Người đăng: Hắc Công Tử
La Ngọc Nhi vốn chỉ muốn trốn tránh Phong Phi Vân nhưng ngớ ngẩn làm sao lại
chạy vội vào trong thập vạn đại sơn, đợi đến lúc nàng phát giác ra thì đã xâm
nhập vào rừng cổ được mấy trăm dặm.
"Nguy rồi, bị Phong thiếu gia dọa hồ đồ mất rồi, sao lại chạy tới chốn hung
hiểm này được."
Chung quanh núi non trùng điệp, thú rống rung trời, rõ ràng xa ngoài trăm dặm
nhưng lại rõ như vang ở bên, làm cho lòng người mười phần rung động. La Ngọc
Nhi mắt xinh chớp chớp âu lo, dung nhan ưu mỹ sinh ra thần sắc sợ hãi, trong
đầu lại hiện lên rất nhiều truyền thuyết về tử vong ở vùng sông núi thập vạn
đại sơn, khiến cho nàng không dám ở lại nơi này, lập tức định bay lên không
trung, rời khỏi đây, may mà còn chưa xâm nhập vào quá sâu, vẫn có thể ly khai
nơi này.
Nhưng vai thơm của nàng liền bị một bàn tay ấn xuống, Phong Phi Vân đã đứng
sau nàng tự bao giờ, thần sắc nghiêm nghị, nói:"Không được rời khỏi mặt đất,
bay trên trời rất nguy hiểm."
La Ngọc Nhi bị Phong Phi Vân ấn vai xuống, không lay chuyển được. Đúng lúc
này, xa xa ngoài kia trên đỉnh núi đen, một con cự cầm sải cánh dài đến chín
mét kêu lên một tiếng mạnh mẽ rồi vút cánh bay đi, nhưng mới bay cách mặt đất
được gần mười dặm thì ở dưới đất liền có một con Viên Hầu ôm tảng đá khổng lồ
nặng trăm vạn cân, ném thẳng lên trời, bắn rơi con cự cầm, đầu bị đá nện nát
nhừ, máu tươi bắn tung tóe giữa trời cao.
Thi thể cự cầm ứa máu rơi xuống đất liền bị Viên Hầu màu vàng thân cao hơn bảy
mét lôi đi vào sâu trong rừng.
La Ngọc Nhi nhìn mà kinh hồn táng đảm, may mắn vừa rồi Phong Phi Vân ngăn nàng
lại, bằng không giờ này kẻ bị ném đá chết là nàng rồi.
"Vùng đất này dị thú hoành hành ngang dọc, trừ phi ngươi có thực lực cực kỳ
hùng mạnh, bằng không thì chẳng khác gì bia ngắm bay trên trời cho lũ sinh vật
sống ngắm bắn ở dưới."
"Phong thiếu gia... ngươi buông tha cho ta đi, cầu xin ngươi mà!" La Ngọc Nhi
tội nghiệp nhìn Phong Phi Vân, đau khổ vô cùng, nàng thực sự van xin chứ không
làm nũng như bé gái nữa.
"Thành thành thật thật mà đi theo ta, bằng không thì.... hờ hờ" Phong Phi Vân
cười tà, sau đó đi vào sâu trong thập vạn đại sơn.
La Ngọc Nhi tự nhiên cũng biết bằng vào tu vi hiện tại của mình căn bản không
thể trốn thoát khỏi ma chưởng của Phong Phi Vân, nếu không nghe lời thì có lẽ
hắn sẽ quay ra ức hiếp mình ngay, lông mày nàng chau lại, do dự lại hoàn do
dự, cuối cùng vẫn thành thật đi theo.
Trong truyền thuyết của người Cổ Cương, Đồng Lô sơn chính là nơi Thiên Vu đại
thần đánh chết bầy yêu quái, thần thánh không gì sánh được, tồn tại ở một nơi
nào đó giữa thập vạn đại sơn nhưng cụ thể ở chỗ nào thì không ai biết được.
Phong Phi Vân dừng lại một thời gian ngắn ở mấy bộ lạc lớn của người Cổ Cương,
ngồi đọc giáp cốt thần văn ghi lại trên bia đá cũ, đại khái cũng đoán được
phương hướng tới Đồng Lô sơn, đi dọc theo đường mà những người đi tìm kiếm bảo
vật thời trước đã mở ra, xuyên qua Mãng Hoang đầm lầy vô cùng hoang vắng.
Vừa không thể bay lên trời, lại phải tránh né nơi hiểm địa bị linh thú chiếm
giữ nên tốc độ tiến lên vô cùng chậm chạp, năm ngày không ngừng nghỉ mới vượt
qua được hơn một vạn dặm ở phần hoang vắng ngoài ven thập vạn đại sơn, không
hề nhìn thấy một bóng người nào.
Thời gian dần trôi qua, La Ngọc Nhi dần không sợ Phong thiếu gia nữa, hình như
y đã thay đổi, tuy vẫn không xấu xa như trước nhưng đến đầu ngón tay mình y
cũng không chủ động chạm qua, cũng chẳng hề có ý muốn bắt mình ngủ cùng.
Trong đầu nàng lại hiện lên từng hình ảnh ngày xưa, hình như sau đêm ấy Phong
Phi Vân thay đổi tốt hơn, không chỉ xuất đầu, chém Ngô lão đại hộ mình, lại
còn diệt trừ ác bá Tam gia chuyên gây hại cho Linh Châu thành nữa.
Hắn còn cho mình mươi lăm kim tệ, vẻn vẹn chỉ là muốn mình pha trà, La Ngọc
Nhi biết lá trà mình ngâm cho y uống chỉ là trà thô, chỉ trị giá mấy đồng nhỏ
mà thôi, hẳn là ngày ấy y muốn tiếp tế cho mình với gia gia.
Nhớ tới mười lăm kim tệ, nàng lại nhớ đến lúc Phong thiếu gia cho tiền, trà
mình pha y còn chưa uống, mình vẫn còn thiếu y mười lăm chén trà.
Nhưng mà sao bây giờ y lại biến thành một ác nhân như vậy, mấy năm nay đã có
chuyện gì xảy ra.
La Ngọc Nhi đi sau Phong Phi Vân, da trắng mịn nhẵn, sóng mắt hiếu kỳ, mấy lần
còn muốn đánh bạo hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn không dám, đành lặng lẽ ngậm
miệng mà theo.
"Gia gia của ngươi chết như thế nào vậy?" Phong Phi Vân men theo khe nước đi
về phía trước, đạp bằng chông gai trên đường, hỏi cũng không xoay người.
La Ngọc Nhi nghe tới gia gia, con mắt đỏ lên, mũi cay cay nói:"Gia gia... gia
gia ốm bệnh mất rồi."
"Tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi à, dựa vào tu vi của đại trí sư Cảnh Phong,
sao có thể để La lão hán bị bệnh chết được, tùy tiện ăn một gốc linh thảo bảo
dược cũng đủ để cho La lão hán sống khỏe mạnh trăm tuổi!" Phong Phi Vân dừng
bước, nhìn vẻ đáng thương xót của nàng, dễ dàng nhận ra nàng muốn gạt y, vì
nàng vốn không biết gạt người.
Chuyện gia đình người khác, vốn y cũng không muốn hỏi nhiều nhưng dẫu sao La
lão hán cũng được coi như người quen cũ, bởi vậy liền thuận miệng hỏi một câu,
không ngờ La Ngọc Nhi ngốc như vậy lại nói dối, xem ra chuyện này có nội tình.
La Ngọc nhi không dám nhìn vào mắt Phong Phi Vân, mắt nhìn chăm chăm vào dòng
suối thanh tịnh dưới chân, nói:"Năm thứ ba ta tới Phụng Thiên bộ, có một ngày
lúc đêm xuống, đệ tam bộ chủ của Thiên Vu bộ xông vào chỗ ở của chúng ta, ban
đầu hắn định bắt ta đi nhưng lúc ấy ta đang tu tập vu thuật với sư phụ ở Vu
Thần điện. Đệ tam bộ chủ của Thiên Vu bộ không tìm thấy ta nhưng lại bắt được
gia gia, sau khi hai đại ca Thường Đại Đầu với Cẩu Đại Đản phát hiện liền đuổi
theo, trong quá trình truy đuổi, đệ tam bộ chủ đã đánh chết... gia gia... rồi
trốn đi... hức hức"
Chưa dứt lời nàng đã thương tâm mà khóc rưng rức, từ bé nàng và La lão hán đã
sống nương tựa vào nhau, vốn tưởng rằng mình làm Thiên Vu thần nữ thì gia gia
sẽ được hưởng phúc cuối đời, không ngờ cuối cùng vì mình mà hại chết gia gia.
Phong Phi Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, đành
nói:"Nhưng vì sao lại muốn gạt ta, lại nói gia gia ngươi bị bệnh hở."
"Ô ô.... Nếu ta nói gia gia bị người hại chết, ngươi lại chửi mắng ta vô dụng,
mắng ta đã là Thiên Vu thần nữ rồi mà còn không che chở được gia gia, không có
năng lực báo thù cho gia gia, ngươi chỉ thích mắng ta thôi, lại mắng ta là nữ
nhân ngu xuẩn, mắng ta là đồ đần, ô ô... ... thật ra... ta thật ngu dốt, không
thức tỉnh được Thiên Vu thần cây, làm hại chết rất nhiều người..." Nàng càng
khóc càng thương tâm, như muốn khóc hết nước mắt tích tụ suốt mấy năm qua.
Phong Phi Vân nói:"Về sau ta không mắng ngươi, cũng không cười ngươi nữa,
ngươi đừng khóc nữa được không, ngươi thế nhưng lại là Thiên Vu thần nữ đấy,
khóc sướt mướt thế không xấu hổ à."
"Thực là không mắng, không cười ta không." La Ngọc Nhi rất sợ Phong Phi Vân,
nàng cứ cảm thấy thiếu niên hư hỏng này nói chuyện chẳng biết giữ lời gì cả.
Phong Phi Vân khẽ gật đầu, nói:"Đệ tam bộ chủ của Thiên Vu bộ là Sử Thực
Tương, ta sẽ giết hắn giúp ngươi."
"A" La Ngọc Nhi có chút không dám tin tưởng, cứ ngỡ mình nghe nhầm,:"Đây đâu
phải chuyện của ngươi, sao ngươi lại giúp ta, nhưng mà Sử Thực Tương lợi hại
lắm, một nắm đấm của y có thể đánh tan một núi."
Phong Phi Vân cười cười, đi đến trước mặt nàng, cười:"Bởi vì ta là Phong thiếu
gia, chuyện khi dễ ngươi chỉ mình ta được làm, kẻ khác làm, chết. Tiểu Ngọc
Nhi à, ngươi còn nợ ta mười lăm chén trà, chậm rãi chờ, bổn thiếu gia sẽ trở
lại, ha ha ha"
Phong Phi Vân tiếp tục đi về phía trước, không biết vì sao khi ở gần La Ngọc
Nhi y lại thấy thập phần nhẹ nhõm, không cần phòng bị nàng mưu đồ làm loạn,
cũng không cần suy đoán nàng có dã tâm gì, điểm này rất giống với Nạp Lan
Tuyết Tiên.
Nhưng khi Phong Phi Vân biết Nạp Lan Tuyết Tiên thực lòng với mình nên y vẫn
gắng không gặp lại nàng, miễn cho tình cảm trong nàng càng lún đậm sâu.
Nhưng La Ngọc Nhi lại bất đồng, đối với mình, nàng chỉ có sợ hãi, đùa giỡn,
trêu chọc nàng cũng là một biện pháp buông lỏng tâm tình tốt mà lại không cần
lo lắng thiếu nợ tình cảm. Dù sao nàng cũng không có khả năng sinh ra tình cảm
với mình, giờ phút này trong lòng nàng chắc vẫn đang tơ tưởng làm sao để thoát
khỏi đại ác ma như... mình.
La Ngọc Nhi ngây dại nhìn Phong thiếu gia đang chậm rãi mà đi, tấm lưng kia có
chút điếu nhi lang đương nhưng ở trước mặt địch nhân lại hung tàn lạnh lùng,
tựa như hai người khác nhau.
"Chẳng lẽ hắn chỉ ở trước mặt Ngọc Nhi mới lộ cái dạng này, hơn nữa hắn luôn
giúp ta, còn từng thề son sắt sẽ bảo vệ ta, lại phải báo thù giúp ta. Ta không
phải muội muội của hắn, cũng không phải nữ nhi của hắn, vì cái gì mà hắn lại
tốt với ta như vậy." La Ngọc Nhi sóng mắt long lanh, lông mi rung động, trong
lòng lại có chút tức giận, Phong thiếu gia cũng thật là, tùy tiện tốt với
người khác lại không nói vì sao, làm cho nhân gia lại nghĩ lung tung.
Nàng lắc lắc đầu, lắc tan những nghĩ ngợi lung tung trong óc, sau đó vội chạy
theo, theo sát sau lưng Phong Phi Vân. Chỉ là lúc này nàng tỏ ra tự nhiên hơn,
giống như không phải Phong Phi Vân bức bách phải đi cùng mà là do nàng chủ
động đuổi theo Phong Phi Vân.
Ngày hôm nay, hai người gặp được một bộ lạc nhỏ ở bên ngoài thập vạn đại sơn.
Đây là một bộ lạc cổ xưa, rất ít tiếp xúc với ngoại giới, vài chục năm cũng
rất khó có thể nhìn thấy người xa lạ. Người Cổ Cương trong bộ lạc sau khi nhìn
thấy Phong Phi Vân và La Ngọc Nhi lại thập phần nhiệt tình mà không hề có cảm
giác sợ hãi.
Phong Phi Vân hết sức tò mò, một bộ lạc nho nhỏ chỉ có mấy trăm người lại có
thể sinh tồn ở địa phương hung hiểm như bên ngoài thập vạn đại sơn. Quả thật
rất khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa nhìn bên miệng giếng cổ trong bộ lạc
cũng có một tấm bia đá, dường như đã có ngàn năm lịch sử. Bên trong bộ lạc
nhất định còn có đồ vật còn cổ xưa hơn, chứng tỏ... bộ lạc nho nhỏ này đã tồn
tại từ rất lâu rồi.
Phải biết rằng, đến cả Cự Phách đi vào thập vạn đại sơn cũng khó có thể sống
qua ba ngày, nhưng một bộ lạc nhỏ nhoi như thế lại tồn tại hơn một ngàn năm.
Bộ lạc này tuyệt không đơn giản.
Rất nhiều hài tử của Cổ Cương tộc đều vây quanh ngắm nhìn Phong Phi Vân cùng
LA Ngọc Nhi, một tiểu cô nương xinh xắn trong đám chợt khen, giọng nhỏ trong
veo:"Tỷ tỷ đẹp thật đấy, đẹp y như tỷ tỷ đến đây chơi hôm trước."
Phong Phi Vân nghe tiểu cô nương nói, thần sắc hơi đổi, nói:"Ngày hôm trước đã
có người tới đây sao."
Đúng lúc này từ trong bộ lạc có một đám lão giả bước ra, đón chào từ xa, biểu
hiện thập phần hiền lành. Trong đám có một lão giả mặc da thú, cầm ông trúc
hút thuốc lào (??), cười nói:"Ngày hôm qua có một tăng nhân áo trắng cùng một
phật y nữ tử rất đẹp đến bộ lạc của chúng ta, bọn họ cũng là người từ bên
ngoài đến."
Nơi rừng thiêng nước độc như bên ngoài thập vạn đại sơn nguy hiểm vô cùng.
Phong Phi Vân nhờ Linh Giác hơn người mới có thể thuận lợi đi qua, hơn nữa
trên đường còn phải tránh né hoang cầm dị thú, quan sát đại địa phúc mạch mới
có thể bình yên vô sự mà vượt qua vạn dặm nguy hiểm, đi tới bộ lạc này.
Có thể nói, không có tu vị cao tuyệt vô song thì tuyệt không có khả năng còn
sống mà đi tới bộ lạc bị ngăn cách với thế giới này.
"Một tăng nhân áo trắng, một nữ tử phật y?" Trong mắt Phong Phi Vân lóe lên vẻ
hiếu kỳ.