Dùng Lực Đính


Người đăng: Boss

Bien: A La

Nhin cai kẻ đang thương nay khoc loc thương tam, Hạ Á Loi Minh cười gần chết,
om bụng lăn ra đất.

Tiếng cười ac liệt lại cang kich thich kẻ đang thương, nước mắt nhanh chong
chảy xuống, liền nem cai banh đi, nắm cai răng cửa vừa bị gẫy ở trước ngực,
ruột gan như đứt ra từng khuc.

Hạ Á Loi Minh cười xong, đứng len, nhặt lại cai banh, sau đo để tren đống lửa
nướng qua một chut, cười noi: "Ngươi chắc chưa ra ngoai bao giờ, muốn ăn thứ
nay, trước tien phải dung lửa lam mềm ra mới được."

Mắt thấy người kia con đang khoc rống, Hạ Á Loi Minh gai gai đầu: "Thoi nao,
đừng khoc nữa, khong phải chỉ một cai răng sao? Nam tử han đại trượng phu, mất
một cai răng co tinh la cai gi." Dừng một chut, hắn tiếp tục hảo tam an ủi:
"Ta thấy ngươi chắc hẳn la một quý tộc a? Nhất định rất co tiền? Chờ đến luc
ngươi về nha rồi, thue một thợ ren chuyen nghiệp, lam một cai răng bằng kim
loại đi. Trong trấn của chung ta co một lao bản tửu quan, cũng co hai cai răng
bằng kim loại, mỗi lần hắn cười, miệng đầy kim quang, vo cung khi phai a!"

Hắn khong co an ủi thi con tốt, vừa noi đến khảm răng kim loại" miệng đầy kim
quang", kẻ đang thương lại cang khoc loc thảm thiết hơn, khoc như sắp bị tắt
thở tại chỗ.

Hạ Á cũng khong quản hắn, tự minh ăn một miếng banh lớn đa mềm ra vao bụng,
suy nghĩ một chut, rốt cục để lại cho cai ten đang thương cảm nay một it.

"Ê, ta nhắc nhở ngươi, hiện tại khong ăn, đến trưa mai mới co thể được ăn đi."

Noi xong, Hạ Á Loi Minh đứng dậy, tim kiếm trong bao một hồi, rốt cục moc ra
một khối giống như than. Ngồi từ thật xa, cai kẻ đang thương kia vẫn co thể
ngửi thấy được một cỗ mui hoi kho chịu, nhịn khong được bịt kin mũi lại.

Hạ Á Loi Minh đi chung quanh chỗ nghỉ ngơi một vong, đem cai nắm than kia cẩn
thận nghiền thanh phấn mạt, rải chung quanh, sau đo vỗ vỗ tay quay trở về,
cũng khong trở lại ngay, ma đốt them đống lửa khac, gạt hết tro tan qua một
ben.

Mặt đất ben dưới đống lửa đa được nung thật nong, Hạ Á Loi Minh nằm xuống,
thich ý co vẻ rất thoải mai, xoay người lầm bầm một cau: "Ngủ ngon." Quay cai
mong về kẻ đang thương, một luc sau, tiếng ngay như sấm vang len.

Ten hỗn đản nay. Hắn. Hắn. Hắn cư nhien mặc kệ ta. Cứ như thế ma ngủ?!

Kẻ đang thương trong long oan giận, phan nửa la vi ham răng ma bi ai, mặt khac
phan nửa con lại la vi ten tho lỗ nay.

Ten hỗn đản nay, lẽ nao hắn la người mu a?!

Nghe tiếng ngay của Hạ Á vang len, kẻ đang thương rốt cục cũng ngừng bi
thương, lại thật sự nhịn khong được đoi khat, rốt cục đem một khối banh đen
nhỏ ma Hạ Á lưu lại, đặt ở ben miệng, nhẹ nhang cắn một miếng.

Răng cửa con đau một chut, miếng banh đen tho nhỏ đo thật sự rất kho nuốt
troi, chẳng qua thật sự la qua đoi, cần phải ăn cai gi đo, lại chẳng con cai
gi khac, đanh đem miếng banh nhet vao trong miệng, kẻ đang thương bị nghẹn
lại, anh mắt xoay chuyển, luống cuống chan tay nện vao ngực, lại bỗng nhien
liếc thấy cai ten đang giận kia khong biết từ khi nao đa quay đầu lại, mở to
đoi mắt nhin minh, trong anh mắt tran đầy ý cười cợt.

Kẻ đang thương ngay người ngẩn ngơ, miếng banh vừa cho vao mồm liền phun len
ra quần ao, ho sặc đến suýt nữa tuyệt khi.

"Ngươi nhất định la một người được nuong chiều thanh thoi." Hạ Á đầu gối len
tren bao y phục, hai chan gac len nhau, cười noi: "Ê, rốt cuộc la ngươi từ đau
tới đay?"

Kẻ đang thương hung tợn giương mắt nhin ten kia.

"Phải rồi, toc ngươi mau nau, hẳn la người Byzantine. Nhưng la ngươi lại rất
cao, người Áo Chiem Đinh thường khong cao như vậy, chỉ co người Ô Đin phương
bắc la co loại hinh thể nay. Ma khẩu am noi chuyện của ngươi cũng thực cổ
quai, ngươi dung chinh la tiếng phổ thong Byzantine ngữ, chẳng qua co chut
khong được tự nhien, co chut ngắc ngứ, nhưng lại khong giống như người Ô Đin.
Ta ở Da Hỏa trấn nhin thấy một số người theo Ô Đin đế quốc tới đay, những
người nay luc noi Bai Chiếm Đinh ngữ luon noi to, bọn họ trời sinh đầu lưỡi
cũng khong thể gấp khuc, ha ha... Ngươi rốt cuộc la ai? Như thế nao lại một
minh chạy đến nơi hoang da nguy hiểm nay, con bị mắc vao bẫy của thợ săn?"

Kẻ đang thương khong noi lời nao, vẫn như cũ mang theo biểu tinh chan ghet
trừng mắt nhin Hạ Á.

Hạ Á hừ một tiếng: "Khong noi thi thoi, quen đi, ta đoan ngươi nhất định la
một tội phạm đang bị truy na. Ha ha, co phải ngươi phạm vao tội gi đo nen bị
đuổi bắt, giờ khong dam noi ra than phận của ngươi? Yen tam, ta khong phải kẻ
săn tiền thưởng, sẽ khong mang ngươi đi đổi lấy tiền thưởng đau ma lo."

"Vậy ngươi la ai?" Kẻ đang thương rốt cục mở miệng.

"Ta... Ta la một thợ săn!" Noi tới đay, Hạ Á Loi Minh kieu ngạo cố ưỡn ngực
len.

Kẻ đang thương vẻ mặt khinh bỉ: "Thợ săn? Dựa vao cai bua rỉ ret kia, con co
hỏa xoa? Hừ, ta cũng gặp qua khong it thợ săn, bọn họ đều co trang bị hoan mỹ,
tren người tuy tiện một kiện trang bị đều co gia gấp trăm lần toan bộ gia sản
của ngươi. Ngươi co phong cụ phong ma phap khong? Ngươi co vũ khi pha ma phap
khong? Ta xem ngươi chỉ la một tiểu thợ săn tam lưu hạ cấp ma thoi."

Những lời nay lập tức đanh vao nỗi đau của Hạ Á Loi Minh, hắn hừ một tiếng,
mắt đảo đảo noi: "Hừm, lao gia hỏa noi đung thật, mấy kẻ xấu xi thật la kỳ
quai!"

"... ..."

Kẻ đang thương nhay cặp mắt to kia trừng đoi mắt tron tron, dung một loại anh
mắt bất khả tư nghị nhin Hạ Á, một lat sau hắn đột nhien nhảy dựng len!

Khong để ý vết thương tren đui, ma ngay cả một cai răng cửa bị rớt cũng khong
quản! Hắn gầm nhẹ với Hạ Á:

"Ngươi noi cai gi?! Ngươi noi bộ dạng ta xấu xi?!!!"

Kẻ đang thương giận tim mặt, giống như nghe thấy được lời khinh miệt khong thể
chịu đựng được.

"Chẳng lẽ khong đung sao?" Hạ Á Loi Minh dung bộ dạng đung lý hợp tinh, khinh
thường nhin người kia: "Than la một ga nam nhan, tướng mạo của ngươi quả thực
la khong xứng với từ "nam nhan". Ngươi nhin ngươi xem, cao lớn như thế, lại
gầy yếu đến nỗi ngay cả cai bẫy thu cũng gỡ khong ra - con bộ mặt của ngươi
nữa. Một nam nhan anh tuấn, phải co được cơ thể cường trang, cơ bắp rắn chắc
va khỏe mạnh, hẳn la khuon mặt vuong vắn, may day miệng rộng, tốt nhất tren
mặt con co một vai vết sẹo, uống rượu bat lớn, ăn thịt khối lớn... Như vậy mới
tinh la một nam nhan chan chinh."

Thần a, tha thứ dế nhũi đang thương nay a...

Thật hiển nhien, chỉ la một cai tiểu tử ra đời khong lau, tieu chuẩn thẩm mỹ
của hắn như thế nao lại lệch lạc như vậy, trach nhiệm rất lớn... A khong đung,
phải noi la tất cả đều quy cho cong lao của lao gia hỏa kia!.

Bởi vi lao gia hỏa kia từng đứng ở trước mặt đứa con với hinh tượng uy nghiem
cung cao lớn, đem chinh tướng mạo của lao trở thanh mỹ nam tử tieu chuẩn ưu tu
nhất toan bộ thế giới nay.

Tho bỉ, cường trang, vết sẹo, con co co thể ăn co thể uống co thể ngủ...

Tuy rằng Hạ Á từ nhỏ tra trộn ở Da Hỏa trấn, cai loại địa phương tran ngập tội
ac, hun đuc ra được một it cach đối nhan xử thế từ nơi tran ngập tội ac nay,
nhưng la khong thể khong noi, ở một vai phương diện, hắn ta sự ma một tờ giấy
trắng a.

Kẻ đang thương vừa nghe vừa ha miệng chừng ba lần, lần nay khong phải tức
giận, ma la bị ngon ngữ hoang đường của ten kia lam cho ngay dại.

"... Về phần ngươi thi sao, than la nam nhan, thật sự la một loại lang phi,
nếu la nữ nhan thi..." Hạ Á chớp anh mắt một chut.

"... La nữ nhan thi như thế nao?" Kẻ đang thương nhịn khong được hỏi một cau.

"La nữ nhan, lại cang kho nhin." Những lời nay của Hạ Á lam cho kẻ đang thương
thiếu chut nữa hộc mau.

"Kho nhin! Ngươi lại con noi ta kho nhin!!" Kẻ đang thương nổi giận!

Đầu co thể rơi, mau co thể đổ, lam một tiểu mỹ nhan, cư nhien bị người ta noi
tướng mạo minh xấu xi, thật sự la khiến cho mọi mỹ nhan trong thien hạ khong
thể dễ dang tha thứ!

"Dế nhũi ngươi noi xem, thế nao mới la nữ nhan đẹp, đang khen ngợi? !"

"Đầu tien phải ngực to mong to." Hạ Á nang hai tay len, lam hai cai đường cong
cực kỳ khoa trương: "Mong to nữ nhan mới co thể sinh ra nhiều đứa nhỏ, ma nữ
nhan co bộ ngực lớn, mới co thể co nhiều sữa nuoi nấng đứa nhỏ. Con nữa, tay
chan phải tho lớn hơn một chut, mới co thể lam việc, nấu nước giặt quần ao nấu
cơm, hắc hắc."

Kẻ đang thương khong tức giận, lại dung một loại anh mắt cổ quai nhin Hạ Á,
hỏi: "Ê, thế... Khuon mặt thi sao? Ngươi cho rằng, nữ nhan đẹp, khuon mặt sẽ
co bộ dang gi ?"

"Khuon mặt?Khi trưởng thanh thi hinh dang khuon mặt co quan hệ sao?" Hạ Á tựa
hồ thực khong cho la đung: "Lao gia hỏa noi qua: tắt đen, nữ nhan tướng mạo
thế nao cũng đều la giống nhau."

Tren mặt của hắn cố ý giả bộ một bộ dang rất đieu luyện.

... Kẻ đang thương bắt đầu đối với tiểu dế nhũi đang thương nay sinh ra thương
hại.

"Ách, ngươi noi 'lao gia hỏa' la ai?"

"Dưỡng phụ của ta."

Kẻ đang thương thở dai, nhin Hạ Á, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi noi những cai nay,
đều la dưỡng phụ ngươi dạy ngươi?"

"Đung vậy."

"Ờ, ta hiểu rồi..." Kẻ đang thương ngữ khi thực chắc chắn: "Dưỡng phụ của
ngươi với ngươi nhất định co cừu oan."

... ...
... ...

Khong hai long, hai người đều xoay người ngủ. Nửa đem, kẻ đang thương đang mơ
mơ mang mang ngủ, cảm giac được han khi thấu xương, dưới than đống lửa nướng
nong đa lạnh đi, hắn cuộn minh thanh một khối, vẫn như cũ khong thể ngăn cản
han khi, trong luc mơ mang ngai ngủ, bản năng liền hướng tới nguồn nhiệt duy
nhất gần người ma hắn cảm giac được lăn tới.

Hạ Á trong luc ngủ mơ mơ mang mang, cảm giac được co cai gi mềm mềm chui vao
trong ngực của minh, hắn cũng khong khach khi, xoay người đem một cai đui đặt
len lưng đối phương. Trong luc mơ mơ mang mang, tựa như om một khối chăn bong
mềm nhũn, hắn thậm chi ta ac dung sức cọ hai cai...

Thời điểm trời hửng đong, kẻ đang thương tỉnh dậy trước. Mỗi buổi tối, hắn đều
khong ngủ qua nhiều, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức phat hiện một chuyện tinh
khủng bố.

Chinh minh khi nao thi bị dế nhũi nay om vao trong ngực ? !

Bản năng hắn như muốn thet len, nhưng hắn lập tức phat hiện, dế nhũi vẫn như
cũ ngủ ở tối nơi tối hom qua hắn nằm xuống, nhưng thật ra la chinh minh, đa ở
thật xa nơi ngủ của minh - mơ hồ nhớ ro, tối hom qua la chinh minh chủ động
chui tới? !

Trong long hắn nhảy loạn cả len, dế nhũi nay tren người co một cổ mui bun đất
kho nghe, bất qua cai om ấp nong hừng hực kia, lam cho kẻ đang thương đang sợ
hai ret lạnh khong thể rời ra được.

Nhưng la ngay sau đo, khi hắn vừa mới động đậy than thể một chut, hắn lập tức
phat hiện một chuyện tinh cang khủng bố hơn!

Ách... Chung ta cẩn thận phan tich một chut a...

Đầu tien, Hạ Á đem một cai đui đặt ở tren người kẻ đang thương.

Được rồi, chuyện nay tuy rằng thực qua phận, nhưng so với phia dưới ma noi sẽ
khong tinh la cai gi.

Tiếp theo đay, Hạ Á la một tinh trang nam nhan tuổi trẻ, hơn nữa theo tieu
chuẩn "hảo nữ nhan" của hắn ma thấy, hiển nhien hắn con la một xử nam. Cho
nen, vao luc sang sớm, than thể hắn đa xảy ra một loại bản năng phản ứng ma hễ
la nam nhan trong thien hạ đều co.

Kẻ đang thương mới vừa động đậy, lập tức cũng cảm giac được tại gốc đui của
đối phương, nơi đang đặt tren người minh, một cay gi đo cứng rắn gắt gao chọc
vao người minh.

Cach mấy tầng quần ao, đều co thể cảm giac được kiện hung khi kia co vẻ cực kỳ
hung manh.

Kẻ đang thương tuy rằng tuổi con nhỏ, nhưng du sao... So với ten dế nhũi cai
gi cũng khong hiểu so sanh, vẫn la hiểu được một it nam nữ đại sự cơ bản.

Trong nhay mắt, hắn liền phản ứng lại, cai hung khi đang gắt gao đinh ở eo
minh la cai gi vậy!

Vạn thần lam chứng! Kẻ đang thương sống tới mười bảy tuổi, con chưa từng bị
một người nam nhan nao dung loại phương thức qua phận nay xam phạm qua!

Cho nen, hắn lập tức lam ra tối bản năng phản ứng.

Khom lưng, len gối... Dung sức...
Đinh! ! !
"A! ! !" Một tiếng thet choi tai.
"A! ! !" Het thảm một tiếng.

( Tức la dung đầu gối thuc vao.... ấy - dịch giả )


Liệp Quốc - Chương #8