Người đăng: Hắc Công Tử
Vu Cửu cầm Lang Nha bổng đứng cạnh hố to, vỗ vỗ đầu trọc, he miệng đe dọa,
quat mắng đam đệ tử của Nhật Nguyệt tien giao:"Con dam lải nhải, bố may đến
vặn hết đầu chung may ra đấy."
Đam đệ tử trẻ tuổi tai tuấn của Nhật Nguyệt tien giao đều bị dọa dẫm tai mặt,
than thể khong ngừng run rẩy. Tan tu kia ra tay con co chừng mực, khong giết
người nhưng ten đạo tặc nay lại ra tay tan nhẫn, noi giết la giết, quả thực đa
lam cho đam tien giao đệ tử xuất than danh mon nay phải sợ hai.
Sự tinh cang nao cang lớn, Nhật Nguyệt tien giao co đệ tử tinh anh bị đanh
chết, sự tinh nay khong phải việc tốt đẹp gi, rất nhiều người đều vui vẻ chờ
xem kịch vui.
Vu Cửu mang theo Lang Nha bổng con rớt mau tươi đi tới, đam đệ tử tuổi trẻ tai
tuấn của Nhật Nguyệt tien giao đều bị dọa đến hai chan như nhũn ra, co kẻ lui
lại sau, co người trực tiếp khụy chan, mong chạm đất, hai tay chống than thể,
run rẩy lui về sau.
Vu Cửu đi đến trước mặt Nhị Đương Gia, lạnh lung nhin chằm chằm vao Phong Phi
Van, hung ac ma noi:"Nay, Nhị Đương Gia của chung ta đang hỏi ngươi đấy, con
mẹ no rốt cuộc la ngươi co ban hay khong?"
Giọng điệu nay rất giống một khach lang chơi cường thế đang hỏi ý kỹ nữ.
Ai cũng biết ga đầu trọc nay sat khi rất hung, một lời khong hợp liền sat
nhan, hơn nữa lực lượng tren tay lại vo cung đang sợ, một gậy đập xuống liền
đanh chết thien tai tuấn kiệt thien mệnh đệ tam trọng, tu vi tuyệt đối rất
đang sợ.
Ma ngay cả một it tinh anh đệ tử con lại của Nhật Nguyệt tien giao cũng im
lặng khong dam noi gi, mọi người cảm thấy tan tu nay nhất định sẽ khuất phục
va đẩy Liễu Duệ Ham ra, ban cho đam đạo tặc nay.
Co rất nhiều người thương xot, bọn họ đều cảm thấy nều đem Liễu Duệ Ham cho
bọn đạo tặc nay thi kết cục của nang khẳng định vo cung bi thảm, lưu lại bong
mờ khong thể xoa nhoa, cho du sau nay cường giả của Nhật Nguyệt tien giao tieu
diệt hết bọn đạo tặc nay cũng khong co khả năng van hồi thanh bạch của một
tuyệt sắc giai nhan.
Đương nhien cũng chẳng ai co ý ngăn cản, du sao nơi nay cũng la thập vạn đại
sơn, co thể tự bảo vệ minh cũng la khong tệ rồi, ai lại đi gay thu chuốc oan
vi người dưng.
Liễu Duệ Ham bị hu sợ, tren dung nhan giai nhan trắng khong con chut mau, ham
răng cắn chặt, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Đam đạo tặc nay thật sự qua hung
ac, nang khong dam tưởng đến kết cục rơi vao trong tay bọn họ, tay của nang
khong kim được ma siết chặt goc ao, siết chặt đến mức ngon tay muốn ứa mau.
"Khong ban." Phong Phi Van ngồi ở trước người Liễu Duệ Ham, than thể tựa như
ban thạch, thản nhien noi.
Tuy chỉ la hai từ đơn giản nhưng lại tran đầy khi thế khong thể chống lại, để
cho người nghe dễ dang cảm nhận được thai độ kien quyết của hắn.
Liễu Duệ Ham ngồi sau lưng Phong Phi Van, ngọc thể mềm mại tựa tren phật chung
lạnh như băng, dung nhan tựa hoa le lộ thần sắc khong dam tin tưởng, hắn...
hắn ro rang....
"Muốn chết."
Vu Cửu đằng đằng sat khi, gầm lớn một tiếng tựa như vượn lang gao rống, xuyen
thấu qua lớp da to tho co thể nhin thấy trong than thể xương cốt tựa như vang
rong chế thanh, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng, đột nhien quật xuống đỉnh đầu
Phong Phi Van.
Đay la một cỗ khi thế kinh khủng, chỉ bằng lực quật đa nhấc len một luồng gio
giật, tựa như cay cột trụ trời giang xuống, gio "vu vu" rung động.
Mọi người kinh dị mạc danh, lực lượng của ga đạo tặc nay thật cường hoanh, bọn
họ hoai nghi một gậy nay giang xuống co thể chặt đứt cả ngọn nui cao.
"Vị đạo tặc nay co vấn đề, tu vi thật bất pham, hinh như tu luyện một loại
luyện cốt bảo thuật huyền bi, rất giống bảo thuật ma một vị hung nhan của Địa
Tử Phủ đa tu luyện." Một nhan vật cấp trưởng lao của đại gia tộc noi.
"Ta nhớ rồi, chuyện nay diễn ra từ hơn một trăm năm trước, luc ấy đa từng co
một vị hung nhan giết sau vị trưởng lao của Nhật Nguyệt tien giao, đồ sat tam
phan đa của Nhật Nguyệt tien giao, tự tay giết hơn ngan mạng người, lam kinh
động một vị ba chủ cấp bậc Cự Phach của Nhật Nguyệt tien giao, ra tay đả
thương, truy sat mấy vạn dặm nhưng cuối cung vẫn để hắn trốn thoat."
"Ngay cả Cự Phach cũng khong giết được hắn."
"Mẹ no, thu hận của ga đầu trọc nay với Nhật Nguyệt tien giao khong phải loại
binh thường, nghe noi cứ gặp người của Nhật Nguyệt tien giao la y liền xuất
thủ đanh giết, khong chut lưu tinh, noi khong chừng y chinh la người đo."
....
Hoang Phong lĩnh co ba ngan đạo tặc, đều la người phạm vao tội lớn, đắc tội
đại nhan vật, bị nhiều gia tộc va tien giao Thần Tấn Vương Triều truy giết,
khong chốn dung than, khong thể khong trốn tới bien thuy Nam Man, mai danh ẩn
tich, vao rừng giặc cướp, kẻ nao cũng la đạo tặc chan chinh.
Điểm nay Phong Phi Van đương nhien tinh tường, noi khong chừng Vu Cửu đung la
ga hung nhan nọ trong lời đam luật của đam người ngoai kia.
Áo bao của Phong Phi Van rung động, lực lượng trong tay tiếp tục tăng len, lực
lượng banh trướng manh liệt, đanh bay Vu Cửu xa mấy chục met, cuối cung mong
đập xuống đất, nửa người chim vao trong đất.
Co điều than thể của ga đầu trọc nay cực kỳ dũng manh, nhẹ nhang phủi mong
đứng dậy nhưng lại khong dam tiến them một bước, y biết tan tu nay khong dễ
chọc, người ta ngồi dưới đất cũng co thể đanh bay minh, luc nay y tuyệt đối
khong phải la đối thủ của hắn.
Kim mang tren người Phong Phi Van vụt tắt, vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, noi
ung dung như gio nhẹ may troi:"Đệ tử của Nhật Nguyệt tien giao co người muốn
cướp đoạt linh khi của ta nhưng việc nay khong quan hệ tới Liễu Duệ Ham, ta
mời nang qua đay la muốn tim đại nhan vật của Nhật Nguyệt tien giao đoi cong
đạo, vậy nen cac ngươi muốn ta ban Liễu Duệ Ham, việc nay ta khong lam được."
Đoi mắt đen của Nhị Đương Gia nhin chăm chu Phong Phi Van rất lau trong trong
mặt toat ra hao quang ki dị, đột nhien cười ầm len rồi noi:"Co nguyen tắc, ta
thich, lấy đạo của người trả lại cho người, dung no để đối pho cai đam tự nhận
minh la danh mon đại giao thật thich hợp."
"Vậy bay giờ ngươi vẫn muốn mua." Phong Phi Van noi.
"Ha ha, noi thật thi những người lam nghề đạo tặc, muốn nữ nhan nao thi cướp
về chơi chứ nao co đạo lý dung tiền mua bao giờ." Nhị Đương Gia noi.
"Vậy la ngươi muốn cướp rồi."
"Muốn cướp thi sẽ cướp từ trong tay Nhật Nguyệt tien giao."
Nhị Đương Gia cười rộ len rồi phủi mong rời đi, quay về ngồi ben đống lửa hừng
hực. Một đạo tặc tren mặt co vết đao chem, anh mắt hung ac tran đầy sat khi,
thấp giọng hỏi:"Nhị Đương Gia, sao lại khong giết hắn."
Tren mặt Nhị Đương Gia lộ vẻ mong chờ, cười noi:"Co vấn đề."
"Co vấn đề gi?" Đạo tặc khac co canh tay tho to như thung nước hỏi.
"Ta hoai nghi hắn chinh la Phong Phi Van." Nhị Đương Gia đap.
"Cộp."
Nghe noi như thế, đam đạo tặc đều ha hốc mồm, cằm rơi hết xuống đất.
Đoi mắt của Tu Hoa Thập Tam Nương tỏa sang, noi:"Ừhm... trong co vẻ hơi gia
chut, bất qua ta thich, vừa vặn phu hợp với tuổi của ta."
Đam đạo tặc lập tức khong đếm xỉa tới nang, Nhị Đương Gia lại thần thần bi bi
ma noi:"Bộ dang của một người co thể biến đổi, khi chất cũng co thể la giả,
anh mắt cũng co thể che dấu nhưng luồng yeu khi nhan nhạt tren người hắn thi
hắn co giấu thế nao cũng khong được."
Cai mũi của Vu Cửu ra sức hit hit, thật tha noi:"Yeu khi, sao ta khong ngửi
thấy."
"Tu vi của ngươi chưa đủ, căn bản khong biết yeu khi la vật gi, chờ sau khi tu
vị của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, lao tử sẽ truyền cho ngươi một chieu
thần thuật nhận biết yeu khi, khi ấy ngươi tự nhien cũng co thể cảm nhận
được.:
Ánh mắt của Nhị Đương Gia nhin chằm chằm về phia Phong Phi Van ngồi xếp bằng,
trong mắt ẩn chứa hao quang ki dị, kỳ thật hắn cũng khong dam khẳng định người
nọ la Phong Phi Van bởi vi yeu khi tren người của Phong Phi Van đa bị che dấu
như co như khong. Mặc du hắn tu luyện Thức Yeu Bi Thuật do Đại Đương Gia tự
minh truyền thụ nhưng vẫn khong thể nhin thấu Phong Phi Van.
Liễu Duệ Ham ngồi dưới đất, tren người khong con nửa phần khi lực, than thể on
nhu, linh vận, anh mắt phức tạp ma nhin Van Phi Thien ngồi cach đo khong xa.
Bờ moi đỏ tươi hơi giật giật, noi:"Bay giờ ngươi thả ta đi, nếu khong khi Quan
Tam Thien va Diệp Ti Loan đến thi ngươi nhất định sẽ phải chết đấy."
Phong Phi Van một mực nhắm mắt, khoe miệng khẽ cười, noi:"Khong co Trấn Tieu
cổ kiếm, ta tuyệt khong thả ngươi ra."
"Ta đay la đang muốn cứu ngươi." Liễu Duệ Ham hơi nản long, cảm thấy tan tu
trước mặt quả thật khong thể dung lý lẽ để khuyen bảo. Nếu khong phải vừa rồi
hắn khong giao nang cho đam đạo tặc kia thi nang cũng khong định noi nhiều lời
vo dụng như vậy.
"Ngươi tự cứu minh đi, nếu bọn họ khong mang Trấn Tieu cổ kiếm đến thi ta đảm
bảo đem nay ngươi lanh it dữ nhiều đấy." Phong Phi Van noi chuyện vo cung trực
tiếp, để cho Liễu Duệ Ham khiếp sợ, khong dam nhiều lời nữa.
Một vệt sao băng từ tren man trời bay qua, khong, đay khong phải sao băng, la
một người nhưng tốc độ co thể so sanh với sao rơi. Hao quang tren người cũng
sang như sao vậy, khong ai co thể thấy ro hinh dạng y, cũng khong thể thấy ro
than phap của y.
Tốc độ qua nhanh, nhay mắt đa rơi xuống sau lưng Phong Phi Van, ra tay cực
nhanh muốn mang Liễu Duệ Ham đi.
Ban tay ngọc vo cung nhu mỹ, phảng phất như kiệt tac của ong trời, co thể dung
Quỷ Phủ Thần Cong để hinh dung, nhưng tốc độ của ban tay ấy lại nhanh vo cung,
so với tia chớp con muốn nhanh hơn, trực tiếp tum lấy vai của Liễu Duệ Ham,
muốn mang nang đi.
"Tốc độ kha nhanh, tay cũng đẹp."
Phong Phi Van mỉm cười, cũng ra tay, tốc độ nhanh vo cung. Một trảo chụp vao
ngọc thủ, tren trảo ngưng kết ra vầng sang mau vang, tựa như chiếc thần kim
mau vang, tưởng như muốn bẻ gay ban tay ngọc nga.
Vệt "sao băng" nhanh vo bi ấy khẽ keu nhẹ, đanh phải buong tay, tren canh tay
nhỏ nhắn nhu mỹ tran ra từng luồng han khi, cả canh tay đều bị han khi bao
phủ, ngưng tụ thanh một lớp han bằng nhan nhạt.
"Banh, banh, banh... "
Trong khong khi chỉ con thanh am ban tay va chạm lien tục, chỉ trong chớp mắt
nang đa đanh ra hai trăm bốn mươi tam chưởng ấn, chưởng ấn luyện thanh một
chuỗi, lực lượng chất chồng len nhau, uy lực khong gi sanh kịp.
Tốc độ của nang thật sự qua nhanh nen dường như thanh am cũng trung vao nhau,
mặc du xuất liền hai trăm bốn mươi tam chưởng nhưng người thường lại chỉ nghe
thấy co một thanh am ma thoi.
Ma cung luc đo, Phong Phi Van ngồi dưới đất vẫn khong hề quay người, cũng đanh
ra phia sau hai trăm bốn mươi tam chưởng ấn, lam lực lượng nang kia hoa thanh
hư vo, linh khi trong than thể tuon ra khong dứt, ngưng tụ thanh phật ấn khổng
lồ mau vang, đanh trả lại.