, một quyền phản cong đanh xuống chan Phong Phi Van.
"《 Hoang Kim Thanh Minh Đạo 》 khong phải thuật luyện thể mạnh nhất, cho du
ngươi ngam minh trong tinh tu hoang kim dịch, cường độ than thể cũng khong thể
sanh với ta." Phong Phi Van chan đạp xuống vai Hồng Diệp hoang tử, cũng đanh
ra một quyền, đập xuống nắm đấm của Hồng Diệp hoang tử, một tiếng xương gẫy
khẽ vang len.
Một quyền nay của Phong Phi Van trực tiếp đanh nứt ba long xương ngon tay của
Hồng Diệp hoang tử, y keu thảm một tiếng, cả canh tay đa bị Phong Phi Van đanh
gay. 《 Hoang Kim Thanh Minh Đạo 》 được xưng la thuật luyện thể đệ nhất Ngọc
Can Vương Triều ở trước mặt Phong Phi Van chẳng khac gi tờ giấy mỏng, đơn giản
bị đanh nat.
Giờ khắc nay mới co người ý thức được sự việc co chut khong đung, tan tu nay
hinh như từ đầu đến cuối đều dung lực lượng cơ thể để cứng rắn đanh đập Hồng
Diệp hoang tử. Phải biết Hồng Diệp hoang tử tu luyện 《 Hoang Kim Thanh Minh
Đạo 》, than thể co thể so với sieu cấp Cự Phach nhưng tren trận chiến than thể
lại bị đanh bại, hơn nữa xương cốt con rạn nứt vai phần.
Đay la hiện tượng khong binh thường, người hữu tam đều sinh ra hoai nghi sau
nặng với than phận của tan tu nay.
Phong Phi Van dung Thanh Long Chuong trấn ap Hồng Diệp hoang tử, cất cao giọng
noi:"Đam người của Ngọc Can Vương Triều dỏng tai len ma nghe, nếu cac người
khong thu tay lại, ta sẽ đập nat đầu hắn."
Ba lao giả đang đối pho Tiểu Ta Ma đều cười nhạt, bọn họ căn bản khong tin tan
tu nay dam thực sự lam hại cho Hồng Diệp hoang tử cho nen khong hề dừng tay.
Một lao giả trong đo con mỉa mai, noi:"Ngươi khong cần cầm người thừa kế của
Ngọc Can Vương Triều đến uy hiếp chung ta. Nếu ngươi thực sự giết hoang tử
điện hạ, tự ngươi sẽ minh bạch hậu quả nghiem trọng cỡ nao..."
"G.rắ.ắắc."
Phong Phi Van khong chut do dự, trực tiếp đe xuống canh tay bị gay của Hồng
Diệp hoang tử, trực tiếp đập nat no, liền cơ hội nối xương lại cũng khong cho
y, triệt để biến y thanh người tan tật.
"Ngươi..."
Ba lao giả vừa mới con trấn định tự nhien lập tức run rẩy cả than. Hoang tử
điện hạ lại bị đập nat một canh tay, trở thanh một người tan tật, chuyện nay
gay tổn thất qua lớn với tu sĩ tu luyện Luyện Thể thuật, tạo thanh chỗ thiếu
hụt khong thể lường tren đường tu luyện, noi khong chừng cuối cung con khong
thể tới được đỉnh phong.
La gan của tan tu nay thật lớn, chuyện y lam đa triệt để biến Hồng Diệp hoang
tử thanh người tan tật.
Phải biết Hồng Diệp hoang tử la đệ nhất thien tai của Ngọc Can Vương Triều, la
kieu ngạo của hoang tộc. Đa được quyết định la người thừa kế đời sau, vậy ma
lại gặp phải kiếp nạn ở Đồng Lo Sơn, bị người phế bỏ. Nếu chuyện nay truyền về
Ngọc Can Vương Triều, những người được phai đi bảo hộ Hồng Diệp hoang tử như
đam lao giả nay đều bị rơi đầu hết.
Nhiều tu sĩ ở đay đều bị chấn động, xảy ra địa chấn rồi. Ngọc Can Vương Triều
tuyệt đối sẽ khong chịu để yen, tan tu nay nhất định phải chết khong thể nghi
ngờ, khong ai co thể cứu được hắn.
"Cac ngươi con chưa dừng tay." Phong Phi Van lạnh nhạt như cũ, trong long binh
tĩnh khac thường.
Ba lao giả khong thể binh tĩnh, trong mắt loe lửa giận. Giờ phut nay bắt hay
khong bắt Tiểu Ta Ma đa khong con trọng yếu nữa. Trọng yếu la nhất định phải
bắt được tan tu nay, ap giải về Ngọc Can Vương Triều. Bằng khong ba người bọn
họ chết la chuyện nhỏ, gia tộc của ba người mới la chuyện lớn, sa lầy vao
chuyện nay, cả ba đại gia tộc co thể sẽ bị tịch thu hết tai sản, người nha đều
bị beu đầu thị chung.
Từng người trong ba người thu về ba bộ xương kho, vo thượng vu thuật trong tay
đong lại, nhưng đung vao luc nay, một cổ khi tức bất an lan tỏa tran ngập cả
khong gian, tất cả mọi người đều bị dồn nen dưới cổ khi tức nay, dồn nen khong
thở nổi.
"Chuyện gi xảy ra." Co người sắc mặt tai đi, cảm thấy tựa như trời muốn lun
xuống vậy.
"Oanh."
Tren hư khong nho ra một cai mong vuốt to hơn một trăm met, khủng bố dữ tợn,
phảng phất như mong vuốt của hồng hoang cự thu, đe xuống đỉnh đầu ba lao giả
của Ngọc Can Vương Triều. Ba lao giả nay hoảng hốt, tim nhảy manh liệt, muốn
phản kich nhưng lại khong hề co tac dụng, hai người bị bop chết, biến thanh
hai bộ huyết thi, lao giả con lại đao thoat trong trung trung nguy hiểm nhưng
chưa trốn được ra đa bị bop chết lần nữa, khong co bất kỳ sức phản khang nao.
Thoang qua một khắc, ba lao giả cấp bậc Cự Phach đều bị bop chết oan uổng.
Một man nay phat sinh qua đột ngột, vượt qua dự đoan của tất cả mọi người,
trong long mỗi người đều hiện len một nghi vấn, chuyện gi vừa xảy ra.
"Ực!"
Huyết thi của ba lao giả cấp bậc Cự Phach cung bị một linh thu to lớn vo bien
nuốt vao trong bụng. Linh thu nay lơ lủng ở tren trời cao, chỉ lộ một phần đầu
sọ cung mong vuốt ở ngoai tầng may, khủng bố dữ tợn, mở ra miệng lớn dinh mau,
phảng phất như co thể nuốt vao một toa nui cao.
Đay la linh thu vương giả đa tu luyện ngoai ngan năm, một đoi mắt như hai vầng
thai dương lơ lửng giữa trời cao, trong mắt sat khi ngun ngụt, thu tinh kinh
người, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đam người ở nơi nay.